Editor: Sakura Trang
Hôm đó xem nhìn xong mặt trời mọc, lúc xuống núi chân Mặc Đam đứng lên cũng không nổi, cuối cùng là Trầm Cố ôm ngang y thong dong trở lại trên xe ngựa ngừng ở dưới chân núi.
Trở về trên xe ngựa hai người vẫn là hôn thân mật dính sát với nhau, một cái hôn lại hóa thành một trận tận hứng, lần này không chỉ là chân, đem cả người xà yêu Mặc Đam cũng mềm thành một bãi nước.
Duy trì loại nồng tình mật ý thường ngày này, Trầm Cố Mặc Đam chậm rãi khoan thai ngược lại cũng đi qua không ít nơi.
Vì vậy Trầm Cố cảm thấy bọn họ nên tìm một chỗ đặt chân, nguyên nhân: Mặc Đam có thai.
Cũng giống lần trước, vẫn là Trầm Cố phát hiện trước.
Sau lưu luyến lúc này Mặc Đam đang ngủ say trầm đang ngủ say, Trầm Cố nắm lòng bàn tay của y suy nghĩ trăm vòng.
Mặc Đam đối với việc sanh con vì hắn có loại cố chấp vô hình, mặc dù Trầm Cố biết có thể có, nhưng cũng không rất hy vọng lắm y lại có thai lần nữa. Lần này có hắn ở không cần phải lo lắng cái gì vi phạm thiên đạo, nhưng khổ cực khi xà yêu sinh con là thật. Nếu là hôm nay để cho hắn nhìn Mặc Đam một lần trải qua dựng sinh thê thảm như lần trước nữa, hắn là không thể chịu đựng được.
Nhưng mà đồng ý với Mặc Đam thuận theo tự nhiên, bây giờ hài tử tới cũng sẽ không cự tuyệt, chỉ đành chăm sóc dựng phu thật tốt thôi. Rốt cuộc là Trầm Cố có điểm cẩn thận, ví dụ, bởi vì do hắn quấy nhiễu, lần này cuối cùng Mặc Đam khác với đặc tính nhiều con của loài rắn, lần này trong bụng chỉ có một. Nghĩ đến mang thai như vậy liền không khổ cực lắm, sinh cũng sẽ dễ dàng chút đi.
Trầm Cố cũng không gạt Mặc Đam, ngày thứ liền nói cho y tin tức này. Dù sao lấy tần số xà yêu cầu hoan cùng trình độ kịch liệt, vẫn là nói cho y tránh cho không biết chuyện liền thai không tốt.
Quả nhiên Mặc Đam thật vui mừng, nhìn bộ dáng Mặc Đam cười, Trầm Cố không biết làm sao cũng cười than: Cũng được, nguyện ý sinh cứ để y sinh đi, tóm lại mình sẽ bảo vệ y tốt nhất.
Chẳng qua là Mặc Đam cự tuyệt phương án an ổn nuôi thai của Trầm Cố, làm nũng cuối cùng vẫn để cho Trầm Cố đồng ý bọn họ tiếp tục trạng thái chậm rãi du lịch như vậy. Trầm Cố cảm thấy, thật ra thì Mặc Đam chính là muốn thấy dáng vẻ mình khẩn trương thương yêu y, nhất là ở các loại trường hợp xa lạ có người ngoài…
Muốn chiếm làm của riêng mạnh đến không tưởng xà yêu tự học một kỹ năng tú ân ái một phát chết luôn này.
Tú ân ái, dĩ nhiên là muốn tú cho người khác nhìn, Trầm lang nhưng là của y mà ~
Một đường du ngoạn một đường tú, bụng của Mặc Đam từng ngày từng ngày lớn lên. Bởi vì do chỉ mang một thai, bụng ngược lại không có kích thước kinh khủng giống như lần trước có thai, càng tương đương kích thước của dựng phu bình thường mang một thai. Cuộc sống quá thoải mái vui mừng, Trầm Cố lại khắp nơi quan tâm tỉ mỉ, ngay cả phản ứng khi mang thai cũng nhẹ gần như không ảnh hưởng. Cuối cùng Mặc Đam cũng có hình dáng mượt mà nở nang giống như người mang thai bình thường.
Trên đường núi U tĩnh xe ngựa tự đi, mặt ngoài tầm thường nho nhỏ, bên trong nhưng có cảnh khác. Trong xe ngựa được bố trí thoải mái cực kỳ, gần như không nhận ra mặt đường lắc lư, vì vậy xà yêu ưỡn bụng trong xe ngủ rất là an ổn.
Mặc Đam không muốn xa rời dựa vào trong ngực Trầm Cố, hô hấp thong thả kéo dài, khuôn mặt khi ngủ mang theo ngọt ngào.
Mặc dù liên tục ở bên ngoài, Mặc Đam vẫn bị Trầm Cố nuôi mập không ít, thịt trên mặt cũng nhiều chút, da đỏ thắm, cằm nhỏ cũng sẽ không nhọn làm cho đau lòng người như vậy. Bụng của y có bảy tháng, nuôi tốt, thai nhi trổ mã đầy đủ, bụng ngược lại là một chút cũng không nhỏ. Chẳng qua là Mặc Đam trải qua lần trước mang năm thai vẫn còn là bị ép nuôi đến chín tháng, chỉ cảm thấy bây giờ bụng quả thực có chút nhỏ, thân thể hơi chút khó chịu cũng hoàn toàn không đáng kể.
Trầm Cố nhẹ nhàng xoa tròn trên bụng mang thai tròn vo của Mặc Đam, thật ra thì mang thai nào có ung dung thoải mái đâu, Mặc Đam cam tâm tình nguyện không cảm thấy khổ cực, hắn nhưng càng thêm thương tiếc.
Trong giấc mộng dựng phu mơ mơ hồ hồ nói nhỏ, hai chiếc chân trắng kẹp lại ma sát, ngón chân mượt mà cũng co rúc.
Trầm Cố quen cửa quen nẻo mò tới giữa chân chân Mặc Đam, mò tới một tay đầy nước. Thân thể mang thai vốn là sẽ thường dễ phát tình, lại là người như dâm xà, vì vậy từ lúc Mặc Đam có thai tới nay trong hoa huy*t gần như vẫn luôn là nước dầm dề, không lâu lắm liền muốn dọn dẹp, nếu không dịch cũng có thể chảy theo chân thấm ướt áo lót, ép xà yêu muốn nổi điên.
Người Mặc Đam nặng Trầm Cố e sợ cho y khó chịu, ngày thường lúc làm với y thì càng ôn nhu chút, tối hôm qua cũng là Mặc Đam muốn nhanh chóng làm chỗ kia của y, hắn cũng không dám khiêu khích nhiều, chỉ sợ xà yêu một khi tình dục lên cao liền chẳng ngó ngàng gì tới làm thân thể bị thương.
Tuy đêm qua để cho Mặc Đam tiết bốn năm lần, nhưng Mặc Đam còn không thỏa mãn, lúc này ngủ thân thể lại động tình không dứt.
“Ân hừ ~ ân ân ~ khó chịu ~” xà yêu mê sảng mềm mại quyến rũ, tự nhiên mà lộ ra cám dỗ.
Trầm Cố than nhỏ, hắn luôn là không từ chối được Mặc Đam. Tách ra hai chân kẹp chặt của Mặc Đam, giả vờ tức giận cắn nhẹ một cái trong bắp đùi mềm mại, khiến xà yêu trong ngủ mê lại là run một cái.
Chỗ huyệt mềm mại trắng mềm kia, cái miệng mở ra khép lại lộ ra chất nhầy trong suốt, hô hấp ấm áp của Trầm Cố phun vào, nơi đó run rẩy nước càng chảy nhiều hơn. Nơi nhỏ như vậy chặt chẽ mềm mại như vậy, đến lúc đó muốn sinh đứa bé ra, nghĩ đến xà yêu phải chịu đau đớn khi sinh, lòng Trầm Cố mềm hơn, cúi đầu liền hôn lên hoa thịt run rẩy, mút chỗ dịch nước ngọt ngào như mật kia.
Người Mặc Đam run lợi hại hơn, vô ý thức ưỡn động bụng lớn tròn trịa, tựa như nghĩ phải bị vào sâu hơn nặng hơn.
“A cáp! Ách ~ ách nha ~” Huyệt thịt mềm mại cuốn lấy đầu lưỡi Trầm Cố đi vào, như thèm ăn tiết ra chất dịch ham muốn nồng hơn, đều bị miệng lưỡi của Trầm Cố cuốn vào trong miệng.
Đầu lưỡi Linh hoạt ở trong hoa kính ma sát tách ra, khoái cảm để cho chân xà yêu cũng co quắp, không mấy chốc trong huyệt tâm liền phun trào ra chất lỏng nhiệt nóng, dịch nước của Mặc Đam vào miệng y không thiếu.
Cầm lấy khăn lau khô sạch sẽ hạ thân bừa bãi của Mặc Đam, lại lần nữa đắp kín chăn cho y. Thân thể của Mặc Đam càng hơi co quắp, bụng tròn vo cũng nhúc nhích một chút, nhưng người vẫn là chưa từng tỉnh lại. Mang thai hài tử rốt cuộc vẫn làm y mệt mỏi. Trầm Cố càng cảm thấy vui mừng vì lần này chỉ để cho y mang thai một người, nếu không nhiều nhiều làm ầm ĩ thật là làm cho dựng phu khổ không thể tả.
Mấy cái trấn an tốt thai nhi có chút xao động, không nhịn được hôn lại hôn lên khuôn mặt đỏ như rượu của dựng phu, cái đại bảo bối không khiến người bớt lo như vậy, hết lần này tới lần khác khiến hắn yêu không giữ được.
Nhìn tư thế của xà yêu, là một chút cũng không cảm thấy bây giờ mang thai một thai là có gì bất tiện, sợ là sinh cũng không chịu nghỉ ngơi một chỗ, nếu là sinh con ở trên xe… Được rồi, kia Trầm Cố cũng chỉ có thể theo giúp y đỡ đẻ. Mặc Đam nghĩ muốn tự do phóng khoáng cũng không có sao, có hắn ở đây.