Editor: Sakura Trang
“Không!”
Mặc Đam thức tỉnh từ trong mộng, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.
“Là mộng, đều là giả, chớ sợ chớ sợ.” Trầm Cố ôm xà yêu vì kinh hãi mà ngồi dậy vào trong ngực. Hắn biết kể từ khi biết lai lịch thật sự của mình, mặc xà dường như tăng thêm một loại bất an nữa. Không quan hệ. Giữa bọn họ còn thời gian rất dài, hắn sẽ luôn để cho bạn lữ an tâm.
Mặc Đam lấy lại tinh thần, vội vàng dính sát môi, người yêu thân cận mới có thể xua tan lo được lo mất của y.
Trầm Cố không khỏi thở dài, từ lúc chung một chỗ tới nay thở dài hai người bọn họ đòi hỏi vô cùng kịch liệt, một ngày một đêm Mặc Đam đã chịu không nổi, hắn vốn thương xót xà yêu muốn để y từ từ, nhưng xà yêu lại vẫn cứ dây dưa người như vậy.
Cảm giác được ngón tay hơi lạnh của xà yêu trượt đến nơi bụng của mình si mê vuốt ve, ánh sáng trong mắt dần tối, yêu lữ đưa đến mép không ăn, không phải người.
Một cái đè ngược lại xà yêu đang dán lên người mình, Trầm Cố cúi đầu, ở trên da thịt như băng tuyết của Mặc Đam ấn xuống dấu hôn. đầu v* lả lướt kia đã sớm bị mút đến sưng đỏ, bây giờ chẳng qua là vừa đụng là có thể để cho xà yêu giật mình một cái.
Da tuyết tóc trắng, cả người Mặc Đam quang lỏa giống như tượng được nặn từ tuyết vậy, lúc này lại ở dưới người Trầm Cố mềm thành một vũng nước xuân, từ cô độc lãnh đạm chuyển thành mi loạn dâm mị.
Trầm Cố có chút yêu thích không buông tay ở trên thân thể Mặc Đam vuốt ve, tuy không cố tận lực khích động gì, thân thể nhạy cảm của Mặc Đam cũng đã xao động khó đè nén nữa.
“Trầm lang ~ ừ a ~ thật là khó chịu ~ “
Trầm Cố câu môi cười một tiếng. Mặc Đam luôn là thói quen ẩn nhẫn, ở trên giường cũng luôn là không chịu buông kêu thành tiếng, cắn môi bực bội nuốt vào những thứ tiếng kêu dễ nghe nhưng lại không đè ép được hình dáng thật là câu người kia, chỉ có lúc bị làm cho quả thực không chịu nổi mới mất khống chế buông lời ân ái cầu khẩn. Gần đây Trầm Cố liền thích nhất nhìn dáng vẻ kêu quyến rũ càng ngày càng không nhịn được của Mặc Đam.
Trêu chọc nửa ngày, mắt thấy mờ mịt trong mắt xà yêu nhanh hóa thành lệ nước tràn ra, trong tiếng cầu khẩn mang theo nghẹn ngào, Trầm Cố mới ôn nhu trấn an: “A Đam ngoan, cho ngươi có được hay không.”
Lúc ngón tay quen cửa quen nẻo chen vào giữa chân xà yêu, nơi mềm mại giữa chân đã sớm xuân triều tràn lan, cái miệng nhỏ nhắn làm bộ đáng thương kia vội vàng mở ra khép lại, Trầm Cố vừa mới dò đầu ngón tay vào liền bị kẹp thật chặc.
“Ô...” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng của xà yêu thấm ra mềm mị, khó nhịn thúc giục.
Thân thể xà yêu vô cùng tuyệt diệu, hoa huy*t chứa đầy chất dịch thật là nóng lên, huyệt thịt mềm non trơn nhẵn, rõ ràng đã chặc như vậy nhưng càng không ngừng co rúc lại để mút.
Độ sâu đầu ngón tay mới vào xa xa không đủ, Mặc Đam vặn người khát vọng nhiều hơn.
“A!” Mặc Đam mở to mắt, nước mắt treo ở trên lông mi muốn rơi không rơi, thấy Trầm Cố xít lại gần cắn một cái trên đôi môi bị hôn sưng đỏ của y, mà cả ngón tay vốn không vào hết càng không lưu tình rút ra đút vào.
Trầm Cố không buông tha môi của Mặc Đam, nuốt toàn bộ tiếng rên rỉ sắp tuôn ra của xà yêu vào trong, ngón tay bị xà yêu kẹp lại càng ra ra vào vào hung mãnh, cắm thẳng vào chất dịch tung tóe.
Xà yêu điên cuồng lắc lư đầu, khoái cảm không chút lưu tình dưới người để cho y nhanh muốn điên rồi, “Trầm... Trầm... Lang... Hắc a... Chậm a... Ô... Không được a ~ “
Cũng không biết Trầm Cố thích nhất dáng vẻ mê loạn mất khống chế như vậy của y, nhìn trong lòng nóng lên, ngón tay nhanh nhẹn ở bên trong nơi lửa nóng trùng trùng tìm được điểm phải chết kia, trùng trùng nghiền đi xuống ——
“A a a!!!”
Trong chớp mắt Mặc Đam bị đẩy lên cao triều, ngọc hành vểnh lên lại lần nữa phun ra trọc dịch mỏng manh, khoái cảm cực hạn để cho y run sợ thét chói tai, tê dại từ sợi tóc đến ngón chân.
Trầm Cố cảm thấy không đủ, xà yêu còn run rẩy ở trong cao triều, hắn lại hung hăng ma sát lên điểm yếu ớt kia một chút.
Huyệt mềm bỗng nhiên bị đè ép đến run rẩy, yêu dịch nóng bỏng ở chỗ sâu mềm mại phun ra ngoài bắn lên trên tay Trầm Cố, xà yêu như bị điện giật kịch liệt bắn xong liền ưỡn thẳng, lại cũng không phát ra được thanh âm nào, mở to mắt một cái, cuối cùng bất tỉnh.
Quanh thân Mặc Đam phiếm hồng rỉ ra dầy đặc mồ hôi, trượt dính lên tay, sau khi hôn mê vẫn còn hơi run rẩy. Trầm Cố rút ra ngón tay từ chỗ kín vẫn kéo căng sít chặt giữ lại của y, nhẹ nhàng xoa xoa chân phát run của y.
Chỉnh sửa lại mái tóc tán loạn trắng như tuyết của xà yêu, ở trên môi y in lên một nụ hôn nhẹ không mang theo tình dục.
Rắn ngốc, một ngón tay liền làm choáng váng ngươi, còn dám trêu ghẹo lung tung.
Điều chỉnh một tư thế để cho Mặc Đam thoải mái, lần nữa ôm lấy y, chỉnh lại chăn.
Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta ở đây. Rắn ngốc của ta.