Tình Anh Như Nắng Ấm

Chương 65: 65: Ta Hặn Bọn Hắn





Sau ồn ào ở trung tâm mua sắm, trở về Trịnh gia, Tinh Lạc cảm thấy vô cùng có lỗi, cô đã nôn hết thảy lên người mẹ Mộng, ngực áo mẹ Mộng chỉ toàn là mùi chua.
Mẹ Mộng lên phòng tắm rửa, Tinh Lạc cũng đi lên tầng lầu, chui vào phòng ngủ.
Ông bà nội bà cha Trịnh nhìn thấy mẹ chồng và con dâu đi mua sắm rất nhanh trở về, lại còn trở về với bộ dạng không được tốt, cha Trịnh bèn hỏi chuyện chú Tuấn.
"Hai mẹ con đi mua sắm đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chú Tuấn cũng thành thật trả lời.
"Có một vị tiểu thư, không rõ là tiểu thư nhà ai, đột nhiên đến đánh cô chủ rồi ồn ào."
Chú Tuấn nói rồi lấy ra điện thoại, mở đoạn video đang lan truyền trên mạng xã hội cho cha Trịnh và ông bà nội xem.
Xem xong đoạn ghi hình, nét mặt vui vẻ của cha Trịnh khô cứng lại, đến người dịu hiền như bà nội cũng loé lên tia lửa trên mi mắt.
"Cô gái này là con nhà ai đây?"
Bà nội không rõ kia là thiên kim gia phả thế nào, thế nhưng những lời lăng mạ cùng hai cái tát đau điếng lên người cháu dâu bé bỏng của bà nội buộc phải trả lại gấp bội.
"Bất luận là con nhà ai đi nữa cũng phải dạy dỗ một chút."
Lời bà nội nói thật phù hợp với sắc mặt của cha Trịnh, ông nắm chặt chiếc bút lông, thiệp cưới màu đỏ đang viết dở, tay nắm chặt bút lông đập xuống bàn trà phát ra một âm thanh băng lãnh.
Bộp.
Trịnh gia từ trước đến nay không hề xảy ra ồn ào, lịch sử gia đình phải nói vô cùng trong sạch, có vẻ như im hơi lặng tiếng đã quá lâu, kẻ bên ngoài đã quên mất vị trí của bản thân mình.
Cha Trịnh buông ra chiếc bút, đứng dậy xoay bước đi lên tầng lầu, cha đi thẳng vào phòng sách.
Trịnh Kiệt Luân trở về, anh lo lắng đến mức sắc mặt đen kịt tức giận lại tái miết đi, chỉ kịp chào vội ông bà nội rồi tiến lên lầu, đi nhanh vào phòng ngủ.
Tinh Lạc thay ra bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trên giường như đứa ngốc, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau, mi mắt thất thần nhìn xuống đôi bàn tay thô ráp xấu xí của bản thân, cô nhớ đến chuyện ồn ào vừa nãy.
Xoè ra lòng bàn tay, ngón tay cái xoa xoa lên vết chai sần trong lòng tay, xoa lên từng đốt ngón tay thô ráp sần sùi, từng lời cay nghiệt của Viên Hạ Anh Túc vang vẳng hai bên tai Tinh Lạc, giây phút này nhìn lại đôi bàn tay chính mình.
Đúng là...!Cô thật xấu xí.
Tinh Lạc hít mạnh vào một hơi, mở to mắt nhìn hư vô, vốn định cái hít sâu để trấn tĩnh trái tim thổn thức của bản thân, không ngờ lại nhuộm một tầng sương mỏng lên mi mắt.

Cô thổi phù một hơi, mắt liền đỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, ngẩn đầu đã nhìn thấy Trịnh Kiệt Luân.
Tinh Lạc vội đứng dậy, vẽ ra trên gương mặt hoen cay một nụ cười tạm bợ.
"Anh về sớm thế?"
Trịnh Kiệt Luân sảy bước chân dài đi đến trước mặt Tinh Lạc, hai bàn tay to vừa vội vã vừa nâng niu bưng gương mặt Tinh Lạc nâng lên.
Anh nhìn một bên gò má bị sưng phồng, bàn tay trái nổi lên run rẩy, ngón tay cái run run giữa không khí một lúc mới dám chạm nhẹ vào gò má Tinh Lạc.
Xoa nhẹ lên gò má sưng phồng, nhìn đến khoé miệng tụ thành máu bầm, lông mày Trịnh Kiệt Luân nhăn nhó, gương mặt cau có nhăn nhúm lại, vừa xót xa vừa tức giận rít lên.
"Sao em lại để bị đánh ra nông nổi này? Anh còn chưa có dám đánh em ra như thế."
Tinh Lạc gượng gạo cười, hai tay nhỏ níu lấy cổ tay anh trấn an.
"Em không sao, cũng không có đau lắm."
Cô lặp lại thêm một lần chắc chắn.
"Không đau."
Trịnh Kiệt Luân nhìn gò má cô sưng phồng lên, chỉ có hai cái tát lại làm cho má thịt Tinh Lạc sưng phù lên như thế này, miệng còn rướm máu.

Trịnh Kiệt Luân nhìn không nổi nữa, thả ra gương mặt Tinh Lạc, kéo thân thể nhỏ giấu vào lòng, anh bảo bọc cô trong lòng mình, xót xa rít lên.
"Sao lại không đau cho được? Thật là..."
Trịnh Kiệt Luân ôm ấp Tinh Lạc vào sâu trong lòng ngực, anh như thể muốn giấu cô vào sâu trong cõi lòng, giấu cô khỏi thế giới cay nghiệt ngoài kia.
Tinh Lạc bị gói vào lòng ngực cứng cáp, săn chắc lại vô cùng mềm mại, xung quanh cô là hơi ấm bao phủ, là mùi nước hoa hương muối biển quen thuộc.
Được anh ôm như thế này...!Thật sự rất an toàn, những lời nói cay nghiệt của Viên Hạ chẳng thể vang bên tai Tinh Lạc nữa.
Cô chỉ nghe thấy hơi thở của anh, chỉ nghe thấy âm thanh trái tim hỗn loạn lùng bùng muốn ra khỏi lồng ngực vững chắc.
Trịnh Kiệt Luân đau lòng hôn lên mái tóc Tinh Lạc, ghì nụ hôn trên mái đầu nhỏ rồi khẽ thì thầm.

"Người ta đánh em như thế mà em còn bảo không đau, ừ em thì nào có đau, anh mới là người đau."
Trịnh Kiệt Luân chỉ nhìn qua điện thoại đã không chịu nổi, vừa hay tin tức anh lập tức lái xe chạy về nhà kiểm tra cô.
Vừa rồi nhìn gò má cô sưng phù, miệng còn rướm máu, anh đau lòng đến mức chỉ hận bản thân không có mặt ngay ở đó bóp chết Viên Hạ Anh Túc.
Tinh Lạc được Trịnh Kiệt Luân ấp ủ vào lòng, môi miệng liền muốn khóc mà mếu máo, mi mắt hoen đỏ liền trực trào ngập tràn, hai hàng lấp lánh liền lăn tăn chạy xuống gò má.
Kể cũng thật lạ, trước đây Tinh Lạc nào có mau nước mắt đến như thế, nhưng chỉ cần là người đàn ông này ôm lấy, Tinh Lạc liền chỉ muốn được dựa dẫm.
"Hic...!Đau..."
Cô nấc thành tiếng thỏ thẻ, ở trong lòng anh bắt đầu ủy khuất.
"Ô...!A...!Đau..."
Trịnh Kiệt Luân giấu cô vào lòng, vừa ôm ấp, bàn tay to còn xoa xoa bã vai Tinh Lạc, anh hết xoa xoa lại vỗ vỗ, mặt mũi nhăn nheo vì xót xa, không ngừng thổn thức.
"Phải đau chứ, chồng em chỉ nhìn còn đau lòng muốn chết đây."
Tinh Lạc úp vào lòng ngực anh, cái mũi sụt sịt nghẹt nước rít lên, tim gan Trịnh Kiệt Luân đã chạy loạn, cô mếu máo nấc thành tiếng khóc nhỏ, Trịnh Kiệt Luân liền rối rít dỗ dành.
"Anh biết rồi, anh biết Lạc Lạc của anh đau lắm."
Trịnh Kiệt Luân hôn lên mái đầu nhỏ trong lòng, ghì chặt nụ hôn tựa trên mái đầu cô.

"Anh biết mà."
Anh biết cô bị đau, bị hai cái tát kia đánh đau, bị những lời phỉ bán thổn thức.
Anh đều nhìn thấy hết tất cả.
Cô là tâm can bảo bối mà anh chỉ dám nâng niu trong lòng, anh còn chưa dám ra tay đánh cô, ôi chời đất, anh lớn tiếng với cô một chút đã đủ đau lòng cả đêm, thế mà lại bị người khác ra tay đánh, thậm chí còn bị phỉ bán, mạt sát trước bao nhiêu người.
Con mẹ nó Viên gia.
Trịnh Kiệt Luân mắng chửi trong lòng, đem cô nằm lên giường, kéo chăn đắp lại thật ngay ngắn rồi lại ấp ủ cô vào lòng dỗ dành.


Tinh Lạc khóc một lúc lâu, đem ủy khuất tuông trào ra hết rồi chỉ nằm trong lòng anh sụt sịt.
Bàn tay to vẫn không ngừng dỗ dành phía sau lưng nhỏ, tay còn lại luồng vào mái tóc cô xoa xoa mái đầu, khóc xong rồi, cô sụt sịt cái mũi nghẹt.
Ánh mắt Trịnh Kiệt Luân tối đen như màu mực, sâu trong tăm tối cùng cực là màu máu sẫm, anh nhìn chằm chằm hư vô, ánh mắt sắt lạnh tưởng chừng cắt đôi không khí, nhìn xuống bé bỏng trong lòng đã ngừng khóc.
Tay nhẹ nhàng nâng niu gương mặt cô ngẩn lên, Trịnh Kiệt Luân kéo ra nụ cười ôn dịu, ánh mắt chỉ trong một giây đã mềm mại dịu dàng, anh khẽ nói.
"Không khóc nữa, ngoan, vợ anh giỏi quá."
Trịnh Kiệt Luân cưng chiều nâng gương mặt nhỏ, ngón tay cái đầy xót xa chạm vào gò má xưng phù của Tinh Lạc, bạc môi thấp thoáng vẽ ra thành nụ cười, giống như một anh chàng đem kẹo ngọt đang dụ dỗ bé nhỏ mếu khóc.
"Lạc Lạc không khóc nữa rồi, anh nói này, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi, có ông bà Phàm, có Lục Tiến và cô Doãn nữa."
Chuyện đi chơi này anh có nói với cô rồi, nhưng không nghĩ đến sẽ đi gấp như vậy, Tinh Lạc chớp mắt, hai hàng mi vươn hạt nước lấp lánh hướng về anh.
"Ngày mai đi?"
Trịnh Kiệt Luân khẽ cười, mặt cúi xuống, in lên vần trán Tinh Lạc một nụ hôn rồi bảo.
"Ừ, ngày mai đi."
Phải đi ngay vào ngày mai, Thành An sắp tới sẽ không yên bình, cô không nên ở Thành An.
Ánh mắt Trịnh Kiệt Luân thoáng qua cơn thịnh nộ, dịu dàng ngắm nhìn bảo vật bé bỏng mà anh chỉ dám nâng niu, anh ôm cô vào lòng, tay vỗ dành trên mái đầu nhỏ tựa vào lòng ngực anh, giọng trầm thấp khẽ khàn.
"Đến đảo Hải Vọng, anh sẽ nói cho em một chuyện."
Nơi thiên địa không tách rời, trời đất không phân ly, nơi đó mới có thể minh chứng cho tấm lòng của anh.
...
Hai ngày trước.
Họp đêm phòng VIP, nơi quen thuộc mỗi khi nhóm người các anh muốn tụ tập.
Lục Tiến ngồi giữa sofa màu đỏ cao quý, đơn côi lẻ bóng ngồi chờ đợi hai vị anh hùng đi trễ vì "Đã có vợ."
Anh đã uống hết hai chai vodka, thế mà Phàm mê bà nhỏ, Trịnh nghiện vợ nhà vẫn chưa xuất hiện.
Lục Tiến cầm lên chai rượu thứ hai, anh ôm chai rượu, men say nên bắt đầu trạng thái đau khổ than thở với chai rượu màu trắng.
"Rượu ơi là rượu, mày nói xem...!Trên thế giới này làm gì có bạn tốt, toàn là có bồ bỏ bạn, mê vợ hết lòng bỏ bạn hết mình luôn a.
Mày nhìn đi..."

Lục Tiến chỉ vào không khí trống rỗng phía trước, chỉ sang xung quanh không có một ai.
"Có hẹn với ông đây từ bảy giờ, bây giờ đã chín giờ rồi mà hai tên khốn kia vẫn còn chưa tới, nói không chừng còn đang nằm ôm bảo bối, bọn họ không thèm dòm ngó gì đến ông đây đang đau khổ thế nào cả."
Ôi a, anh đang đau khổ vì tình đây a.
Trong khi bạn bè cả lũ đều có vợ, anh vẫn còn phải lấy lòng cô Doãn mỗi ngày.
Lục Tiến ủy khuất nhìn không khí hiu quạnh kia, ôm chai rượu vào lòng.
"Tao kể mày nghe, rượu ơi là rượu, mấy năm trước tao đã phải hao tâm tổn sức bảo vệ cô vợ bé bỏng của họ Phàm, căng da đầu ra giúp họ Phàm chống đỡ bọn người trong Phàm gia.

Tao luôn làm chỗ dựa cho cái họ Phàm đó, hắn bảo tao tìm người này, điều tra kẻ kia, ôi chời ơi, bất kể là ai đáng nghi hắn đều nhờ đến tao điều tra.
Còn họ Trịnh, tao đã phải nài lưng ra giúp đỡ hắn để mau mau thăng công tiến chức, mày không biết tao còn nghĩ ra cách lập công cho cái tên thiếu tướng đó hoành tráng đến thế nào đâu!
Tao buông lậu mà, tao bán boom, tao bán súng đạn mà, tao đã đem một tàu vũ khí toàn là boom đạn dâng cho hắn, vờ như hắn bắt được tàu buông lậu vũ khí, hắn lập công lớn luôn.

Chiếc tàu đó ngốn hết biết bao nhiêu giấy bạc của tao đem lập công cho hắn, rồi sao, giờ này hắn còn chưa đến đây an ủi tao.
Tao lúc nào cũng phải nai lưng ra đỡ cho bọn hắn, giờ đây bọn hắn có vợ rồi bỏ quên tao."
U oa, một bang chủ băng đảng...!À mà không, một bang chủ cái bang nào đó đang vô cùng ủy khuất trút bầu tâm sự với chai rượu.
"Tao lúc nào cũng muốn tốt cho bọn hắn, luôn giúp đỡ bọn hắn, có mặt khi bọn hắn cần, có chuyện gì thì bọn hắn cũng réo tên tao đầu tiên, ôi...!Tao tốt con mẹ nó ra, tao vĩ đại con mẹ nó rồi mà.
Tao như thiên thần đấy! Tao bận hói cả trán vì bọn hắn, thế mà bọn hắn...!Bỏ rơi tao."
Lục Tiến nâng chai rượu ngửa đầu uống một ngụm to, xong rồi lại ôm chai rượu trắng.
"Cơ mà Linh a, em vẫn cứ như thế thì anh phải làm sao đây?"
Cuộc hẹn gặp mặt hôm nay vốn là để hỏi ý "Bọn hắn", Lục Tiến muốn hỏi ý rằng phải làm sao để có thể rước bà Doãn về nhà.
Tình thì cũng đã tỏ bày trước mặt rồi, phải làm cách nào để đưa được bà Doãn về nhà anh làm bà Lục thật sự đây.
Hẹn để bàn bạc cách cầu hôn bà Doãn, thế mà bọn hắn cho anh leo cây hẳn hai tiếng đồng hồ.
Ôi, anh hặnnn!.