Một đêm say mê đến bất ngờ, nhưng có say đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến Đông Phong hết, vì lúc này anh vẫn còn đang thức đây này!
Không những thức, còn là thức làm việc nữa cơ!
Anh đã đặt chân tới vùng đất mà Dương Khả muốn đến từ lâu: núi Kỳ Lam - một trong những nơi ngắm mưa sao băng đẹp nhất Trái Đất. Nhưng đến không có nghĩa là đã hết việc, nơi này rộng như vậy, anh còn phải tìm cho ra chỗ Dương Khả ở mới là xong xuôi.
Với mạng lưới tình báo hùng hậu, Đông Phong nhanh chóng tập hợp người nhờ tìm tung tích Dương Khả. Một cô gái trẻ xinh đẹp không phải tâm điểm chú ý, mặc cho cô ta có chim sa cá lặn đến đâu đi chăng nữa, nếu không có gì đặc biệt quá mức nhất định người ta cũng sẽ chỉ trầm trồ một chút rồi quên ngay. Nhất là khi ở khu du lịch trọng điểm thế này, người đến kẻ đi có ai là không trẻ trung xinh đẹp chứ? Chính vì thế mà việc săn thông tin về Dương Khả, như chuyến tàu cô đã từng đi, chiếc taxi cô lên, khách sạn cô đang ở, điểm cô có thể sẽ đến.. mất thời gian hơn dự liệu của Đông Phong rấ nhiều.
Cứ tưởng chỉ cần một đêm sẽ ra toàn bộ, nào ngờ thức trắng mười mấy tiếng đồng hồ, đến tận giữa trưa ngày hôm sau Đông Phong mới tìm thấy Dương Khả giữa biển người bao la. Lúc này, cô đã rời khỏi khách sạn cùng với đống hành lý khệ nệ của mình, dự định tự leo lên đỉnh Kỳ Lam đợi đêm nay ngắm mưa sao băng. Khu mà Dương Khả đi không phải khu du lịch đã được nhà nước sửa chữa lại mà là vùng rừng nguyên sinh bên trong. Nơi ấy có một đồng cỏ rất rộng, cực kì thuận lợi cho việc quan sát toàn cảnh bầu trời. Mặc dù việc di chuyển có hơi khó khăn nhưng đổi lại những giây phút tuyệt đẹp như vậy thì hẳn Dương Khả cũng sẽ đồng ý chấp nhận.
Đông Phong nhìn bản đồ, phải vượt qua một quãng đường rừng khá dài, lại thêm hai con suối và những dốc đèo quanh co. Dương Khả thật sự chơi lớn đấy, liều mạng vì những cảnh đẹp này đáng lắm hay sao? Còn chưa kể tới chuyện lần trước anh đã nói qua, sau mưa sao băng khả năng cao sẽ có mưa lớn. Vùng này mà có mưa bão thì kiểu gì cũng sạt lở cá kiểu, nước lũ trên suối mà dâng quá cầu thì một mình Dương Khả xoay sở kiểu gì?
Hừ, cũng may là đã có anh ở đây rồi đấy nhé, Dương Khả, anh sẽ cứu vớt em!
Dùng tâm thế hừng hực lửa nhiệt tình, Đông Phong mượn một chú khuyển cảnh sau đó chuẩn bị chút đồ đạc gọn nhẹ rồi nhanh chóng bám đuôi theo Dương Khả. Dĩ nhiên anh không cần giữ bí mật như cô nên đã thông báo trước địa điểm mình sẽ tới cho một vài người. Yêu cầu của anh rất đơn giản, nếu như vào khu vực núi cao mất sóng, anh gặp nguy hiểm gì không thể trở lại thì sau hai ngày hãy tới đó tìm anh.
Hai ngày, chỉ cần như vậy là đủ rồi đúng không?
Ha ha, Đông Phong còn đang mong mắc kẹt quá đây này, nếu như vậy anh có khả năng ở cạnh Dương Khả, thể hiện bản lĩnh đàn ông cho cô xem rồi!
Cung đường lên núi không mấy dễ dàng, nhất là khi cả hai người còn leo theo kiểu không giống ai. Khuyển cảnh theo dấu hơi của Dương Khả, dẫn Đông Phong đi càng lúc càng cao. Leo núi không thể leo một mạch, nhất là khi chân anh còn yếu và người anh nghỉ ngơi chưa đủ thế này. Đông Phong vì nghiệp lớn nên không thể không làm đúng theo chỉ dẫn, cứ được khoảng vài trăm mét lại phải ngồi nghỉ ngơi một chút để quen với độ loãng của không khí. Mỗi lúc ngồi xuống anh lại không kiềm được suy tư về chuyện Dương Khả làm sao ôm được cả đống đồ kia. Riêng đống lều trại thôi cũng đã đủ nặng nề lắm rồi, giá như lúc này anh ở cạnh cô thì tốt biết mấy, anh sẽ giúp cô bê đống đồ đó, để cô thoải mái chạy nhảy như một chú nai con.
Sốt ruột nên dù trong người có chút uể oải Đông Phong cũng không ngồi được lâu. Khuyển cảnh bên cạnh đã qua huấn luyện nên rất hiểu chuyện. Thấy anh ngồi xuống liền biết anh muốn nghỉ ngơi nên nửa câu cũng không sủa, nhưng nhìn anh đứng lên một phát lập tức cũng xông tới quẫy đuôi, hăm hở dẫn đường.
Leo đồi, lội suối, vượt qua rừng già.. Đông Phong và khuyển cảnh cùng nhau đi qua một quãng đường thật dài. Bầu trời ban đêm dần dần đen xuống, bởi vì ở trong rừng nên cảm giác tối còn tới nhanh và mạnh mẽ hơn nhiều. Ánh tà dương trôi về phía tây, những ánh sao bắt đầu lấp lánh trên cao. Từng đám mây tía lững lờ trôi theo gió thoảng, chim nhỏ nháo nhác bay về rừng, âm thanh ríu rít khiến lòng người nao nao. Đông Phong đứng trên triền dốc, nhìn từng đám cây cao ngất xanh đen và âm u. Bóng tối tràn ngập khắp chốn, sự bất an dâng đầy trong đáy mắt thăm thẳm của anh. Bước chân nhanh hơn, nhanh hơn nữa, Đông Phong đi như bay, khuyển cảnh bên cạnh anh sủa lên một tiếng rồi vội vã đuổi theo..
*
Dương Khả xác định được sự an toàn của Đông Phong xong lập tức lên máy bay rời đi. Thật ra trái tim thíu lữ bị cô chôn giấu bao năm cũng có chút dậy sóng, hi vọng rằng Đông Phong sẽ thấy mình, đuổi theo mình đến tận đây.
Nhưng đuổi theo để làm gì? Cô đã hứa với người ta sẽ không xen vào chuyện của Đông Phong nữa, nếu như lúc này vô ý làm hỏng việc của người ta thì chẳng phải bất tín lắm à? Thôi, dù gì cô cũng đã gồng mình lên, mạnh mẽ bao nhiêu năm trời, bây giờ có cố thêm chút nữa cũng chẳng chết được.
Xuống máy bay, hành lý của cô cũng đã được gửi xong xuôi rồi. Dương Khả chủ đích lần này leo núi ngắm sao nên đồ đạc tối giản hết sức. Ngoài kính thiên văn không thể không đem theo cô chỉ cầm thêm có chút ít đồ cực độ cần thiết như túi ngủ, bật lửa, đèn.. Đông Phong nói sau mưa sao băng khả năng cao sẽ có giông bão. Nếu như mưa lớn kiểu gì khu vực núi Kỳ Lam cũng sẽ có sạt lở, cô sẽ sắp xếp để rời đi ngay sau khi ngắm xong trận mưa sao băng có một không hai này.
Thật ra Dương Khả rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh lần đầu tiên cô được chứng kiến bầu trời diễm lệ đó. Có thể là cùng bố mẹ, cũng có khi là với Dương Mai hoặc Lê Tuấn.. nhưng nhân vật được cô nghĩ đến nhiều nhất chính là Đông Phong. Bởi anh cũng giống cô, yêu thích bầu trời tự do xinh đẹp kia vô cùng, hơn nữa còn là người đầu tiên chỉ cho Dương Khả thấy tự nhiên hùng vĩ đến mức nào. Chưa khi nào cô nghĩ đến chuyện bản thân sẽ tự mình đi tới đây, một mình đắm chìm trong bầu trời đêm huyền ảo này.
Đúng là sự đời có đôi khi không thể lường trước được, thôi thì ngắm sao một mình cũng vẫn vui. Lúc trong thân thể cá nhỏ cô vẫn chẳng cô độc ngắm sao ở giếng trời đấy sao. Khi ấy còn buồn hơn bây giờ nhiều, vừa phát hiện bị phản bội lại trở thành một con cá không biết đến khi nào sẽ bị người ta lôi đi thịt.. Ừm, tính đi tính lại như lúc này cũng tốt.
Cũng tốt..
Khoác hành lý lên vai, Dương Khả xem bản đồ, chọn con đường ngắn nhất để lên núi. Tính ra thì đây là lần đầu tiên cô đi xa như vậy một mình. Trước đây vì bệnh tật nên Dương Khả chẳng mấy khi được đi du lịch, nếu có cũng chỉ là những chuyến đi gần cùng gia đình. Chuyện phải ôm cả đống hành lý nặng trịch như thế này leo một đoạn đường dài đúng là chưa bao giờ xảy ra cả. Haha, trải nghiệm một mình này thú vị thật, Dương Khả nghĩ bản thân nên thả hồn mà tận hưởng đi thôi!
Con đường lên núi quanh co, cây cỏ bụi rậm và những hàng cây dài cao vút. Những âm thanh tự nhiên hòa cùng tiếng suối róc rách như rót vào tai. Dương Khả cứ đi, chậm rãi, từ từ tiến từng bước một, cảm nhận sức sống của thiên nhiên, hòa mình cùng khung cảnh. Bóng tối phủ dần theo từng nhịp chân của cô, chẳng mấy chốc mặt trời đã ngả về phía Tây mà nơi được đánh dấu đỏ vẫn còn chưa xuất hiện. Dương Khả không có ý định dừng lại, cô đã lường trước chuyện mình không thể đến được đích trước khi trời tối. Ai bảo sức khỏe của cô kém hơn người bình thường làm gì chứ. Nhưng thế cũng không sao, vẫn còn vài tiếng nữa mưa sao băng mới chính thức bắt đầu. Cứ chong đèn và đi, kiểu gì Dương Khả cũng có thể tới đó kịp lúc. Còn nếu lỡ không được thì cũng chẳng sao, kiếm tạm một nơi vắng bóng cây là ổn rồi. Dựng kính thiên văn và nhìn thẳng lên bầu trời, cả dải ngân hà đã ở trước mắt.
Sự mệt mỏi kéo chân Dương Khả không ít, cô bật đèn pin đeo lên trước trán, sát lại một lần nữa thuốc đuổi côn trùng, rắn rết.. rồi lại tiếp tục lên đường. Khu vực này không có động vật lớn ăn thịt nên thứ cần phòng trừ nhất cũng chỉ có thế.
À quên, còn cả con người nữa.
Nhưng chắc Dương Khả không đen đến mức gặp người xấu ở chốn khỉ ho cò gáy này đâu ha.
Ặc, nhỡ gặp thì làm sao? Không biết quả điện thoại mất sóng này gọi 113 còn được không nữa? Chậc, đúng là thiếu tính toán, tự dưng nổi hứng đi phượt một mình cơ. Nhưng đã quyết đi, đi tới đây còn hối hận làm gì? Cô đã vượt bao nhiêu km mà có vấn đề gì đâu kia chứ?
Nắm chắc cây gậy leo núi trong tay, Dương Khả vui vẻ nhìn thấy đồng cỏ rộng lớn trước mắt. Trong khi cô vừa nghĩ vớ vẩn vừa đi thì cuối cùng đích đến cũng tới rồi!
Đồng cỏ này nằm ở gần đỉnh ngọn Kỳ Lam, bằng phẳng và đầy những cỏ xanh mướt. Nơi đây cực kì thích hợp cho việc dựng kính ngắm sao hoặc phóng tầm mắt ra xa nhìn trời nhìn đất. Từ chỗ này xem ra có cảm tưởng như cả một vùng đồi núi đều thu nhỏ lại, ngoan ngoãn xếp hàng trước mắt con người. Tầng tầng lớp lớp núi đồi bị ánh sáng mờ ảo của những ánh sao bao phủ, tựa như dát bạc lấp la lấp lánh.
Dương Khả hít sâu một hơi, để không khí mát mẻ thanh khiết tràn đầy lồng ngực. Nghỉ ngơi một chút, cô bắt đầu loanh quanh kiếm vài ba cành củi khô để nhóm lửa, nấu chút nước ấm để pha cafe uống và ăn bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi nhóm lửa, đặt bếp xong, Dương Khả dựng luôn lều nhỏ và chiếc kính thiên văn. Cô ngồi bên đống lửa, hồi hộp ôm lấy chiếc bình giữ nhiệt đựng đầy cafe nóng hổi, chờ đợi thời gian trôi đi.
Không gian yên tĩnh đến mức tiếng lá reo xào xạc cũng phóng đại lên gấp mấy lần. Gió thổi mơn man, ngọn lửa nhỏ nhảy nhót trước mặt Dương Khả khe khẽ chập chờn. Cô dùng que khều khều để nó bùng lên, khiến hơi âm từ đó lan tỏa. Màn đêm buông xuống mỗi lúc một dày đặc, nỗi cô đơn và nhớ nhung không biết từ đâu đột ngột ùa ra khiến trái tim Dương Khả mệt mỏi. Cô ôm lấy đầu gối, muốn tự chìm vào dòng suy tư của bản thân một chút. Đúng lúc cô cúi đầu, phía sau đột ngột vang lên một tiếng reo: "Rốt cuộc cũng tìm thấy em!"