Nhìn Hàn Tiêu không chút do dự cùng lão bản nương chọn vải rồi màu sắc và hoa văn này nọ, Mộ Ám trừng lớn mắt, muốn mở miệng ngăn cản Hàn Tiêu chọn chất liệu và màu sắc kia, lại bị Hàn Tiêu lấy tay bụm miệng, không cho cậu có cơ hội lên tiếng.
Bởi vì Hàn Tiêu lựa chọn vải giống cậu, kiểu quần áo cũng là phong cách Nhật Bản, nhìn vào sẽ khiến người ta nghĩ rằng đang mặc quần áo tình nhân, đây cũng là nguyên nhân mà Mộ Ám muốn mở miệng ngăn cản, cậu không muốn người ta đàm tiếu, dù sao để người khác nhìn thấy bọn họ mặc quần áo cùng màu sắc cùng hoa văn chắc chắn sẽ nghĩ rằng cậu bắt chước Hàn Tiêu, mà không cho rằng là Hàn Tiêu bắt chước cậu, này có thể xem là thói xấu của con người.
Làm cho Mộ Ám cảm thấy càng quá đáng là, Hàn Tiêu còn dám hỏi lão bản nương đem kiểu quần áo và hoa văn màu sắc này làm độc quyền, chỉ để cho hai người bọn họ sử dụng.
Này rõ ràng chính là. . . . . . Cố tình gây sự đi? Càng làm cho Mộ Ám cảm thấy bất khả tư nghị là, lão bản nương thế nhưng nói có thể, chỉ cần giao một trăm vạn kim tệ để được độc quyền thì màu sắc và hoa văn này chỉ dành riêng cho bọn họ thẳng đến khi bọn họ không chơi trò chơi nữa, del acc mới thôi.
Không cho Mộ Ám cơ hội cự tuyệt, Hàn Tiêu phi thường sảng khoái thanh toán hai trăm vạn kim tệ Tinh Ấn, đem kiểu quần áo và hoa văn màu sắc biến thành độc quyền chỉ có hai người chuyên dụng; kiểu quần áo cùng màu sắc này cũng sẽ tự động biến mất trong mục lục của toàn bộ các phục sức điếm ở Tinh Ấn, về sau chỉ có hai người Hàn Tiêu và Mộ Ám vào điếm chọn mục lục kiểu mới xuất hiện.
Mộ Ám chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Tiêu cũng đặt ba bộ quần áo, hơn nữa ba bộ quần áo vừa nhìn thấy sẽ có cảm giác là quần áo đôi cùng bộ với cậu, cậu không có cơ hội cũng không có biện pháp phản đối, bởi vì miệng cậu vẫn bị chặn.
Mà bàn tay chặn ở miệng cậu, truyền đến mùi nước hoa nam tính thản nhiên, cậu biết trong trò chơi cũng có bán nước hoa, bởi vì nước hoa cũng có rất nhiều loại công dụng.
Mà mạt hương vị thản nhiên kia, làm cho cậu có chút hoa mắt mê mang, đã quên phải làm sao phản kháng.
Mà cậu trong trạng thái thất thần cũng không phát hiện khuôn mặt mình đã bị Hàn Tiêu trộm xoa vài cái, ăn không ít cực phẩm đậu hũ non.
Cậu chỉ có thể không ngừng ở trong lòng tự hỏi Hàn Tiêu làm như vậy là có dụng ý gì.
Hắn nhận ra mình sao? Không có khả năng. . . . . . Hay là. . . . . . Hắn đối với mình có hứng thú? Nghĩ đến khả năng này, Mộ Ám trước tiên ở trong lòng thầm lắc đầu, loại ý nghĩ này quá ảo tưởng rồi, cậu cái loại siêu mập mạp sao có thể làm cho Hàn Tiêu loại trai đẹp này có hứng thú? Cậu nên thôi tự thiếp vàng lên mặt mình đi.
Hơn nữa, nếu hắn thật là đối với mình có “hứng thú”, vậy thì. . . . . . Cậu kỳ thật cũng rất khó cao hứng đi? Dù sao. . . . . . Mình trước kia từng thích hắn như vậy. . . . . . có thể hiện tại cũng thế.
Chỉ là trong lòng cậu rất mâu thuẫn, Hàn Tiêu muốn thân cận với cậu của bây giờ, trong lòng cậu tuy rằng có chút mừng thầm, nhưng cũng cảm thấy có chút chua xót, dường như quá khứ bị chính mình phủ định; nhưng nếu Hàn Tiêu cứ như vậy vẫn ở để ý cậu của quá khứ, trong tim của cậu lại không có cách tiếp thụ, bất kể là thế nào cũng đã làm cho tâm tình của cậu buồn bực.
“Mộ Ám. . . Mộ Ám?” Thanh âm kêu to làm cho cậu từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, nhưng mới hồi thần liền hoảng sợ thật to, thật muốn lui về sau.
Bởi vì Hàn Tiêu đem mặt mình để sát vào Mộ Ám, còn phi thường gần mặt của cậu cách xa nhau không đến 5cm gọi cậu.
“Anh. . . . . . . . Anh đến gần như vậy làm cái gì?” Gương mặt xấu hổ đỏ bừng, Mộ Ám cà lăm lui từng bước, xem ra là không được tự nhiên.
“Nhìn cậu thực đáng yêu a!” Hàn Tiêu ý cười dạt dào nói, tuyệt không cảm giác mình nói làm người ta rất xấu hổ.
Hơn nữa trong lòng hắn thật sự cảm thấy Mộ Ám đáng yêu, khuôn mặt trắng noãn như đồ sứ, không chỉ có không có nửa khỏa đậu đậu, ngay cả lỗ chân lông thật nhỏ đều nhìn không thấy, trong trò chơi thân thể cơ bản đều hoàn toàn đối chiếu với hiện thực, cho dù trong hiện thực nổi lên một cái mụn, trong trò chơi cũng sẽ đồng dạng chân thật hiện ra, nhờ thế mới có thể biết được tình trạng người chơi trong hiện thực.
Lông mày tinh tế, mũi cao vừa phải, mắt tròn to sáng mà không lồi, còn có môi hồng nhuận, ngũ quan cậu phi thường thanh tú, gộp vào lại trông thật đáng yêu, nhất là khuôn mặt phấn nộn mượt mà như vậy, phúc khí làm cho người ta muốn cắn một ngụm trên mặt cậu, làm cho người ta. . . . . . Ngón trỏ nổi loạn.
Mộ Ám đáng yêu, là cái loại đáng yêu làm cho người ta nhịn không được muốn ôm lại đây hôn hôn, hơn nữa trên người cậu mặc bộ quần áo này còn làm nổi bật ưu điểm đáng yêu của cậu, che luôn khuyết điểm mập mạp của cậu.
Như vậy hẳn sẽ đưa tới không ít ong bướm đi. . . . . . Trong lòng Hàn Tiêu hiện lên ý nghĩ này, mà cái ý niệm trong đầu làm cho trong lòng hắn loáng thoáng không vui, hắn rõ ràng có cảm giác không hi vọng người khác theo đuổi Mộ Ám đáng yêu, nhưng là . . . . . Tại sao hắn lại cảm thấy như vậy?
Cái loại cảm giác này, giống như lúc trước còn chơi Thất Giới, lúc Trục Quang vẫn còn, hắn thấy một cô bé đưa quần áo cho Trục Quang mặc, tuy rằng Trục Quang mặc vào rất hợp rất đẹp, nhưng khi thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn lại cảm thấy ghen tuông, giống như bảo bối của mình bị người ta phát hiện.
Tâm tình giờ phút này của hắn có điểm giống khi đó, chính là bây giờ trong lòng hắn còn có thêm chút buồn, một loại buồn không chỗ phát tiết, hắn không thể nói rõ mình đó rốt cuộc là cảm giác gì, lúc cảm thấy Mộ Ám thật đáng yêu dường như có loại cảm giác đã phản bội Trục Quang.
Nhưng là. . . . . . Tại sao hắn lại có cảm giác như thế?
Phản bội. . . . . . Hắn có làm chuyện gì làm bản thân cảm thấy đã phản bội Trục Quang sao?
Vào thời điểm hắn ngẩn người, Mộ Ám lén lút vặn bung ngón tay của hắn, muốn nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng có lẽ ý đồ của cậu quá rõ ràng, hoặc do động tác của cậu quá dụng lực, cậu mới vặn bung ngón thứ hai trên lưng mình thì Hàn Tiêu đã lấy lại tinh thần, sau đó còn rất hưng trí nhìn động tác nhỏ của Mộ Ám, thẳng đến năm đầu ngón tay đều bị vặn bung ra, sau đó tiếp theo là toàn bộ cánh tay, Hàn Tiêu trực tiếp đổi một bàn tay ôm eo búp bê béo vào trong lòng.
Mộ Ám vốn cho là mình sắp muốn thành công, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ thất bại trong gang tấc, còn bị ôm chặt hơn, điều này làm cho cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ý cười của Hàn Tiêu.
“Kẹo đường, đừng nghĩ đến việc chạy nữa nha! Vô dụng thôi.” Vẻ mặt Hàn Tiêu đầy ý cười, không chỉ bên miệng, ngay cả mặt mày cũng đầy nồng đậm ý cười.
Sau đó, cậu bị bắt gia nhập tổ đội của bọn họ, mà những người khác thế nhưng nửa điểm ý kiến cũng không có.
Thẳng đến trước khi Mộ Ám logout, cậu vẫn không nghĩ ra tại sao Hàn Tiêu lại cứ quấn lấy cậu không tha.
※ ※ ※
Thật cẩn thận thăm dò bước vào phòng học, xác định không có mấy người kia, Bạch Miên mới yên tâm chạy vào bên trong.
Tuy rằng cậu biết mình quá mức khẩn trương, dù sao chương trình học của sinh viên cũng không giống nhau, trừ phi là bạn học cùng chuyên ngành có môn bắt buộc, nếu không người khác chuyên ngành, tỷ lệ gặp phải cũng không lớn, nhưng cậu rút kinh nghiệm hôm kia, vẫn nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, xác định mấy người bị mình xếp vào dạng ôn thần không có ở đây mới yên tâm bước vào phòng học, tìm góc ẩn nấp ngồi xuống.
Sau đó thẳng đến ba tiết chấm dứt, mấy người kia cũng không xuất hiện, cậu có chút nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ hy vọng bốn tiết kế tiếp không gặp phải bọn họ thì tốt rồi, Bạch Miên yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.
Bất quá, Bạch Miên đã xem thường nghiệt duyên giữa mình và Ngôn Hi Hàn. Sau khi một tiết cuối cùng chấm dứt, Bạch Miên nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh thu thập này nọ chuẩn bị trốn, chỉ là chân cậu mới bước khỏi phòng học không vài bước, sau cổ lại đột nhiên bị người giữ chặt. Cảm giác có điềm xấu nháy mắt xuất hiện trong đầu cậu, cậu còn chưa kịp quay đầu lại, cả người đã bị một đôi tay chặt chẽ ôm lấy, sau đó bên tai truyền đến đạo thanh âm cậu tuyệt không muốn nghe thấy, cùng với rất nhiều tiếng kinh hô của người xung quanh.
“Kẹo đường, cậu muốn chạy đi đâu a?” Thanh âm cười nhẹ ở bên tai làm cho cả người Bạch Miên cứng ngắc, hoàn toàn không có ý muốn quay đầu lại xác nhận.
Có lẽ cậu nên nhờ anh Tô thay cậu làm một cái còi báo động với ít đồ vật đính lên người Ngôn Hi Hàn, để khi Ngôn Hi Hàn đến gần phạm vi một trăm mét sẽ nhắc nhở cậu có nguy hiểm.
“Ngôn. . . . . . Bạn Ngôn có chuyện gì sao?” Bạch Miên hỏi thật cẩn thận, cậu thấy phía trước đã có nhiều nữ sinh dùng ánh mắt đố kị trừng cậu. Sức mạnh đố kị là khủng bố nhất , mà người đố kị bất luận nam nữ sẽ đều làm những chuyện thực khủng bố . . . . . . Giống như hơn hai năm về trước.
“Ừ, về cái này à. . . . . . Thượng Kiệt.” Không để ý đến việc Bạch Miên ngay cả quay đầu nhìn mình cũng không muốn, Ngôn Hi Hàn trực tiếp kêu Lạc Thượng Kiệt giải thích.
“Bạn Bạch Miên, chúng tôi đã điều tra, hai học kỳ này cậu rất có tư chất, cảm thấy thành tích của cậu phi thường tốt, ngoài ra chúng tôi cũng quan sát thái độ ứng xử bên ngoài của cậu, quyết định cho cậu gia nhập trở thành một thành viên của hội học sinh.” Lạc thượng Kiệt mỉm cười, không chỉ Bạch Miên ngu ngơ, ngay cả bạn học khác đứng xem cũng choáng váng.
Cậu? Hội học sinh?
“Tôi. . . . . ?” Đầu Bạch Miên loạn thành một đống, trong khoảng thời gian ngắn không tiêu hóa nổi tin tức này, nhưng lại rất có xu thế không thể tiêu hóa.
Cậu nghĩ, hội học sinh của trường học bọn họ cũng giống như mấy hiệp hội bên ngoài, dù sao thành viên bên trong không phải trai đẹp gái đẹp thì chính là loại hình cô bé cùng chính thái, chiếu đạo lý thế nào cũng không tới phiên cậu mới đúng, nhưng bọn họ nhưng bây giờ nói muốn cậu gia nhập hội học sinh?
“Đúng vậy! Tôi cảm thấy hội học sinh chúng ta thiếu cái gì đó, sau khi gặp cậu tôi liền phát hiện được, cho nên, sau khi hỏi qua ý kiến các thành viên khác trong hội học sinh, mọi người đã nhất trí đồng ý hoan nghênh sự gia nhập của cậu.” Người còn dính ở sau lưng cậu, phi thường vui vẻ thay cậu giải đáp, vui vẻ đến mức làm cho cậu rất muốn xoay người tặng hắn một quyền hoặc là một chưởng, nhưng nếu đánh hắn thật, chỉ sợ cậu sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ học sinh trong trường.
Bất quá việc cậu khó có thể chịu được chính là người sau lưng ôm cứng không thả, cùng với nhiệt khí lúc nói chuyện đối phương phả vào bên tai làm cậu cảm giác rất không tự nhiên.
“Thiếu. . . . . . Cái gì?” Cậu có chút buồn bực, bộ phận PR của hội học sinh trường học bọn họ hẳn là không thiếu cái gì đi?
“Chúng ta thiếu. . . . . . Một pho tượng tiểu phúc thần phúc khí đáng yêu!” Ngôn Hi Hàn phi thường vui vẻ nói, nhưng đáp án này lại làm cho người xung quanh há hốc mồm.
Phúc thần? Ánh mắt của mọi người chuyển đến người Bạch Miên, phát hiện bộ dạng của cậu quả thật phi thường phúc khí đáng yêu, giống như một pho tượng phúc thần oa nhi phấn điêu ngọc mài.
Chỉ là bị nói như vậy Bạch Miên cũng không có nửa điểm cao hứng, chỉ cảm thấy trên bầu trời bay qua vài con quạ đen, có cảm giác chúng sắp rớt xuống.
“Tôi có thể . . . . . Cự tuyệt không?” Loại ưu ái này cậu tiếp nhận không nổi a! Ở trong trò chơi bị Ngôn Hi Hàn quấn lấy cậu cũng chịu rồi, nhưng ở trong hiện thực chẳng lẽ cũng không thể cho cậu một chút tự do sao?
“Có thể a! Chẳng qua. . . . . . cậu phải chuẩn bị tâm lý bị tôi quấn lấy đến khi đồng ý mới thôi.” Ngôn Hi Hàn cười lạnh híp mắt nói điều kiện của hắn, làm cho Bạch Miên có loại cảm giác muốn phun.
Bất kể thế nào, dù sao cậu nhất định sẽ sống không yêu rồi. Vào hội học sinh sẽ bị người ở hội học sinh xem là búp bê, không vào hội học sinh thì Ngôn Hi Hàn sẽ có lý do quấn quít lấy cậu thẳng đến khi cậu đáp ứng, nghĩ thế nào cậu cũng đều chịu thiệt.
“Tôi nghĩ thành viên hội học sinh nên chọn lựa thêm.” Ngẫm lại, nhét cậu một người siêu mập mạp vào trong đống trai đẹp gái đẹp, cái loại cảm giác này không phải thực đột ngột và không hợp nhau sao?
“Kẹo đường, cậu nghĩ nhiều quá, chúng tôi sẽ không làm loại chuyện đó.” Chỉ là trùng hợp hội học sinh bọn họ bộ dạng có chút vượt chuẩn mà thôi.
“Nhưng là tôi rất béo nha! Nhìn thế nào cũng các người kém nhiều lắm. . . . . . Tôi không cần đâu.” Trái lo phải nghĩ xong, Bạch Miên vẫn quyết định không nên gia nhập hội học sinh, để tránh bị xem thành búp bê ôm.
“Béo có cái gì không tốt, ôm vào ấm áp mềm mại vô cùng thoải mái a! Mềm nhũn sờ rất thích.” Nói xong Ngôn Hi Hàn còn sờ soạng người Bạch Miên vài cái, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn. “Kẹo đường, cậu đừng giảm béo nha! Mềm mại non nớt như thế này ôm thật thoải mái.”
Cái gì mềm mại non nớt. . . . . . Cậu cũng không phải đậu hũ!
“Anh thích vậy sao không tự mình đi ăn mập đi, buông tôi ra!” Cậu nghĩ rằng nếu mình ăn cho mập, Ngôn Hi Hàn sẽ không để ý tới cậu, ai ngờ thưởng thức của Ngôn Hi Hàn lại “độc đáo” đến vậy, thậm chí ngay cả cậu loại siêu mập mạp này cũng thích.
Hơn nữa ánh mắt hâm mộ bên cạnh là chuyện gì a? Chẳng lẽ không có người thấy cậu đang giãy dụa và phiền não thế nào a, sao không ai vươn tay hảo tâm cứu cậu hết vậy? Cậu mới là người bị hại đáng thương nha!
“Tôi cũng nghĩ tới muốn ăn cho mập lên một chút, như vậy là có thể ngăn chặn rất nhiều phiền toái, nhưng vấn đề là tôi ăn thế nào cũng không mập được a!” Ngôn Hi Hàn nói xong sẽ làm người mập khắp thiên hạ bóp chết hắn, trên khuôn mặt tuấn tú còn lộ ra biểu tình tiếc hận, làm cho Bạch Miên nhìn đến nghiến răng.
Thế giới này thậm chí có người đáng đánh đòn như thế. . . Cậu trước kia rốt cuộc là đui mù mới coi trọng người này. . . Không đúng, có lẽ cậu đến bây giờ mắt vẫn bị mù, bởi vì cậu không thể phủ nhận sâu trong đáy lòng của mình, nam nhân này vẫn làm cho tâm tình của cậu vừa phức tạp vừa điều quyến luyến không thôi.
Tiểu phúc thần béo đô đô cùng mỹ thiếu niên mảnh khảnh. . . . . Không biết hắn sẽ thích loại nào?
※ ※ ※
Bị kéo vào trong văn phòng hội học sinh, Bạch Miên liền gây rất nhiều chú ý, tất cả mọi người đều nhìn cậu, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là người như thế nào sẽ làm cho hội trưởng hội học sinh luôn luôn anh minh trầm ổn của bọn họ thề sống chết cũng muốn bắt vào hội học sinh. Khi bọn hắn thấy Bạch Miên trắng trắng mềm mềm, non nớt, đáng yêu lại tròn vo đều nhịn không được sửng sốt.
Có ít người là sửng sốt, lộ ra biểu tình không đúng, nhưng là có mấy học tỷ kinh hô một tiếng, phi thường cao hứng chạy tới đối tiểu phúc thần phấn nộn trong lòng Ngôn Hi Hàn giở trò, sợ tới mức cậu không tự chủ được hướng vào trong lòng Ngôn Hi Hàn.
“Thật đáng yêu, hội trưởng anh đi đâu bắt được phúc thần oa nhi này vậy?” Một mỹ nữ học tỷ có bề ngoài gợi cảm, tóc uốn dài vui vẻ vuốt ve hai má phấn nộn của Bạch Miên, xúc cảm kia so với cô còn tốt hơn, hiển nhiên là theo lời người ta nói.
Thấy Bạch Miên bị ăn đậu hũ, Ngôn Hi Hàn không vui, nhịn không được ra tay đập mấy cái tay sói kia.
“Đi đi đi, bớt động tay động chân với người ta, dọa chạy cậu ấy tôi sẽ tìm mấy người tính sổ.” Miệng Ngôn Hi Hàn nói như vậy, kỳ thật cũng biết đậu hũ non của Bạch Miên ngon miệng đến cỡ nào, bằng không hắn cũng sẽ không yêu thích không buông tay như vậy.
Chúng nữ sinh đều nhíu mày, sau đó đem tầm mắt chuyển qua cánh tay vòng ở trên vai Bạch Miên.
Bất quá các cô còn chưa kịp phản ứng, đã có người làm khó dễ trước.
“Anh không có tư cách nói lời này nhất, buông nhanh chút!” Khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm thở phì phì quay đầu tức giận trừng mắt Ngôn Hi Hàn, bàn tay nhỏ bé trắng noãn mềm mại còn cố gắng nắm chặt lấy cánh tay vòng ở trên vai mình.
Những người khác ngẩn người, sau đó mấy mỹ nữ tổ viên đều tươi cười nhìn Ngôn Hi Hàn biểu tình vẫn như cũ không thay đổi, cười hắn năm mươi bước cười một trăm bước. ( kiểu như chó chê mèo lắm lông )
“Kẹo đường, không thể nói như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, các cô ấy là nữ, mà tôi là nam a!” Ngôn Hi Hàn vẫn như cũ mỉm cười với cậu, nói ra lời ngụy biện làm cho người ta líu lưỡi.
Bạch Miên rất muốn nói sắc lang không phân biệt nam nữ, chính là nói những lời này lại giống như cậu tự đề cao mình, sẽ làm mấy người sùng bái Ngôn Hi Hàn phản cảm, đành phải đem những lời này nuốt trở về, sau đó dùng mắt đẹp tròn vo tiếp tục trừng nam nhân da mặt dày đánh không thủng này.
Cậu nhịn không được ở trong lòng khẽ nguyền rủa, cảm thấy ấn tượng của Ngôn Hi Hàn với mình đang dần dần chệch đường ray. Hắn trước kia so với hiện tại trầm ổn hơn nhưng khác xa, hắn vốn không có loại ngôn hành cử chỉ thoải mái như thế này, Ngôn Hi Hàn như vậy làm cho cậu có loại cảm giác xa lạ mờ mịt.
Trong lòng có chút hoài nghi và khó hiểu, Ngôn Hi Hàn này, thật là “hắn” mà cậu quen biết sao?
“Nhìn tới nhìn lui anh mới là nguy hiểm nhất . . . . . .” Bạch Miên nhỏ giọng nói thầm, sau đó ngẩng đầu nhìn trừ nhóm chị gái mỹ nữ còn đâu cả trai lẫn gái đều ngu ngơ không thể tin được nhìn chằm chằm cậu, cùng với không ít ánh mắt ghen tị, cậu thật sự rất muốn hô to mình vô tôi.
Thành viên hội học sinh tổng cộng có mười bốn người, trừ năm người Ngôn Hi Hàn bọn họ, trong 9 người khác có 7 bạn nữ và hai bạn nam, vậy nên hội học sinh vừa vặn nam nữ đều nhau, chẳng qua nếu như có thêm cậu, số lượng sẽ mất cân đối .
Nữ hội viên trong đó có năm mỹ nữ học tỷ vừa giở trò với cậu, công thêm hai người khác, một người cùng lớp với cậu, một người còn lại là học muội năm nhất, về phần hai người nam tổ viên đều cùng năm hai với cậu và năm người bọn Ngôn Hi Hàn.
Trong đó đặc biệt là học muội năm nhất xinh đẹp kia, ánh mắt nhìn cậu đối địch nhất, cậu lập tức hiểu được lại là một em gái quỳ gối dưới chân Ngôn Hi Hàn.
Cậu đương nhiên biết người ái một Ngôn Hi Hàn rất nhiều, không chỉ nữ sinh, con trai đồng tính cũng không thiếu, chính là khi trực tiếp thấy có người dùng ánh mắt ái mộ nhìn Ngôn Hi Hàn, sau đó lại dùng loại ánh mắt đối địch nhìn mình, trong tim cậu rất không thoải mái, giống như hơn hai năm trước . . . . . .
Không biết Ngôn Hi Hàn có biết học muội kia thầm mến hắn hay không? Cô bé cũng rất đẹp, nếu bọn họ trở thành tình nhân hẳn là cũng rất xứng đôi đi? Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Bạch Miên lại thấy chua xót.
Cậu cũng biết mình và Ngôn Hi Hàn một chút cũng không xứng, nhưng tuy mình tìm mọi cách tránh né vẫn luôn nhìn thấy Ngôn Hi Hàn, cho nên mới mâu thuẫn la hét đòi đi, lại nhịn không được muốn ở lại bên cạnh hắn.
Ngay cả chính cậu cũng mâu thuẫn đến mức làm cho cậu cảm thấy muốn lắc đầu thở dài, dù sao nếu cậu thật sự muốn rời đi, phương pháp có rất nhiều, chỉ là cậu không thể hạ quyết tâm được, hai năm trong trò chơi cùng hai năm trốn tránh, mất hai năm vẫn không quên được một người, tổng cộng bốn năm thời gian, đáp án lại càng rõ ràng hơn.
Ngôn Hi Hàn với cậu mà nói giống như một loại độc gây nghiện, một khi ở bên cạnh hắn quá lâu sẽ có thói quen, sẽ rời không được hắn, sau đó thật vất vả cai nghiện lại tái phát lần nữa, làm cho cậu rời không được vũng lầy tình cảm kia, hãm sâu không thể tự kiềm chế, cho nên, cậu mới muốn né tránh Ngôn Hi Hàn.
Nhưng là, ông trời giống như đối nghịch với cậu, sau khi để cậu gặp lại Ngôn Hi Hàn lần nữa, số lần càng lúc càng thường xuyên, ngay cả cậu cũng hoài nghi có phải có người đang âm thầm sắp đặt hay không.
Nhưng cậu rất biết chuyện mình từng là mỹ thiếu niên kia chỉ có Khuê Lỵ Ti rõ ràng, mà Khuê Lỵ Ti sẽ không khả năng đem chuyện đó nói cho bọn hắn biết, cho nên loại tỷ lệ này là cực kỳ bé nhỏ.
“Chị Tuyết, phiền chị giúp pha một bình trà sữa đến đây được không?” Như đang ôm một cái gối ôm to lớn thoải mái nói với một chị mỹ nữ gợi cảm trong đó, Ngôn Hi Hàn đem Bạch Miên an bài ở vị trí của mình, sau đó đến tủ lạnh cầm một đĩa bánh kem hoa quả, bên ngoài phủ tầng tầng bông tuyết, còn có phủ thêm trái cây tươi. Bạch Miên thích ăn đồ ngon ánh mắt sáng ngời, lập tức liền nhận ta đó là chiêu bài bánh kem của cửa hàng “Nhà Kẹo” chuyên bán điểm tâm ngọt nổi tiếng nhất, ánh mắt nhìn bánh kem cũng tràn đầy chờ đợi cùng thèm thuồng.
Chẳng qua, cậu thèm thuồng thì thèm thuồng, cũng vẫn không nói một câu nhìn chằm chằm bánh kem kia, không có tham ăn nói mình muốn, phần tự kiềm chế kia làm những người khác đều có chút kinh ngạc.
Bọn họ vốn cho là, xét theo bộ dáng béo đô đô tròn vo của Bạch Miên, hơn nữa cậu lại thích ăn như vậy, hẳn sẽ nhanh chóng bị mỹ thực quyến rũ, không nghĩ tới tính tự kiềm chế của cậu lại vượt quá dự đoán của bọn họ.
Loại biểu tình cùng ánh mắt đáng yêu trông mong nhìn bánh kem làm cho những người khác thở dài không thôi, ít nhiều cũng hiểu tâm tình Ngôn Hi Hàn.
Loại cá tính hồn nhiên mà không ngu ngốc, còn có khuôn mặt đáng yêu, cho dù là học muội thích Ngôn Hi Hàn kia cũng rất khó đem hai chữ chán ghét nói ra khỏi miệng.