Chương Hiểu Lầm
1
Chapter 4: Hiểu lầm
************************
-Cô….cô được lắm, tôi thừa biết là cô cố tình rồi, tôi sẽ không để yên cho chuyện này đâu, cô cứ đợi đó. Hừm.
-Nè tôi đã nói là tôi không cố ý rồi mà, tôi cũng xin lỗi anh rồi còn gì, anh quá đáng vừa thôi, còn anh mà dám làm gì tôi thì đừng trách tôi ác, tôi cũng sẽ không ngồi yên cho anh muốn làm gì thì làm đâu, hứ. *quay mặt đi*
-Cô….đúng là nói chuyện với một người không hiểu lí lẽ là thành ra thế này mà. Hừ.
-Đúng, nói chuyện với một người không hiểu lí lẽ đúng là phiền phức mà, và…người không hiểu lí lẽ ở đây là anh đó. *ple*.
Cả 2 lườm nhau một lúc rồi ngoảnh mặt mỗi người đi mỗi nơi, mọi người đều bàn tán xôn xao về vụ của 2 người, khi vào học bầu không khí trong lớp cũng chẳng tốt đẹp là bao, cứ như là có một luồng khí đáng sợ đang bao phủ lớp học vậy. Giờ về, maili hỏi: “Nè Yuki, để mọi chuyện như vậy có ổn không, lỡ fan của cậu ấy làm gì cậu thì sao, cả cậu ta nữa, cậu ta là người nổi tiếng muốn làm hạ cậu là chuyện quá dễ dàng.”
-Cậu cứ an tâm, chuyện đâu rồi cũng có đó, tớ sẽ không để yên cho cậu ta muốn làm gì thì làm đâu.
Maili muốn khuyên cô nhưng biết là lực bất tong tâm vì cô biết nếu Yuki muốn làm chuyện gì thì sẽ không ai thuyết phục nổi cậu ấy đổi ý đâu, thôi kệ vậy, mọi thứ âu cũng là có số rồi, muốn tránh cũng tránh không được.
------Tối hôm đó, ở nhà Kai-------
-Kai, sao hôm nay tới trường mới học có vui không, chắc là lại được nhiều fan vây quanh rồi có phải không, haha
-Mày im lặng dùm cái đi, nhắc tới tao lại them bực mình.
-Sao vậy, chẳng lẽ fan vây quanh nhiều quá khiến mày thở không được nữa hả.
-Không hẳn là vì chuyện đó, tao cũng khá quen và chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
-Vậy còn có chuyện gì khác nữa sao???
-Uh, Kito mày còn nhớ con nhỏ hôm qua đụng tao 2 lần không.
-Ah, có phải là cô gái khiến mày phải vào đồn cảnh sát không, haha
-Mày thôi đừng có nhắc tới chuyện đó dùm tao nữa đi. Hôm nay chuyển trường không hiểu làm sao mà tao lại chuyển đúng vào lớp con nhỏ đó nữa, còn ngồi bên cạnh nó nữa mới khổ chứ, hừm.
-Oh, hóa ra là vì chuyện này ư, coi bộ tụi mày có duyên quá ha. Hehe
-Duyên cái đầu mày ý, mỗi lần gặp nhỏ là y như rằng toàn gặp phải chuyện không đâu, trưa nay ra căn tin trường ăn trưa ai ngờ đụng phải nhỏ, bực mình quá thể mà.
-Thôi, ra căn tin trường đụng mặt nhau cũng không có gì là lạ sao mày phải bực tới vậy làm gì cho phiền ra.
-Chuyện đó tao biết chứ nhưng…..nhưng nhỏ đó dám cố tình phì nước hoa quả vào người tao hỏi sao tao không bực cho được, nhỏ còn dám nói tao không hiểu lí lẽ nữa chứ, hừ.
-Hả, mày nói sao, thật sao, nhỏ đó làm vậy với mày thật sao.haha thật là tức cười mà, Kai ơi là Kai khổ cho mày quá rồi, hết bị vào đồn công an giờ còn bị…..haha thật là tức cười mà.
-Mày im đi cho tao, nhất định tao sẽ không để yên cho nhỏ đâu, hừ.
-Haha, để xem lần này cô gái của chúng ta sẽ làm gì đây, có vẻ Kai bực thật rồi, haha nhưng mà công nhận cô gái này thú vị thật đấy, haha…
-----Sáng sớm ngày hôm sau------
*Mở cửa tủ đựng giày* *thất thần* “Yuki lấy giầy chưa, chúng ta vào lớp nào.” Maili thấy Yuki không nói gì chỉ đứng thất thần nhìn vào hộp tủ đừng giầy, thấy lạ maili bèn tới gần: “Cậu sao vậy nhanh lên không trễ giờ bây giờ…..A, ôi trời, chuyện gì thế này, giày của cậu bị bẩn mất rồi, là ai là ai đã gây ra chuyện này chứ, không lẽ……”. “Uh, đúng vậy, trong trường tớ chưa bao giờ đắc tội với ai ngoài tên đó, chắc là do hắn làm rồi, hừ tiểu nhân, tớ sẽ xem xem hắn còn định dở trò gì khác nữa, hừ”.
*Yuki mang chân tất bước vào lớp* “Ôi trời, Yuki sao chân cậu không mang giày thế kia, chẳng lẽ cậu làm hỏng giày rồi không có tiền mua đôi mới, haha” – mấy cô gái cùng lớp Yuki vừa nói vừa cười đểu châm chọc Yuki, Yuki không nói gì chỉ lặng lẽ đi vào chỗ ngồi của mình. “Nè Yuki như vậy không sao chứ, có cần xin nghỉ phép về nhà chùi đôi giày rồi mai mpis đi học không, bọn họ có vẻ quá đáng quá cố ý châm chọc cậu làm cậu mất mặt đó.” “Mình không sao đâu maili, mình ổn thôi mà mình sẽ không bọ khuất phục bởi những thứ lặt vặt như vậy đâu, cậu không cần lo cho mình đâu ^^”. “Uh, vậy tớ về chỗ ngồi nha, có gì nói cho tớ biết ha.” “Uhm ^^”.
Kai mới bước vào lớp học thì lập tức tụi con gái trong lớp đều chạy lại vay quanh hỏi vu vơ mấy câu hỏi nhàm chán để làm than. Trong lúc đó giường như Kai liếc mắt qua có để ý thấy Yuki không mang giày thấy lạ nên bèn lại hỏi:
-Nè, giày của cô đâu, sao lại đi thế kia
-Anh đừng giả bộ coi như không biết, tôi sao phải thế này chắc anh là người hiểu rõ nhất rồi vậy nên đừng tỏ ra vẻ không biết gì nữa chướng mắt lắm.
Cô nói gì anh hiểu, anh biết gì cơ? Anh giả bộ chuyện gì chứ? Tính hỏi nhưng thấy thái độ lạnh lung đó của cô anh cũng chả muốn biết làm gì, vốn dĩ với anh cô cũng không là gì cả. Ngồi trong lớp học để ý cô, thấy cô có vẻ rất mỏi mệt giường nh ngủ không đủ giấc nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường và ngồi chăm chú nghe giảng, dù cô có giả vờ thế nào cũng không thể qua mắt được anh đâu bởi vì anh là một diễn viên nổi tiếng mà. Đang nhìn cô bỗng thấy cục tẩy chì của cô rơi xuống đất anh bèn nhặt lấy tính trả cho cô thì cô quay xang liếc nhìn anh tỏ ra khó chịu rồi nói: “ Đưa cho tôi, nó là của tôi”.Anh vốn định trả lại cho cô nhưng thấy cô cư xử lạnh lung như vậy lại còn không chịu xin lại đồ cho tử tế nữa chứ nói cứ như ra lệnh cho anh không bằng nghĩ vậy anh bèn nghĩ thôi thì cô ta đã khiến anh mất mặt biết bao lần rồi, lần này coi như trả thù cô vậy, anh cầm cục tẩy chì của cô giả vờ như ném ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Coi như là trả thù cô, nếu cô nói năng và cư sử tử tế một chút thì có lẻ tôi đã trả cho cô rồi, giờ cô nên biết học cách ăn nói và cư sử thật lịch sự với tôi vào nếu không thì cô còn mất nhiều lần nữa đó” (Nếu giừ cô ta cử xử phải điều một chút mình sẽ trả cho cô ta, coi như không chấp tiểu nhân vậy). Ai ngờ ngoài sự tưởng tượng của anh, cô quay mặt lạnh lung không nói năng câu gì cả càng khiến anh them bội phần tức giận. Giờ ra chơi anh quay lại hỏi cô cô cũng không thèm trả lời anh lấy một câu mà đi rả khỏi lớp đến một lúc sau nhìn xuống dưới tầng ngay dưới cửa sổ anh ngồi thì thấy cô người ướt như chuột lột, cô ngước lên nhìn anh với ánh mặt lúc đầu thì tỏ ra giận dữ lúc sau thì lại tỏ ra khinh thường nhìn anh, anh thật sự là cảm thấy khó hiểu mà.
Anh càng cảm thấy khó hiểu hơn nữa khi thấy cả ngày hôm nay cô luôn gặp phải những chuyện không may như là:bị dội nước bẩn vào người, bí bóng rơi vào đầu, bị thương phải tới phòng y tế,….anh hỏi thì cô không trả lời chỉ tỏ ra thái đọ thờ ơ và lạnh lùng với anh làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Giờ về, anh kéo maili ra hỏi: “Chào bạn, bạn có thể nói cho mình biết cô ta ah không ý mình là Yu…Yuki cậu ấy bị sao vậy”
-Cậu tính giả vờ như không biết ah, là cậu làm chứ còn ai nữa, trong trường Yuki không bao giờ gây chuyện hay kiếm cớ, đụng chạm tới ai hết nên hầu như là không bị ghét, chỉ có đắt tội với cậu thôi, hồi sáng thì làm hỏng đôi giày của cậu ấy, rồi tất cả những chuyện hồi trưa nữa, cậu tính giả vờ như không biết gì ah, hôm qua cậu nói là sẽ trả thù cậu ấy nên hôm nay cậu mới làm những chuyện đó với Yuki, cậu không thấy cậu quá đáng lắm ah, Yuki chỉ là một cô gái thôi sao cậu lại làm vậy chứ, cậu đường đường là một nam nhi đại trượng phu cơ mà sao cậu nhỏ mọn quá vậy, chuyện ở căn tin trưa hôm qua cậu ấy thật sự không cố ý vậy mà cậu còn để bụng tới vậy là sao, Yuki cũng xin lỗi cậu rồi còn gì, cậu quá đáng cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, đúng thiệc là bực mình mà, hừ.
-Bạn…bạn nói vậy là sao, mình thực sự không hiểu, mình gây ra những chuyện đó sao, làm sao có thể chứ.
-Cậu còn muốn chối, không cậu thì là ai.
-Thật sự không phải là tôi, tôi thề đó, nếu tôi muốn trả thù thì thiếu gì cách mà tôi không làm chứ, tôi mà trả thù cô ấy thì tôi cần gì phải lén lút chứ công khai cũng được cơ mà, tôi đường đường là một ngôi sao sao có thể làm những chuyện hèn hạ như vậy được chứ.
-Thật sự không phải là cậu.
-Thật sự không phải là tôi.
-Vậy thì rốt cục là ai đã làm ra chuyện này chứ.