Tác giả: Mia Wiliams
Chapter 1: Đụng mặt
********************
Mãi mới được một hôm nghỉ, hôm nay phải đi chơi cho thoải mái mới được.
-Ê Kai, mày đi đâu thế, hôm nay không phải đi thu âm hay quay phim ah.
Quay lại tôi nhìn thấy một tên tóc nhuộm vàng, da trắng trông cũng khá là ưa nhìn, một khuôn mặt quên thuộc tiến lại gần tôi, không ai khác mà đó chính là Kito - bạn của tôi.
-Uh, hôm nay tao không phải thu âm với quay nên đang đi hóng gió chút cho thư thái đầu óc, còn mày, mày về nước khi nào thế??? (đúng tôi không phải ai khác mà chính là Kaitou – một ca sĩ có số lượng fan nhìu nhất và cũng là một diễn viên được mời đóng khá là nhìu bộ phim thế nên chắc hẳn không ai là không biết tôi, vì suốt ngày phải đi quay với thu âm nên nhân cơ hội được ngày nghỉ quý giá này để đi dạo chút cho thư thái đầu óc, may hôm nay trời cũng ủng hộ tôi, thời tiết có vẻ khá là đẹp).
-Tao mới xuống sân bay đang tính tìm mày xem tình hình của mày thế nào rồi ấy mà. (^^) Sao, dạo này khỏe chứ???
-Tao vẫn bình thường như mọi ngày thôi, còn mày, chắc mày vẫn luôn dữ cái tính đào hoa đó của mày nhỉ, mày có chết cũng không bỏ đi cái tính đó được ha.
-Hehe, tao mà, mày biết tao cũng 2 năm rồi còn gì, (^^) mà này kai, mày….mày vẫn ổn sau chuyện của linda chứ.
-Chuyện đó đã là chuyện của một năm trước rồi mày đừng nhắc lại nữa, mới về nước chắc mày vẫn còn mệt, nếu vậy thì hãy về khách sạn nghỉ ngơi đi, còn không….thì mày đi dạo phố với tao chút đi.
-Ok.(Kai chắc chỉ nói vậy thôi chứ chắc vẫn chưa thể quên được Linda đâu, thôi kệ vậy, miễn nó ổn là ok rồi) Kai, chúng ta đi thôi.
-Uh.
---------------------------------------------
Woa, hôm nay thời tiết đẹp thật đó, không biết hôm nay mình nấu gì được ta, hay là về ăn mì gói vậy, dù sao củng chỉ có mỗi mình mình ăn, bày đặt nấu nướng gì chứ, ăn nhanh để còn kịp giờ làm thêm nữa không trễ mất. Xin chào mọi người, mình là Yuki, mình năm nay 16 tuổi, sống một mình, ba mẹ mình đã li hôn lúc mình 7 tuổi và đã đi tìm hạnh phúc cho riêng mình rồi, mình sống ở căn nhà cũ, tiền ăn uống và mọi chi tiêu sinh hoạt của mình đều được ba mẹ mình thay phiên nhau cấp hàng tháng cho mình, hiện tại mình đang làm them ở một quán cà phê ở gần nhà. Hjhj cuộc sống của mình khá là đơn giản vậy nên đôi lúc nó cũng nhàm chán vô cùng. *Bụp* “Ui za” đau chết mình rồi, hichic, người gì đâu không biết, đang định đứng lên nhìn rõ thủ phạm thì một tiếng nói khá to hét lên bên tai tôi.
-Nè, cô đi đứng kiểu gì thế hả, không có mắt ah, đau chết tôi rồi đây này.
-Kai, mày không sao chứ, mắt kính ví mũ cậu bị rơi rồi kìa.
- Tao không sao, ngày gì đâu không biết vừa mới ra đường đã gặp xui rồi, cảm ơn mày nhé Kito. *vớ tay lấy kính và mũ đeo lại như lúc ban đầu* (Haizz, ra đường sợ người ta bắt gặp, lỡ lộ than phận thì chắc hết nước về nhà chứ đừng nói đến chuyện đi dạo phố nữa, thật là khổ mà.
-Nè nè, 2 anh bị gì vậy hả, dám làm lơ tui là sao, rõ dàng là các anh đụng trúng người tui vậy mà lại bắt tui xin lỗi là sao, bộ mấy anh bị khùng hết rồi ah.
Hai chàng trai kia bất ngờ nghe cô nói vây liền ngơ ngác nhìn nhau, sau đó Kai lấy lại bình tĩnh, trừng trừng nhìn cô.
-Nè rõ dàng là cô đúng trúng tôi vậy mà giơg lại nói như vậy là sao hả, có cô mới là người bị khùng thì đúng hơn đó.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, nếu người nào không biết là tưởng họ đang đắm đuối nhìn nhau chứ đâu ai ngờ giữa 2 đôi mắt ấy có một luồng điện cơ chứ, haha.Kito đứng cạnh thấy vậy bèn vào hòa giải:
-Thôi nào 2 người chỉ là một sự hỉu lầm nhỏ thui mà, đừng làm lớn chuyện vậy chứ, hãy từ từ bình tĩnh nói chuyện với nhau hoặc là bỏ qua đi là được mà, 2 người không thấy mọi người đang cười chúng ta đó *quay xang Kai* thôi mày hạ hỏa dùm tao cái đi, bị nhìu người chú ý tới không nên đâu mày hỉu ý tao mà. * Quay xang phía Yuki* bạn gì dễ thương ơi, bạn bỏ qua cho cậu ấy nha, coi như mình xin lỗi cho cậu ấy được chứ, bạn mà cứ giận cau có mặt mày như vậy là xấu lắm đó *nháy mắt*.
-Tránh ra, không phải việc của mày/anh. (2 người đồng thanh nói to)
-Kito, loại người như cô ta chẳng tốt đẹp gì đâu, chắc chẳng được giáo dục đàng hoàng gì nên mới hỗn láo thế đây mà.
-Anh…hừ, anh thì không khác chắc, anh thì biết cái gì mà nói, anh nhìn lại anh xem, giữa ban ngày ban mặt mà anh đội mũ sập xuống, đeo kính kiểu gì mà cứ như xã hội đen không bằng, người thường nhìn vào có khi tưởng anh là ăn trộm hay kẻ xấu gì đó rồi, không lẽ….anh là người xấu.
-Cô…cô bị khùng hả, tôi là người tốt 100% đó, cô…
Không đợi Kai nói hết câu, cô nói tiếp.
-Tui không cần biết anh là người tốt hay người xấu gì hết, tui không có thì giờ để đi nói chuyện với loại người như anh. Hứ *quay mặt đi chô khác*
-Cô....loại người như tôi, ý cô là gì hả.
-Ý tôi là gì anh tự biết đi. *ple*
-Cô…
-Thôi nào Kai(Kito xen vào làm cho Kai chưa kịp nói hết câu) mọi người đình chiến cho vui cửa vui nhà đi nha.
-Ai thèm cùng là người một nhà với anh ta/cô ta chứ. (2 người đồng thanh nói)
Cả 2 quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn mặt nhau, bỗng Yuki chỉ tay vào mặt Kito nói:
-Anh và bạn của anh đúng là rất hợp đó, một tên thì lỗ mãng quá thể, còn một tên thì nhìn chả đâu với đâu cả, nói toàn những lời ong bướm, ra ve tao nhã, tôi thấy anh cũng chả phải người tốt gì đâu, thấy mà nổi hết cả gai ốc. Tôi không phí thời gian mà nói chuyện với loại người như 2 người, hứ.
*Yuki bẽn lẽn chạy đi* Nhìn cô gái vừa nói 2 anh không ra gì, còn chưa kịp phản kháng thì đã chuồn mất tiêu.
-Lần sau mà gặp, tao nhất định sẽ không tha cho cô ta, hi vọng đừng có lần sau.
-Thôi nào Kai, nguôi giận đi, đừng bực tức như vậy nữa chứ. Tao thấy cô ta cũng thú vị đó chứ, đây là lần đầu tiên tao bị con gái nói thẳng vào mặt như vậy đó.haha