Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 85: Phiên ngoại 6




[ Quả quýt ]: Đào Đào, em ở đâu rồi?

[ Ve sầu ]: Mới vừa tan học, chờ em một chút. Lau-mồ-hôi.jpg

[ Ve sầu ]: Khi nãy mới có chút việc.

[ Quả quýt ]: Chuyện gì, đi cấp lại thẻ sinh viên hả?

[ Ve sầu ]:?! Sao cái gì anh cũng biết vậy.

[ Quả quýt ]: Đừng cấp lại, anh đang giữ đây này.

[ Ve sầu ]:? Làm sao anh lại giữ nó.

[ Ve sầu ]: Sau tiết thể dục buổi sáng là em đã không thấy nó rồi, em còn đi tìm quanh sân thể dục tận hai vòng nữa chứ.

[ Quả quýt ]: Thành viên của tiểu ban hội học sinh nhặt được, nhận ra nó là của em, nên mang tới đưa cho anh.

[ Ve sầu ]:……

Bởi vì Lạc Tri Dư thường xuyên tham dự hội nghị thường kỳ của hội sinh viên để ăn ké uống ké, lần này thành viên mới đều đã biết mặt cậu hết rồi, trên đường đi nếu nhìn thấy cậu cũng sẽ chủ động chào hỏi. Lạc Tri Dư cũng không phải cái dạng chỉ biết tới ăn không ngồi rồi, trong ban văn nghệ của hội học sinh cũng có vài người bên khoa mỹ thuật, mấy người họ cũng quen biết cậu, nên đôi lúc sẽ có công việc cần cậu hỗ trợ.

“Cậu bạn, còn muốn cấp lại thẻ không?” Nhân viên công tác của phòng hỗ trợ sinh viên thúc giục, “Làm mất thẻ mà sao vẫn vui vẻ thế?”

“Không làm nữa, cháu cảm ơn ạ, cháu tìm được rồi.” Lạc Tri Dư vội vàng nói, “Cháu về lấy đây ạ.”

“Chúc mừng.” Nhân viên trực ban nói, “Sinh viên mấy cậu đúng là có nhiều cách để làm mất thẻ mà, tìm lại được là tốt rồi.”

Các kiểu làm mất thẻ của sinh viên, đúng là có nhiều thật, trung bình mỗi sinh viên đều cơ bản sẽ làm mất thẻ hai lần. Tỉ như tháng trước, Phàn Việt cũng đã khóc lóc kể lể với tên bạn cùng phòng của anh ta chỉ vì cái thẻ sinh viên bị anh ta làm rơi xuống bồn cầu.

Lại tỉ như tháng trước trước nữa, Thang Nguyên vừa học xong tiết tự chọn, đang trên đường về nhà thì bị một đám mèo nhảy xổ ra từ bụi cỏ giật lấy mất cái thẻ sinh viên.

Một người bạn khác cũng vào nhóm cựu học sinh khóc lóc kiểu thế là Trương Thự. Hôm nọ trong lúc anh ta đang tắm rửa thì quên mất phải cất thẻ đi, kết quả hôm sau tìm được thẻ thì đã phát hiện trong thẻ chẳng còn tiền nữa rồi.

Chủ nhiệm Ngô, người bị bắt gia nhập cái nhóm cựu học sinh này, hôm nay thì an ủi đứa này, ngày mai lại an ủi đứa khác, nghiễm nhiên tiếp tục làm công tác “giáo dục học sinh”.

“Ai chưa từng làm mất thẻ thì người đó đúng là một sinh viên bất hạnh.” Lạc Tri Dư kể hết đống sự kiện trên cho Tiêu Ngạn nghe xong, cuối cùng tổng kết lại một câu, “Cuộc sống đại học của em vì thế mà không bị bất hạnh.”

“Làm mất thẻ mà cũng phải lí do lí trấu cho được.” Tiêu Ngạn đưa tấm thẻ vừa tìm lại được kia cho Lạc Tri Dư, “Cũng may có người nhặt được ở dưới gốc cây đấy, còn bảo là ảnh chụp trông khá đẹp, nhìn phát là biết ngay người quen.”

[ Lạc Tư Tuyết ]: Cuối tuần này em sang nhà Tiêu Ngạn đi, cả nhà mình đi công tác hết rồi.

[ Ve sầu ]:……

[ Lạc Tư Tuyết ]: Ngoan, chị vừa nhắn cho Tiêu Ngạn rồi.

[ Ve sầu ]: Chị muốn em cho mèo ăn không?

[ Lạc Tư Tuyết ]: Đã gửi người nuôi.

Không cần Lạc Tri Dư phải nói, Tiêu Ngạn đã tự giác biết để lái xe dọc theo con đường về nhà mình. Lạc Tri Dư quang minh chính đại bước vào cửa, liền nghe thấy thanh âm vỗ cánh thật to.

“Đào Đào.” Chú vẹt cất tiếng chào hỏi, “Đào Đào thật đáng yêu.”

“Mấy ngày không gặp, sao con vẹt này càng nói nghe càng lưu manh thế nhỉ.” Lạc Tri Dư tìm thấy con vẹt khôi hài này, “Đào Đào là thứ mà mày có thể gọi ư?”

“Từ sau khi em tới, nó liền không thể nào đọc thơ được nữa.” Tiêu Ngạn đẩy cậu vào trong phòng, “Là tự em nói đấy, nó làm thế nào mà lại biến thành thế này rồi.”

Thực ra cũng không thể trách Lạc Tri Dư được, từ sau khi hai nhà hòa hoãn lại ngồi xuống nói chuyện với nhau, Tiêu Tự liền không biết nghe ở đâu ra cái tên “Đào Đào” ở nhà của Lạc Tri Dư, mỗi lần ngồi ở phòng khách trò chuyện, chốc chốc ông lại nói “Đào Đào”, con vẹt này thế mà lại học được rất nhanh.

“Đào Đào.” Chú vẹt gọi đến vui vẻ.

“Không được gọi Đào Đào, gọi anh trai.” Lạc Tri Dư kiên trì, không ngừng sửa lại cho đúng, “Cái đồ lưu manh này.”

Tiêu Ngạn cười cười, tham dự vào cuộc náo loạn của chú vẹt và Lạc Tri Dư.

[ Trương Thự không phải mochi ]: Có bận không?

[ Quả quýt ]: Không bận, chỉ đang có trò vui để chơi thôi.

[ Trương Thự không phải mochi ]: Lạc Tri Dư cũng ở đó à? Vậy tiện thể thảo luận quà tặng tặng thầy cô nhân dịp năm mới luôn.

“Đào Đào.” Tiêu Ngạn và chú vẹt nhỏ đồng thời gọi một tiếng.

“Hả?” Lúc Lạc Tri Dư ngẩng đầu, khóe miệng còn vương lại chút ý cười, “Làm sao vậy?”

Như thể muốn níu lấy nụ cười lướt qua trong chớp mắt ấy, Tiêu Ngạn cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống khóe môi cậu: “Bọn Trương Thự bảo, muốn thảo luận về việc tặng quà năm mới cho thầy cô.”

Các thành viên trong nhóm cựu học sinh của Nhất Trung, đợt ngày nhà giáo lần trước vẫn chưa kịp chuẩn bị quà, bọn họ liền định nhân dịp năm mới này, chuẩn bị vài phần cho các thầy cô trong trường, trong đó tất nhiên bao gồm cả chủ nhiệm Ngô.

“Chúng ta xem xem có nên lập thêm nhóm mới hay nói gì đó không nhỉ, phải cho các thầy cô bất ngờ mới được……” Tiêu Ngạn vừa nói được một nửa, con người theo chủ nghĩa hành động Lạc Tri Dư đã bắt đầu rục rịch tay chân.

Chủ nhiệm Ngô đang ở trong văn phòng tăng ca bỗng thấy màn hình di động sáng lên, giao diện phần mềm nhắn tin bỗng nhảy lên một tin nhắn mới.

“Lạc Tri Dư” đã xoá bạn ra khỏi nhóm.

Chủ nhiệm Ngô: “?”

Ông vừa bị tên nhóc con này dùng một chân đá ra khỏi nhóm chat đó ư?

[ Thang Nguyên ]:?

[ Trương Thự không phải mochi ]: Lạc Tri Dư em làm gì vậy?

[ Quả quýt ]:……

[ Phàn Việt ]: Suy nghĩ thật rõ ràng.

[ Bé que cay ]: Chủ nhiệm Ngô sẽ tủi thân đến chết.

[ Ve sầu ]: Cách vừa nhanh vừa hất tiết kiệm thời gian nhất đó, có vấn đề gì sao.

[ Tường Đầu Thảo ]: Là phong cách của Lạc Tri Dư……

[ Quả quýt ]: Đừng nói nữa, che-mặt.jpg, mau thảo luận đi, thừa dịp thấy ấy vẫn chưa phát hiện, bàn luận cho xong rồi mau chóng cho thầy ấy vào lại.

Nửa giờ sau, màn hình di động của chủ nhiệm Ngô lại hiện lên một tin tức mới.

“Tiêu Ngạn” đã mời bạn tham gia nhóm chat [ Nhất Trung hôm nay có còn bắt yêu sớm không ta ]

[ Chủ nhiệm Ngô ]:???

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Các em lại mời thầy vào?

[ Phàn Việt ]: Chủ nhiệm, em và bạn gái cãi nhau, thầy làm ơn hãy khai sáng cho em đi đi.

[ Ve sầu ]: Vừa rồi là trượt tay thôi ạ.

[ Chủ nhiệm Ngô ]: Tên nhóc thúi này, không phải em có thù gì với thầy đó chứ.

[ Ve sầu ]: Sao mà thế được ạ