Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 68: Thế mà còn dám trở về




Edit: Juri

Xét thấy Lạc Tri Dư hiện tại đã lên năm ba, học hành rất bận rộn, tâm tư thiếu niên khó thể nào hiểu được, bố mẹ và chị gái cậu đều nhất trí cho rằng cậu có thể ngỗ nghịch một chút.

Dĩa quýt trong tấm ảnh thoạt nhìn khá tươi tốt, cũng chẳng biết vì sao tấm ảnh vừa mới bước ra từ bồn tắm của bạn trai Lạc Tri Dư lại là hình quả quýt nữa.

Lạc Tư Tuyết: "......" Đúng là tròn thật.

Cô đã cố tình tỏ ra lo lắng một cách cực kỳ lịch sự, thế mà Lạc Tri Dư lại cho cô xem cái này đây.

Chẳng mảy may get được tí thông tin nào hết.

"Không thể nào là bên oan gia kia đâu." Lạc Dịch xua tan đi lo lắng của mọi người, "Lúc ăn tết, bên oan gia kia có nói gì mà thằng oắt con nhà họ có bạn trai rồi, còn bảo sắp chuẩn bị hôn lễ hết rồi nữa chứ."

"Lạc Tri Dư thích là được." Chị gái kết luận, "Chúng ta tốt nhất đừng nên can thiệp, nó không muốn nói, khẳng định là có lý do của chính mình, hoặc chỉ là do cảm thấy chưa phải thời điểm thích hợp thôi."

"Được, chờ nó nghĩ kỹ lại rồi về báo tin vui cho chúng ta sau."

Bạn học phản nghịch Lạc Tri Dư chờ nửa ngày không thấy trả lời, bèn gửi thêm mấy tấm "Ảnh bạn trai thay quần áo", "Nhà bạn trai" cùng với "Bạn trai tức giận".

[ Lạc Tư Tuyết ]: Không quấy rầy em nữa, em đi chơi đi.

[ Lạc Tư Tuyết ]: Chuyện tình cảm em cứ tự quyết định, dù sao sau này có tìm người liên hôn cho em thì cũng chỉ tổ khiến em chướng mắt mà thôi.

[ Lạc Tư Tuyết ]: Cả nhà chúng ta sẽ hỗ trợ em vô điều kiện, em cứ đi chơi đi, thấy vui vẻ là được.

[ Ve sầu ]: Em vui lắm ạ.

Lạc Tri Dư nhìn thấy dòng chữ "Cả nhà chúng ta" giữa lịch sử trò chuyện kia, thuận tay chụp màn hình lại, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Bài tập của tiết học tự do này không hề khó, mấy thứ cơ bản đều đã được giảng viên nói qua, Lạc Tri Dư kết thúc cuộc trò chuyện với chị gái, tiếp tục đánh bừa đống bài tập trên lớp của Tiêu Ngạn.

[ Ve sầu ]: [ Hình ảnh ], này có tính là em đang giúp anh làm bài không nhỉ.

[ Ve sầu ]: Có đó không? Giấy nợ? Hiểu?

[ Quả quýt ]: Cái này không tính, mới giúp anh học có một lớp, mà đã leo lên đầu anh ngồi luôn rồi.

[ Quả quýt ]: Tiên-nữ-nhíu-mày.jpg, làm bài ngay ngắn chút, em nhìn mình đi kìa, ngoại trừ tên bạn trai em, thì còn con chữ nào có thể nhìn ra không hả.

[ Ve sầu ]: Ngạn Ngạn, tên tiểu tử nhà anh kén chọn quá đấy.

[ Quả quýt ]: Giấy nợ không thể tính, này có gì khó đâu.

[ Ve sầu ]: Cũng thế cả thôi, em chẳng hề chiếm tiện nghi của anh nhé, lần tới anh đưa em cái nào khó hơn đi, bài tập kiểu gì em cũng ok hết.

[ Quả quýt ]: Được.

[ Quả quýt ]: Anh sắp xong bên này rồi, chờ tí nữa anh xuống lầu đón em.

Thời điểm tan học vừa mới đến, giáo sư đeo cặp sách bước ra khỏi phòng học, trong phòng học loạn cào cào hết cả lên, mấy chục người cùng nhau quay đầu lại, vây quanh Lạc Tri Dư đang đứng ở chính giữa.

Lạc Tri Dư: "......"

"Em trai nè em tên là gì?" Một cô gái học lớp Tiêu Ngạn hỏi.

"Lạc Tri Dư ạ."

"Tên thật dễ nghe, người cũng rất đẹp." Cô gái ấy ríu rít một hồi, "So với ảnh chụp còn xinh hơn rất nhiều."

"Anh nghe Tiêu Ngạn bảo thành tích học tập của em rất tốt, năm sau thi vào trường bọn anh không?" Lại có người hỏi, "Đến lúc đó anh sẽ bắt bạn trai em ra đứng cổng lớn của trường để tiếp em."

"Thi ạ." Lạc Tri Dư gật đầu, "Em rất thích đại học U, có thời gian em sẽ chạy sang bên này chơi chút."

"Tình cảm hai người thật tốt, em còn tới giúp nó đi học nữa chứ." Một cậu bạn học hâm mộ nói, "Bạn trai anh học đại học rồi, nhờ ảnh đi học dùm ảnh còn đề ra vô số các điều kiện khác nhau nữa chứ."

"Cũng thường thôi ạ." Lạc Tri Dư bị khen đến nỗi có hơi lâng lâng.

Cậu nói cái gì, mọi người tin cái đó, Lạc Tri Dư chẳng muốn đi nữa rồi, chỉ muốn ở lại nói chuyện với mấy người bạn của Tiêu Ngạn thêm chút nữa thôi.

Người ở đại học U đúng là tốt thật, ở Nhất Trung, Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn chỉ biết đánh nhau, còn ở chỗ này, người bên đây đều rất tự giác gặm thức ăn cho chó mà hai người bọn họ đút cho, còn ăn đến ngon nghẻ biết mấy.

"Bảo sao mình đứng dưới lầu đợi tận nửa ngày." Tiêu Ngạn gõ gõ cửa phòng học, một đám người đồng thời quay đầu lại, "Đừng hóng chuyện nữa, mau trả người yêu của tao lại đây."

"Em tới liền." Lạc Tri Dư cầm cặp sách lên, chào tạm biệt mọi người trong lớp, rồi nhảy tung tăng vài bước tới trước cửa phòng học.

"Đi thôi, Ngạn Ngạn." Lạc Tri Dư đưa cặp sách mình đang ôm sang cho Tiêu Ngạn, "Chúng ta đi ăn trưa."

"Lúc nói chuyện gọi hai tiếng thì thôi đi, thế mà giờ em lại gọi tới nghiện luôn rồi." Tiêu Ngạn vừa nhận lấy cặp sách Lạc Tri Dư vừa nói, "Có phải không hả."

Cặp sách của một học sinh năm ba thực sự rất nặng, Lạc Tri Dư cũng chẳng khác những người bạn cùng trang lứa khác là mấy, đi đến đâu cũng phải cõng theo một cái cặp đầy sách to uỳnh kia, không chắc mình sẽ giở ra xem cũng không chắc mình sẽ lấy ra học, thế nhưng nó lại có hiệu quả làm tăng sự can đảm, có thể khiến bản thân tự tin mỗi khi ra khỏi cửa nhà.

"Nặng muốn chết." Tiêu Ngạn có cảm giác như mình đang ôm một cục đá, "Rốt cuộc em mang bao nhiêu sách vậy?"

"Vẫn ổn lắm mà." Lạc Tri Dư xa lánh anh bạn trai.

Chỗ này không ai bắt yêu sớm cả, cũng chẳng ai đi trông chừng xem có đánh nhau hay không, tự do tự tại thật sự.

Hai người thẳng tiến tới gara trường học, xe của Tiêu Ngạn được đậu ở chỗ đó.

Xe này là được Tiêu Ngạn mua từ mấy năm trước, bằng lái xe mới được hắn lấy lúc nghỉ hè năm nay, cậu học sinh cấp ba nào đó tạm thời chưa đủ tuổi thi lấy bằng lái xe, hiện đang lười nhác chiếm lĩnh hết hàng ghế sau của xe, còn tỏ ra cực kỳ hâm mộ.

"Tốt quá." Lạc Tri Dư vì quá ghen tị mà thở dài một hơi.

"Học sinh cấp 3 chú tâm vào việc học, đừng nên hâm mộ cái này hâm mộ cái kia." Tiêu Ngạn vòng đến hàng ghế lái phía trên.

"Anh kiêu căng cái gì chứ, mấy tháng trước anh cũng là học sinh cấp 3 thôi." Lạc Tri Dư cực kỳ bất mãn, tuổi của hai người bọn họ căn bản chênh lệch không hề lớn, nhưng lại bị mắc kẹt ở ngay cái ranh giới cấp ba và đại học này, nên quả thật có chút vi diệu.

Đặc biệt là Tiêu Ngạn, hắn đã tìm được lạc thú cho riêng mình từ chuyện này. Với thân phận hiện tại của bản thân, hắn phải thường xuyên kiểm tra bài tập của người yêu mình, ngăn không cho Lạc Tri Dư gạch gạch xoá xoá lên đống bài kiểm tra và bài tập, còn mò lấy những lỗi sai vặt vãnh chỉ để bắt nạt người.

Dấu vết đánh dấu tạm thời sau cổ Lạc Tri Dư của mấy ngày hôm trước, cũng chính là xuất hiện như vậy đó.

"Lại chờ thêm mấy tháng nữa, em sẽ tới tìm anh." Lạc Tri Dư nói, "Anh cứ đắc ý đi."

"Chúng ta đi đâu vậy." Lạc Tri Dư không quen biết con đường này, "Không về nhà à? Chiều nay em phải trở lại trường rồi."

"Thang Nguyên muốn mời em đi ăn cơm, nói muốn cảm ơn em."

Từ khi Lạc Tri Dư thuận tay kết mối se duyên cho Thang Nguyên và cậu bạn Omega có tin tức tố vị thức ăn cho chó ở cuộc thi tiếng Anh kia, Thang Nguyên đã ở chung cực kỳ hòa thuận với người ta, giá trị hữu nghị với Lạc Tri Dư cũng theo đó mà tăng vọt, ngay cả lần Lạc Tri Dư mang theo cái quạt nhỏ tới trước đội hình đang tập huấn quân sự mà ngồi ăn dưa kia, đều là do Thang Nguyên bỏ vốn to tài trợ.

"Mấy bé mèo ở Nhất Trung có ai cho ăn không?" Thang Nguyên tương đối quan tâm đến vấn đề này.

Lúc trước hồi còn ở Nhất Trung, mỗi ngày khi ký túc xá mở cửa, đều có mười mấy chú mèo ngồi ngoài cửa canh, bắt tội Tiêu Ngạn và Phàn Việt phải dọn sạch hiện trường, Trương Thự trông chừng, Thang Nguyên mới có thể thuận lợi bước ra khỏi cửa.

"Có." Lạc Tri Dư nói, "Năm nhất năm nay có một Alpha có tin tức tố vị cá khô, xem như kế thừa vị trí của anh ở vương quốc mèo đó, mấy bé mèo cũng đã chuyển nhượng yêu thương sang người khác hết rồi, hơn nữa người ta còn rất thích mèo."

Tiêu Ngạn: "......"

Cũng xem như là có người kế nghiệp đi.

Nhất Trung vẫn náo nhiệt như thế, chỉ là tình yêu của Lạc Tri Dư đã bay về nơi xa xăm.

Nghỉ hưu sớm là chuyện không được cho phép, vì thế nên mấy ngày gần đây, công tác của chủ nhiệm Ngô lại tiếp tục bắt đầu ——

Thứ sáu mỗi tuần, ông ngồi canh ở ven tường trường học, phòng ngừa tên học sinh ưu tú đã tốt nghiệp nào đó, cứ đúng vào thời điểm này lại trình diễn sự lưu luyến không rời của mình đối với trường học cũ.

Nhưng Tiêu Ngạn lần nào cũng có thể chuẩn xác tránh khỏi người hay ngồi bên chân tưởng canh gác là ông đây, như kiểu, trong Nhất Trung đang có một nội gián vậy.

Chủ nhiệm Ngô nghĩ mãi không ra.

Ông dành chút thời gian để thảo luận về vấn đề này cùng với Lạc Tri Dư, thế mà ánh mắt cậu lại cực kỳ né tránh, mở miệng một cách ấp úng, như thể cực kỳ khinh thường tên nội gián kia.

Chủ nhiệm dù sao cũng đã theo nghề mười mấy năm, có kinh nghiệm rất phong phú trong mảng công tác học sinh, sau vài tuần qua đi, ông đã có thể liếc mắt một cái phát hiện ra Tiêu Ngạn đang trà trộn trong đám học sinh năm ba, sau đó sẽ tiến hành công tác giáo dục về tình đoàn kết hữu ái một phen.

Sau vài ba lần bị bắt, Tiêu Ngạn càng lúc càng khôn ra. Hắn lục được một đống bộ đồng phục của năm nhất năm hai, màu đỏ hoặc màu xanh, cứ thế mà tùy tiện mặc đại một cái, rồi nào là lúc thì trèo tường vào, lúc thì đi bằng cổng lớn, chiến thuật đa dạng hóa, trông cực kỳ loạn xạ.

Vào một ngày thứ sáu sau khi tan học, chủ nhiệm thấy Lạc Tri Dư đang cùng một học sinh mặc đồng phục năm nhất lén lút xuống lầu, phản ứng đầu tiên của ông thế mà lại là vui mừng khôn xiết.

Lạc Tri Dư kết thân với bạn học mới sao?

Giây tiếp theo, "bạn học mới" liền tự nhiên chào hỏi ——

"Luyến tiếc Nhất Trung quá đi à, em về đây thăm trường tí ạ."

"Các em cứng đầu thật đấy." Chủ nhiệm Ngô chết lặng, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Những ngày kế tiếp, các thầy cô trong trường mới bắt đầu nhận thức được thế nào gọi là "con rắn độc" năm xưa của trung học 19. Các ngày cuối tuần khi trường học đóng cửa, Lạc Tri Dư vừa an phận được hai năm trời giờ lại bắt đầu giở thói trèo tường, động tác rất chi là linh hoạt, trốn chạy rất chi là nhanh gọn, phương pháp gây án cũng cực kỳ thuần thục, khiến các thầy cô đều phải trợn mắt há mồm. Vì vậy, chủ nhiệm lớp ba liền định sẵn một vị trí cho Lạc Tri Dư trong đại hội thể thao mùa thu năm nay.

Lạc Tri Dư thường hay trốn tránh các hoạt động tập thể, nay lại vô ý bị trói chặt với con thuyền cướp biển của lớp ba năm ba này, không thể dành ra ba ngày đại hội thể thao để qua đại học U chơi được nữa.

[ Ve sầu ]: Tường Đầu Thảo quả nhiên làm phản, nó bỏ ra một tuần liền chỉ để giúp thầy cô khuyên em tham gia chạy đường dài thôi đó.

[ Quả quýt ]: Vậy để thứ sáu anh tới gặp em, xem em thi đấu.

[ Quả quýt ]: Xem ra các thầy cô rốt cuộc cũng đã phát hiện được tên tuyển thủ giấu nghề là em đây.

[ Ve sầu ]: Thứ sáu anh không có tiết sao?

[ Ve sầu ]: Dạo gần đây chân tường phía đông bắc có người ngồi canh, thỉnh đi đường vòng.

[ Quả quýt ]: Đã nhận được tin tức.

[ Quả quýt ]: Thứ sáu chỉ có tiết buổi sáng, buổi chiều trống tiết, chỉ là đại hội thể thao năm nay trường học mở cửa nửa ngày, anh có thể quang minh chính đại vào bằng cửa chính để tới tìm em.

[ Ve sầu ]: Được đó được đó.

Lần ra mắt đầu tiên của Lạc Tri Dư trong đại hội thể thao mùa thu năm nay, thu hoạch được rất nhiều sự chú ý của mọi người trong trường học. Đám đàn em từ trung học 19 của cậu thậm chí còn làm cho cậu một tấm băng rôn đầy mùi rắm cầu vồng, sau đó lại vì thiếu văn minh và trông quá mức coi thường nội quy trường học, nên đã bị trường cấm treo.

Tuyển thủ nhảy tường Lạc Tri Dư bị thầy cô và bạn học áp giải đến sân chạy dài 400 mét, Tiêu Ngạn vẫn còn chưa đến, cả người Lạc Tri Dư đều là mùi vị của sự lười nhác.

"Thầy ơi, thầy nhìn lầm em rồi." Lạc Tri Dư trịnh trọng nói với chủ nhiệm lớp mình, "Người như em không giỏi thể thao đâu, chỉ sợ tí nữa miễn cưỡng lắm mới chạy chạy được vài ba cái, không thể giúp lớp chúng ta vẻ vang được."

"Quan trọng là có tham gia thôi." Một cậu bạn Alpha của lớp kế bên nói, "Đại hội thể thao sao, chỉ cần tận hưởng nó là được rồi, kết quả không quan trọng."

"Chạy cho xong là ok thôi." Tường Đầu Thảo nhìn về phía tên bạn ngồi cũng bàn bên này, "Cố lên, mày có thể, cứ làm hết sức là ổn ngay ấy mà."

"Tao không thể, tao không có động lực, cũng không có năng lực." Lạc Tri Dư đứng tại chỗ khều hai cái xem như khởi động, "Lỡ đứng thứ nhất từ dưới đếm lên thì mất mặt quá, tao chắc cũng chỉ tầm giữa giữa được thôi, thậm chí ba vị trí đầu cũng đừng nên mơ tưởng đến."

Tên tuyển thủ "chưa đánh đã hàng" kia bước từng bước tới vạch xuất phát, liếc mắt nhìn ống kính máy ảnh, bày ra một động tác xuất phát tiêu chuẩn. Tiếng súng vừa vang lên, một loạt các tuyển thủ dự thi đều dọc theo đường chạy của mình mà xông ra ngoài.

Lạc Tri Dư không trước không sau bám sát những người khác, bảo trì vị trí trung bình ở phần lớn các vòng đua.

Nghiêm Tử Hàm có nhiệm vụ làm phát thanh viên nói: "Xếp hạng thứ năm trước mắt đây chính là bạn học Lạc Tri Dư của lớp ba năm ba, đây là lần đầu tiên bạn học Lạc Tri Dư tham gia đại hội thể thao của Nhất Trung, tuy rằng tốc độ chạy này chỉ giống như đang tản bộ, nhưng quan trọng là sự tham dự, nỗ lực...... Chúng ta hãy đến với vị trí thứ sáu, người vẫn đang gia tăng tốc độ......"

"Tốt quá rồi." Thầy giáo lớp ba kích động nói, "Xem như em ấy đã vượt lên chính mình."

Thứ hạng đã được thay đổi khi chỉ còn nửa vòng 400 mét nữa, đội cổ động viên của lớp ba bỗng nhiên nhiều thêm một người, trên vai người nọ còn khiêng một cây chổi, thoạt nhìn trông rất giống như tới để dọn dẹp rác bẩn.

Nghiêm Tử Hàm lại tiếp tục nói: "Lớp ba đang cổ vũ Lạc Tri Dư bằng một phương thức rất độc đáo...... A, là do tui mù, vị này chính là bạn học Tiêu Ngạn đã tốt nghiệp năm trước của chúng ta, ở mùa đại hội thể thao hôm nay, anh ấy mặc bộ đồng phục năm ba, khiêng cái chổi trên sân thể dục, trở về để......"

Nghiêm Tử Hàm quay sang đứa bạn đứng cạnh mình, đến cả mic cũng không thèm tắt: "Hết lời thoại rồi, mà anh ấy trở về làm gì ấy nhỉ?"

Con người đang tích cực chèo thuyền* như Lạc Tri Dư đây, vừa mới liếc mắt một cái đã thấy được Tiêu Ngạn đang trà trộn trong đám người, tới cùng hình như còn có vài ba người bạn của hắn.

(*Ý chỉ hành động lười biếng)

Cảm giác vinh dự tập thể của Lạc Tri Dư, bỗng dưng từ không thành có.

"Ai da, mệt thì cứ chạy từ từ thôi." Tuyển thủ kế bên bỏ Lạc Tri Dư lại ở phía sau, "Dù sao chúng ta cũng đều là top đứng đầu."

Lời còn chưa dứt, đường chạy kế cậu ta đã nổi lên một trận gió, cậu bạn học khi nãy vẫn còn đang chậm rì rì lười nhác đứng tạo kiểu chụp ảnh đến nỗi vô cùng vui vẻ, giờ lại phóng một phát lên phía trước, dùng tốc độ cực nhanh, vượt qua mấy người đang chạy phía trước, tới tận vạch đích rồi mà vẫn chưa hề dừng lại, hùng hổ nhào về phía cây chổi đang ẩn hiện trong đám đông.

"Á đù." Tuyển thủ chạy kế bên bị dọa ngốc, "Đánh lộn hay gì, hung dữ vậy."

Một cậu bạn tuyển thủ đứng chót nói: "Trời má, Tiêu Ngạn thế mà vẫn dám trở về."

"Mọi người chú ý, sau đây là nguyên văn thông báo của lãnh đạo nhà trường." Nghiêm Tử Hàm tiến hành phát thanh toàn trường, "Cổ vũ thì có thể, nhưng đánh nhau thì không được, bốn chữ đoàn kết hữu ái này, xin mọi người hãy tuân thủ."

- ------------------------------