Tin Tức Tố Nói Chúng Ta Không Có Khả Năng

Chương 53: Là tôi tự tìm




Edit: Juri

Mùi quýt được thu bớt lại một chút, không còn hung dữ như trước nữa.

Chẳng qua khu vực vừa mới xảy ra cơn lốc vị quýt này, ngoại trừ hai người bọn họ ra, đã không còn ai khác nữa.

"Được thôi." Lạc Tri Dư thu tay lại, chuyển qua vỗ vỗ đầu Tiêu Ngạn, "Tôi thường xuyên không coi anh như một Alpha, cũng quên mất chuyện anh không có tuyến thể luôn rồi, quả quýt ngoan nhé."

Lạc Tri Dư quyết định hôm nay phải nhường nhịn Tiêu Ngạn một chút, chuyện gì cũng sẽ không so đo với hắn.

Căn cứ vào kiến thức mà Lạc Tri Dư có sẵn, trong kỳ dịch cảm của Alpha, ngoại trừ tiêm, thì hình như cũng có thể sử dụng tin tức tố để trấn an, chẳng qua ——

Người hiện tại có thể vận dụng tin tức tố Omega, hình như chỉ có một mình quả đào là cậu.

"Anh còn thuốc ức chế không?" Lạc Tri Dư vỗ vỗ túi quần áo của Tiêu Ngạn, "Tôi tiêm cho anh nhé?"

"Thôi đừng." Lạc Tri Dư mà tiêm cho người khác, chắc chắn không phải là hỗ trợ, mà là thành mưu sát mất. Tiêu Ngạn đành phải uyển chuyển cự tuyệt, "Em cảm ơn anh nha."

Lại nói, một mũi tiêm áp chế không nổi, thì có thêm mấy mũi tiêm đi chăng nữa cũng sẽ như nhau cả thôi, đây là giai đoạn trước khi Alpha tìm được Omega của đời mình, cần phải chịu đựng qua.

"Đổi chỗ đi, đừng đứng ngốc ở chỗ này nữa." Tiêu Ngạn thoáng liếc nhìn nét mặt thảm thương của các nhân viên xung quanh, "Ra ngoài dạo bộ một chút, hóng gió đi."

"Ừm, được." Chỉ là muốn đi đâu, trong lòng bọn họ vẫn chưa tính tới.

Bên đường trang trí rất nhiều đèn lồng rực rỡ sắc màu, đèn lồng được thiết kế thành nhiều hình dáng khác nhau, thu hút không ít người phải dừng chân đứng lại để chụp ảnh. Lạc Tri Dư theo sau Tiêu Ngạn, vẫn duy trì khoảng cách một mét, lang thang không có mục tiêu mà tiến về phía trước.

Lạc Tri Dư bỗng chốc cảm thấy, Alpha hình như có chút cô độc, không giống như Omega, mỗi lần đến kỳ dịch cảm, người trong khách sạn đều sẽ sợ hắn, người qua lại trên phố cũng sẽ cách hắn rất xa.

Cuối phố có một cái hồ nước trong veo, đầu xuân chưa đến, gió thổi từ hồ tới vẫn là một mảng lạnh như băng, tuyết của mấy ngày trước vẫn còn đọng lại trên bờ chưa tan, trên đường ít người qua lại, Tiêu Ngạn liền quyết định dừng lại chỗ này.

Lạc Tri Dư vừa tới, đã bị gió thổi run run.

Tiêu Ngạn muốn bảo cậu về nhà, nhưng lời nói vừa dừng ở bên môi, lại đổi ý nuốt ngược trở về.

Sợ sẽ tổn thương cậu, nhưng lại không tình nguyện để cậu đi.

"Cậu không lạnh à?" Áo khoác của Tiêu Ngạn đáp xuống trên đầu Lạc Tri Dư, chắn lại từng cơn gió buốt.

"Không lạnh." Tiêu Ngạn ngồi xuống bên cạnh cậu, "Cậu khoác đi, thứ hai sắp khai giảng rồi."

"Vậy anh xích lại đây đi." Người nào đó hôm nay hiếm khi có tâm trạng tốt, "Hôm nay tôi không đánh người, cũng sẽ không chán ghét anh."

Tiêu Ngạn ngồi xuống cạnh Lạc Tri Dư, Lạc Tri Dư xốc một góc áo khoác đang được đội trên đỉnh đầu lên, kéo anh Ngạn của cậu cùng chui vào trong áo.

Hai người dựa vào nhau rất gần, bên ngoài chiếc áo khoác là từng đợt gió lạnh phù phù thổi tới, bên trong lại giống như một thế giới mới khác ngăn cách hai người với những thứ bên ngoài.

Ký hiệu đánh dấu tạm thời đã phai nhạt dần, thế giới nhỏ bị chôn giấu sau lớp áo khoác thấm đẫm hương đào nhàn nhạt của Lạc Tri Dư, lay động tâm can Tiêu Ngạn. Tin tức tố Omega bây giờ có khả năng giúp hắn cảm thấy thoải mái hơn, nhưng cái phương pháp này, cứ như là uống rượu độc giải khát vậy, sẽ chỉ khiến hắn càng có ham muốn chiếm hữu và tàn phá hơn thôi.

Nhưng hắn sẽ không làm vậy.

Tiêu Ngạn định thông qua cuộc trò chuyện để dời đi sự chú ý của mình: "Ngày này năm sau, tôi rất nhanh sẽ phải thi đại học......"

"Thì cứ thi thôi." Lạc Tri Dư thất thần thờ ơ.

Tiêu Ngạn: "......" Suy sụp tinh thần.

"Anh thi đại học xong sẽ đến lượt tôi thi vào trường nghệ thuật." Lạc Tri Dư thấy cảm xúc của hắn có hơi hụt hẫng, lại nhỏ giọng bồi thêm một câu, "Không cho tuồn ra ngoài, tôi sợ thầy Ngô sẽ phát điên mất ha ha ha."

"Ò." Dự định của bản thân mình, chính là thứ mà Lạc Tri Dư phải cố gắng hoàn thành cho bằng được.

"Cậu thi vào cùng một trường với tôi không?" Tiêu Ngạn hỏi cậu, "Hoặc là trường nào gần một chút?"

"Được thôi." Lạc Tri Dư thuận miệng đồng ý, "Không khó gì."

Tiêu Ngạn: "!!!" Cũng không quá suy sụp như ban nãy hắn tưởng.

"Thôi bỏ đi." Lạc Tri Dư như là đã tự thỏa hiệp cái gì đó với chính bản thân mình, cậu nhẹ nhàng thở ra, "Nhìn anh đáng thương chưa kìa, thôi cho anh mượn một chút tin tức tố nè."

"Cậu rối rắm nửa ngày chỉ để suy nghĩ cái này thôi sao?" Tâm tình Tiêu Ngạn bỗng trở nên tốt hơn một chút, "Cho tôi mượn tin tức tố? Cậu biết như thế nào gọi là mượn không?"

"Biết như thế nào mượn mà, còn rối rắm do không phải bởi vì lần trước anh cắn quá đau sao." Trong lòng Lạc Tri Dư vẫn còn sợ hãi mà sờ sờ cổ, "Trên sách chưa từng nói có thể mượn tin tức tố, bởi vì thuốc ức chế đã có thể giải quyết hơn phân nửa vấn đề rồi, anh cắn đi, hôm nay tôi sẽ không so đo với anh đâu."

"Cắn cái cổ thôi mà, cũng không phải làm gì khác. Huống chi với cái độ xứng đôi tin tứ tố của hai ta này, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra được đâu." Trong trạng thái thanh tỉnh nhắc tới việc đánh dấu tạm thời, Lạc Tri Dư rốt cuộc vẫn có chút hồi hộp, đầu ngón tay xoắn chặt cổ tay áo của Tiêu Ngạn đến trắng bệch đã bán đứng cậu, bại lộ sự khẩn trương của cậu lúc này, "Quả đào bé xinh này cho phép anh cắn một miếng đó, nhưng chỉ một miếng thôi nha."

"Khi nãy đã nói trước rồi, nếu tôi cảm thấy không vui, thứ hai tuần sau nhất định sẽ khiêng cái chổi tới lớp các anh tìm đánh anh đấy."

Tiêu Ngạn không nói gì, cũng không cự tuyệt.

Một hồi lâu sau, Lạc Tri Dư cảm nhận được Tiêu Ngạn bên cạnh đang nghiêng thân mình sang, một tay vòng qua trước cổ, đặt lên trên vai, tay còn lại hơi đè tuyến thể sau cổ cậu, khiến cậu phải cúi đầu.

"Lạc Tri Dư." Tiêu Ngạn như đang thở dài, "Lại dạy cậu một số thứ khác."

"Hửm?" Cần cổ cảm nhận được một chút áp bách nhỏ nhoi, khiến thanh âm của Lạc Tri Dư trở nên rất nhẹ.

"Vĩnh viễn, đừng bao giờ cảm thấy Alpha là một giống loài đáng thương, tất cả chỉ là do người đó đóng giả quá giống thôi."

Trong sách giáo khoa có nói, phải cách xa các Alpha đang trong kỳ dịch cảm ra xa một chút, bọn họ rất hung hăng phiền phức, còn không chịu nói lý nữa chứ, thế nên phải lập tức tiêm thuốc ức chế dành riêng cho A, nếu không thì phải gửi đến phòng cách ly Alpha để thực hiện cách ly.

Tiêu Ngạn che giấu thiên tính của mình quá kỹ, khiến Lạc Tri Dư cho rằng, Alpha trong giai đoạn này cũng sẽ chẳng có gì mà mình không thể hiểu được cả.

Cậu trực tiếp bị Tiêu Ngạn cắn tới khóc.

Tiêu Ngạn lần này không để cậu giãy giụa lung tung nữa, hắn chặt chẽ ghìm chặt cậu lại, thậm chí còn lưu luyến không rời mà dọc theo tuyến thể sau cổ cậu, nghiến răng xuống.

Đây là lần đầu tiên cậu tiếp nhận sự đánh dấu tạm thời của Alpha trong trạng thái thanh tỉnh thế này, màu cam và màu hồng nhạt cứ như thế nhảy nhót trước mắt cậu, cơ thể cậu lại một lần nữa không thể tránh được việc bị nhiễm lấy hương quýt của Tiêu Ngạn.

"Thật sự, cuối cùng chúng ta cũng đã thanh toán xong rồi." Lạc Tri Dư lau hai khóe mắt, chọt chọt vết sẹo trên cổ tay Tiêu Ngạn, "Khi trước cắn anh ở nhà trẻ, cũng đâu có dùng nhiều sức như thế này đâu, anh có phải đang nhân cơ hội trả thù tôi không hả."

"Xin lỗi." Tiêu Ngạn ấn đầu cậu, để cậu ngả xuống trên vai mình.

"Tôi lúc này đã chẳng còn sức lực nữa rồi, bằng không tôi phải đánh anh một cái." Lạc Tri Dư hờn dỗi, "Quả đào ăn ngon không? Kỳ dịch cảm đã đỡ hơn chưa, đỡ hơn rồi thì hãy nhanh chóng biến đi."

Cậu vừa rồi tuyệt đối là bị ma quỷ ám thân, nên mới có thể cảm thấy Tiêu Ngạn rất cô độc và đáng thương.

Alpha và Omega mới vừa hoàn thành đánh dấu tạm thời tất nhiên sẽ không dễ dàng tách nhau ra như vậy, đây là kinh nghiệm hai người rút ra được từ lần đánh dấu trước. Lạc Tri Dư đang thở phì phò đi phía trước, Tiêu Ngạn cũng ở một khoảng cách không xa không gần mà theo sau.

"Tạm thời vẫn chưa muốn về nhà...... Hay tôi dẫn anh sang phòng vẽ tranh đi." Lạc Tri Dư nhìn thấy trên tay Tiêu Ngạn không biết đã xuất hiện cái băng gạc và miếng dán cách trở từ khi nào, "Tôi tới lấy đồ mình để lại ở đó, phòng này là hồi trước bố mẹ mua cho tôi, chỉ ở gần đây thôi."

Bên này là địa bàn của một mình Lạc Tri Dư, là nơi lúc còn học cấp hai cậu hay tới, sau khi lên cấp ba phải ở ký túc xá trường, cũng nhân kỳ nghỉ đông tới đây chơi vài lần.

Phòng vẽ tranh năm nào cũng có người tới quét tước, đồ đạc cũng được dọn dẹp một cách chỉnh tề, chỉ là người tới quét dọn lần này lại quên đóng cửa sổ, bức màn bằng sợi bị gió thổi tung lay động cả một góc phòng, phiêu phiêu theo gió lơ lửng giữa không trung.

"Ngồi đại chỗ nào đó đi." Lạc Tri Dư đóng cửa kính lại, buông bức màn xuống, "Dù sao cũng là địa bàn của tôi, chẳng có ai tới mấy đâu mà."

Cách bày trí của căn phòng này khiến Tiêu Ngạn đột nhiên nhớ tới một chuyện hắn đã được nghe qua ở diễn đàn trường, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng quyết định nói ra cho Lạc Tri Dư.

"Lúc cậu ở trường cấp hai 19 ấy, có phải đã từng xách bản vẽ đi đuổi đánh người ta không?"

Lạc Tri Dư: "......"

"Sao cái gì anh cũng biết thế, tôi chả làm gì cậu ta cả." Lạc Tri Dư ngồi ở trên bệ cửa sổ, "Thật ra tôi có muốn đánh nhau đâu, nhưng cậu ta lại dám bảo tôi vẽ tranh xấu, còn bảo đoán được trước giới tính của tôi sẽ là Omega, về sau hôn nhân của Lạc gia chỉ cần có thể tìm được người xứng đôi đã là tốt lắm rồi, không đáng được mơ mộng linh tinh."

"Tôi lúc ấy cũng khá hư hỏng." Lạc Tri Dư nhớ lại cảnh tượng lúc đó, "Hiện tại ngẫm lại, đó chỉ là một hành động thiếu suy nghĩ thôi, thi thố không bằng tôi nên mới muốn đơn phương công kích tôi, tôi cũng không nhất thiết phải so đo mấy chuyện này với cậu ta làm gì, còn cái vụ ước mơ của tôi ấy, cậu ta làm gì có quyền phán xét."

"Tôi biết bản thân mình thích thứ gì." Lạc Tri Dư nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, "Tôi cũng biết bản thân mình muốn làm gì mà, tôi sống không phải để làm vừa lòng người khác."

"Ở điểm này, tôi và cậu rất giống nhau." Tiêu Ngạn nói, "Tôi cũng biết bản thân mình thích cái gì."

"Lại đây." Tiêu Ngạn mở đống đồ vừa mới mua ra, muốn giúp Lạc Tri Dư xử lý miệng vết thương do đánh dấu tạm thời lưu lại kia, "Đừng ngồi bên đó nữa."

Sau khi cảm giác nôn nóng biến mất đi, lý trí lại chiếm thế chủ đạo, hắn lúc này mới ý thức được bản thân mình lại làm Lạc Tri Dư bị thương. Lúc thuốc sát trùng đụng tới miệng vết thương, Lạc Tri Dư co rúm lại một chút, rõ ràng là đang đau, nhưng lại không hề lên tiếng.

"Đã bảo cậu không biết sống chết rồi mà." Tiêu Ngạn trách cứ, "Lần sau đừng tới tìm tôi nữa, để tôi tự sinh tự diệt đi."

"Lời này không đúng nha, Alpha các anh trong kỳ dịch cảm đều luôn ra vẻ như vầy sao?" Lạc Tri Dư đánh gãy lời nói của Tiêu Ngạn, quay đầu bảo, "Việc anh cắn tôi, và việc anh cắn tôi mạnh bạo, là hai chuyện cực kỳ khác nhau."

"Tôi tức giận là bởi vế sau đấy, anh có hiểu không? Chuyện đấy chẳng hề liên quan đến việc tôi không biết sống chết hay gì cả, việc anh giả vờ đáng thương với tôi này, tôi cùng lắm cũng chỉ dỗi tầm ba ngày, anh cũng chỉ cần nhường nhịn tôi ba ngày thôi, sau đó đảm bảo sẽ quên tuốt." Mấy câu nói xin lỗi này nọ, Lạc Tri Dư nghe một lần là đủ rồi, "Do tôi tự tìm, là tôi cam tâm tình nguyện, được chưa?"

——————————-