Thẩm Khinh Nùng ngừng bút, tâm tình rất tốt, cả tờ giấy đều lấp đầy những dòng thơ văn, có thể nói là đã ôn tập rất kĩ. Có Trần Yến dạy kèm đúng là hiệu quả hơn hẳn.
Vương Nhất Minh đang giám sát học sinh thì thấy Thẩm Khinh Nùng đã viết xong bài văn, thầy đứng bên cạnh bàn Thẩm Khinh Nùng nhìn vào bài kiểm tra của cậu, có chút kinh ngạc, ho khụ khụ: “Kiểm tra lại bài trắc nghiệm đi, có khi lại sai.”
Thẩm Khinh Nùng bĩu môi.
Chuông tan học vang lên, học sinh cuối dãy bàn lần lượt thu bài, Trần Yến cầm lấy bài thi của Thẩm Khinh Nùng nhìn qua, sau đó thản nhiên đi thu bài của những bạn khác. Thẩm Khinh Nùng chờ hắn về, hỏi: “Thế nào? Sai mấy câu? “
Trần Yến đáp lại: “Chỉ nhìn được ba câu đầu, gần đúng hết.”
“Lần này nếu đúng hết thì nhất định sẽ không bị thầy Vương Nhất Minh mắng nữa.” Thẩm Khinh Nùng híp mắt
Trần Yến thấy Thẩm Khinh Nùng vui như vậy cũng có chút vui lây: “Trưa có muốn uống trà sữa kem không? Tớ dẫn cậu đi mua.”
“Đây là thưởng sao?”
“Ừm”
“Thưởng như này có ít quá hôngg?” Thẩm Khinh Nùng kéo tay hắn, cào lòng bàn tay “Cho thêm đi mờ”
Trần Yến búng trán Thẩm Khinh Nùng: “Về sau còn nhiều bài kiểm tra, thưởng sẽ to dần thêm.”
“Hứ”
“Chiều nay chúng ta sẽ thi toán. Hay là đặt kèo đi? Nếu ai hạng nhất thì sẽ được ra lệnh cho người còn lại, người được ra lệnh sẽ phải đồng ý vô điều kiện lệnh của người thắng, được hông?”
Trần Yến cười khẽ
“Được thôi.”
Về môn toán thì Thẩm Khinh Nùng cậu đây so với Trần Yến cũng chẳng kém tài gì Trần Yến đâu à nha, nếu hạng nhất không phải Trần Yến thì cũng là Thẩm Khinh Nùng. Cậu cũng thích dùng môn toán để khiêu chiến với Trần Yến nữa, dù sao thì nó có thể kích thích ý chí hiếu thắng của cậu mà. Kệ đi, Thẩm Khinh Nùng đây phải đi xem lại công thức toán học mới được.
Chờ đấy Trần Yến, tui nhất định sẽ làm cậu khóc lóc và gọi tui là “anh”!
Sau khi ăn trưa xong, Trần Yến dắt Thẩm Khinh Nùng ra quầy đồ vặt mua kem, thời tiết thật sự rất nóng, các quầy bán hàng chật ních người, một làn tin tức tố do mấy tên Alpha không cẩn thận lỡ để tràn ra ngoài. Thẩm Khinh Nùng cảm thấy nôn nao khó chịu, bám chặt góc áo Trần Yến
“Đông quá…để tẹo nữa rồi ra.”
Trần Yến nhìn đám đông hỗn độn kia, gật đầu. Hai người cùng nhau trở về lớp.
Thẩm Khinh Nùng vừa đi vừa nghĩ ngợi một hồi: Là triệu chứng dị ứng tin tức tố, hình như đánh dấu tạm thời kia sắp hết rồi, bây giờ phải nhờ Trần Yến tiếp sao? Hiện tại có thể nhờ vả cậu ấy nhưng sau này không còn gặp mặt, không còn liên lạc nữa thì….cậu không dám nghĩ đến việc đó. Nếu không có tin tức tố của Trần Yến thì cậu sống kiểu gì, đến chính bản thân cậu cũng không rõ.
Lúc này Trần Yến mới hỏi: “Đánh dấu tạm thời hết rồi hả?”
Thẩm Khinh Nùng giật mình, hỏi ngược lại: “A.., à không, sao vậy?”
Trần Yến nói: “Tiếc thật, đang muốn cắn cậu.”
Thẩm Khinh Nùng giơ nắm đấm, dọa nạt Trần Yến: “Ngày nào cậu cũng nghĩ về ba cái thứ đồi trụy như vậy hả?”
Trần Yến thản nhiên đáp lại: “Nhớ mùi của cậu thôi mà.”
“Hở? Da mặt cậu dày đến mức nào vậy?” Cổ Thẩm Khinh Nùng hơi đỏ, như đang ngại thay cho mặt cậu vậy “Ban ngày ban mặt, muốn bị người khác nghe thấy lắm hả?”
“Vậy thì đến đêm có thể nói là tớ muốn cậu hả?”
“Dẹp đi, càng nói càng thấy không trong sáng!”
Sau tiết kiểm tra toán đầu chiều là tiết mỹ thuật. Giáo viên mỹ thuật dạy bọn họ cách phác hoạ, Thẩm Khinh Nùng có vẻ khá là hứng thú với việc này, vẽ xong rồi đưa cho giáo viên xem. Sau khi nhận được đánh giá, Thẩm Khinh Nùng vui vẻ về chỗ ngồi, vừa hay thấy Trần Yến vẫn đang nghiêng đầu ra nhìn bên ngoài. Mọi người đều ngồi thẳng về phía trước để nhìn rõ vật mẫu, còn hắn thì khác, như này là đang cố tình sao?
Tóc Trần Yến nhẹ nhàng bay theo gió, mái tóc màu nâu nhạt do ánh nắng chiếu qua, vài sợi tóc khẽ đung đưa theo gió.
Trần Yến chỉ yên lặng vẽ vời, khuôn mặt tuấn tú nhu hòa, tựa như một thiên sứ thuần khiết giáng thế.
Hờ, giả trang thành công rồi đấy, Thẩm Khinh Nùng nghĩ thầm
“Thẩm ca, còn bút nào không? Cho mượn xíu, nãy lỡ tay làm gãy rồi.” Cố Vi hỏi.
“Đây.” Thẩm Khinh Nùng đưa bút cho cậu ta
“Cảm ơn Thẩm ca. À mà khăn cậu thơm phết, mùi gì đấy?”
“Hoa hồng bạc hà.”
“Nghe không tồi, cho tôi hít ké với?”
Trần Yến vừa quay đầu sang đã thấy Cố Vi đang hít lấy hít để tay Thẩm Khinh Nùng.
“Thơm thiệt. Lần trước có đi trung tâm thương mại mà sao lại không thấy nhỉ, tiếc ghê.”
Thẩm Khinh Nùng giật mình đứng tim: Đây là chất chặn mùi tin tức tố cho Omega…
“Ừa, bên này chưa có đâu, này tôi được người thân bên nước ngoài tặng” Cố Vi ngốc, Thẩm Khinh Nùng nói cái gì cũng tin, bịa ra lý do nhảm rồi đánh trống lảng thôi.
Cố Vi còn muốn hít thêm đã bị cánh tay đằng sau kéo lấy, cậu ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy biểu cảm không vui của Trần Yến, run run “Trần ca, chuyện gì vậy….”
Thẩm Khinh Nùng nhìn chằm chằm cậu ta: Cố Vi, cậu có phải Alpha không vậy? Có thế mà cũng sợ?
Trần Yến nhàn nhạt liếc Cố Vi: “Cậu đang làm gì?”
“Tôi thấy khăn mùi xoa của Thẩm ca rất thơm, chỉ muốn ngửi xíu thôi.” Cố Vi cười mỉa, cầm lấy bút của Thẩm Khinh Nùng cho mượn rồi rời đi
Trần Yến khó chịu, ấm ức nhìn Thẩm Khinh Nùng
“Đừng tùy tiện cho người khác ngửi nữa.”
Thẩm Khinh Nùng: “Không phải tin tức tố đâu, chất chặn mùi thôi mà, cái này cậu cũng muốn quản? Ấy ấy, cậu đừng…… Rồi rồi, không cho người khác ngửi nữa được chưa?”
Trần Yến ủy khuất nhìn cậu: “Hứa nha?”
Thẩm Khinh Nùng: “Rồi rồi tớ hứa.”
Trần Yến hài lòng, trở về bàn của mình, Thẩm Khinh Nùng lúc này mới nhận ra mình bị lừa, chết tiệt….
Thẩm Khinh Nùng đang trên đường về nhà thì nghe tin bố mẹ đi công tác sắp về tới nơi nên kéo Trần Yến sang nhà mình ăn cơm, ăn cơm xong Thẩm Bình An và Lục Thanh Tử lại đi ra ngoài, Thẩm Khinh Nùng dẫn Trần Yến lên phòng mình chơi game.
Màn hình TV chiếu lên trò chơi “Chém dưa hấu”, người chơi cần chém dưa để kiếm điểm. Thẩm Khinh Nùng bấm phím loạn xạ, điểm thấp xìu. Trần Yến chỉ nghiêng đầu bấm bấm một chút đã thắng.
Thẩm Khinh Nùng khó chịu: “Lại nữa.”
Trần Yến nói: “Cậu nóng vội quá rồi, bình tĩnh một chút.”
Trò chơi lại bắt đầu, Thẩm Khinh Nùng nhìn quả dưa hấu chém loạn xa, cậu còn nghe thấy tiếng “rắc” từ cổ mình.
“A!” Thẩm Khinh Nùng nghiêng đầu, “Trần Yến, cứuu.”
Trần Yến bế cậu lên giường, xoa cổ cậu: “Đừng nghịch nữa, này không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một hai ngày là được rồi.”
Thẩm Khinh Nùng thoáng xoay cổ, may là chỉ hơi nhức.
“Trò này hại não quá.” Thẩm Khinh Nùng lẩm bẩm, “Làm bài tập đi.”
Tốc độ làm bài tập của Thẩm Khinh Nùng và Trần Yến cực kì nhanh, mới nửa tiếng đã làm xong phân nửa đống bài tập chồng chất.
Thẩm Khinh Nùng duỗi người: “Bài tập của sáng mai đã làm xong, buổi chiều chúng ta đi chơi đi?”
Trần Yến lấy một miếng cao nóng, dán lên cổ Thẩm Khinh Nùng: “Chiều mai phải đi chuẩn bị cho cuộc thi biện luận.”
“Thi biện luận?”
“Ừm, hoạt động của hội học sinh.”
“À, xíu nữa thì quên cậu là chủ tịch hội học sinh.” Thẩm Khinh Nùng cất bút vào hộp, “Vậy mai chơi một mình thôi chứ biết sao.”
“Ừm”
Trần Yến đi rồi, Thẩm Khinh Nùng nhào lên giường, chôn mặt trong chăn “Sao lại thế này chớ, sao lại không mời tui đi cùng? Tui có thể ở bên cạnh nghe mà, chán quá đii.”
Sáng hôm sau
Sau khi mặc quần áo xong, cậu đứng trên ban công canh đúng lúc Trần Yến ra khỏi cửa, cậu nhanh chóng chạy xuống lầu, lặng lẽ theo sau. Cậu còn mang theo mô hình bộ đàm, thi thoảng lại phát ra tiếng kêu “Phát hiện mục tiêu.”
Trò đặc vụ vui hơn ngồi chém mấy quả dưa ngớ ngẩn kia nhiều
Cậu mặc nguyên một cây đen, đầu đội mũ đen. Thẩm Khinh Nùng thấy trên phim đặc vụ nào cũng mặc như vậy, nhưng giữa ban ngày ban mặt lén lút theo đuôi người khác trông rất khả nghi, khiến nhiều người để ý đến cậu.
Thẩm Khinh Nùng thấy Trần Yến đi đến một tiệm bánh ngọt tên Thousandyears, mua một ít bánh kem.
Thẩm Khinh Nùng khó chịu, đã rất lâu rồi Trần Yến chưa mua bánh kem cho cậu.
“Này gọi là gì nhỉ? Có mà không biết giữ, sau này chả còn gì đâu, hứ.” Thẩm Khinh Nùng lấy tay quạt quạt, thời tiết bây giờ cực kì nóng nực.
_
“Hai người” đến phòng họp của hội học sinh, sau khi Trần Yến đi vào, Thẩm Khinh Nùng núp ở phía sau cửa theo dõi.
Có hai nữ sinh Omega và một nam sinh Alpha chờ ở đó.
Bọn họ vừa thấy Trần Yến, chào hỏi: “Trần Yến, cậu đến rồi.”
Trần Yến đưa bánh kem cho bọn họ: “Cho các cậu.”
Nam sinh nhận lấy: “Ai da cảm ơn hội trưởng!” rồi đem bánh kem chia cho từng người.
Trần Yến múc một miếng bánh kem bỏ vào miệng, ngẩn người, nhíu mày cười, nụ cười tan chảy như có thể phá tan băng tuyết mùa đông vậy.
Hai học sinh nữ kia đều ngây người, gương mặt ửng đỏ ngại ngùng.
Học sinh nam thấy thế thì cất tiếng than thở: “Chúng ta tới để thảo luận chủ đề, không phải tới để ngắm soái ca nha.”
Bọn họ ho khan một tiếng
Thẩm Khinh Nùng ngồi sụp xuống sàn nhà sau cửa phòng họp, nghe bọn họ thảo luận đề tài, Thẩm Khinh Nùng nghe lén được một chút gì đó.
Cuộc tranh luận thú vị khiến Thẩm Khinh Nùng thấy hứng thú, thi thoảng lại gật gật đầu. Câu này có lí, cũng không tệ
“Vị bạn học này…cậu đang làm gì đấy?” Một giọng nói như sấm ngang tai vang bên Thẩm Khinh Nùng, cậu đột nhiên ngẩng đầu, nam sinh Alpha kia đứng nhìn cậu.
Trần Yến ở trong phòng đột nhiên đứng dậy. Thẩm Khinh Nùng dự cảm chuyện chẳng lành, cậu cảm thấy kế hoạch đặc vụ hình như sắp thất bại rồi nên vội vã chạy đi, vì quá sợ nên chẳng may động vào một học sinh khác, không kịp xin lỗi mà chạy đi luôn
Nam sinh kia đột nhiên nhận ra cái gì đó, trong mắt hiện lên chút xảo quyệt. Cậu ta vừa mới quay đầu lại đã thấy Trần Yến chạy tới chạy lui, cười nhạo.
Trong phòng, ba người kia nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
Thẩm Khinh Nùng chạy xuống tầng hai, thở hổn hển nhìn lên tầng. May quá, Trần Yến không đuổi kịp, kế hoạch đặc vụ không hề thất bại.
Hừ, nam sinh kia suýt thì phá hỏng kế hoạch của cậu! Thẩm Khinh Nùng trợn mắt, vừa mới quay đầu lại đã thấy Trần Yến đứng ở phía sau cậu, cười nhạt nhìn chằm chằm vào cậu.
Kế hoạch đặc vụ, thất bại.
“Cậu…… Cậu ở đây từ bao giờ vậy? S-Sao không nghe thấy tiếng? Ư…” Thẩm Khinh Nùng bị Trần Yến bịt miệng, kéo đến một phòng học kín.
Không phải muốn giết người diệt khẩu chớ…….? Thẩm Khinh Nùng ra sức gào thét giãy giụa, tui thà chết chứ nhất định không chịu khuất phục, cậu đừng hòng móc lấy một đồng thông tin của tui.
Trần Yến đặt cậu lên bàn, áp tay lên trán cậu, hơi ấm phả xuống từ chóp mũ: “Sao? Nhớ tớ quá hả?”
Giọng của hắn rất trầm, ấm áp lại còn dễ nghe nữa
Gì? Hình như hơi lệch kịch bản rồi-
Thẩm Khinh Nùng xoay đầu sang chỗ khác: “Ừm…..thì tớ cảm thấy chán quá nên là……ừm……”
Trần Yến siết chặt lấy cằm cậu không cho cậu giãy giụa, môi chạm môi. Đầu lưỡi hắn nhanh nhẹn luồn vào trong khoang miệng cậu, từng chút từng chút chiếm lấy sự ngọt ngào trong đầu lưỡi.
Thẩm Khinh Nùng thở dốc, hít lấy hít để từng ngụm không khí: “Hợp đồng!”
Trần Yến lúc này mới nhận ra, ngừng lại: “Xin lỗi tớ quên mất.”
Trần Yến đứng bên cạnh cậu, Thẩm Khinh Nùng cảm thấy tư thế này thật sự rất mờ ám.
“Ở phòng học cũng rất kích thích.” Trần Yến thì thầm vào tai cậu.
“L-Lưu manh! Bỏ ra.” Thẩm Khinh Nùng toan đẩy hắn đi.
“Không đi, nãy họp xong rồi” Trần Yến chôn mặt ở cổ cậu, “Muốn hôn cậu, được không?”
Thẩm Khinh Nùng đầu hàng, nhìn Trần Yến làm nũng khiến tim cậu tan chảy, vô thức đồng ý.
“Bọn họ sắp xuống rồi, nhỏ tiếng thôi.” Thẩm Khinh Nùng hạ giọng, nếu như bị phát hiện thì chắc cậu chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa mất.
Trần Yến được cậu cho phép xong càng nhiệt tình hôn cậu, từ mặt đến cổ, phát ra những thanh âm gợi tình.
Thẩm Khinh Nùng khẽ rên rỉ, nước mắt như chực chờ ứa ra, cậu cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa.
Trần Yến bỗng phóng ra một chút tin tức tố, Thẩm Khinh Nùng toàn thân mềm nhũn như cọng bún, gục xuống, hương sơn hoa quế từng chút từng chút một truyền ra, giãy dụa: “Cậu định làm gì? Có…có camera giám sát đấy….”
Cậu sợ, sợ rằng chỉ cần Trần Yến bước thêm một bước nữa, chính cậu cũng chẳng thể kiểm soát nổi bản thân nữa.
Trần Yến khóa cửa, kéo kín rèm, trong phòng học chỉ còn một chút ánh sáng khẽ len lỏi vào.
Tim Thẩm Khinh Nùng đập loạn xạ, cầu xin Trần Yến: “Anh trai à….d-dừng lại được không, em vẫn còn muốn giữ mặt mũi cho bản thân mà……”
Trần Yến cởi cúc áo, hai tay chống lên bàn, giọng nói khàn khàn: “Camera phòng này hỏng rồi, không phải lo.”
“Khốn kiếp, cậu đã tính kế từ sớm rồi phải không…..” Thẩm Khinh Nùng bị tin tức tố của Trần Yến làm cho choáng váng, hai chân vô thức cọ lên chân Trần Yến, ánh mắt mờ mờ ảo ảo làm yết hầu Trần Yến rung động..
Sự xứng đôi 100% làm người ta vô cớ đầu hàng.
Mưu kế của Trần Yến đã được thực hiện, hắn ngậm lấy môi cậu, ánh mắt đã sớm tràn ngập trong tình dục: “Nhỏ tiếng một chút thì sẽ không bị phát hiện đâu.”
……
Trần Yến nhẹ nhàng bế Thẩm Khinh Nùng, còn cậu thì xụi lơ ở trong ngực hắn. Trần Yến lau dọn sạch sẽ hiện trường, khẽ vuốt ve vết cắn sau cổ cậu.
Thẩm Khinh Nùng nhắm mắt, mặc kệ Trần Yến
Ở ngoài kia có tiếng cãi nhau, có thể nghe thấy họ đang bàn tán gì đó về Trần Yến, nhưng Trần Yến mặc kệ, coi như gió thoảng bên tai, hai tay bế cậu dùng lực mạnh hơn, Thẩm Khinh Nùng suýt nữa thì hét lên.
Trong phòng học có hai loại tin tức tố hòa quyện với nhau, cúc dại lanh lảnh lẫn với sơn hoa quế..
“Cậu……biến!” Giọng của Thẩm Khinh Nùng có chút trống rỗng.
“Được rồi được rồi, nhưng chúng ta đi về trước được không?” Trần Yến mở cửa sổ cho thoáng bớt mùi tin tức tố
Thẩm Khinh Nùng cảm thấy bản thân mình chẳng còn mặt mùi nào nữa, cứ thế bị Trần Yến đánh dấu tạm thời, không chút phản kháng.
Trên đường đi Thẩm Khinh Nùng không nói câu nào, thờ ơ vô cảm, Trần Yến lặng lẽ ngoan ngoãn đi theo, trừ việc cố gắng nắm lấy tay cậu nhưng không thành.
Thẩm Khinh Nùng đi ngang qua Thousandyears, liếc một cái.
Trần Yến nói: “Cậu chờ tớ chút.” Sau đó chạy vào cửa hàng.
Chỉ chốc lát sau đã mang theo một hộp nhỏ chứa 6 cái bánh kem.
Thẩm Khinh Nùng: “Mã hậu pháo*.”
* 马后炮 – Làm xong rồi mới xin lỗi
“Làm sao vậy?” Trần Yến khó hiểu, nghĩ rằng cậu vẫn còn canh cánh chuyện suýt bị phát hiện, “Thành thật xin lỗi, lần sau sẽ không làm thế nữa….”
Thẩm Khinh Nùng mặc kệ hắn, cứ thế đi về nhà
Về đến nhà, Trần Yến không nhịn được nữa, để phần bánh kem xuống bàn, bế cậu chặn cửa.
Thẩm Khinh Nùng: “Buông ra!”
“Không buông, trừ khi cậu tha cho tớ!” Trần Yến cưỡng hôn Thẩm Khinh Nùng.
Thẩm Khinh Nùng liều mạng đạp chân giãy dụa: “Hợp đồng!”
“A xin lỗi, lỡ quên mất tiêu.” Trần Yến cuối cùng cũng chịu bỏ cậu xuống.
Thẩm Khinh Nùng túm lấy cổ áo hắn: “Hai tháng rồi cậu chưa mua bánh kem cho tớ? Đánh dấu xong xuôi thỏa mãn rồi mới nhớ?”
Trần Yến bị cậu mắng đến cạn lời, chỉ xoa nhẹ mặt cậu: “Cậu nghĩ sao vậy…Do Thousand years mới đổi bếp chính nên hương vị bánh kem rất lạ, bị chửi nhiều quá nên dạo đây mới đổi về bếp cũ. Không mua cho cậu vì biết rằng cậu nhất định sẽ không thích.”
Thẩm Khinh Nùng hai mắt ngân ngấn nước, nhưng sau khi được Trần Yến giải thích thì không còn nữa
“Bây giờ bánh ngon rồi, cậu không ăn?” Trần Yến mở hộp bánh, từng miếng bánh kem tinh xảo xếp gọn gàng trong hộp.
Thẩm Khinh Nùng: “Ăn.”