Cố Lễ nhìn Tô Khả đã ngủ, nội tâm vui mừng lại lo lắng không yên, anh không nghĩ tới người ở trong lòng mình nhiều năm như vậy lại chính là Tô Khả, có thể nói lúc trước chú ý tới Tô Khả phần lớn không rõ nguyên nhân là bởi vì Tô Khả rất giống người trong lòng của anh, anh luôn cảm thấy tiểu Omega kia trưởng thành sẽ giống bộ dạng của Tô Khả, nhưng lại không nghĩ tới vốn dĩ Tô Khả chính là cậu ấy.
Điều này khiến cho anh cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng đối với Tô Khả có chút áy náy, nếu như anh có thể cẩn thận một tí, có phải sẽ không khiến Tô Khả bất lực như vậy.
Tô Khả đang ngủ cũng không yên ổn, nhíu chặt mày lại, bộ dạng hình như ngủ không được thoải mái.
Cố Lễ hơi cúi đầu lưu lại một nụ hôn lên trán cậu.
Tô Khả tỉnh lại, liền thấy Cố Lễ ở bên cạnh cậu, lập tức dùng chăn bọc đầu lại.
Cố Lễ vừa nhìn thấy cậu như vậy trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười: "Em làm gì vậy, cứ như vậy không muốn nhìn thấy anh sao?"
"Không phải, em không phải không muốn nhìn thấy anh." Tô Khả đang trốn ở trong chăn, trầm giọng nói.
"Bộ dáng này của em không phải không muốn nhìn thấy anh, vậy em là vì cái gì?" Cố Lễ đưa tay nhẹ nhàng kéo chăn của cậu, liền phát hiện Tô Khả nắm chặt chăn, không khỏi có chút không biết phải làm sao.
"Anh đừng tới gần em quá, hun đến anh sẽ không tốt."
"Hun cái gì đến anh, không biết sao anh lại rất yêu thích mùi hương này đấy!" Quả nhiên tiểu Omega của anh rất để ý tin tức tố của chính mình, có điều anh thật sự cảm thấy rất dễ ngửi.
Hơn nữa còn là mùi vị của vua trái cây, càng đặc biệt!
Quả nhiên Omega mà anh chọn chính là khác biệt so với tất cả mọi người.
Tô Khả nghe thấy anh nói vậy, từ trong chăn dần dần lộ ra một đôi mắt, dè dặt nhìn Cố Lễ, dường như đang phân tích rõ những lời anh nói có phải thật lòng hay không.
"Sao vậy, không tin anh?" Cố Lễ nắm lấy tay Tô Khả, đặt tay cậu lên lòng bàn tay: "Em bây giờ không tin anh cũng đã chậm, đánh dấu tạm thời cũng là đánh dấu, tin tức tố thuộc về anh sẽ ở trong cơ thể em lưu lại vết tích, mặc dù tiêu tan, cũng đã từng lưu lại, hơn nữa hiện tại nó còn đang phát huy tác dụng, cho nên bây giờ em đã là người của anh, chiếm tiện nghi rồi thì em phải chịu trách nhiệm với anh!"
"Ai, ai chiếm tiện nghi của anh?" Tô Khả nghe anh nhắc tới chuyện đánh dấu liền đỏ mặt.
"Em nha, em đã quên mất chuyện em khi đó dựa vào lòng anh cầu xin anh đánh dấu em rồi sao?"
Cố Lễ vừa dứt lời, Tô Khả lập tức liền ngồi dậy, giơ tay che đi miệng của anh: "Anh đừng nói nữa!" Quá mất mặt, quả thực không dám nghĩ đó là chính mình nói ra a.
Nhìn thấy mặt tiểu Omega đỏ bừng, Cố Lễ cảm thấy rất đáng yêu và đau lòng, khẽ hôn lòng bàn tay Tô Khả, chỉ thấy Tô Khả hoảng hốt thu tay về, thẹn thùng nhìn anh.
Cố Lễ ôm cậu vào lòng: "Tô Khả, có chuyện này anh nghĩ nên nói với em."
"Chuyện gì?" Tô Khả không hiểu nháy mắt một cái, nhẹ giọng hỏi.
Cố Lễ tựa lên vai cậu: "Thực ra từ trước tới nay anh đều không có nói với em, lúc còn nhỏ trong lòng anh đã có một người, anh vẫn luôn không thể quên được cậu ấy, mãi đến khi gặp em, anh mới dần dần không suy nghĩ về cậu ấy nữa."
Tô Khả không nghĩ tới chuyện Cố Lễ muốn nói là chuyện này, liền không biết phải làm sao tiếp lời anh.
Cố Lễ ngẩng đầu nhìn trong mắt Tô Khả lóe lên vẻ lúng túng và bối rối, liền cười hôn khóe miệng cậu một cái: "Em còn nhớ lúc nhỏ, có một anh trai nhỏ luôn mang theo đường tìm em không, Tô Khả?"
Trong nháy mắt, Tô Khả liền khóc, giây tiếp theo, ôm chặt lấy Cố Lễ, cậu thật sự không nghĩ tới anh trai nhỏ của cậu rốt cuộc có nhớ tới cậu, hơn nữa anh vẫn luôn chưa quên, vẫn luôn chưa từng quên cậu.
Nghe thấy tiếng khóc của Tô Khả, trong lòng Cố Lễ vừa vui vẻ vừa khó chịu, anh thật sự rất hận bản thân sao không thể sớm một chút tìm thấy Tô Khả, sao không thể sau khi tìm thấy liền sớm nhất nhận ra cậu.
Trong lúc nhất thời hốc mắt cũng có chút đỏ lên, ôm Tô Khả gầy yếu, Cố Lễ nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cậu.
Tô Khả mới vừa trải qua kỳ phát tình, tâm trạng có chút không ổn định, khóc xong liền ngủ say.
Lúc Cố Lễ cảm giác được, Tô Khả rõ ràng còn ngáy khò khò.
Nghe thấy tiếng ngáy đều đặn, Cố Lễ quả thực dở khóc dở cười, cẩn thận thả Tô Khả nằm trên giường, mới cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài.
Lúc nhận được điện thoại của Cố Lễ, Hàn Kiệt đang ăn cơm tối cùng Hòa Đào, bởi vì Hòa Đào lo lắng ảnh hưởng tới thân thể anh và việc học, anh hiện tại mỗi ngày đều có thể ở lúc ăn cơm thấy được Hòa Đào, kỳ thực anh chưa nói với Hòa Đào, thực ra ban ngày anh cũng không có ở nhà học, mà là nhờ Hàn Sâm ở công ty sắp xếp công việc cho anh, dự định từ giờ trở đi liền thực tập một chút.
Cố Lễ ở bên kia một hơi nói hết chuyện, Hàn Kiệt nghe ra được hắn vui mừng, vô cùng thật lòng mà nói câu chúc mừng hắn, anh thật không nghĩ tới Cố Lễ trước đây không có chuyện gì cứ nói mãi về mối tình đầu, chính là Tô Khả, anh vốn dĩ còn tưởng rằng Cố Lễ thật sự nhịn không được tìm người thay thế cho mối tình đầu, lại không nghĩ rằng người thay thế này lại chính là chính chủ, không thể không nói hiện thực đặc sắc hơn so với tiểu thuyết.
Vừa để điện thoại xuống liền thấy bộ dáng mong đợi của Hòa Đào, Hàn Kiệt nhíu mày: "Muốn biết?"
Hòa Đào quay đầu, bộ dạng anh muốn nói liền nói không nói thì thôi.
Đương nhiên hiện tại Hòa Đào ở trước mặt anh càng ngày càng tự nhiên, Hàn Kiệt đưa tay gõ đầu cậu một cái: "Em bây giờ học hư rồi, em học ai hả!"
"Học anh a!" Hòa Đào nói xong cũng mím môi cười.
Hàn Kiệt quả thực quá thích bộ dáng nghịch ngợm này của cậu, gật đầu: "Được, em cũng sắp trò giỏi hơn thầy rồi, không biết Tô Khả có nói với em, chuyện y lúc nhỏ không?"
Hòa Đào sửng sốt một chút, nếu như nói tới chuyện lúc nhỏ của Tô Khả, vậy không nghi ngờ gì chính là chuyện anh trai nhỏ đã cứu y lúc y gặp nguy hiểm.
Cậu còn nhớ Tô Khả có nói Cố Lễ chính là anh trai nhỏ kia.
Bây giờ nhìn bộ dáng này của Hàn Kiệt, đôi mắt Hòa Đào lập tức sáng lên: "Cố Lễ biết rồi đúng không?"
Không nghĩ tới Hòa Đào lập tức liền đoán ra được, nội tâm Hàn Kiệt có chút phức tạp, vốn dĩ còn muốn tỏ ra vẻ bí hiểm với Hòa Đào khiến cho cậu cầu xin chính mình, bây giờ xem ra là không cần rồi.
"Ừm." Bản thân không được lợi, Hàn Kiệt cũng không muốn nói chuyện này.
Hòa Đào vui mừng thay Tô Khả nên không chú ý tới sự qua loa của anh, ở bên cạnh vui vẻ nói: "Lần này Tô Khả chắc vui lắm, Cố Lễ cũng thật là, lâu như vậy mới nhớ tới, cũng không biết anh ta làm sao nhớ lại, có điều không quan tâm làm gì, anh ta có thể nhớ lại thật sự là quá tốt, anh không biết Tô Khả lo lắng thế nào đâu, cũng may cũng may."
Hàn Kiệt vừa ăn cơm vừa vô cùng buồn bực suy nghĩ, vốn dĩ đang ở thế giới hai người lại bị Cố Lễ tên khốn kiếp này phá hủy, hiện tại trong đầu Hòa Đào đều là hai người Tô Khả Cố Lễ kia!
Tức giận!
Lại không dám phát biểu ý kiến, oan ức. jpg.