Editor: Mít
Hơn nữa, Tạ Dương trắng không giống bình thường.
Là màu trắng bệnh trạng trông hơi đáng sợ.
"Sao anh lại tới đây?" Tạ Dương cau mày, ném chiếc khăn tắm trên người sang bên giường, lấy một chiếc áo trong ra mặc vào.
Đã nói tối nay sẽ không đến nữa mà? Ai cũng biết thì có gì để nói!
"Sao Cận Từ không thể tới?" Tạ Dương không để ý mẹ Lý bưng trái cây đi vào, "Tiểu Từ bỏ thời gian dạy con học, con còn thấy không vui à?"
Tạ Dương: "! ! "
Mẹ Lý đặt trái cây lên bàn, quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Dương, "Có phải con kêu Cận Từ nói vì sao hai người không hợp nhau, vì sao không nói chủ đề?"
"Ừ," Tạ Dương gật đầu, chỉ vào trò chơi vẫn còn trên bàn, "Có nói con cũng không hiểu, làm lãng phí thời gian chơi game của con, chi bằng không dạy còn hơn.
"
"Tạ Dương!" mẹ Lý lớn tiếng mắng Tạ Dương, bà dừng lại một chút, "Mẹ không hy vọng con có thể xuất chúng hơn người hay ưu tú vượt bậc, nhưng ngồi nghe giảng đối với con khó như vậy sao?"
"Không có cái gì khó hơn cái này.
" Tạ Dương ngồi xuống, di chuyển con chuột nhấp vài cái, "Con nói rồi, con sẽ không nghe.
"
"! " mẹ Lý có vẻ rất buồn, nhìn chằm chằm Tạ Dương, "Sao con lại thành ra thế này?"
"Vậy sao không hỏi ngược lại? Có lẽ cậu ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, nhân tiện nói cho mẹ biết lý do đó.
"
Mẹ Lý nhíu mày: "Con nhất quyết phải giận mẹ à?"
Tạ Dương dừng chuột, ngẩng đầu nhìn Cận Từ bên cạnh, cười nói: "Mẹ, vậy mẹ nói xem cậu ta nhất định phải tới nhà chúng ta làm gì?"
"Mẹ muốn cho con xem cái gì?"
Trên mặt Tạ Dương lộ ra nụ cười giễu cợt, cậu đang cười nhạo chính mình.
Nhất thời mẹ Lý không nói nên lời, đến lúc nghĩ xong bà đã bỏ lỡ cơ hội, đành phải nuốt lại vào trong, không hỏi gì nữa mà quay người bỏ đi.
Cận Từ vẫn đứng tại chỗ không rời đi.
"Vì sao không nói ra?" Cận Từ không hiểu, hắn luôn cho rằng mẹ Lý vì Tạ Dương gánh trên lưng tội gian lận, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như không phải như vậy.
"
Tạ Dương tắt trò chơi, quẹt vài đường trên tờ giấy thi liền viết xong đáp án: "Hiện tại em không muốn thấy anh, anh đừng quấy rầy em nữa, em sợ không nhịn được mà nướng anh đó.
"
Cận Từ gương mắt về phía bàn học nhìn cây đa ngoài cửa sổ, nhớ tới cảnh thiếu niên dọa nướng ve sầu.
Thực sự có chút buồn cười.
Cận Từ ở trong phòng một lúc rồi quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối Tạ Dương không có phản ứng gì, sau khi Cận Từ rời đi vài phút, cậu mới thở phào nhẹ nhõm trở lại chỗ ngồi.
Tạ Dương không chắc lý do tại sao Cận Từ lại đến nhà cậu ở nhờ, nhưng Tạ Dương đã nghe mẹ Lý nói bạn cùng lứa, có cùng chủ đề chung giờ lại nghe Cận Từ nói lại giống vậy, cuối cùng cậu cũng hiểu.
Đây là cố ý, mẹ Lý cố ý.
Mẹ Lý muốn cậu nhìn thấy Cận Từ, nhìn thấy sự xuất sắc của Cận Từ và ánh hào quang lóa mắt trên người Cận Từ.
Xem ra như vậy, Tạ Dương mới có thể giống như trước, ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn có, lóa mắt.
Nhưng không có khả năng.
Tạ Dương cười khẩy, những gì mẹ cậu nghĩ luôn đơn giản như vậy.
Chưa bao giờ tìm hiểu nguyên nhân, chỉ đứng bên ngoài mà ép buộc cậu.
Giống như trước đây.
(Truyện chỉ được đăng tại lloading404.
wp.
com và wattpad Sasaswa.
Vui lòng không reup)
Tạ Dương quyết tâm biến uất ức thành động lực làm đề, tối nay cậu định làm bảy tám bộ bài thi.
Bây giờ, cậu đang làm bài thứ hai.
Bài thứ hai cậu làm là môn hóa học, cậu bị mắc kẹt ở câu hỏi cuối cùng.
Đúng vậy, đó là câu hỏi về phương trình tổng hợp.
Tạ Dương cầm bài thi muốn chạy sang phòng bên cạnh nói chuyện với Cận Từ, nhưng vừa tới cửa, thời điểm đặt tay lên nắm cửa cậu liền lại dừng lại.
"Hiện tại em không muốn thấy anh, anh đừng quấy rầy em nữa, em sợ không nhịn được mà nướng anh đó.
"
Những lời vừa nói như vẫn còn rõ ràng trước mắt, vang vọng bên tai.
Tạ Dương buông tay nắm cửa, ôm bài thi định quay về tự mình suy nghĩ.
Vò đầu bứt tai mười phút, Tạ Dương không thể ngồi yên được nữa, cậu ôm bài thi lấy một hộp sữa trên bàn, trưc tiếp mở cửa xông thẳng đến của phòng Cận Từ.
Dựa vào ánh sáng lờ mờ phản chiếu trên cửa, Cận Từ vẫn còn thức.
Tạ Dương dừng một chút, giơ tay gõ cửa.
Bên trong có chút yên tĩnh, sau đó có tiếng bước chân dần dần đi tới, cạch nhẹ một tiếng, cánh cửa mở ra.
Cận Từ mặc bộ đồ ngủ được cài khuy, khuy trên cùng vẫn được cài một cách tỉ mỉ, ngay cả cổ tay áo cũng được cài lại.
Hắn đang nghe điện thoại, dường như giữa lông mày của hắn hiện lên chút khó chịu.
Mở cửa nhìn thấy là Tạ Dương, khẽ cau mày, cầm lấy điện thoại bên tai xuống nhấn micro*, giọng nói nhẹ nhàng: "Em tới đây làm gì?"
*nhấn 1 lần là tắt micro để bên kia không nghe á mn
Tạ Dương không ngờ rằng lúc mình gõ cửa Cận Từ lại đang bận, cậu hơi bối rối một lúc, những ý đã được soạn trong đầu hơn mười lần dường như bay sạch hết, Tạ Dương chỉ có thể từ từ giơ hộp sữa lên, nói do dự, "Em mang sữa cho anh?"
Cận Từ cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, nhìn Tạ Dương đang ngây ngốc đứng trước mặt mình trên má hiện lên vệt ửng hồng, nhìn tờ giấy đang cầm trên tay, hắn nghiêng người, môi khẽ hé mở, " Vào đi.
"
Tạ Dương đang cầm bài thi cùng hộp sữa trong tay, chen người vào phòng Cận Từ.
Trước đây Tạ Dương chưa bao giờ vào căn phòng này, lúc trước mẹ Lý từng bảo cậu dọn vào căn phòng này nhưng cậu không đổi.
Nguyên nhân chính là Tạ Dương không thích cánh cửa này, sạch sẽ mới tinh, không có một dấu vết gì.
Cận Từ đã tùy ý sắp xếp lại căn phòng này, vừa bước vào đã cảm thấy ớn lạnh, nhìn trái nhìn phải, đâu đâu cũng thấy một màu xám.
Giống như đôi đồng tử xám lạnh lùng của Cận Từ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta rét run.
Cận Từ để Tạ Dương đi vào, hắn cũng không có ý định tiếp tục nói chuyện điện thoại, trực tiếp cúp điện thoại.
"Đang suy nghĩ gì đó?" Cận Từ đi tới trước bàn, kéo một cái ghế ra cho Tạ Dương ngồi.
Tạ Dương đặt sữa lên bàn của Cận Từ, ôm bài thi ngồi xuống, trên má cậu vẫn còn vệt đỏ chưa tan, khi nghe lời nòi của Cận Từ mặt cậu lại nóng lên.
Cận Từ cảm thấy thú vị, bình thường Tạ Dương vô tâm vô phế*, thường khiến người khác đỏ mặt, nhưng hôm nay lại để mình nghẹn đỏ mặt.
*hồn nhiên, không lo chuyện đời
"Không phải nói lãng phí thời gian sao?" Cận Từ cầm hộp sữa Tạ Dương đặt trên bàn, cắm ống hút vào, nhưng không uống.
Tạ Dương ho khan vài tiếng, đem bài thi đặt ở trên bàn, "Đề em làm được đương nhiên sẽ lãng phí thời gian, nhưng em đến hỏi thì khác.
"
Cận Từ khẽ cười, sau đó cúi đầu nhìn về phía Tạ Dương hỏi, "Thầy An nói, đề thi hóa học lần trước là em viết.
"
"Đó chỉ là một ý tưởng thôi, không tính là em viết.
" Tạ Dương chống khuỷu tay lên bàn, chống cằm, cậu hỏi Cận Từ, " Vậy được không?"
"Em không thấy câu hỏi này quen sao?" Cận Từ hỏi ngược lại.
Tạ Dương sửng sốt, lại cúi đầu nhìn về phía đề bài, nhíu mày, khẽ mở miệng, vừa định nói cái gì cũng không thấy, lại bị Cận Từ cho sữa bịt miệng cậu.
"Uống thêm sữa đi,em ngốc quá.
" Thấy Tạ Dương cắn ống hút, Cận Từ buông tay ra, "Ngâm miệng, đừng nói chuyện, anh nói lại lần nữa.
"
Tạ Dương cắn ống hút gật đầu, không quan tâm đây là hộp sữa ban đầu mà cậu muốn cho Cận Từ uống.
Rốt cuộc, giải đề rất quan trọng!
"Nhắc một chút chắc em sẽ hiểu," Cận Từ lấy bút vẽ một đường lên đề bài, "Đây là công thức hóa học, phần còn lại em biết mà.
"
"! " Tạ Dương cắn ống hút, ngẩng đầu nhìn Cận Từ.
Cận Từ đặt bút xuống, bật đèn cạnh bàn, không quay đầu lại nói: "Có thấy quen không?"
Quen chứ, không ai quen nó hơn cậu!
Câu hỏi này không phải giống với câu hỏi đã khiến Chu Đào gian lận sao? Thậm chí nó còn dễ hơn nhiều.
Cả đêm liên tục tự vả* mặt Tạ Dương tỏ vẻ không muốn ở chỗ này chịu ngược nữa.
*ý chỉ những người làm hành động ngược lại so với quyết tâm ban đầu.
Miệng Tạ Dương còn uống sữa mà tay tay đã muốn ầm bài thi trên bàn, đứng dậy rời đi.
"Nửa đêm đừng gõ cửa.
" Cận Từ làm bài vật lý, cây bút trong tay vẽ ra một vòng cung đẹp mắt, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tạ Dương nhìn bài thi trong tay, trong tay cầm hộp sữa bóp nhẹ, "Buổi tối anh làm lâu bao lâu?"
Cận Từ hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Anh không thích buổi tối.
"
Tạ Dương ngậm sữa trong miệng, lại ngồi xuống, cầm bút vắt chéo chân, uể oải viết bài.
Không thích buổi tối, ý là muốn làm đến trời sáng sao?
Làm bài một mình chán lắm, đằng nào cũng phải làm, vậy thì làm chung đi.
Nhưng Tạ Dương lại đánh giá quá cao sự buồn ngủ của mình, cho nên đến nửa đêm về phòng làm một bộ đề mới, ngồi xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Biểu hiện cụ thể là khi làm bài mọi người đều hướng về bàn học; cây bút khoanh vào trọng điểm trong đề, làm một câu nữa thì hoàn thành bài; cuối cùng, để cơ thể ý thức rằng mình đang làm việc, Tạ Dương cầm lấy hộp sữa uống gần hết, rồi ngậm sữa trong miệng, viết được một lúc thì đập đầu xuống bàn.
Cận Từ túm lấy cổ áo sau gáy Tạ Dương, bế cậu lên, đem ống hút ra khỏi miệng Tạ Dương, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Tạ Dương.
Tạ Dương buồn ngủ đến mức cậu đột nhiên còn nghĩ rằng mình đang uống sữa.
Tạ Dương vừa mới uống một ngụm sữa, nhưng Cận Từ đem ống hút rút ra tàn nhẫn như vậy, sữa không ở trong miệng cậu chưa được vài giây đã chảy ra, treo bên miệng.
Tạ Dương có chút bực bội, vươn tay chộp lấy cổ áo Cận Từ, "Anh làm gì vậy, em còn đang uống sữa!"
Cận Từ đặt sữa lên bàn, nới lỏng quần áo của Tạ Dương, nắm lấy hai tay đang lộn xộn của Tạ Dương, kéo cậu đến bên giường, "Ngủ đi, đừng tìm chết.
"
Nói xong thấy Tạ Dương còn muốn lộn xộn, Cận Từ trực tiếp liền đem chăn quấn người lại khóa chặt bên trong, kín mít mà che lại.
Điều hòa chỉnh lại thấp một chút.
Sau khi làm xong, Cận Từ mới ngồi xuống vị trí cũ thu dọn bút giấy mà Tạ Dương ném trên bàn.
Nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh sáng còn nặng nề, hắn cầm bút lên và bắt đầu chép tập vở.
Cận Từ không thích buổi tối, điều này có liên quan đến việc sợ bóng tối, nhưng cũng không liên quan gì nhiều.
Lúc đầu, Cận Từ nghĩ rằng đó là vì hắn sợ bóng tối, nhưng ngay cả khi bật đèn suốt đêm, hắn vẫn không thể ngủ được.
Thường thì vào ban đêm dù là một động tĩnh nhỏ cũng sẽ đánh thức hắn.
Nhưng nếu không quan trọng, hắn tắt đèn, rồi lại không thể kiểm soát được bản thân.
Tác giả có lời muốn nói:
Cận Từ: Uống thêm sữa đi.
.