Tin Tức Tố Biến Dị

Chương 60




Bàn trà đá hoa cương đen rất là nặng.

Ba người hồng hộc sử dụng hết sức lực, lúc này mới thành công xếp xong mọi thứ.

Nhưng Việt Nhiên còn ngại chưa đủ, nhẫn nhịn cơn choáng chỉ vào chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa, nói: “Dời… dời cái kia tới luôn đi, để nằm ngang đấy.”

Ba người rất thoải mái, ngược lại bọn họ cũng tiện tay.

Bọn họ đẩy ghế sô pha qua một chút, cảm thấy không có gì an toàn hơn so với cục diện bây giờ nữa.

Người cầm đầu quay đầu nhìn về phía Việt Nhiên, cười dâm đãng đi về phía trước: “Bây giờ sẽ không ai quấy rầy chúng ta được nữa… đựu móa!”

Nói được nửa câu, một luồng khí tức cực kỳ bá đạo đột nhiên kéo tới, như là có một chiếc mũ cắm đầy kim châm nhanh chóng lăn một vòng trên da đầu, sắc mặt của gã biến đổi, vội vàng lùi về sau.

Hai người khác cũng nhạy bén nghe ra mùi vị này, cùng lùi về sau.

Ba người kinh hoàng nhìn cậu.

Việt Nhiên cảm giác được thân thể đang nóng lên, càng ngày càng choáng váng, kiên cường chống đỡ từ trong góc đi ra, chậm rãi đi tới cửa.

Động tác của ba người rất nhất trí, quay đầu muốn tông cửa xông ra, đối mặt với một chiếc ghế sô pha cộng thêm hai bàn trà.

Ba người nhất thời biết mình bị lừa là sẽ không kịp đẩy mấy thứ này ra, thấy Omega kia đi tới đây, bọn họ meo meo né tránh như mèo bị giẫm đuôi, thay đổi vị trí với cậu mà rúc vào trong góc nhỏ.

Việt Nhiên dùng chút thần trí còn sót lại nhìn đồ vật cạnh cửa, tìm tới một vị trí ở chỗ bàn trà mà sẽ không vừa vặn rơi xuống và đập trúng mình, thư thản ngồi trên ghế sô pha, đóng chặt hoàn toàn đường ra của bọn họ.

Chết tiệt, vô liêm sỉ quá!

Ba người thần sắc kinh hoảng, biết là bọn họ sắp xong đời rồi.

Nhưng bọn họ không muốn xong đời đâu.

Người cầm đầu nhẫn nhịn từng trận đâm nhói trên da đầu, trấn định nói: “Như vậy đi, chúng ta hít sâu một hơi, nín thở xông tới dời bàn trà đi, nhanh chóng chạy khỏi!”

Hai thằng đồng bọn dồn dập gật đầu, cảm thấy chỉ có thể làm như thế thôi.

Ba người liền mang theo khí thế liều chết đến cùng mà hít sâu một hơi.

Trong nháy mắt chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, một người trong đó không nói lời nào ngã chổng vó về phía trước, ngất đi.

Hai người còn lại: “…”

Bị một tiếng như thế xen vào, hai người đang nín thở sợ đến mức thở ra.

Bọn họ có lòng muốn đi tới một lần nữa nhưng lại sợ là sẽ theo bước của đồng bọn, trong nháy mắt đả kích đến gần như tuyệt vọng, nhanh chóng quỳ xuống đất xin tha.

“Ba, ngài là ba ruột của con, tụi con cũng không dám nữa, tha cho tụi con lần này đi ba!”

“Đúng rồi ạ, thả tụi con ra ngoài đi ba ba!”

“Thực ra có người kêu tụi con bỏ thuốc ngài, ngài buông tha cho tụi con đi, tụi con khai người đó ra cho ba.”

“Hắn kêu tụi con bỏ thuốc cho ngài rồi chạy đi, vừa rồi tụi con chỉ muốn đùa với ngài một chút thôi ạ…”

“Đúng đúng đúng, chỉ đùa một chút thôi ạ…”

“Ba ba?”

Lúc này, Việt Nhiên  căn bản nghe không rõ lời của bọn họ.

Cậu ngã trên ghế sôpha, hơi thở dồn dập, cảm giác như cả người đang cháy bỏng.

Hai người vừa nhìn đã biết rằng cậu sắp triệt để tiến vào kỳ phát tình, nhất thời càng thêm tuyệt vọng hơn nữa.

Một người trong đó nhanh chóng không thể kháng cự nổi nữa, để lại một câu ‘cứu mạng’ rồi ngã xuống ngay. Sắc mặt của tên đầu nhỏ còn lại trắng bệch, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, cuối cùng dưới khát khao sống tiếp mạnh mẽ run rẩy lấy điện thoại ra, gọi vào đường dây nóng của đội cứu viện, run lẫy bẫy nói: “Cứu… cứu mạng…”

Nhân viên hỗ trợ khách hàng của đội cứu viện ôn hòa nhỏ nhẹ hỏi: “Làm sao vậy ạ? Đừng nóng vội.”

Tên đầu nhỏ thống khổ nói: “Nơi này có, có một Omega đang phát tình.”

“Được, đừng sợ, chúng tôi lập tức qua tới,” nhân viên hỗ trợ khách hàng ôn nhu bảo, “Bạn không nên hốt hoảng, nếu bên người có nước thì phải cố gắng uống vào. Bạn còn sức chứ, xung quanh có Alpha hay không?”

Tên đầu nhỏ muốn nói rằng mình chính là Alpha đây, nơi này có một Omega quỷ quái.

Nhưng gã đã chống đỡ tới cực điểm, điện thoại tuột khỏi tay rồi rơi xuống đất, cả người cũng ngã trên mặt đất. Trước khi hôn mê, gã không nhịn được nhớ lại hai mươi năm ngắn ngủi này một chút, hối hận rằng bản thân đã sống chẳng ra gì, nếu lần này đại nạn không chết, sau này gã nhất định sẽ ra sức sửa chữa sai lầm trước đây.

Nhân viên hỗ trợ khách hàng nói: “Này? Alo?”

Nhân viên hỗ trợ khách hàng có kinh nghiệm phong phú, lập tức tìm được định vị, phát hiện là đường dành riêng cho người đi bộ gần đại học trong thành phố, có quán net, nhà hàng, khách sạn, KTV và những cửa hàng khác, xem như là một khu náo nhiệt nhỏ, nếu như Omega phát tình ở đây, tám phần mười là sẽ xảy ra sự cố.

Cô vội vã thông báo cho đại đội cứu viện gần đó nhất, nói: “Vị trí cụ thể là KTV Lam Hải, Omega đã hôn mê, không rõ xung quanh có bao nhiêu Alpha!”

Cấp ba đến đại học thường là đỉnh điểm khi Omega tiến vào kỳ phát tình đầu tiên, trong thành phố không biết có bao nhiêu trường đại học, bởi vậy trung đoàn cứu viện luôn đóng quân ở gần mọi trường như thế.

Lúc này, đội trưởng Phượng Trác Hạo đang ở trong văn phòng lắm lời với cấp dưới, nhận được thông báo thì nghiêm mặt lại rồi mang người chạy thẳng đến hiện trường.

Diện tích của T đại quá rộng, Khương Tiêu phải dùng mấy phút mới từ trong phòng học chạy thẳng tới cửa Nam, chờ taxi anh gọi đã tới, Lâm Khiêm cũng vừa vặn liên hệ với anh, bảo là đã tìm được Việt Nhiên rồi.

Khương Tiêu nghe thấy ngữ khí của hắn không đúng lắm, lòng chìm xuống: “Em ấy thế nào rồi?”

Lâm Khiêm quả thực cũng sắp khóc rồi: “Cậu ấy, cậu ấy dường như đã tiến vào kỳ phát tình rồi, bây giờ đang ở trong một căn phòng nhỏ, nhưng phòng riêng đã bị người khác dùng đồ vật ngăn chặt lại mất tiêu…”

Hắn nói tới chỗ này rồi cũng không nói được nữa.

Vừa rồi Alpha trong lớp đều tránh ra, hai Beta đã thử đẩy vào nhưng hoàn toàn đẩy không ra. Hắn biết khí lực của Việt Nhiên khá lớn, nhưng tuyệt đối không thể lớn đến mức độ này, cho nên bên trong khẳng định còn có người khác, nếu như là Alpha, vậy hậu quả khó mà lường được.

Vẻ mặt của Khương Tiêu trở nên nghiêm túc trong phút chốc: “Tôi đến ngay, cậu gọi đường dây nóng của đội cứu viện trước đi.”

Lâm Khiêm đáp: “Đã gọi rồi.”

Khương Tiêu “ừ” một tiếng, sau khi tắt cuộc gọi liền báo cho Tần Tu Kiệt, sau đó liên hệ với bảo tiêu của công ty, kêu hắn đuổi tới Lam Hải để khống chế Chu Kiệt Anh.

Một bên khác, người cùng lớp gọi bảo an của KTV đến, muốn thử phá cửa ra.

Lâm Khiêm lùi về sau vài bước để tránh ra, trong lòng gấp muốn chết, lúc này từ bên khóe mắt lướt thấy Chu Kiệt Anh đang đứng xa nhất ở bên ngoài, không nhịn được liếc mắt nhìn.

Cả người của Chu Kiệt Anh đều có chút mộng mị rồi.

Hắn không phải là kẻ ngu, đương nhiên biết rõ cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.

Chuyện này từ đầu tới đuôi ngoại trừ tự tay đưa một chút thuốc cho bọn bạn ra, còn lại cũng không phải là hắn trực tiếp làm, ngay cả lớp trưởng có được phiếu giảm giá của KTV này cũng là hắn đã nghĩ ra trăm phương nghìn kế đưa tới trước mặt lớp trưởng thông qua người khác nữa.

Dựa theo kế hoạch của hắn, bạn của hắn sẽ liên hệ giùm một người anh em, sau đó bọn họ sẽ che máy giám sát trước, trên đường Việt Nhiên đến nhà vệ sinh thì cưỡng ép nuốt thuốc, vứt người tại chỗ rồi rời đi. Chờ đến lúc thuốc phát tác trong người Việt Nhiên, sự tình cũng vỡ lở rồi, hắn thì sẽ giả bộ như một người đứng xem và đi ra cứu người với bạn học này nọ thôi.

Mấy tên kia nhất định sẽ che mặt, dù xui xẻo mà bị tóm được cũng có thể nói là đùa dai thôi, dù sao bọn họ đút thuốc bỏ chạy chứ cũng không chiếm tiện nghi, nhưng bây giờ đây là tình huống gì thế này?

Lẽ nào tin tức tố của Việt Nhiên không thành vấn đề, nửa đường lại đụng phải một Alpha khác?

Điều này là không thể nào.

Hắn đè xuống hoảng hốt, nhanh chóng nghĩ lại một lần.

Đầu tiên là vẻ mặt của Việt Nhiên sẽ biến hóa khi nhắc đến tin tức tố cũng như thái độ Chử Nguyên. Thứ yếu là việc trong lúc vô tình hắn có nghe thấy Lâm Khiêm hỏi Việt Nhiên chừng nào thuốc ức chế mới hết tác dụng, lúc đó Việt Nhiên bảo là còn mấy tháng nữa. Bọn họ khai giảng vào đầu tháng chín, hắn nghe thấy câu này vào tháng mười, theo lý thuyết vẫn còn một tháng chứ không phải là mấy tháng nữa, điều này biểu thị rõ là thuốc ức chế mà Việt Nhiên dùng có khả năng rất đặc biệt.

Cuối cùng là ngữ khí của Chử Nguyên sau khi xem xong tin tức và khi Việt Nhiên lật xem thông tin của bác sĩ Lý, nếu hai điều trên không đại diện cho việc tin tức tố của Việt Nhiên có vấn đề, chắc hắn sẽ đoán không sai đâu.

Chu Kiệt Anh vô thức cắn môi, phát hiện Lâm Khiêm đang nhìn hắn, vội vã điều chỉnh lại biểu tình.

Hai phút sau, cửa phòng riêng rốt cuộc bị đẩy ra một khe nhỏ, tin tức tố nồng nặc ầm ầm trào ra.

Trái tim đang treo lên của Lâm Khiêm và Chu Kiệt Anh đều rơi xuống, bởi vì bọn họ không nghe thấy mùi vị của Alpha, nếu quả thật có một Alpha bị câu dẫn đến nỗi động dục, mùi vị nhất định sẽ rất đậm, hiện tại không có, điều đó chứng minh Việt Nhiên không gặp chuyện gì hết.

Chu Kiệt Anh ngửi một cái, không cảm thấy tin tức tố này có vấn đề gì, cho nên đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hắn không khỏi nhìn Alpha trong lớp một chút.

Nhóm Alpha trong nháy mắt tránh đi càng xa hơn.

Bọn họ do dự vài giây, muốn chạy ra ngoài, lúc này chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến gần, đội cứu viện đã đến.

Các thành viên của đội cứu viện càng đi về phía trước càng cảm thấy khó chịu, cũng không nhịn được nhìn về phía đội trưởng, thấy đội trưởng quẹo qua một cái cua đến hành lang dày đặc mùi tin tức tố kia, sau đó mọi người nghe thấy hắn hít một hơi nhỏ, thấp giọng nói: “Định mệnh, mùi thơm quá!”

Mấy thành viên: “…”

Đội trưởng, anh nghiêm túc đó hả?

Sự thực chứng minh rằng Phượng Trác Hạo đang nói nghiêm túc.

Bởi vì hắn cơ hồ lập tức tiêm một ống thuốc ức chế vào người, khóe mắt thậm chí cũng có chút đỏ lên, hiển nhiên trong nháy mắt đó đã bị câu dẫn đến sắp không thể khống chế nổi nữa.

Đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay đó!

Mấy thành viên cả kinh trừng mắt, chưa kịp hoàn hồn từ trong biến cố này mà chỉ thấy phía sau có một người chạy tới, vừa muốn vượt qua bọn họ liền đột ngột dừng bước, quay đầu lại, trạng thái kia giống đội trưởng y như đúc.

Khương Tiêu nhìn bọn họ, nói giọng khàn khàn: “Có thuốc ức chế không?”

Định mệnh, tại sao cậu bạn này cũng như thế vậy?

Mấy thành viên nhìn đội trưởng ném cho anh một ống thuốc ức chế, không khỏi bắt đầu hoài nghi có phải là hôm nay mũi của mình có vấn đề hay không nữa.

Nhưng bọn họ nhanh chóng biết là không phải, bởi vì mùi hương này quá nồng, bọn họ hoàn toàn không muốn bước tới trước.

Đội cứu viện tự ước định với bản thân và cũng có quy củ tránh né thích hợp để tránh không thể cứu được mà còn hại người ta thêm nữa. Phượng Trác Hạo không trách bọn họ, bởi vì hắn cũng muốn lảng tránh.

Hắn trầm thấp mà mắng một câu.

Nơi xảy ra chuyện quá gần, bọn họ vì mau chóng đến đây nên cũng không hề mặc đồ phòng hộ, mà đồ phòng hộ chỉ có thể sử dụng trong tình huống khốc liệt nhất thôi. Thứ hai, đồ phòng hộ không chỉ bao gồm phải mang mặt nạ mà còn phải mang bình dưỡng khí ở sau lưng nữa, thực sự quá lãng phí thời gian. Ngược lại bọn họ từng làm nhiệm vụ nhiều lần rồi, nghe nói chỉ có một Omega phát tình, nghĩ rằng chút chuyện này quả thực chỉ là việc nhỏ như con thỏ thôi, kết quả chính là hiện thực dạy con người ta cách cư xử mà.

Hắn cố nén một số ý nghĩ tàn bạo trong lòng, ra hiệu cho Beta trong đội tiến lên trước, lướt thấy bên kia còn có mấy sinh viên Beta nên cũng tạm thời dùng tới, chuẩn bị đưa người lên xe cứu thương trước rồi lại nói.

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hãi truyền tới từ trong phòng.

Khương Tiêu đang chạy tới cửa, nghe vậy không chút nghĩ ngợi liền đẩy bọn họ ra vọt vào, đơn giản nhìn sơ qua rồi biết được lý do bọn họ kinh ngạc thốt lên —— trong góc có ba nam nhân trùm khăn đang nằm yên, cũng không biết là đã chết hay còn sống nữa.

Anh chỉ cho bọn họ một ánh mắt rồi ngay lập tức nhìn về phía Việt Nhiên đang ngã trên ghế sô pha.

Việt Nhiên sắc mặt ửng hồng, đang bị Lâm Khiêm ôm lấy, vừa nhìn cậu tựa hồ là đang lâm vào hôn mê, nhìn kỹ mới thấy cậu hơi mở to mắt, chỉ có điều hai mắt không hề có tiêu điểm.

Khương Tiêu cơ hồ vọt tới bên cạnh cậu theo bản năng, duỗi cánh tay ra và đoạt người lại từ chỗ Lâm Khiêm.

Việt Nhiên đang trong lúc mẫn cảm, ngửi thấy mùi tin tức tố quen thuộc này, nghẹn ngào mà hàm hồ rên rỉ một tiếng, ngay sau đó liền trở nên mềm xuống trong ngực của anh.

Khương Tiêu theo bản năng nắm chặt cánh tay, chưa kịp ôm cậu vào trong ngực thêm chút nữa mà đội cứu viện và bác sĩ luôn theo sát ở phía sau đã xông tới, muốn cướp người đi.

Khi nào là thời điểm nguy hiểm nhất lúc Omega phát tình?

Trả lời, lúc có Alpha ở bên cạnh.

Cho nên điều đầu tiên mà đội cứu viện phải làm chính là tách Omega và Alpha ra.

Nhưng hôm nay bọn họ đá phải tấm sắt rồi, người trước mặt vừa nhấc đầu lên, tia uy hiếp khủng bố mạnh mẽ ầm ầm mà nghiền ép tràn ra, bọn họ nhất thời đều muốn quỳ xuống cả rồi.

Sau một khắc, một người len lỏi vào giữa bọn họ, giơ tay cầm lấy cổ tay của Khương Tiêu.

Phượng Trác Hạo dùng tia uy hiếp không thua kém gì đối diện với anh, thẳng tắp nhìn theo anh, nói rằng: “Giao người cho chúng tôi đi.”

Khương Tiêu chỉ cảm thấy trên trán nhảy lên thình thịch, dùng sự tự chủ tốt nhất của đời này, rốt cuộc buông lỏng lực tay ra một chút.

Đội cứu viện lập tức tận dụng hết mọi thứ, nhẫn nhịn hai chân đang run cầm cập đoạt được người và ôm lên xông ra ngoài.

Phượng Trác Hạo tiếp tục cầm lấy cổ tay của Khương Tiêu, ngăn cản anh đuổi ra theo, cũng coi như là tìm một cọng cỏ cứu mạng cho mình, bởi vì hắn cũng chẳng khác gì cả, sợ rằng sẽ muốn đi theo nam sinh này cướp người luôn.

Mãi đến lúc hắn nghe thấy tiếng bước chân của cấp dưới đã đi xa mới thả Khương Tiêu ra, thấy mấy cấp dưới Alpha của mình run run đi tới đây liền chỉ vào ba tên trùm khăn đang nằm trên đất, phân phó: “Nhấc đi.”

Hoàn thành tất cả những thứ này, lúc bấy giờ bọn họ mới xuống lầu, thấy xe cứu thương dĩ nhiên còn chưa lái đi nữa.

Khi nãy Lâm Khiêm theo chân bác sĩ đi xuống lầu, lúc này nhìn thấy Khương Tiêu, hắn vội vàng chạy tới kể lại sự tình.

Lý do là bác sĩ đã nhìn ra bệnh trạng của Việt Nhiên quá nghiêm trọng, giải thích tình huống cơ bản với Lâm Khiêm, nói tình huống là đang tiêm thuốc ức chế lại bị cưỡng ép khơi ra kỳ phát tình, nếu tiêm thêm một ống nữa thì căn bản cũng không có tác dụng đâu, chỉ có thể tìm một Alpha đến đây cắn một cái để đánh dấu cậu tạm thời thôi.

Khương Tiêu đương nhiên chẳng từ việc nghĩa, nhanh chóng leo lên xe cứu thương.

Phượng Trác Hạo trong phút chốc nhìn về phía anh, ánh mắt thâm trầm.

Thành viên của đội cứu viện thấy hắn chẳng khác gì một con chó bị cướp xương, vội vàng ba chân bốn cẳng kéo hắn lại.

“Đội trưởng, anh nhịn xuống nha!”

“Khống chế lại, đây cũng là tin tức tố đang quấy phá thôi, kích động là ma quỷ đó!”

“Hít sâu… không không không, trước tiên đừng thở nữa, nhanh chóng lấy bình dưỡng khí đi!”

“Đúng đúng đúng, chúng ta lấy dưỡng khí che đậy hô hấp vậy!”

Phượng Trác Hạo cũng biết mình đã bị khơi ra tình trạng động dục, liền cưỡng bách bản thân cách xa xe cứu thương. Hắn đi mười mấy bước, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng sợ hãi phẫn nộ: “Anh là ai, anh bắt tôi làm gì? Thả ra!”

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông cao lớn đang dùng sức giữ lại một nam sinh nhỏ, nhìn như là Alpha và Omega, không khỏi cau mày đi tới, lúc này chỉ nghe một giọng nam khác truyền đến.

Tần Tu Kiệt bước xuống xe taxi, sắc mặt âm trầm hiếm thấy: “Chúng tôi nghi ngờ là cậu có liên quan đến việc này, cậu tốt nhất đừng đi nơi nào cả.”

“Các anh nghi ngờ?” Chu Kiệt Anh nhìn về phía hắn, “Các anh nghi ngờ mà có thể tùy tiện bắt người à? Các anh cũng có phải cảnh sát đâu!”

Tần Tu Kiệt nói: “Cậu nói đúng, cho nên muốn khiến cho cậu ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi cần phải làm ra một chút thủ đoạn thôi.”

Chu Kiệt Anh hơi thay đổi sắc mặt, vừa định hỏi một câu các anh muốn làm gì, liền cảm thấy sau gáy đau xót, ngay sau đó không còn một tia nhận thức nào nữa.

Phượng Trác Hạo nói: “Này, các cậu…”

Tần Tu Kiệt phân việc cho bảo tiêu kia một chút, nhìn về phía Phượng Trác Hạo: “Phượng đội trưởng, ở đây còn có một Omega đang hôn mê nè, làm phiền ngài đưa đến bệnh viện giùm nhé.”

Phượng Trác Hạo: “…”

Hắn nhìn này vị nam sinh tức giận khi nãy, lại nhìn về phía tên Alpha đang xem người nọ là con gà con mà mang tới trước mắt mình này, ngẫm lại cảnh tượng vừa thấy được, biết là trong đó có chuyện nên nhận lấy người nọ và cũng bỏ vào xe cứu thương ngay.

Việt Nhiên không biết gì về mấy chuyện này hết.

Cậu bị vây quanh bởi một tin tức tố mạnh mẽ và quen thuộc, nhanh chóng chìm vào trong mộng đẹp. Đợi đến lúc lại mở mắt ra, cậu phát hiện mình đã nằm trong bệnh viện rồi.

Đặng Lăng đang ngồi ở bên giường, thấy cậu mở mắt ra liền hỏi: “Cảm thấy thế nào rồi con?”

Việt Nhiên hơi mờ mịt, phản ứng đầu tiên là sau gáy có chút đau, không khỏi đưa tay lên sờ sờ.

Đặng Lăng nói: “Là Khương Tiêu cắn đó.”

Việt Nhiên: “…”

Cậu còn đang ở trong kỳ phát tình, tâm tình mẫn cảm dễ hỏng mất, nghe vậy nghĩ đến tên Alpha miệng sùi bọt mép lần trước đó, viền mắt nhất thời đỏ lên, nghẹn ngào khóc ròng, “Vậy anh ấy… anh ấy còn khoẻ mạnh không ạ?”

Đặng Lăng: “…”