Tin Tức Tố Bị Giáo Thảo Chiếm Lĩnh

Chương 43: 43: Chương 42






Hai người mới vừa trở về, Trần Tú Cầm đã đến đưa nhẫn cưới cho cả hai.

Hôm nay không có đủ thời gian, hai người không rảnh để tự mình đi chọn, Trần Tú Cầm đành chọn một đôi, cho cả hai mang đỡ trước.

Trần Tú Cầm nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ thẫm, đưa nhẫn cưới cho cả hai, cười đến không khép miệng được, "Chúc mừng hai con nha."
"Con chào dì." Dương Niệm Thù rất lễ phép.

Lục Hành đã nói cho cậu biết, Trần Tú Cầm biết chuyện bọn họ kết hôn giả, nhưng giờ nhìn thấy nàng, cậu vẫn có chút khẩn trương.

"Còn gọi là dì sao?" Trần Tú Cầm khoa trương mà thốt lên một câu, giả vờ có chút không hài lòng.

Trong lòng Dương Niệm Thù lộp bộp một chút, không kêu dì thì kêu gì đây?
Lục Hành đang chuẩn bị mở miệng giải vây cho cậu, bảo Trần Tú Cầm đừng trêu chọc người kia, ai ngờ Dương Niệm Thù lại kêu lên một tiếng thật thanh thúy, "Mẹ!"
"Ha ha ha," Trần Tú Cầm cười, mi mắt nàng cong cong, vỗ vai Dương Niệm Thù, "Con dâu ngoan quá đi."
Từ lúc ly hôn với Lục Minh Đường cho tới nay, đã rất lâu rồi Trần Tú Cầm không được thoải mái như vậy.

"Niệm Thù, cầm đi, đây là mẹ cho con." Trần Tú Cầm lấy ra hai bao lì xì, đưa cho mỗi người một cái.

Dương Niệm Thù không muốn lấy, dù gì cũng là kết hôn giả, Lục Hành đã bỏ ra rất nhiều tiền thuốc men rồi, không thể tham lam mà lấy thêm nữa.

Trần Tú Cầm bắt lấy bàn tay cậu, nhét bao lì xì vào, "Cầm đi, đây là phí sửa miệng mẹ cho con."
Đứng ngoài đường mà cứ lôi lôi kéo kéo thì cũng kì, Dương Niệm Thù không dám từ chối nữa, ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn,
"Cảm ơn mẹ."
"Thật ngoan quá đi!" Trần Tú Cầm nháy mắt với Lục Hành, cầm giấy hôn thú rời đi.

Trần Tú Cầm đi rồi, Dương Niệm Thù đưa bao lì xì cho Lục Hành.

"Hành ca, em không lấy được."
Lục Hành cười tủm tỉm, cũng không chịu nhận lấy, "Không lấy được, thế sao còn kêu mẹ ơi?"
Dương Niệm Thù: "......"
"Mới đầu em kêu dì thì bị nói là kêu sai rồi đó thôi?" Có chút ngốc.

"Mẹ tôi trêu cậu thôi.


Muốn trả lại thì cũng đừng đưa cho tôi, mà đi đưa cho mẹ tôi ấy." Lục Hành cười nói, bắt lấy cánh tay cậu, nhét lại bao lì xì vào trong túi người kia, "Đã kêu rồi thì cứ cầm đi.

Tiền không nhiều lắm đâu, chỉ để chúc phúc, hy vọng mọi chuyện về sau của cậu đều được thuận lợi suôn sẻ."
Trần Tú Cầm rất chu đáo, biết cho nhiều thì có khả năng Dương Niệm Thù sẽ không nhận, chỉ bỏ 999, ý muốn nói thiên trường địa cửu*.

*Thiên trường địa cửu: 天长地久 (Tiān cháng dì jiǔ) thiên trường địa cửu có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.

Sự tồn tại của trời và đất là vĩnh cửu, không bao giờ biến mất.

Dương Niệm Thù mở ra nhìn thử rồi mới chịu nhận lấy.

Cậu cũng không có ý định sẽ tiêu số tiền này, lấy giữ làm kỷ niệm vậy.

Đi học không thể mang nhẫn cưới được, Dương Niệm Thù một sợi chỉ đỏ, luồn nhẫn cưới vào, đeo trên cổ.

Lục Hành cũng làm tương tự, nhưng ngoài nhẫn cưới, còn có một bình tin tức tố nhỏ nhỏ.

- ------
Nếu bạn không đọc bộ truyện này trên địa chỉ .w/a/t/t//p/a/d.com/user/_Pieeeeee___, bạn đang đọc lậu.
---------
Dương Niệm Thù vội vàng muốn đến bệnh viện, hai người đành ăn ở ngoài cho qua bữa.

Lục Hành đưa Dương Niệm Thù vào phòng làm việc của viện trưởng, giới thiệu cậu cho ông, "Chú Trần, đây là vợ của con."
Dương Niệm Thù có chút hoảng hốt, không ngờ được Lục Hành lại thẳng thừng như vậy, khẽ nhìn về phía anh.

Đây có thể xem như là lần đầu tiên hai người dùng danh nghĩa vợ chồng đi gặp người khác.

Lục Hành tiến lên một bước, vô cùng tự nhiên mà nắm tay Dương Niệm Thù, nhéo nhéo hai cái.

Dương Niệm Thù lập tức hiểu được, đây lại là muốn bắt đầu diễn kịch.

Viện trưởng Trần vô cùng thân thiện dễ gần, cười trêu hai người, "A Hành trưởng thành rồi nhỉ, cưới vợ xong, lập tức đưa tới ra mắt với chú đó sao."
"Vợ của A Hành nhà chúng ta thật là đẹp."
Viện trưởng Trần nói dăm ba câu, khiến cho nội dung của cuộc trò chuyện vốn đang rất nặng nề bỗng trở nên nhẹ nhàng hẳn.


Dương Niệm Thù cũng không cảm thấy mình bị xúc phạm, ngược lại còn cảm thấy viện trưởng Trần rất hòa nhã dễ gần.

Hỏi han nhau được một lúc, Lục Hành cúi người, nói nhỏ vào tai Dương Niệm Thù, "Ca ca sẽ ra ngoài chờ em, có gì không rõ, em cứ hỏi chú Trần."
Lục Hành tiến lại gần, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai, làm cậu bỗng thấy chỗ nào đó hơi ngứa một chút.

Dương Niệm Thù quay đầu, cọ cọ lỗ tai vào bờ vai, mặt đỏ hồng, gật đầu, "Cảm ơn ca ca."
Một cặp vợ chồng son chính hiệu.

Bệnh tình của Dương Thụ có thể được tính là chuyện cá nhân của Dương Niệm Thù, Lục Hành không thể nghe, anh đi ra, chờ bên ngoài cửa phòng làm việc.

Khoảng nửa tiếng sau, Dương Niệm Thù ra ngoài, biểu tình nhẹ nhàng.

Bao nhiêu khủng hoảng, sợ hãi cùng với sợ mờ mịt về tương lai chôn giấu bấy lâu nay trong lòng đều đã được giải tỏa.

Viện trưởng Trần là chuyên gia cấp quốc gia, phân tích thật rõ lợi và hại của lần giải phẫu này cho cậu biết, hơn nữa viện trưởng Trần vào nghề đã được 40 năm, chưa từng phẫu thuật thất bại lần nào.

Dương Niệm Thù giống như được cho uống một liều thuốc an thần vậy.

"Hành ca, đi qua thăm mẹ em đi." Trong lòng đã có sự đảm bảo, tiếng cười này của Dương Niệm Thù cũng trở nên nhẹ nhàng nhiều.

Dương Thụ nằm ở trên giường bệnh, bỗng có thêm một thân phận —— mẹ vợ của Lục Hành.

Bởi vì sáng mai phải làm phẫu thuật, Dương Thụ vẫn còn ở phòng bệnh hạng thường.

Ngày mai sau khi giải phẫu xong, sẽ được chuyển vào phòng bệnh VIP.

Phòng bệnh hạng thường có thể ở ba người, hai giường kia vốn không ai nằm giờ đã có thêm bệnh nhân, Dương Thụ nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi đã chuyển sang màu tím bầm, hơi thở yếu ớt, trên máy đo nhịp tim bên cạnh, từng đường sóng ngắn nhảy lên như đang muốn nói tính mạng của người bệnh đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.

"Mẹ, con tới rồi." Dương Niệm Thù cầm tay Dương Thụ, xoa bóp từng ngón tay cho cô.

"Mẹ, đây là bạn học của con, Lục Hành, đều nhờ sự giúp đỡ của anh ấy mà ngày mai mẹ có thể được làm phẫu thuật, phẫu thuật xong rồi mẹ sẽ khỏe lại ngay thôi."
Lúc Dương Niệm Thù kêu lên tiếng mẹ, cậu cũng tính sẽ trêu ghẹo Lục Hành một chút, nhưng lúc sắp nói ra thì lại thấy ngại khi giới thiệu Lục Hành là chồng mình, đành nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà kêu anh là bạn học.


Lục Hành: "......"
Không phải kêu anh đến thăm mẹ sao?
Giờ thì lại thành bạn học.

Lục Hành vốn đang đứng sau lưng Dương Niệm Thù, nghe thấy cậu nói, liền chủ động đến đứng trước mặt Dương Thụ, lưng thẳng tắp, hai tay rũ xuống, lòng bàn tay úp vào trong, giống như tư thế trong quân đội.

Lục Hành trịnh trọng nói, "Chào dì, con là Lục Hành."
Động tác của anh có chút mất tự nhiên, không còn được phóng khoáng như thường ngày nữa.

Đây là lần đầu tiên đi chào hỏi người thân của vợ.

"Hành ca, không cần nghiêm túc thế, mẹ em hiền lắm, không hung dữ chút nào đâu." Dương Niệm Thù cười cười, kéo ghế qua, ấn Lục Hành ngồi xuống, "Chờ mẹ em tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất thích anh."
Dương Niệm Thù vừa dứt lời, điện thoại lại đổ chuông, cậu lấy ra xem, là Lưu Long.

Sợ làm ồn đến những bệnh nhân khác trong phòng, Dương Niệm Thù cau mày, ngắt máy.

Vừa ngắt điện thoại còn chưa được hai giây, người kia lại gọi tới.

Lặp đi lặp lại tận mấy lần, tắt rồi lại gọi, gọi rồi lại tắt, Lưu Long rất lỳ đòn, bám riết không tha.

"Hành ca, anh ngồi chơi chút đi, em ra ngoài nghe điện thoại." Dương Niệm Thù nhăn mặt, ấn nút trả lời.

Đúng là Lưu Long đang rất gấp, mấy trăm vạn đã sắp trôi vào túi, ai mà không gấp chứ.

Lương một năm của gã cũng chỉ có 30 vạn, số tiền kia tương đương hai mươi năm gã đi làm, sao có thể bình tĩnh nổi.

Vốn dĩ đã cam đoan với Trần đổng, cũng định sẵn ngày dặm hỏi, sính lễ sẽ được quy thành tiền gửi đến nhà họ Lưu.

Kết quả Trần Chính Tường đáng lẽ nên rời đi từ lâu lại quay trở về, yêu cầu Dương Niệm Thù phải có mặt để nói chuyện.

Dù Lưu Long gọi rất gấp, nhưng giọng điệu lại không vội, vẫn rất bình tĩnh, "Niệm Thù, ba đang bàn chuyện giải phẫu cho mẹ con, con có muốn đến đây nghe rồi cho ý kiến không?"
Dương Niệm Thù: "Không cần, chuyện của mẹ tôi đã lo xong rồi, chú không cần phải bận tâm nữa đâu."
Lưu Long: "Niệm Thù, tuy Dương Thụ không có quan hệ huyết thống với con, nhưng dù gì cũng nuôi con lớn lên tới chừng đó, sao con có thể tuyệt tình như vậy? Bác sĩ cũng nói là còn hy vọng rồi, con nỡ từ bỏ dễ dàng vậy sao con?"
Lưu Long dùng giọng điệu của bậc cha chú, còn phân tích khía cạnh đạo nghĩa làm người, chỉ trích Dương Niệm Thù một phen, cuối cùng vẫn nói ra ý định của mình, "Nhất định phải làm phẫu thuật, ba nghĩ cách kiếm tiền cho con rồi, con qua đây xác nhận một chút là được."
Nghe khẩu khí của gã ta, tuy rằng nói năng không quá xuôi tai, nhưng tất cả đều có vẻ như rất quan tâm đến bệnh tình của Dương Thụ, Dương Niệm Thù còn tưởng rằng Lưu Long sẽ không bắt cậu kết hôn nữa.

Dù gì cũng là máu mủ ruột rà của nhau, Dương Niệm Thù vẫn phải hỏi lại, "Thế tôi có cần phải kết hôn nữa không?"
Lưu Long trầm mặc một chút, không trả lời thẳng, "Phí giải phẫu cùng làm trị liệu cho mẹ con đều là do Trần đổng trả, ít nhất cũng phải một hai trăm vạn, con cũng không còn nhỏ nữa, chẳng lẽ con không biết, trên đời này không có gì là miễn phí cả hay sao."
Dương Niệm Thù: "......"

Giấy xét nghiệm ADN có thể cho thấy, cậu thật sự là con ruột của nhà họ Lưu, diện mạo của cậu cũng giống Lưu Long và Vương Dục vài phần.

Nhưng cách mà cả gia đình họ đối xử với đứa con ruột này, còn không bằng một phần vạn của mẹ nuôi như Dương Thụ.

"Chú hưởng được lợi gì trong chuyện này?" Dương Niệm Thù hỏi thẳng.

Lưu Long dừng lại một chút, bị sự thẳng thắng của Dương Niệm Thù làm cho hoảng sợ, "Ba có lợi cái gì chứ? Tất cả đều là ba muốn tốt cho con, lợi lộc gì ở đây? Con lại nghe ai nói hươu nói vượn đấy."
Dương Niệm Thù không muốn nghe gã kể lể nữa, ngắt lời, "Tôi có thể đi hỏi Trần đổng."
Lưu Long nghẹn một chút, chậm rãi mở miệng, "Có một chút sính lễ thôi." Nói xong, lại vô cùng lo lắng mà bổ sung một câu, "Niệm Thù, sính lễ là do nhà họ Trần muốn biểu đạt thành ý đối với con, ba nói không nhận, bọn họ cứ bắt phải lấy.

Con mau qua đây đi, mọi người vẫn đang chờ ở nhà hàng Hồng Hạnh."
Thiếu niên mới độ 17-18 tuổi, vẫn chưa trải đời, nhưng vẫn biết được đạo lý đối nhân xử thế, cậu xem nhà họ Lưu là người thân, chưa từng có suy nghĩ muốn lợi dụng gì ở họ, thế mà cả nhà kia lại muốn đem cậu đi bán.

Dương Niệm Thù cũng không tức giận mấy, vì cậu cũng không có mấy phần chờ mong đối với đám người kia, không có yêu, nên sẽ không có hận.

Hẳn là mình nên tức giận mới đúng, bị bán đi còn nói là lấy sính lễ, lý do cũng đàng hoàng thật đấy.

"Tôi sẽ không tới," Giọng điệu của Dương Niệm Thù rất kiên quyết, "Từ giờ về sau đừng gọi cho tôi nữa, tôi ghê tởm các người."
Lưu Long không ngờ được Dương Niệm Thù không thèm niệm chút tình thân, dù sao chuyện sính lễ cung bị vạch trần rồi, gã cũng lười giả vờ nữa.

Ứng phó với Trần Chính Tường đã đau đầu lắm rồi, Lưu Long ỷ vào việc Dương Niệm Thù không có nơi nương tựa, về sau có việc kiểu gì lại chả nhờ đến bọn họ, liền thay đổi cách nói chuyện, "Ghê tởm cái gì cơ, mày lại dám ghê tởm cả ba ruột của mày à, mày đừng tưởng Trần Chính Tường thích mày thì làm mình làm mẩy với tao, giới thượng lưu sâu không thấy đáy, tao mà không giúp mày, mày nghĩ mày được người ta để mắt tới chắc."
Dương Niệm Thù ngắt máy, kéo số điện thoại của gã vào sổ đen, liền mạch lưu loát.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Vốn dĩ cậu cũng đâu muốn nhận cha, là do lúc trước Dương Thụ tận tình khuyên nhủ, hơn nữa sau khi mẹ đổ bệnh, Lưu Long cũng rất tích cực giúp cậu liên hệ với bệnh viện, lúc đó cậu mới nguyện ý tiếp nhận bọn họ.

Như vậy cũng tốt, xé rách lớp mặt nạ đó rồi, về sau khỏi phải bằng mặt không bằng lòng mà ở chung với nhau.

Trở lại phòng bệnh, Dương Niệm Thù nhìn đến hình ảnh Lục Hành đang ngồi bên giường bệnh, học theo cậu lúc nãy, nắm lấy bàn tay Dương Thụ, nhẹ nhàng xoa bóp.

Anh vẫn ngồi thẳng lưng như vậy, bả vai dày rộng, trông rất kiên định.

Lục Hành vừa xoa bóp cho Dương Thụ vừa nhỏ giọng thủ thỉ với cô.

Dương Niệm Thù lặng lẽ đi qua, nghe được những lời của Lục Hành, "Dì à, dì cứ yên tâm làm phẫu thuật cho tốt, Niệm Thù học rất giỏi, thành tích rất tốt, mọi người đều rất thích em ấy, con cũng vậy...."
Dương Niệm Thù nở nụ cười, cảm thấy không khí hôm nay vô cùng tươi mát, mùi nước sát trùng của bệnh viện cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

Thật may mắn, khi gặp được anh..