Tin Đồn

Chương 78: Ngoại truyện 5: Về mọi chuyện (Hết)




[Về đám cưới]

Hai người là đồng tính, hơn nữa cũng có sức ảnh hưởng xã hội nhất định nên đám cưới không thích hợp làm quá to.

Nhưng hình thức nên có vẫn phải có.

Giang Nhược đề nghị mời bạn bè ăn bữa cơm, Tịch Dữ Phong bèn kêu Thi Minh Hú liệt kê danh sách, bao gồm các khách sạn trên địa bàn Phong Thành được đánh giá tốt và doanh thu trung bình trên một khách hàng cao.

Sau khi lựa chọn cẩn thận, cuối cùng hai người quyết định địa điểm tại một biệt thự biệt lập ngoài ngoại thành, chủ nhà là đối tác làm ăn của Tịch Dữ Phong, gần đầy mới tân trang lại để mở cửa cho thuê.

Giang Nhược có mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh, hễ mời là ắt có hồi âm.

Mạnh Triều và An Hà đến sớm nhất, mang theo một giỏ hoa to viết câu nói may mắn, tràn đầy không khí hân hoan.

Hai vợ chồng Chu Hân Dao và đạo diễn Lưu cũng vội vã lái xe tới, mang mấy chai rượu ngon cất kỹ nhiều năm.

Trần Mộc Tân và chị gái Vệ Sở Lâm đi cùng nhau, nói rằng sợ quà không hợp ý nên đưa thẳng tiền mừng.

Bạn bè trong giới của Giang Nhược, thợ trang điểm nổi tiếng Lâm Hiểu cũng đã tới.

Người cuối cùng có mặt đúng giờ mời là họa sĩ Thời Mông và người yêu của anh - Phó Tuyên Liệu. Cặp này không phải người trong giới, tương đối khiêm tốn, đến nơi bèn tìm một chỗ yên tĩnh trong góc xa ngồi xuống. [1]

[1] Đây là hai nhân vật chính trong truyện Mưa bóng mây của Dư Trình.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho các bạn bè thân thiết trong phòng khách, Giang Nhược nâng ly rượu đi tìm Thời Mông, tới gần thấy Thời Mông đang ôm sổ vẽ lúc nào cũng mang theo vẽ nhanh một bức tượng thạch cao, Phó Tuyên Liệu thì duỗi dài cổ sáp lại xem.

Cả hai đều rất tập trung, hoàn toàn phớt lờ những ồn ào náo động bên ngoài. Giang Nhược dừng chân, đứng xa ngắm nhìn khung cảnh hài hòa ấy một chốc rồi lặng lẽ xoay người, lựa chọn không quấy rầy.

Gọi là đám cưới nhưng thật ra chỉ là một cuộc tụ tập nho nhỏ.

Lát sau khi đã quậy tưng bừng, mọi người bắt đầu uống rượu chơi oẳn tù tì, hát hò ầm ĩ.

Bể bơi ngoài trời cũng được trưng dụng, Chu Hân Dao dẫn các chị em chơi bóng chuyền trên nước, tiếng cười giòn giã vang khắp không gian, nối thành một giai điệu vui tai.

Mọi nơi chơi được đều bị chiếm đóng, dường như chỗ trống chỉ còn lại sân thượng.

Giang Nhược quẩy tới bến với bạn bè trong phòng khách, bị dồn cho vài ly rượu, trong cơn ngà ngà say lý trí vẫn chưa biến mất, cậu quyết định rút lui an toàn, chậm rãi đi lên cầu thang, mở cánh cửa dẫn đến sân thượng.

Giang Nhược tưởng chỗ này không có ai, vì thế mới ngẩn ngơ khi nhìn thấy một bóng hình cao ráo.

Sau đó cậu nhoẻn miệng cười: "Hóa ra anh trốn ở đây."

Tịch Dữ Phong chống tay ra sau đặng dựa vào lan can, tư thế biếng nhác hệt như đang nói: Em để anh đợi lâu quá.

Dưới đèn hoa rực rỡ, hai người nhảy một điệu.

Một tay Giang Nhược đặt trên vai Tịch Dữ Phong, giữa động tác lắc lư bỗng nhớ ra điều gì, thế là không nhịn được cong môi cười.

Tịch Dữ Phong hỏi cậu cười gì, cậu nói: "Sao trong danh sách khách sạn của anh không có Cẩm Uyển?"

Tịch Dữ Phong đáp như lẽ dĩ nhiên: "Em muốn đám cưới của chúng mình đủ cả ngũ độc?" [2]

[2] Ngũ độc: Ban đầu chỉ bò cạp, rắn, rết, thạch sùng, cóc, hiện tại dùng để chỉ thuốc lá, rượu chè, gái gú, cờ bạc, hút chích.

Nghĩ tới chuyện thời gian trước Cẩm Uyển vừa ngừng kinh doanh để chỉnh đốn vì mở sòng bạc riêng, Giang Nhược cười rộ lên: "Vậy em thuộc loại nào trong ngũ độc?"

Hai người gặp nhau lần đầu tại Cẩm Uyển, về sau nảy sinh tiếp xúc cũng không tránh khỏi liên can tới nơi đó.

Tịch Dữ Phong biết cậu đang đùa, duỗi tay kéo cậu đến trước người mình, đoạn khẽ nghiêng đầu hôn lên bờ môi hé mở.

Giang Nhược không giỏi lấy hơi lắm, vậy nên lần nào cũng thiếu oxy như đuối nước, lúc tách ra ánh mắt rời rạc, quên tiệt chủ đề ban nãy.

Tịch Dữ Phong vẫn nhớ. Anh nhìn đôi mắt phủ một lớp sương mỏng của Giang Nhược, nghiêm túc suy nghĩ và nói: "Em là độc bồ câu." [3]

[3] Độc bồ câu tương truyền dùng lông bồ câu ngâm rượu có thể độc chết người, ẩn dụ dùng cách sai lầm giải quyết khó khăn trước mắt mà không quan tâm hậu quả nghiêm trọng.

Độc tính rất mạnh, không có thuốc chữa, nhưng lại có công dụng giải khát.

Anh cam tâm tình nguyện uống.

*

[Về tuần trăng mật]

Sau đám cưới, Giang Nhược hoài niệm đêm hôm đó suốt một thời gian dài.

Cậu thường mở ảnh chụp ngày ấy ra xem, nhớ lại khung cảnh náo nhiệt cùng bạn bè khi đó, và cả sự yên ả rời xa phố thị ồn ào cảm nhận được lúc ở trên sân thượng.

Tất nhiên Tịch Dữ Phong cũng nhận ra, muốn gọi cho chủ sở hữu căn biệt thự.

Giang Nhược hỏi: "Gọi người ta làm gì?"

Tịch Dữ Phong: "Mua lại."

Giang Nhược vừa hét to "cứu tôi với trời ơi" vừa ngăn cản anh.

Để kéo dài niềm vui mà đám cưới mang đến, Giang Nhược quyết định sắp xếp một chuyến du lịch trăng mật.

Với tư cách là người tham gia, Tịch Dữ Phong đưa ra ý kiến quý báu: tất nhiên phong cảnh tự nhiên rất đẹp, nhưng cũng phải cân nhắc đến an toàn thân thể.

Vì thế Giang Nhược - thanh niên đam mê điều mới mẻ và ưa mạo hiểm - đã từ bỏ những nơi như hoang mạc sa mạc, lựa chọn một hòn đảo ở Ấn Độ Dương.

Đây là hòn đảo nhỏ quá đỗi xinh đẹp, bốn bề bao quanh bởi biển khiến nó như viên bảo thạch khảm giữa đại dương trong xanh. Họ đi cano lên đảo, làn gió lẫn vị biển khởi mằn mặn mơn man da mặt làm người ta khoan khoái.

Người ta nghỉ mát trên đảo không phải để vui chơi mà là thư giãn. Vì thế Giang Nhược không cho Tịch Dữ Phong mang máy tính, thấy anh lôi điện thoại mở email thì thò tay giật, lý do rất đầy đủ: "Bận sứt đầu mẻ trán cả năm chỉ nghỉ ngơi có mấy ngày này, anh còn muốn bị công việc quấy rầy, cuộc sống hơi nhạt nhẽo quá đấy."

Chính bản thân Giang Nhược lại vậy. Tên tuổi đi lên, diễn xuất cũng được công nhận, Giang Nhược không ngừng ký hợp đồng đóng phim, một năm mười hai tháng có tới mười một tháng rưỡi ở đoàn phim, công việc của hai người bên nhau thì ít xa nhau thì nhiều, có thể dành ra thời gian trùng nhau để đi du lịch thật sự không dễ.

Có lẽ cảm thấy cậu nói có lý, Tịch Dữ Phong cất điện thoại, mấy ngày sau cũng không động tới.

Cuộc sống như ở chốn bồng lai tiên cảnh mở ra từ đây.

Hàng ngày họ ngủ tới khi mặt trời lên cao mới dậy, ăn bữa sáng gộp cùng bữa trưa rồi đi dạo trên bãi biển, thỉnh thoảng sẽ lặn xuống nước xem những chú cá sặc sỡ sắc màu, chiều buông thì đến quán bar trên đảo ngồi một lúc, khi vầng dương sắp lặn lại nắm tay ra về, buổi tối ra bệ gỗ ngoài trời ngồi ngắm sao, nghe tiếng sóng vỗ rì rào.

Một hôm Giang Nhược được Tịch Dữ Phong cho phép uống hai ly rượu, cảm giác say túy lúy khiến cậu cảm thấy mình đang bồng bềnh theo con sóng, cầm lòng chẳng đặng dang tay nhón chân, bước nhảy cực kỳ uyển chuyển.

Tịch Dữ Phong lấy nước đá trong tủ lạnh, đứng xa ngắm nhìn Giang Nhược đang múa dưới bóng tà dương.

Anh lại gần nhưng không lên tiếng làm phiền, tới khi Giang Nhược nhẹ nhàng thở hổn hển buông tay xuống, anh mới chậm rãi tiến lên đưa nước.

Giang Nhược vặn nắp chai nước tu ừng ực, thoải mái híp mắt, sau đó cất giọng như thở dài: "Nếu có nhạc thì tốt."

Tịch Dữ Phong đề nghị: "Hay là dùng loa trong nhà?"

Giang Nhược lắc đầu: "Đã là biểu diễn trực tiếp thì phải diễn tấu trực tiếp cơ."

Những ngày nhàn nhã trôi qua nhanh như chớp mắt, chạng vạng trước ngày rời đảo, Giang Nhược ủ rũ sắp vali, gần như cách một phút lại thở dài một tiếng.

Đến tận khi nghe thấy tiếng bước chân thong dong, tia sáng xiên vào từ ngoài ô cửa sổ bị bóng người chắn mất một nửa, Giang Nhược ngước mắt nhìn lên, trông thấy Tịch Dữ Phong xỏ một tay trong túi quần, đứng nơi đó với tư thế giống hệt mọi khi.

Khác biệt là tay kia của anh cầm một cây đàn violin.

Tối ấy, Giang Nhược được nghe Tịch Dữ Phong kéo đàn như hằng mong muốn.

Mặc dù do đã nhiều năm không tập nên không quen tay, có vài nốt trật nhịp, âm sắc cũng không tròn đầy, thế nhưng Giang Nhược vẫn rất nể mặt nghe hết, còn múa theo nửa bài nhạc.

Sau đó được biết đây là bài nhạc dùng trong kỳ thi cấp độ, Giang Nhược buồn cười: "Em nhận ra anh ghét kéo đàn lắm nhé, nạn nhân của giáo dục nặng nề thi cử đây mà."

Đàn mượn từ người biểu diễn của quán bar, dùng xong đem trả, người biểu diễn đó đang vui, kéo riêng cho hai người một vũ khúc.

Lúc ôm lấy nhau, Giang Nhược tựa lên vai Tịch Dữ Phong, hỏi anh có biết kéo bài nhạc ấy không, Tịch Dữ Phong khẽ hừ: "Đây là bài nhạc thi cấp năm, ngày xưa anh tập ròng rã một kỳ nghỉ hè."

Giang Nhược cười không phanh lại được.

Thật ra Giang Nhược cũng chuẩn bị quà.

Đêm khuya, cậu lấy ra một bản văn kiện ở ngăn cuối vali, đưa cho Tịch Dữ Phong.

Sau khi nhận lấy và nhìn xem là gì, Tịch Dữ Phong bật cười: "Vẫn giữ à."

Đó là bản hợp đồng ký khi hai người mới bắt đầu quan hệ vào ba năm trước.

"Thứ quý giá như thế sao có thể không giữ cẩn thận chứ?" Giọng Giang Nhược nhuốm vẻ trêu chọc, cơ thể lại thành thật sáp vào xem chung với Tịch Dữ Phong.

Chỗ bắt mắt nhất trên hợp đồng tất nhiên là điều cuối cùng mà về sau Giang Nhược tự viết thêm vào. Hiện giờ nhìn chữ "ký kết quan hệ hôn nhân", Giang Nhược hơi cảm khái: "Hồi đó em vẫn tưởng cả đời này mình cũng không thể nào kết hôn."

Tịch Dữ Phong hờ hững liếc cậu như đang hỏi: Sao, kết hôn với anh em không hài lòng?

Giang Nhược xua tay: "Không không không, lấy được Tổng giám đốc Tịch là may mắn của em... Dù sao giá thị trường của Tổng giám đốc Tịch cũng quá tốt, bao nhiêu trai gái tranh giành anh cơ mà."

Tịch Dữ Phong bị cậu chọc cười: "Cái miệng em."

"Miệng em nói sự thật thôi." Giang Nhược không bỏ qua: "Chẳng biết ngày xưa ai đi thử váy cưới với vợ chưa cưới bị em bắt gặp..."

Thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì chủ đề nói chuyện sẽ phát triển theo hướng không thể kiểm soát, Tịch Dữ Phong phản ứng nhanh nhẹn, giữ cằm Giang Nhược đặng nghiêng đầu hôn cậu.

Một lúc sau, Giang Nhược lấy bút gạch bỏ từng điều khoản trên giấy.

Tiện thể "ôn lại quá khứ để hiểu tương lai". Có lẽ đây chính là năm tháng đổi dời, điều khoản khiến người ta cảm thấy "tụt hứng" khi xưa nay lại xa xôi đến mức dường như là câu chuyện của người khác, Giang Nhược vừa đọc vừa bùi ngùi: "Lúc đấy Tổng giám đốc Tịch hào phóng thật."

Tịch Dữ Phong khẽ nhướng mày: "Ý là bây giờ hết hào phóng rồi?"

Giang Nhược thật sự không chịu nổi anh: ""Nếu em nói hết rồi thì có phải anh định mua luôn hòn đảo này không?"

Tịch Dữ Phong cân nhắc: "Cũng không phải không được."

Giang Nhược xém chút lại hô "cứu tôi với trời ơi".

*

[Về khó lòng buông bỏ]

Sau khi trở về từ tuần trăng mật, hai người lại chuyên tâm vào công việc của mình.

Giang Nhược nhận một bộ phim cổ trang mới, diễn vai ánh trăng sáng của nữ chính. [4]

[4] Ánh trăng sáng (Bạch nguyệt quang) ám chỉ người mà mình ái mộ nhưng không được ở bên.

Thông thường nhân vật quá mức hoàn hảo kiểu này đều được biên kịch trao cho một cuộc đời bất hạnh. Bộ phim này cũng không ngoại lệ, câu chuyện phát triển đến phần giữa thì ánh trăng sáng vội vã offline, chết rất thê thảm.

Trước khi vào đoàn phim, Tịch Dữ Phong đã đọc kịch bản bộ phim. Khi ấy anh nhíu chặt mày, hỏi Giang Nhược vì sao luôn nhận những vai bi thương như thế.

Tuy nói chỉ là diễn xuất, nhưng nếu một diễn viên gắn với một dạng vai trong thời gian dài, bản thân người ấy cũng không thể tránh khỏi nhiễm phải đặc điểm của dạng vai này.

Giang Nhược cảm thấy không sao: "Em chưa đến mức không phân biệt nổi phim và bản thân đâu, với cả khán giả bây giờ ngoài lạnh trong nóng lắm, ngoài miệng nói muốn xem kết thúc viên mãn, thích tình yêu ngọt ngào, nhưng cái cuối cùng thật sự nhớ được chỉ có những điều khó lòng buông như dù cố hết sức cũng không đạt được kết cục tốt thôi."

Đấy là sức hấp dẫn của ngược.

Tịch Dữ Phong không phát biểu ý kiến về lý luận của cậu, nhưng anh đã đến phim trường trước lúc quay cảnh cuối cùng của ánh trăng sáng.

Anh nhìn Giang Nhược bị quân địch dồn đến vách núi, nghĩ về cái chết của cha mẹ, người thân cuối cùng trên cõi đời cũng bỏ mạng trong trận đại chiến vừa rồi, ý chí chiến đấu mất sạch, cũng không còn bất cứ điều gì để lo lắng, vì thế không hề lưu luyến xoay mình nhảy xuống vách núi.

Phim trường dựng đài cao, dưới đất trải đệm dày. Dù vậy nhưng khi Giang Nhược kết thúc cảnh quay quấn chăn đi đến, Tịch Dữ Phong vẫn hốt hoảng ôm cậu vào lòng.

Được một đôi tay ôm chặt, Giang Nhược thoáng ngẩn ngơ, đoạn cười rộ lên: "Anh sợ cái gì, có phải lần đầu đâu."

Có phải lần đầu cậu đóng vai đại bàng bị gãy cánh đâu.

Tịch Dữ Phong ôm một lát rồi buông cậu ra, một tay đặt lên vai cậu, một tay lau vết máu giả trên khóe môi cậu.

"Lau tay không không sạch." Giang Nhược nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh: "Tẹo nữa bảo tiểu Thẩm dùng nước tẩy trang."

Tịch Dữ Phong vẫn cố chấp lau cho cậu như không nghe thấy, song động tác rất nhẹ nhàng.

Điều này khiến Giang Nhược càng thêm khó xử, sợ nhân viên công tác trên phim trường trông thấy tình hình ở đây, cũng sợ Tịch Dữ Phong lo lắng.

Cậu bắt đầu tìm chuyện để nói: "Em thấy anh có vẻ hứng thú đấy, hay em đánh tiếng với đạo diễn, xin cho anh một vai nhỏ nhé?"

Tịch Dữ Phong cụp mắt: "Vai như thế nào?"

"Vai vệ sĩ của em được không?" Giang Nhược nói bằng giọng trêu chọc: "Cứu được em chỉ còn hơi tàn dưới vách núi, sau đó chăm sóc chữa trị cho em, đến mức mà vết thương của em khỏi rồi cũng không muốn đi, coi nhà anh là nhà mình."

Lông mi khẽ rung rung, Tịch Dữ Phong ngước lên: "Thật không?"

Giang Nhược không ngờ anh hỏi như vậy, ngẩn tò te: "Em đùa mà..."

"Anh nghiêm túc." Tịch Dữ Phong nhìn đôi mắt trong veo của cậu, bỗng nở nụ cười: "Cảm ơn em."

Tiếng huyên náo xung quanh thoắt im bặt, như thể thế giới chỉ còn lại hai người, trống trải và yên tĩnh, khiến người ta nghĩ đến năm dài tháng rộng, cùng với thứ tương phản với nó là sự sống mong manh.

Trong bầu không khí im lặng tốt hơn là lên tiếng, Giang Nhược nhanh chóng hiểu ý anh.

Cảm ơn là vì đã lấy được vai diễn này.

May mà khi nãy chỉ là diễn.

Vậy nên cảm ơn em đến bên anh, cảm ơn em không khiến anh phải khó lòng buông bỏ.

*

[Về cuộc hẹn hò bốn người]

Để chúc mừng An Hà về nước, Mạnh Triều mời mọi người dùng cơm.

Hắn mời ăn đồ nướng, cả An Hà lẫn Giang Nhược đều thích. Tịch Dữ Phong không chịu được khói và lửa nướng, chẳng mấy chốc đã đứng dậy rời bàn, giữa chừng Giang Nhược ra ngoài xem, thấy anh đang ngồi trong xe, ngây người gác tay lên khung cửa.

Giang Nhược giả vờ làm người lạ đi đến gần: "Anh đẹp trai có rảnh không?"

Tịch Dữ Phong ngước mắt: "Chuyện gì?"

"Mời anh ăn nướng đó."

"..."

Thấy vẻ mặt hơi ghét bỏ của anh, Giang Nhược bật cười: "Hút thuốc hay đồ nướng đều có khói, sao anh còn phân biệt đối xử nữa?"

Tịch Dữ Phong đáp lạnh nhạt: "Không giống nhau."

"Thế anh đẹp trai có hứng hẹn hò với em không?" Giang Nhược diễn rất nhập tâm: "Uống rượu, xem phim, trò chuyện chẳng hạn."

Tịch Dữ Phong cũng phối hợp, anh nhìn Giang Nhược, nâng giọng: "Vô cùng hân hạnh."

Buổi chiều bốn người chơi trò bí ẩn giết người, cũng là trò An Hà muốn chơi.

Sau khi phân chia vai cho từng người, Tịch Dữ Phong cầm kịch bản thì tỏ vẻ khó nói, rõ ràng cực kỳ câm nín trước cốt truyện rắc rối nhưng đầy sơ hở này.

Rốt cuộc nể mặt mọi người, anh vẫn phối hợp chơi tới cùng, chẳng qua vòng suy luận nào cũng bỏ qua nhân vật của Giang Nhược, hỏi anh vì sao thì anh chỉ trả lời là "trực giác".

Cuối cùng, tất cả bằng chứng đều đã trỏ về Giang Nhược, Tịch Dữ Phong vẫn kiên quyết cho rằng Mạnh Triều mới là hung thủ.

Mạnh Triều bị anh bám riết không tha cáu lắm rồi: "Tôi thấy ông chẳng phải trực giác gì hết, rõ ràng là bao che lấp li3m!"

Tịch Dữ Phong nhàn nhãn nói: "Biết là tốt."

Mạnh Triều: "Đệch!"

Chơi xong vẫn chưa đến giờ cơm tối, cả bọn lại rồng rắn nhau đến công viên gần đó đi dạo.

Mạnh Triều và An Hà vẫn bình thường, nghe nói hôm nào ăn tối xong hai người cũng có thói quen đi loanh quanh, nhưng đối với người của công chúng như Giang Nhược, khoảng thời gian này ít đến đáng thương.

Vậy nên cậu rất trân trọng, đi tới con đường rợp bóng cây bèn len lén kéo tay Tịch Dữ Phong.

Họ nhìn thấy công được nuôi thả tự do trên bãi cỏ trong công viên, công đực bước đi nhanh nhẹn, xòe đuôi trước mặt công cái, công cái không buồn đoái hoài, công đực bèn đuổi theo tiếp tục xòe đuôi, khoe bộ lông đuôi lộng lẫy của nó.

An Hà xem mà thích chí, nói con công sặc sỡ xòe đuôi khắp nơi này cực kỳ giống Mạnh Triều.

Mạnh Triều không để bụng: "Ít nhất cũng chứng minh anh có ưu thế tuyệt đối về ngoại hình."

Nghe câu này, Giang Nhược nhìn con công rồi lại nhìn Tịch Dữ Phong bên cạnh.

Tưởng cậu muốn bắt chước, Tịch Dữ Phong cũng nhìn cậu, ra chiều rửa tai lắng nghe.

Không ngờ mạch não của Giang Nhược rất lạ đời: "Nếu chúng mình là công, chắc chắn anh sẽ là con công kiêu ngạo nhất, không cần xòe đuôi cũng có thể thu hút các con công khác chạy theo anh."

"Vậy còn em?" Tịch Dữ Phong hỏi.

"Em chạy thắng đó." Giang Nhược nhún vai: "Thế nên bây giờ các con công khác không lọt vào mắt anh được nữa."

Tịch Dữ Phong bật cười.

Sau bữa tối, Mạnh Triều đặt một phòng nhỏ bên cạnh để xem phim.

Giang Nhược vẫn không thể quen hẳn với việc xem phim của mình trước mặt bạn thân, cứ cảm thấy như đang bị kiểm duyệt vậy, vì thế cố tình chọn phim nghệ thuật nước ngoài.

Âm lượng cũng cố ý giảm thấp, An Hà chưa quen múi giờ xem nửa đoạn đầu đã say giấc, Mạnh Triều hạ phần lưng ghế tựa xuống để cậu ngủ thoải mái.

Thật ra Giang Nhược cũng thấm mệt. Cậu vừa đóng máy một bộ phim, cộng thêm chơi cả ngày nay nên nửa cuối phim thật sự không gượng nổi, đầu gục xuống từng chút một, cảnh phim trên màn hình cũng biến thành bóng chồng.

Cậu như đang ở trên một con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển, cơ thể kiệt quệ cũng bập bềnh theo, không biết trôi dạt đến nơi nào.

Giây phút cuối cùng khi ý thức chưa biến mất, Giang Nhược cảm giác được Tịch Dữ Phong vòng tay ra sau ôm lấy bờ vai mình.

Điều ấy khiến Giang Nhược yên tâm, cậu nghiêng đầu tựa lên vai Tịch Dữ Phong, từ từ nhắm mắt.

Lúc tỉnh giấc trời đã tối đen, bên tai loáng thoáng tiếng động cơ ô tô.

Giang Nhược lơ mơ trong thoáng chốc, cậu chỉ nhớ hôm nay đã đồng ý với An Hà đi hẹn hò bốn người, bèn hỏi người bên cạnh: "Mình đi đâu đây anh?"

Có lẽ dáng vẻ không hề phòng bị, hoàn toàn ỷ lại của Giang Nhược chạm đến nơi m3m mại nhất trong trái tim, ánh mắt Tịch Dữ Phong trở nên dịu dàng hơn.

Anh nắm tay Giang Nhược, mân mê nhè nhẹ: "Bước cuối cùng của hẹn hò."

"... Gì ạ?"

"Về nhà."

*

[Về việc chuyển nhà]

Sau khi có một khoản tiền tích góp nhất định, Giang Nhược mua một căn nhà ở Phong Thành.

Hôm nhận nhà, cậu đặc biệt khoe cho Tịch Dữ Phong xem, cười nói: "Bây giờ em không sợ cãi nhau với anh xong có chỗ đi nữa rồi."

Tuy nhiên nhà không có nội thất sẵn, vẫn phải trang hoàng thêm. Giang Nhược đã thấy quá nhiều trường hợp sửa sang nhà bị hớ trên mạng, vì thế không đồng ý để Tịch Dữ Phong giúp mình tìm đội lắp đặt trọn gói, dự định tự mình giám sát toàn bộ quá trình, phần nào có thể tự làm thì tuyệt đối không nhờ người khác.

Kết quả của việc ôm đồm mọi thứ là tiến độ lắp đặt liên tục trì hoãn, không chỉ vẫn bị hớ mà còn mệt muốn chết.

Những phức tạp trong đó tạm thời không đề cập, Giang Nhược cũng không muốn nhớ lại. Thấm thoắt đến ngày chuyển nhà, Giang Nhược mời bạn bè khắp nơi tới chơi cho nhà cửa ấm cúng, đông vui không kém gì tiệc cưới.

Chơi xong khách khứa tạm biệt ra về, Giang Nhược ngồi trên sàn ngoài phòng khách bóc quà, nào là đồ trang trí, bộ dụng cụ ăn uống, vỏ gối vỏ chăn ga trải giường, xẻng xào nấu, ghế bập bênh, máy lọc không khí... Chỉ có thứ không cậu nghĩ ra, không có gì là bạn bè không tặng được.

Không biết Mạnh Triều nghe nói sở thích của Giang Nhược từ đâu, kéo đến một xe cây xanh, chỉ chuyển các chậu vào đúng vị trí cũng phải vật lộn hơn nửa buổi tối.

Vất vả thu dọn đâu vào đấy, Giang Nhược lết tấm thân đi tắm gội, về phòng thì thấy Tịch Dữ Phong đã đợi sẵn, máy chiếu độ phân giải cao mới tinh đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ.

Thật ra Tịch Dữ Phong cũng tặng quà. Nhà Giang Nhược mua không rộng, hai phòng ngủ một phòng khách, trong đó một phòng để ngủ còn một phòng bố trí làm phòng sách, không thừa không gian cho phòng nghe nhìn, Tịch Dữ Phong bèn tìm đọc tài liệu, xin tư vấn từ người có chuyên môn, làm tường cách âm giúp âm thanh dội lại, tạo một căn phòng vừa có thể nghỉ ngơi vừa có thể giải trí cho Giang Nhược.

Lúc này rèm cửa sổ đóng kín, chức năng mới được kích hoạt, bức tường đối diện trở thành màn hình, mỗi cơn gió thoảng trong phim đều chân thực tới mức như đang thổi bên tai.

Giang Nhược đạp rơi dép lê, bò lên giường, ngồi vào chỗ bên cạnh Tịch Dữ Phong, xem một lát thì hỏi: "Sao anh biết em thích phim này?"

Màn hình đang chiếu Thành phố của những thiên thần - City of Angels năm 1998, Giang Nhược xem hàng trăm lần không chán.

Tịch Dữ Phong không trả lời, hếch cằm ra hiệu Giang Nhược tập trung xem phim. Hai người kề bên nhau, hô hấp nhè nhẹ cũng hòa cùng tiếng gió.

Dù đã xem rất nhiều lần, thuộc đến độ nhớ từng phân cảnh và câu thoại, Giang Nhược vẫn buồn khi Maggie chết, khoảnh khắc âm nhạc vang lên cậu đã chực khóc.

Xem hết phim, cả hai nằm nghiêng trên giường quay mặt nhìn nhau, để che đậy sự bối rối, Giang Nhược vừa lau khóe mắt vừa nói: "Tại anh hết, đáng nhẽ chuyển nhà vui biết bao."

Có vẻ Tịch Dữ Phong tưởng thật, anh đáp: "Ừ, tại anh hết."

Anh nhớ đến những lần làm Giang Nhược rơi nước mắt, nhớ đến lời Maggie trong phim: Anh đã làm mọi thứ rối tung rồi.

Mà từ trước đến nay Giang Nhược giỏi nhất là nghe hiểu hàm ý của Tịch Dữ Phong, lập tức lắc đầu cất giọng: "Em quên hết những chuyện ấy rồi."

Tịch Dữ Phong bình tĩnh nhìn Giang Nhược, tuồng như muốn thông qua ánh mắt cậu để xác định là thật lòng hay nói dối.

Giang Nhược không quen thấy anh như vậy, sáp lại hôn khẽ lên môi anh.

"Bởi vì từ sau khi quen biết anh, em gặp được quá nhiều chuyện tốt đẹp, chúng choán đầy tâm trí em rồi, lấy đâu ra chỗ cho những thứ vô ích chứ?"

Đêm đầu tiên ở nhà mới, thể nào cũng khó vào giấc ngủ.

Sau khi tắt đèn, Giang Nhược nằm ngửa trên giường chạm tay Tịch Dữ Phong: "Giả dụ, em nói là giả dụ, nếu anh là Seth, anh có vì Maggie mà trở thành người bình thường không?"

Trong bóng tối, Tịch Dữ Phong im lặng giây lát, đoạn lên tiếng: "Anh không."

Dù biết câu chuyện trong phim là cổ tích hư cấu, những người tôn thờ tình yêu trong hiện thực thường sẽ bị chê cười chế nhạo, nhưng đáp án này vẫn khiến Giang Nhược có đôi chút thất vọng.

Cậu chậm chạp trở mình quay sang một bên, nghĩ thầm "ngủ thôi, trong mơ cái gì cũng có".

Biết đâu trong mơ lại có Tịch Dữ Phong thích ăn đồ nướng giống như cậu.

Tuy nhiên cậu chưa kịp nhắm mắt, người bên cạnh cũng quay sang, cánh tay ôm lấy eo cậu.

Cùng với hơi thở lành lạnh là giọng nói trầm thấp của Tịch Dữ Phong: "Nhưng nếu là vì em, thì anh sẵn lòng."

Suy cho cùng em thật sự quá đỗi tốt đẹp, anh muốn ngửi mùi hương của em, hôn lên đôi môi em, vu0t ve bàn tay em.

Anh thà ôm ấp khoảnh khắc ngắn ngủi này, cũng không muốn sống với sự bất tử cô độc. [5]

[5] Hai câu cuối trích từ bộ phim City of Angels.

*

[Về mong muốn chiếm hữu]

Đầu xuân năm nay, Giang Nhược nhận một chương trình giải trí về vũ đạo, đảm nhiệm vai trò giám khảo cố định.

Giám khảo cũng không thể chỉ ngồi chấm điểm, thực lực không đến đâu chắc chắn tuyển thủ cũng không tôn trọng.

Bởi lẽ đó Giang Nhược đã chuẩn bị một bài múa mở màn, độ khó tương đối cao, một tháng trước khi ghi hình chương trình đều đóng cửa luyện tập trong nhà.

Vì vậy mà Tịch Dữ Phong trở thành khán giả cố định trong thời gian này, thường xuyên được Giang Nhược yêu cầu đưa ra ý kiến từ góc độ của khán giả, giúp cậu điều chỉnh động tác sao cho toàn bộ bài múa lưu loát và đẹp mắt hơn.

Tịch Dữ Phong thật sự đã góp ý... Động tác lộn mèo quá nguy hiểm, bỏ; động tác tiếp đất ở giữa có vẻ rất đau, đổi; với cả chỗ này vặn mạnh quá...

"Vặn mạnh quá là thế nào?" Giang Nhược hỏi.

Tịch Dữ Phong không hề nao núng: "Sợ em đau lưng."

Giang Nhược nhún vai: "Vậy em vặn ít đi, lộn mèo nhiều hơn..."

Rồi bị Tịch Dữ Phong ngăn cản.

Cuối cùng Tịch Dữ Phong nhường một bước, có thể vặn nhưng đừng mặc quần áo ngắn, lý do là: "Dễ bị lạnh."

Giang Nhược vui vẻ tiếp thu ý kiến, cười nói: "Anh yên tâm, em múa ngần ấy năm chưa gặp sự cố bao giờ đâu."

Sự cố trên sân khấu chưa xảy ra nhưng sự cố khác không thể tránh khỏi.

Chương trình được ghi hình sẵn, một tuần chỉ cần dành ra một ngày. Đúng lúc đợt trước Giang Nhược quay một bộ phim ở ngay nơi ghi hình, gần đây đạo diễn thông báo cậu đến quay hai cảnh bổ sung.

Chuyện xảy ra tại địa điểm quay.

Đó là cảnh phông xanh trong nhà, cần treo dây cáp. Làm một người diễn viên, Giang Nhược từng treo dây cáp rất nhiều lần, có lẽ chính vì nhiều nên không thể tránh khỏi rủi ro mang tính xác suất... Dây cáp gặp vấn đề, bộ phận đeo ở tay chân bị lỏng, khiến Giang Nhược lơ lửng trên cao gần như bị treo lên chỉ bằng một sợi dây chỗ cổ.

May thay nhân viên công tác phát hiện kịp thời, Giang Nhược quẫy mấy cái trên không thì được máy móc đưa trở lại mặt đất.

Sau khi tháo dây, gương mặt đỏ bừng vì sặc của Giang Nhược dần trắng bệch, hô hấp yếu ớt đến mức chừng như sắp tắt thở. Do đó dù cậu cảm thấy không sao, nhân viên đoàn phim vẫn không dám sơ suất, lập tức đưa cậu đi bệnh viện.

Lúc Tịch Dữ Phong đến phòng bệnh, Giang Nhược vừa làm xong một loạt kiểm tra, đang nhìn gương soi vết siết trên cổ.

Nghe tiếng mở cửa phòng, Giang Nhược ngẩng đầu lên ngó, phản ứng có điều kiện lấy tay che cổ.

Hành động ấy sao có thể trốn được con mắt Tịch Dữ Phong, anh tiến lên, không nói một lời túm cổ tay giấu đầu hở đuôi của Giang Nhược.

Tay bị ép phải bỏ ra, có vùng da xung quanh làm nền nên vết đỏ đáng sợ ấy trông càng kinh khủng tợn, gần như ngay lập tức, Giang Nhược thấy ấn đường Tịch Dữ Phong chau lại.

Giang Nhược vô thức nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, nhìn hơi ghê thôi."

Không lên tiếng còn đỡ, cậu vừa lên tiếng thì giọng nói khàn đặc khiến nét mặt Tịch Dữ Phong sa sầm hơn.

Giang Nhược nằm trên giường uống nước ấm Tịch Dữ Phong đút, bấy giờ mới lấy lại tinh thần, cất giọng hỏi: "Sao anh đến đây, anh bảo dạo này bận dự án mà?"

Tịch Dữ Phong đặt cốc nước lên đầu giường, giọng điệu không nghe ra cảm xúc: "Thế nên xảy ra chuyện lớn cũng không nói với anh?"

Giang Nhược bị vặn lại, bắt đầu chột dạ: "Đâu phải chuyện gì lớn, cần gì quấy rầy anh, tiểu Thẩm cũng thật là..."

Lời cậu chưa nói xong một lần nữa bị Tịch Dữ Phong dùng ánh mắt bắt nuốt trở về.

Tình cảnh hiện giờ bỗng trùng lặp với các sự việc sau vụ bắt cóc năm xưa, Giang Nhược cầm lòng chẳng đặng nhớ đến tâm trạng khi đó.

Sợ hãi mất đi, nhưng không thể không đối mặt.

Lúc này Tịch Dữ Phong cũng nghĩ tới vấn đề khác. Mấy năm nay Giang Nhược vì đóng phim mà hút thuốc rồi lại cai, tăng cân rồi lại giảm, nhiều lần giày vò sức khỏe bản thân, nhưng đấy là công việc của cậu, dù Tịch Dữ Phong không tán thành cũng tạm thời đành chịu, bây giờ tính mạng suýt bị đe dọa vì sai sót của người khác...

"Rút khỏi bộ phim này đi." Tịch Dữ Phong nói.

Giang Nhược ngây ngẩn: "Nhưng em quay xong rồi."

"Quay xong cũng bỏ."

"Như thế sao được..."

"Anh đi nói chuyện với họ." Tịch Dữ Phong vừa nói vừa lôi điện thoại ra, thái độ cương quyết: "Bắt đền tiền vi phạm hợp đồng cũng không sao, đoàn phim vô trách nhiệm đấy, kết thúc hợp đồng càng sớm càng tốt."

Nhận ra anh đang nghiêm túc, Giang Nhược vội ngồi thẳng người toan cướp điện thoại của anh, thế nhưng anh né ra.

"Từ từ, khoan đã." Giang Nhược đành ổn định tâm trạng của anh trước: "Anh bình tĩnh chút, bọn mình nói chuyện trước đã, được không anh?"

Nửa tiếng sau, Tịch Dữ Phong ngồi trên ghế tựa cạnh giường bệnh, miễn cưỡng đồng ý giao việc này cho Giang Nhược xử lý.

Giang Nhược nói đầy trịnh trọng: "Lần ngoài ý muốn này cũng xem như cảnh báo, lần sau treo dây cáp em nhất định cẩn thận hơn."

Tịch Dữ Phong trầm giọng: "Còn muốn có lần sau?"

Giang Nhược nói lý: "Làm diễn viên khó tránh khỏi mà, giống như bọn anh bàn chuyện làm ăn khó tránh phải chạy ngược chạy xuôi, lẽ nào chỉ vì tai nay xe cộ hay tai nạn máy bay có xác suất cực thấp mà từ chối xuất hành?"

Tịch Dữ Phong im lặng, dường như đã bị thuyết phục.

Giang Nhược tiếp tục đánh vào tình cảm: "Về sau nếu phải treo dây cáp hay quay cảnh nguy hiểm, chắc chắn em sẽ đánh tiếng trước với anh được không? Bất kể anh bố trí bao nhiêu vệ sinh đi theo em cũng không ý kiến."

Cậu đã nói đến thế, không đồng ý lại thành nhỏ nhen quá.

Cuối cùng Tịch Dữ Phong vẫn nhường một bước: "Lần sau gặp chuyện phải liên lạc với anh ngay, không được phép giấu anh."

Giang Nhược gật đầu như trống bỏi: "Tổng giám đốc Tịch có tai mắt khắp nơi, em muốn giấu cũng không được ấy chứ."

Giải quyết xong mối nguy, Giang Nhược thở phào nhẹ nhõm, cầm chiếc gương mình bỏ xuống đã lâu.

Cậu vừa ngẫm nghĩ bao giờ vết thương có thể lành, vừa nói: "Hóa ra anh sốt ruột trông như vậy."

"Hửm?"

"Em nói phản ứng ban nãy của anh đó, khác bình thường nhiều lắm." Rõ ràng là chuyện vừa xảy ra nhưng Giang Nhược đã bắt đầu hồi tưởng: "Lần đầu tiên thấy anh như thế đấy."

Im lặng giây lát, Giang Nhược nghe thấy Tịch Dữ Phong nói: "Không phải."

"Sao ạ?"

"Không phải lần đầu."

"À..." Giang Nhược thở dài: "Còn tưởng mỗi mình em từng thấy mặt này của anh cơ."

Tịch Dữ Phong không hiểu tại sao cậu hụt hẫng, chỉ bình tĩnh trần thuật theo sự thật: "Lần trước cũng là vì em."

Nửa phút sau, chiếc gương lại bị ném sang một bên.

Tịch Dữ Phong bị kéo cổ áo không thể không cúi xuống, được Giang Nhược rướn lên hôn một cách gần như thô bạo.

May mà Tịch Dữ Phong đã quen bị tập kích bất ngờ, giữa nụ hôn, anh chuyển bị động thành chủ động, quỳ một gối trên giường, ôm eo Giang Nhược nâng cả người cậu lên, tiện cho hai người gần nhau hơn.

Lần này cũng là Giang Nhược thua trận, mặt cậu ửng hồng, thở d0c không ngừng, bàn tay nắm chặt cổ áo anh cũng run khe khẽ.

Cậu vô thức li3m môi dưới, đôi mắt sóng sánh ánh nước nhìn thẳng Tịch Dữ Phong: "Là lần đó sao anh?"

Cậu không nói rõ lần nào, nhưng cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.

Tịch Dữ Phong gật đầu: "Ừm."

Khi ấy Giang Nhược mê man nửa ngày, tỉnh dậy đã thấy Tịch Dữ Phong ở bên cạnh, bình tĩnh giữ yên lặng.

Nếu không có sự việc hôm này, thật khó tưởng tượng anh đã như thế nào sau khi nhận được tin cậu bị bắt cóc.

Trong suy nghĩ của Giang Nhược, hẳn Tịch Dữ Phong sẽ luôn bình tĩnh và không bao giờ chật vật.

Nhưng trong tình cảm, nào có ai không khát vọng được yêu nhiều hơn.

Khi Giang Nhược nhận ra mình không chỉ được yêu mà còn phá lệ nhận được rất nhiều tình yêu, những lần mất kiểm soát từng bỏ lỡ đều hoá thành dáng hình cụ thể, giục giã cậu sinh ra xúc động muốn báo đáp ngay lập tức.

Giang Nhược giữ rịt lấy Tịch Dữ Phong, hơi thở chưa thôi gấp gáp: "Tịch Dữ Phong, em..."

Những lời cậu chưa giãi bày trọn vẹn biến mất giữa lòng bàn tay Tịch Dữ Phong.

Cảm nhận được sự ướt át cùng hơi ấm nơi lòng bàn tay, Tịch Dữ Phong bất giác nuốt nước bọt, cất giọng khàn khàn: "Yên nào... Đây là bệnh viện."

Ý anh là đừng ghẹo anh, anh không nhịn được đâu.

Trước ánh mắt mê đắm của người đang bị bưng miệng, Tịch Dữ Phong không biết làm sao: "Ngoại trừ việc đánh giá quá cao tâm thế của anh ra, em thật sự tin tưởng khả năng tự kiềm chế của anh quá đấy."

Đến khi chương trình vũ đạo phát sóng, hai người cùng xem công chiếu, Tịch Dữ Phong đã biểu diễn trực tiếp khả năng tự kiềm chế hễ chạm vào Giang Nhược là lại mỏng như tờ giấy của mình.

Giang Nhược trong tivi đang múa mở màn, phông nền đen cùng ánh sáng dịu nhẹ khiến Giang Nhược vận đồ trắng hệt như tinh linh tung tăng nhảy múa dưới bóng trăng.

Sau phần lộn mèo là đến đoạn vừa xoay tròn vừa vặn eo đánh tay, Giang Nhược bị đè trên sô pha rõ ràng cảm nhận được người ở trên trở nên thô lỗ hơn, dốc sức như muốn khảm cậu vào máu thịt, đâm tới mức nửa thân trên của cậu gần như treo lơ lửng.

Ngọn đèn tù mù bên cạnh chỉ đủ cho cậu nhìn rõ mắt cá chân của mình gác trên vai Tịch Dữ Phong, sợi lắc vàng mảnh nhỏ đong đưa theo từng động tác, phản chiếu tia sáng yếu ớt.

Nước mắt s1nh lý tràn khóe mi, Giang Nhược vẫn không quên khiêu khích: "Bao nhiêu người, đang nhìn em, có phải anh, a... có phải anh, lại ghen không thế?"

"Không, không hẳn." Tịch Dữ Phong ngắm từ đầu đến chân Giang Nhược, con ngươi màu hổ phách chứa cả dòng sông u tối: "Họ nhìn em còn khiến anh đố kỵ, anh sẽ nổi điên."

Giang Nhược mê mệt mong muốn chiếm hữu thi thoảng được anh bộc lộ ra, cũng cam tâm khuất phục: "Vậy sau này, em chỉ múa cho mình anh xem thôi, được không anh?"

Bàn tay với khớp xương rõ ràng đè lên bàn tay m3m mại thon dài, lần lượt luồn từng ngón vào kẽ tay rịn mồ hôi của đối phương, cong lên và đan thật chặt.

Tịch Dữ Phong vùi sâu trong cơ thể Giang Nhược, anh vây cậu kín kẽ, chầm chậm lắc đầu.

Giang Nhược nhìn thấy dòng sông ấy cũng chảy chậm lại, trầm lắng mà dịu êm.

"Anh vừa không muốn cho người khác thấy, lại vừa hy vọng tất cả đều có thể chiêm ngưỡng." Tiếng vỗ tay vang dội trong tivi làm nền, giọng nói xa xôi của Tịch Dữ Phong cực kỳ rõ ràng: "Em đẹp quá đỗi, nên để mọi người ngắm nhìn."

Lát sau Giang Nhược phải uống thuốc trước sự giám sát của Tịch Dữ Phong.

Vết thương trên cổ chưa lành, mầm bệnh để lại do học múa khiến xương khớp cậu luôn đau nhức mỗi độ vào thu, Tịch Dữ Phong mời chuyên gia trong lĩnh vực này cho cậu, kê đơn thuốc kết hợp điều chỉnh chế độ ăn uống.

Nhưng Giang Nhược vẫn chưa quen uống thuốc hàng ngày, hôm nào uống cũng lề mà lề mề, trên mặt viết đầy chữ kháng cự.

Lần này cũng vậy, nuốt xong hai viên thuốc, mặt mày Giang Nhược nhăn tít lại: "Đáng quá."

Tịch Dữ Phong muốn đi lấy đồ ngọt cho cậu nhưng Giang Nhược kéo cổ áo anh, ngửa mặt sáp lại gần.

Không ai có thể từ chối cách bày tỏ thẳng thắn ấy.

Sau một nụ hôn dài, Giang Nhược gác cằm trên vai Tịch Dữ Phong, hô hấp nóng bỏng hòa cùng lời thủ thỉ: "Gạt anh đấy... Từ khi gặp anh thì toàn là ngọt ngào thôi."

Tịch Dữ Phong đánh yêu mông cậu, phạt nhẹ nhóc lừa đảo.

Sau đó Giang Nhược biến thành koala, Tịch Dữ Phong đi đâu cậu theo đấy.

Ngay cả anh vào nhà vệ sinh cậu cũng muốn đi cùng.

Sau khi được Tịch Dữ Phong nhấc lên đặt trên bệ rửa tay, Giang Nhược vẫn ôm rịt cổ anh không buông. Tịch Dữ Phong bó tay: "Sao lại quấn anh thế."

Giọng anh như thể bất đắc dĩ nhưng thật ra là dung túng, thậm chí còn cực kỳ hưởng thụ.

Vị trí hoán đổi cho nhau khiến Giang Nhược được ở phía trên. Cậu dán môi mình lên làn da ấm nóng của Tịch Dữ Phong: "Bởi vì em cũng không muốn cho người khác nhìn thấy anh."

Cậu đã thấy làn gió ấm làm tan chảy góc cạnh sắc bén của sông băng, rét lạnh qua đi là mùa xuân đời đời kiếp kiếp.

"Anh tốt như thế, may mà anh là của một mình em... May sao chỉ em mới có thể nhìn thấy."