Tin Đồn

Chương 52




Nếu sự cô đơn trống trải là cái giá phải trả để đổi lấy tự tôn và tự do, vậy thì Giang Nhược nghĩ, vừa rồi có ít nhất ba khoảnh khắc cậu không biết liệu có còn ngày mai hay chăng.

***

Trong giọng nói của anh như có một bàn tay vô hình thò ra kéo Giang Nhược trở về thời điểm này năm ngoái... Tịch Dữ Phong đi vội trong đêm, họ ôm ấp, hôn nhau, quấn quýt lấy nhau, cùng đi ăn nướng, xem phim, cùng làm chuyện thân mật nhất trần đời. Dù cho họ chẳng phải người yêu.

Đồng thời giọng nói ấy cũng giúp cậu chắc chắn một điều rằng việc mình tới đây hôm nay không phải ngoài ý muốn, nó là kế hoạch đã được bố trí từ trước.

Mà cậu biết rõ có thể đây là một cái bẫy nhưng vẫn xông vào như mất trí.

Thậm chí cậu còn cay đắng nhận ra rành rành đã hơn nửa năm trôi qua, dường như con người mình vẫn kẹt trong quá khứ, vẫn thích nghi cực nhanh với hơi ấm đang cận kề.

Vậy nên cho dù không kháng cự hay đã lỡ mất thời cơ tốt nhất, Giang Nhược vẫn xoay người tránh khỏi vòng ôm của Tịch Dữ Phong.

Không gian dành cho cậu chẳng rộng rãi, tấm lưng dán lên kính cửa sổ sát đất, đang nóng thoắt gặp lạnh làm cảm giác rét buốt thấu vào tận xương.

Thật sự rất khó để giữ được nụ cười, Giang Nhược cất giọng hờ hững: "Tổng giám đốc Tịch làm gì thế này?"

Tịch Dữ Phong thừ người, rồi anh mau chóng vỡ lẽ: "Dì Phương gọi em đến?"

"Lẽ nào không phải Tổng giám đốc Tịch bày mưu chỉ kế?"

"Không phải tôi."

Giang Nhược nhìn anh, không nói là không tin nhưng ý tứ cũng không khác mấy.

Tịch Dữ Phong nhíu mày như muốn lên tiếng giải thích, song có lẽ nhận ra mình chẳng có chứng cứ đầy đủ nên cuối cùng vẫn lặng thinh.

Anh chuyển đề tài: "Dạo này em thế nào?"

"Tổng giám đốc Tịch thấy rồi còn gì? Em sống tốt lắm."

"Nghe nói Vỏ bọc có bản cắt thô [1] rồi."

[1] Rough cut (cắt thô) là một giai đoạn trong quá trình dựng phim, thực hiện sau giai đoạn đầu assembly cut (tập hợp các đoạn phim theo trình tự thời gian). Bản cắt thô sẽ được hậu kì và chỉnh sửa thêm trước khi ra mắt khán giả.

"Vậy à? Em vẫn chưa nhận được thông báo."

"Chắc sắp rồi."

"Ừm."

...

Độ dài mỗi câu nói được rút ngắn dần, Giang Nhược cố tình tránh cả những chủ đề thường ngày khiến cuộc đối thoại không thể phát triển tiếp.

Nhưng cậu không quên mục đích chuyến này, thế là sau khi Tịch Dữ Phong gọi điện thoại xong, cậu bèn hỏi thẳng anh: "Về chuyện Triệu Dũng Cương ngồi tù..."

"Hôm nay là sinh nhật em." Tịch Dữ Phong nói: "Cần gì nói mấy chuyện cụt hứng đó."

"Đối với em chuyện này còn quan trọng hơn sinh nhật." Giang Nhược đáp: "Nếu hôm nay Tổng giám đốc Tịch không tiện thì hôm khác em lại ghé thăm."

Tịch Dữ Phong nhìn cậu như thể bó tay trước cái tính ngang bướng của cậu: "Không có gì là không tiện."

Lúc hai người vào phòng sách, vừa hay gặp dì Phương đang bưng hoa quả đi từ bếp ra.

"Sao không ngủ thêm lát nữa?" Bà dòm Tịch Dữ Phong với vẻ lo lắng: "Mau cặp nhiệt độ xem còn sốt không."

"Cháu khỏe rồi." Tịch Dữ Phòng nhận lấy cái bát thủy tinh: "Cháu với Giang Nhược nói chút chuyện."

"Ờ được, thế dì vào bếp, không làm phiền hai đứa đâu."

Tịch Dữ Phong vào phòng sách thì đặt hoa quả lên mép bàn, đến khi Giang Nhược đã yên vị lại đẩy cái bát về phía cậu.

Điều ấy làm Giang Nhược nhớ đến những lúc hai người cùng nhau ăn, Tịch Dữ Phong luôn tỉnh bơ đẩy món cậu thích tới trước mặt cậu.

Mà kỷ niệm xưa ùa về trong hoàn cảnh này thực sự khiến người ta bực bội.

Giang Nhược nhìn sang chỗ khác, cố ép mình không nghĩ nữa: "Bây giờ có thể nói được chưa?"

Tịch Dữ Phong đáp "ừm".

Rồi anh thuật lại sơ qua tình hình một lượt.

Hóa ra từ thời trẻ Triệu Dũng Cương đã không nên nết, ở nhà lão dám giở trò tục tĩu với con riêng, bên ngoài cũng không thể nào tay chân sạch sẽ.

Hễ là việc đã làm ắt sẽ để lại dấu vết, từ nửa năm trước Tịch Dữ Phong đã phái người trông chừng lão, tiện thể dò la chuyện trước đây. Sau khi nghe nói hai năm nay Triệu Dũng Cương thường xuyên đến một cơ sở phúc lợi làm t1nh nguyện, Tịch Dữ Phong bèn điều thêm người tới đấy.

Để có chứng cứ xác thực, anh còn quyên tiền cho viện phúc lợi, từ đó được viện trưởng tin tưởng, lắp thêm nhiều camera ở các góc khuất trong viện.

Dưới sự theo dõi sít sao, Triệu Dũng Cương mau chóng lòi đuôi.

Giang Nhược nghe vậy thì giật mình: "Ông ta đã làm gì lũ trẻ trong viện phúc lợi?"

Tịch Dữ Phong trầm mặc giây lát rồi nói: "Camera quay được ông ta thò tay vào quần đứa bé... Viện trưởng xem camera đã kịp thời chạy đến nên không tạo thành hậu quả nghiêm trọng."

"Sau đó viện phúc lợi tổ chức kiểm tra sức khỏe cho bọn trẻ, tôi cũng sắp xếp chuyên gia tư vấn tâm lý cho tụi nó, tin rằng ít nhiều gì cũng có tác dụng."

Giang Nhược im lặng tầm dăm ba phút mới cất lời được: "Cảm ơn anh."

Thấy cậu cuối cùng cũng lên tiếng, Tịch Dữ Phong thở phào một hơi: "Trong điện thoại em đã cảm ơn rồi."

"Không, lần này là nói thay bọn trẻ."

Giang Nhược cúi đầu, giọng cũng lí nhí. Tịch Dữ Phong lại bồn chồn lo lắng, muốn giữ cằm cậu như trước đây để xem nét mặt cậu.

Tay anh giơ lên nhưng sờ vào khoảng không, Giang Nhược nghiêng mặt ngửa người về sau như đã liệu được từ sớm: "Em không sao."

Cậu ngừng một chốc rồi lặp lại: "Lần này thật sự rất cảm ơn anh."

Giọng cậu quá chân thành nhưng lại khiến Tịch Dữ Phong hụt hẫng.

Tay đưa lên lại thả xuống, anh cho tay vào túi quần mà không sờ thấy thuốc lá, cái cảm giác hư không chẳng thể nắm bắt lại ập tới lần nữa.

May mà Giang Nhược chỉ hơi rơm rớm chứ không khóc.

Thật ra cậu là một người rất kiên cường.

Nhớ đến những lần ít ỏi Giang Nhược rơi nước mắt đều vì lý do gì, Tịch Dữ Phong lại thấy lồng nguc bức bối như thể cạn kiệt oxi chẳng thể hô hấp.

Nói hết chuyện, Giang Nhược bần thần trong phòng sách một lúc lâu.

Khi đi ra cậu đã bình tĩnh hơn nhiều, dì Phương đang dọn thức ăn lên bàn, thấy cậu bèn gọi: "Ăn cơm thôi con."

Trước khi vào bữa lại có người gõ cửa.

Tịch Dữ Phong ra mở cửa, nhìn anh xách hộp bánh ga tô đi vào, dì Phương nghệt mặt hỏi sinh nhật ai, Tịch Dữ Phong nghếch cằm chỉ Giang Nhược.

"Tiểu Giang sao con sinh nhật mà không bảo sớm..." Dì Phương đau đầu nghĩ cách bù đắp, đoạn vỗ tay cái bốp: "Lát nữa dì nấu cho con bát mì!"

Giang Nhược đáp không cần phiền phức thế đâu, sau đó ngó sang Tịch Dữ Phong.

Có lẽ dì Phương gọi điện thoại thực sự không phải mưu kế của anh.

Bữa tối diễn ra khá êm đẹp.

Chủ yếu là vì có mặt dì Phương, bà cứ than mình đường máu cao nên gần như cả bữa không hề động đũa, chỉ lo ngay ngáy hai đứa trẻ, chốc lại bảo Giang Nhược gầy bắt cậu ăn nhiều thịt, lát lại kêu Tịch Dữ Phong ăn xong đi nghỉ ngơi sớm, người vẫn đang ốm ra đấy.

"Cháu không sao." Tịch Dữ Phong tiếp lời: "Cháu hết sốt rồi."

"Cháu nói hết sốt thì tính làm gì."

"Ai nói mới tính?"

"Nhiệt kế."

Tịch Dữ Phong sa sầm mặt.

Dì Phương nín cười nhìn Giang Nhược: Coi kìa, mặt mũi to hơn trời, chỉ thích cậy mạnh thôi.

Giang Nhược hiểu ngay, không nhịn được cong môi cười.

Cơm nước xong Giang Nhược định về sớm nhưng dì Phương cứ nằng nặc đòi nấu mì trường thọ cho cậu, bảo cậu ra ngoài đợi một lát là có ngay.

Giang Nhược đành phải đi loanh quanh phòng khách. Nửa tiếng sau bữa ăn không được ngồi, đây là thói quen cậu duy trì suốt mười mấy năm học múa, nhưng căn phòng chỉ to có thế, đi một vòng đã đến trước phòng tập.

Nếu nói vận động thì ở đây vẫn là hợp lý nhất.

Tịch Dữ Phong đứng sau hỏi cậu: "Không vào trong xem à?"

Giang Nhược chần chừ giây lát, sau cùng để cho tự nhiên, cậu vẫn nhấc chân đi vào.

Tịch Dữ Phong theo sau, thấy Giang Nhược dừng bước cạnh chậu trầu bà lá xẻ đột biến trắng trước cửa sổ thì nói: "Có tưới nước. Tôi tưới đấy."

Giang Nhược không biết nên đáp gì cho phải. Nếu là trước đây nghe thấy những lời như nhân nhượng thế này, rất có thể cậu đã nhào lên hôn anh rồi.

Tuy nhiên vật đổi sao dời, Giang Nhược chỉ đành nhắc nhở thản nhiên như thường: "Trầu bà lá xẻ chịu được khô chứ không chịu được úng nước, đợi đất khô hẵng tưới."

"Ừ."

Phòng tập im lìm trống trải, là nơi nói chuyện thích hợp hơn phòng sách.

Không lâu sau Tịch Dữ Phong lại cất tiếng: "Chỗ này vẫn luôn để trống."

Anh ngỏ lời: "Giống như tôi đang chờ em."

Giang Nhược muộn màng cảm thấy hối hận, hối hận vì đã đến đây, hối hận vì đã đặt chân vào căn phòng đầy ắp kỷ niệm này.

"Chờ em, rồi sau đó thì sao?" Giang Nhược hỏi: "Tiếp tục giúp em, để em càng nợ càng nhiều?"

Tịch Dữ Phong nói: "Em không nợ tôi, là tôi tự nguyện làm những việc này cho em."

"Em từng hỏi rồi đúng không, anh có thể giúp em cả đời sao?"

"Có thể. Chỉ cần em cần."

"Nhưng anh biết em cần gì à?" Giang Nhược hơi bực trước đáp án quá mức chắc chắn của anh: "Anh cho là em bắt buộc phải nhận?"

Lần này Tịch Dữ Phong không trả lời ngay.

Anh ngoảnh lại, lấy một chai rượu sau rèm cửa sổ.

Chai rượu màu nâu, đáy chai khắc một hàng chữ rất quen mắt.

Giang Nhược hít thở không thông, ngỡ ngàng suốt mấy giây liền.

Cậu hoàn hồn thì xoay người toan bỏ đi, song Tịch Dữ Phong kéo tay cậu lại.

"Tôi tìm nó về rồi." Tịch Dữ Phong nói.

Anh dùng chữ "tìm", như thể tình cảm chân thành của Giang Nhược bị anh đánh mất chứ không phải bị đem đi tặng.

Bây giờ anh tìm về rồi.

Nhưng nó lại khiến Giang Nhược cảm thấy lòng đau âm ỉ, cảm giác xấu hổ khi người nói yêu trước là người thua cuộc trước cũng ùa đến.

Hẳn là những điều nhỏ nhặt sẽ càng ngày càng nhiều chìm nghỉm giữa biển ký ức, nhưng thời gian dần trôi, chúng vẫn rõ ràng và bén ngọt vô cùng.

"Đã tặng đi rồi thì cần gì phải đòi về?" Giang Nhược hỏi.

Giọng cậu nhẹ bẫng, chừng như ngay cả bản thân cậu cũng không muốn nghe.

Nhưng Tịch Dữ Phong lại nghe rất rõ. Anh nói: "Phải tìm về chứ."

"Tìm về rồi lại nuôi nhốt, cho nó những thứ anh tự cho là tốt, để nó tiếp tục khao khát anh, tiếp tục..."

Giang Nhược nói vội vã, không khí thình lình hít vào phổi làm cậu sặc tới nỗi ho sù sụ.

Tịch Dữ Phong đặt chai rượu xuống, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng Giang Nhược: "Đám cưới của tôi và Mạnh Lam huỷ bỏ rồi."

Giọng anh thản nhiên mà kiên định, hệt như tuyên bố một thông báo đã trù tính từ lâu.

Rồi anh nhìn cậu, chờ cậu phản hồi.

Cơn ho dứt rất nhanh, và Giang Nhược lại muốn cười.

Rõ ràng người nên chờ vế sau là em.

Nhưng Tịch Dữ Phong không nói gì mà chỉ nhìn xoáy vào cậu.

Giang Nhược đành đáp lại câu "thông báo" ấy: "Vì thế bây giờ em nên cảm ơn anh đã đòi nó về, sau đó làm như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"

Vì thế em chỉ có thể lựa chọn nhận lấy mọi thứ anh cho, rồi lại quay về mối quan hệ ban đầu ư?

Dường như Tịch Dữ Phong có thể hiểu ý của Giang Nhược nên mày chau thật chặt: "Không cần cảm ơn." Lát sau anh hỏi: "Như thế này không tốt sao?"

Quay lại như xưa, bù đắp những thiếu sót, sửa chữa những sai lầm, không phải là đủ rồi sao?

Giang Nhược cũng có thể hiểu ý anh. Cậu lại ngẩn người, chỉ trong một thời gian ngắn đã hiểu ra vài chuyện.

Những lời này tại sao không nói vào buổi chiếu thử, không nói lúc gặp nhau ở Cẩm Uyển mà nhất định phải để đến tận hôm nay?

Ngoài việc mấy chỗ đấy người đông nhiều chuyện thì hơn hết nơi đây là địa bàn, là sân nhà của anh, hiển nhiên anh có quyền chủ động, chỉ cần tỏ ra nhớ nhung quá khứ, rồi bố thí cho cậu một chút dịu dàng là có thể nhận được sự cảm thông ngon ơ, muốn đạt được bất cứ mục đích gì cũng dễ như bỡn.

Cái anh này quả nhiên là dân kinh doanh chính hiệu, ngay cả bố thí cũng qua loa sơ sài, cực kỳ ngạo mạn.

Nhưng Giang Nhược không muốn nối dài sự hèn mọn.

Cậu càng không thể chấp nhận được việc cái dằm mắc trong lồng nguc cứ thế được nhổ ra nhẹ tênh chỉ bằng dăm ba câu, sau đó lành sẹo quên đau, đầu óc u mê lại đem c4m vào.

Cậu không thể giẫm lên vết xe đổ, cũng không thể chịu đựng thêm một lần mổ xẻ giãi bày con tim nào nữa.

Giang Nhược hít sâu: "Có lẽ nhiều người cảm thấy như thế rất tốt, nhưng chắc chắn trong số đó không có em."

Cậu khẽ cựa người, rút tay ra khỏi bàn tay của Tịch Dữ Phong.

"Hôm nay là sinh nhật em, vậy em tặng anh một điều ước." Giang Nhược chậm rãi thở ra một hơi bức bối đè ép nơi lồng nguc, cuối cùng cũng có thể ngẩng đầu nhìn thẳng Tịch Dữ Phong: "Chúc anh sớm tìm được người như vậy, không còn vướng mắc nhập nhằng với quá khứ đã qua."

Có lẽ cảm thấy bầu không khí giữa hai người không bình thường, khi Giang Nhược đi dì Phương không ra cửa tiễn.

Chắc là Tịch Dữ Phong đã hết sốt, cậu có thể cảm nhận được thông qua độ nóng nơi lòng bàn tay anh.

Tuy nhiên sắc mặt anh hãy còn kém, lúc đưa túi giấy hình chữ nhật cho Giang Nhược, giọng anh trầm khàn nhuốm vẻ mệt mỏi: "Quà sinh nhật."

Giang Nhược cúi đầu nghía thử, trông thấy nút chai kim loại cỡ bằng đồng xu, hình như là một chai rượu.

"Không phải chai em tặng tôi." Tịch Dữ Phong bổ sung: "Chai mới đấy."

Nhưng Giang Nhược vẫn không định nhận.

Chưa giờ phút nào cậu vui hơn bây giờ, hai người bọn cậu đã không còn là quan hệ bất bình đẳng như thuở xưa. Cậu có thể nói không theo ý mình, chẳng cần lo sẽ làm ngài đại gia cụt hứng.

"Thôi, em không uống rượu." Giang Nhược đáp: "Hôm nay ở lại ăn cơm cũng là vì đã hứa với Phương."

Không phải vì muốn đòi anh quà.

Tịch Dữ Phong cố chấp giơ lên một lúc rồi cũng không miễn cưỡng. Anh rụt chai rượu về đặt khẽ lên mặt tủ ở lối vào.

Giang Nhược không chịu được sự im lặng như thể sắp chia tay này, cố tỏ ra thoải mái: "Nói chung là cảm ơn anh vì những việc đã làm. Sau này nếu có gì cần em giúp thì cứ nói."

Dầu rằng có lẽ anh chẳng cần đâu.

Nhớ đến lời hứa trước đó, Giang Nhược nói tiếp: "Em vẫn nợ anh một bữa cơm, đợi nao anh rảnh..."

Cậu đang nói thì Tịch Dữ Phong bước lên một bước, cả tay cũng đưa ra.

Giang Nhược cảnh giác cao độ lùi về sau, thêm một lần tránh khỏi tiếp xúc vượt giới hạn.

Trong chốc lát tim đập như trống bỏi, song cậu hiểu rõ điều ấy không phải vì sợ.

"Đừng như thế..." Giang Nhược ngơ ngác, chẳng biết mình đang thốt câu gì: "Anh đừng như thế."

Chậm hơn chút thôi là sẽ chẳng thể trốn tránh.

Lần này dự liệu của Giang Nhược vẫn chính xác.

Sự kiêu ngạo và thái độ đúng mực của Tịch Dữ Phong không cho phép bản thân lại làm ra hành động cưỡng ép, hay thậm chí là bạo lực.

Vì lẽ đó Giang Nhược có thể yên ổn thoát khỏi trận chiến âm thầm.

Tuy rằng cậu thắng mà chẳng thích thú gì cho cam.

Trên đường trở về nơi ghi hình chương trình, lâu lắm rồi Giang Nhược mới đi xe buýt. Cậu tựa đầu lên cửa sổ lắng nghe giai điệu rời rạc xen lẫn tiếng còi xe inh ỏi, nhớ lại câu thoại trong phim...

Nhìn thấy tòa nhà đổ nát kia chưa? Số phận của chúng ta đấy, lung lay chực đổ, chẳng biết có còn ngày mai hay không.

Có nỗi xúc động vô duyên vô cớ thôi thúc, Giang Nhược khom lưng sờ mắt cá chân trái của mình.

Không có gì, trống huơ trống hoác.

Nếu sự cô đơn trống trải là cái giá phải trả để đổi lấy tự tôn và tự do, vậy thì Giang Nhược nghĩ, vừa rồi có ít nhất ba khoảnh khắc cậu không biết liệu có còn ngày mai hay chăng.

Hoá ra cậu không kề kiên định.

Cậu lung lay chực đổ.