Tin Đồn

Chương 50




Cái anh này cứ như vậy miết. Lần trước trời mưa cũng thế, không cho người ta nói gì đã đòi che ô cho cậu.

***

Trước ngày Vực thẳm công chiếu chính thức, đoàn phim còn sắp xếp chiếu phim ở một số thành phố, chủ yếu hướng đến các phương tiện truyền thông và giới phê bình điện ảnh, không cần diễn viên phải góp mặt.

Để có thời gian chạy roadshow vào tháng sau, Giang Nhược ghi hình Hoa lộ diễn viên cực kỳ dốc sức. Chủ đề vòng ba là khói lửa chiến tranh, Giang Nhược đóng vai một người lính. Cậu vừa diễn tập vừa tăng cường vận động để phù hợp hình tượng nhân vật, thế nhưng thời gian không đủ, cơ bắp chưa thấy đâu mà người đã gầy rộc đi.

Vệ Sở Lâm thấy vậy thì cười bảo: "Hay thôi đừng đóng lính nữa, cậu đóng dân tị nạn đi."

Trần Mộc Tân bày tỏ: "Tăng cơ cần có kỹ thuật... Nhưng dáng anh bây giờ là vừa đẹp, hợp đóng được nhiều vai, không cần cố sức thay đổi đâu."

Không rõ bắt đầu từ khi nào mà Trần Mộc Tân đã không còn gọi Giang Nhược là "anh Giang" nữa.

Giang Nhược hiểu được phần nào, tâm tư ấy cũng như hồi đầu cậu không muốn gọi là "Tổng giám đốc Tịch" mà cứ phải đủ cả họ lẫn tên.

Cậu cũng lười sửa lại, suy cho cùng đã đồng ý đi ăn với người ta thì cần gì cố chấp vì một cái xưng hô cơ chứ.

Nhưng bữa cơm này không ăn được trong ngày một ngày hai. Bộ phim mà Trần Mộc Tân quay vào nửa đầu năm tạm thời cần quay bổ sung, đã vậy còn toàn cảnh ngoài trời, hắn mới ghi hình được một nửa chương trình đã bị gọi về vùng Tây Bắc [1].

[1] Miền Tây Bắc Trung Quốc là một phân vùng địa lý bao gồm 5 đơn vị hành chính cấp tỉnh gồm 3 tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc, Thanh Hải và 2 khu tự trị Ninh Hạ, Tân Cương.

Trước khi lên máy bay hắn gửi tin nhắn cho Giang Nhược, cậu con trai lúc đứng thẳng cao gần 1m9 dùng meme gấu con thút thít bảo Giang Nhược đợi mình một tháng, bao giờ về sẽ cùng đi ăn thử nhà hàng kia sau.

Giang Nhược bị cái vẻ đáng thương như thể sinh ly tử biệt của hắn làm cho dở khóc dở cười. Cậu trả lời: Đừng khóc nữa, Tây Bắc hạn hán, cẩn thận nẻ toác mặt.

Trần Mộc Tân bèn gửi meme gấu con cười toe toét.

Trong khi tập ba đang ghi hình vô cùng căng thẳng thì tập một và hai của Hoa lộ diễn viên cũng chính thức lên sóng.

Tập đầu tiên không có gì đáng nói, chủ yếu là giới thiệu khách mời và thể lệ thi đấu, sau đó giám khảo tiến hành biểu diễn mẫu.

Tập hai phát đến trích đoạn Tình yêu thầm lặng của Giang Nhược, khác với thứ tự trong thi đấu, cảnh cậu lên hình được biên tập vào cuối cùng.

Giang Nhược xem lại tập này vào một buổi đêm sau khi diễn tập xong. Qua ba ngày lên sóng, số lượng bình luận đã vô cùng nhiều.

Ở các tiết mục biểu diễn trước, bình luận chỉ chiếm một nửa màn hình, hầu hết đều là "sao cậu ta cũng tham gia chương trình này", "không có phim đóng phải không ôi thương thế", "diễn xuất như này không có phim đóng là bình thường" và đủ kiểu hóng hớt khác, song tới lượt Giang Nhược thì bình luận đông vui hơn hẳn.

Thoạt đầu khán giả đều ngạc nhiên do không ngờ Giang Nhược có thể mời được Vệ Sở Lâm đến diễn cùng, rồi có bạn phổ cập kiến thức rằng hai người này có một mối tình trong Nhật Nguyệt Kinh Sơn, tuy nhiên trong phim nam phụ bỏ mình vì cứu nữ chính, giờ cũng xem như thể hiện tình cảm ở không gian thời gian song song là Tình yêu thầm lặng.

Bạn này vừa dứt lời thì lập tức có bạn khác nhảy ra phản đối: [Trong Nhật Nguyệt Kinh Sơn nam chính với nam phụ mới là tình yêu đích thực!]

Sau đó bình luận bắt đầu xoay quanh quan hệ của ba người ở trong và ngoài phim. Phe nữ chính nam chính cho rằng couple canon không thể chia cắt, phe nữ chính nam phụ khăng khăng BE mới là chân lý tình yêu, còn phe nam chính nam phụ hăng say kêu mọi người xem chương trình mà Trần Mộc Tân mời Giang Nhược tham gia với tư cách bạn bè, nói rằng trong phim toàn hàng giả, người thật thể hiện tình yêu mới là thật!

Mỗi người một câu loạn cào cào, Giang Nhược đọc mà nhức cả đầu.

Cậu vừa định tắt bình luận thì chợt trông thấy một bạn viết là: [Im mồm hết coi, đoạn này hay ai không xem người ấy thiệt]

Từ sau câu đấy, bình luận bắt đầu ít đi, có vẻ khán giả đã lũ lượt tập trung sức chú ý vào nội dung câu chuyện, những cuộc bàn thán không liên quan dần ngừng lại.

Khoảng chừng năm phút sau, bình luận lại nhiều lên thấy rõ. Lần này hầu như mọi người đều thảo luận xoay quanh tiết mục, ca ngợi biên kịch tài giỏi, tán dương bối cảnh và ánh sáng chuyên nghiệp, khen Vệ Sở Lâm vẫn ổn định như mọi khi.

Dĩ nhiên cũng có nhận xét về Giang Nhược:

[Dáng dấp tư thế đẹp thật, đúng là xuất thân từ Học viện Múa có khác]

[Nếu tôi là cô gái thì chắc chắn sẽ ở bên cậu em câm, xinh trai vãi chưởng!]

[Tui nhớ bạn này từng đóng nam phụ phim Oanh bay này, múa đỉnh lắm]

[Cậu ta tên Giang Nhược à? Phim đạo diễn Trang gửi đi Cannes phải cậu ta đóng nam chính không?]

[Chuẩn rồi, đợt trước còn tưởng cậu ta bỏ tiền lấy vai cơ, giờ thấy cũng có tài phết]

[Đâu chỉ tài không thôi, tôi vừa lướt đến mà khóc như chó luôn]

[Đoạn nói anh yêu em bằng thủ ngữ đỉnh vãi lúa, nước mắt mị tuôn ào ào như suối]

[Chào mừng đến với diễn đàn của Giang Nhược để có nhiều tư liệu hơn, phim điện ảnh mới "Vực thẳm" công chiếu vào tháng 8, mong nhận được nhiều sự ủng hộ từ mọi người!]

...

Giang Nhược xem màn thể hiện của mình là chính, bình luận chỉ tiện thể ngó vài phát mà thôi.

Lúc gần hết tiết mục, có một bình luận hấp dẫn sự chú ý của Giang Nhược:

[Lột tả được thứ tình yêu không thể bày tỏ một cách chân thực như thế, nhất định đã đích thân trải qua nhỉ]

Giang Nhược ngẩn người một thoáng, đoạn bấm vào khung bình luận và gõ hai chữ "không hề".

Cậu cảm thấy không đủ tính thuyết phục nên lại thêm một câu: [Có lẽ cậu ấy diễn theo lối diễn xuất nhập tâm, đặt bản thân mình vào trải nghiệm của nhân vật]

Giang Nhược bấm gửi rồi mới cảm thấy hành động "làm sáng tỏ" của mình không chỉ vô nghĩa mà còn hơi buồn cười.

Hệt như giấu đầu hở đuôi, đã không che đậy được chân tướng thật sự mà ngược lại càng bóc mẽ bản thân trắng trợn hơn.

Tóm lại chương trình này vừa nhằm mục đích hút thêm fan cho Giang Nhược, vừa tạo hiệu ứng tuyên truyền tích cực cho Vực thẳm.

Lễ ra mắt phim tổ chức vào đầu tháng 8 tại Phong Thành, Giang Nhược là vai phụ nên không định đi, song Chu Hân Dao năm lần bảy lượt chạy đến trường quay thăm nom, mang theo cả đống đồ ăn vặt chỉ để khuyên cậu tham dự lễ ra mắt phim.

Lý do cô đưa ra cũng rất đầy đủ: "Cưng đóng rễ ở trường quay này hơn nửa tháng rồi, không muốn ra ngoài đi đây đi đó à?"

Giang Nhược đáp: "Dù có muốn thì chỗ chơi đầy ra đấy,  làm gì mà phải chịu tội ở cái chốn xã giao ạ?"

"Không phải xã giao đâu, chỉ là các thành viên đoàn phim tụ tập thôi." Chu Hân Dao nói: "Lần trước buổi chiếu thử xảy ra chuyện giữa chừng, thành thử mọi người giải tán vội quá, sau đó mãi mà không tề tựu đông đủ được, lão Lưu chỉ muốn mời mọi người ăn bữa cơm."

Giang Nhược hiểu ra đấy là tiệc chúc mừng.

Không đi thì chẳng những bị nghi là kênh kiệu mà còn thể hiện ta đây không hòa đồng.

Giang Nhược vẫn lo ngại: "Chỉ có thành viên đoàn phim thôi ạ?"

Chu Hân Dao thấy có hy vọng bèn vội vàng rèn sắt khi còn nóng: "Đương nhiên, một phòng bao chỉ có một cái bàn tròn, em cảm thấy ngồi được mấy người?"

Ai cũng biết bàn tròn mà khách sạn thường dùng ngồi được nhiều nhất hai mươi người.

Nhưng Giang Nhược quên mất một điều, đó là dù thành viên đoàn phim chiếm một phòng bao riêng thì còn phòng bên cạnh đặt hai bàn khác dành cho người bỏ vốn và các phóng viên nữa.

Buổi ra mắt phim kết thúc, Giang Nhược theo xe đi đến Cẩm Uyển. Vừa tới nơi cậu đã kêu trời là mắc lừa rồi quay đầu định chạy, sau lại bị Chu Hân Dao cản bước: "Hai phòng bao cách nhau một bức tường, em đừng sang bên đấy thì sao mà đụng mặt anh ta được. Với cả người ta bận lắm, mấy cuộc tụ tập nhỏ thế này chắc không đi đâu."

Giang Nhược được trấn an bèn gật gù, xong lại ngẩng phắt lên: "Sao chị biết em không muốn đụng mặt anh ấy?"

"Rõ sờ sờ ra đấy còn gì? Em chỉ thiếu điều viết sáu chữ không muốn đụng mặt Tịch Dữ Phong lên trán thôi." Chu Hân Dao nhún vai: "Tuy chị cảm thấy khá đáng tiếc cho hai đứa nhưng cũng chưa đến mức cưỡng ép làm bà mai đâu."

Từ "đáng tiếc" này khiến Giang Nhược chợt ngẩn ngơ.

Chu Hân Dao ngó thấy nét mặt cậu thì cho rằng mình đã gợi lại chuyện đau lòng của cậu, thế là khẽ vỗ vai cậu.

Giang Nhược cũng phối hợp thở dài thườn thượt, đoạn cất giọng nặng nề: "Tuy nhiên nhưng mà, đấy là bảy chữ cơ bà chị."

"..."

Chu Hân Dao suýt nảy ra suy nghĩ muốn giết người bịt miệng.

Bữa cơm diễn ra rất hài hoà, đồng nghiệp đoàn phim rôm rả tán dóc tình hình gần đây, làm trò chọc cười, còn nâng ly chúc cho doanh thu phòng vé đạt kết quả tốt, hai giờ đồng hồ cứ trôi qua như vậy.

Nhậu nhẹt xong xuôi, Giang Nhược đi ra sau cùng. Trước khi vào nhà vệ sinh cậu còn ngó một phát sang phòng bao bên cạnh.

Đèn tắt, xem ra mọi người cũng đã giải tán.

Chu Hân Dao ở đầu cầu thang gọi cậu: "Mau mau, dưới tầng có mấy xe trống đang đỗ."

"Bọn chị đi trước đi ạ." Giang Nhược đáp: "Em gọi xe bảo mẫu đến đón."

"Ok, một mình nhớ chú ý an toàn."

"Vâng."

Giang Nhược vào nhà vệ sinh vặn vòi nước, bấy giờ mới muộn màng ngẫm ra vừa nãy Chu Hân Dao dặn mình chú ý an toàn.

Cậu không khỏi phì cười, một đứa con trai lớn tồng ngồng như cậu có gì mà không an toàn chứ?

Dù sao cũng không đến nỗi đang đi đứng đàng hoàng lại bị ai đó nhảy ra từ xó xỉnh nào tóm lấy, rồi người ấy vừa hay bị bỏ thuốc k1ch thích cần cậu hạ hoả.

Chuyện ly kỳ như thế xảy ra một lần là đủ.

Rửa tay xong đi ra, Giang Nhược vừa đi vừa móc điện thoại, lúc gần tới đầu cầu thang thì chợt nghe thấy tiếng ai gọi mình.

"Giang Nhược."

Giọng nói trầm thấp hệt như đến từ cõi mộng nhưng lại khiến Giang Nhược dừng bước, bối rối nghiêng đầu nhìn sang.

Nơi góc tối quen thuộc chỗ ngoặt cầu thang có một người đàn ông cao ráo đang đứng, một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc sắp cháy hết.

Bóng dáng lẻ loi, dường như đã đợi ở đó từ rất lâu rồi.

Giang Nhược không nhớ mình bước lên trước tự khi nào. Cậu nghĩ chỉ là giao tiếp bình thường, đâu thể nghe thấy người ta gọi tên mình mà lại quay đầu chạy biến bao giờ.

Cậu lựa câu mở đầu khó mắc lỗi nhất: "Tổng giám đốc Tịch cũng tới đây dùng bữa sao?"

Tịch Dữ Phong nghiêng người dí điếu thuốc vào gạt tàn ở cạnh tường rồi vất vào thùng rác.

Sau đó anh quay sang nhìn Giang Nhược, mở miệng đáp "ừm".

Hai người cách nhau một khoảng cách giao tiếp tiêu chuẩn, lẽ ra khó có thể nói quá ba câu, tuy nhiên bất ngờ là Tịch Dữ Phong lại hỏi ngược lại cậu: "Em thì sao?"

Giang Nhược ngớ người, vài giây sau trả lời: "Em đi ăn cùng mọi người trong đoàn phim, đoàn phim Vực thẳm ấy."

Nói xong mới cảm thấy vế sau thừa thãi, Giang Nhược hơi chán nản mím môi.

May mà xung quanh tối mù, chẳng ai nhìn được nét mặt của ai.

Cũng bởi vì tối nên giọng của người kia trở nên vô cùng rõ ràng.

"Em còn tưởng anh sẽ không đến những buổi như này cơ."

"... Xã giao cần thiết, khó tránh."

"Lần trước em không đi."

Giang Nhược ù ù cạc cạc, đến khi hiểu ra lần trước mà anh bảo có lẽ là mấy buổi tụ tập do đạo diễn Lưu rủ rê sau hôm chiếu thử thì càng băn khoăn tợn.

Mấy bữa đó Giang Nhược đều được mời nhưng cậu đã từ chối tất cả với lý do bận công việc.

Lẽ nào Tịch Dữ Phong có tham gia?

Chẳng phải anh ghét những nơi như thế lắm ư? Mà đấy đâu phải xã giao liên quan đến chuyện làm ăn mà toàn là tụ tập tào lao, tại sao anh không dứt khoát từ chối luôn cho rồi?

Thế nhưng Giang Nhược không sao mở miệng hỏi câu "tại sao" ấy được.

Cậu không muốn lúc nào cũng thảm hại như vậy, càng không muốn lúc nào cũng mới bước ra một bước đã lại bị cơn mưa táp thẳng vào mặt ép phải quay về.

Cậu cũng muốn bình thản như gió thoảng mây trôi, cũng muốn thành thục lão luyện lắm chứ.

Vì thế Giang Nhược nói: "Em bận, không bớt thì giờ ra được."

"Ừm." Tịch Dữ Phong đáp: "Tôi xem chương trình em tham gia rồi."

"Vậy à?"

"Dì Phương thích xem nên tôi cũng xem cùng. Em diễn hay lắm."

"Em cảm ơn... Dạo này dì Phương thế nào? Lâu rồi em không liên lạc với dì."

"Dì vẫn khoẻ, chỉ là một mình cô đơn, dì nhắc em mãi."

...

Cuộc đối thoại trông thì giống bình thường này khiến Giang Nhược có cảm giác như ngồi trên chông.

Hệt như dưới mặt biển mênh mông yên bình ẩn chứa con sóng lớn đương chờ thời cơ hành động, chỉ mất cảnh giác là nó sẽ cuồn cuộn tung trời.

Để kết thúc cuộc trò chuyện sớm nhất có thể, Giang Nhược kiếm cớ mình còn phải về địa điểm diễn tập.

Hình như Tịch Dữ Phong cau mày: "Muộn thế này vẫn phải về sao?"

"Vâng." Giang Nhược nói: "Ngày kia phải đến trường quay ghi hình vòng sau, thời gian gấp lắm."

Tịch Dữ Phong nhấc cổ tay xem giờ: "Vậy tôi đưa em đi."

"Thôi, tiểu Thẩm đợi em dưới tầng."

Giang Nhược dứt câu không đợi anh trả lời đã xoay người đi mất.

Có tiếng bước chân theo sau, hối thúc Giang Nhược không thể không đi nhanh hơn, cố gắng mặc kệ âm thanh phiền não ấy.

Nhưng cậu lại nghe thấy anh gọi tên mình.

"Giang Nhược." Tịch Dữ Phong cất lời: "Thang máy ở bên này."

Bước chân Giang Nhược khựng lại, dường như trong vài giây ngắn ngủi ấy cậu đã tính ra đi thang bộ và thang máy mất bao nhiêu thời gian, để rồi cuối cùng vẫn thoả hiệp, bất chấp tất cả đi về phía thang máy.

Vốn dĩ cậu định cược một ván, không ngờ xuống dưới tầng Tịch Dữ Phong lại không ra bãi đỗ xe mà đứng cạnh Giang Nhược, nom như đang đợi cậu đi trước.

Điều này khiến Giang Nhược hơi khó xử: "Chắc xe đỗ bên kia đường, em đi trước đây."

Tịch Dữ Phong vẫn nói: "Tôi đưa em sang đường."

"Không cần."

Tịch Dữ Phong như không nghe thấy. Anh vẫn đi theo cậu.

Anh như thế làm trong lòng Giang Nhược chậm chạp dấy lên một cơn bực dọc.

Cái anh này cứ như vậy miết. Lần trước trời mưa cũng thế, không cho người ta nói gì đã đòi che ô cho cậu.

"Em bảo không cần." Giang Nhược quát: "Anh nghe không hiểu sao?"

Không khí nháy mắt im bặt, ngay cả tiếng gió phe phẩy giữa đêm mùa hè cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Hai người đứng dưới mái hiên bên ngoài sảnh lớn của Cẩm Uyển, bốn bề huyên náo, động tĩnh ở đây chẳng mảy may thu hút sự chú ý của người qua kẻ lại.

Tựa như bị ném vào một hòn đảo hoang vu vắng vẻ, hết thảy hô hấp hay ánh mắt đều chỉ tồn tại hình bóng người kia mà thôi.

Hiện giờ đèn đuốc chiếu rọi sáng rỡ như ban ngày, Giang Nhược càng không thể không nhìn vào anh.

Cậu chộp được nét lúng túng xẹt qua đôi mắt anh, và rồi bắt mình nhìn sang nơi khác, chỉ xem như đấy là ảo giác.

Tuy nhiên thính giác vẫn còn đó, cậu nghe ra sự bất lực toát lên từ giọng anh: "Nhưng muốn gặp em khó quá."

Câu này không hề ăn nhập với câu hỏi của Giang Nhược, thế nên trong chốc lát cậu không phản ứng được.

Tịch Dữ Phong nói tiếp: "Bao giờ em rảnh? Tôi đến gặp em."

Không cần nhìn nhau giúp cảm xúc của Giang Nhược cuối cùng cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Để tránh cho giọng điệu quá dữ dằn, cậu không hỏi "gặp em làm gì" mà nói: "Không phải anh cũng bận lắm à?"

Lấy đâu ra thời gian đi khắp nơi?

Nghe Tịch Dữ Phong bật cười khe khẽ, bấy giờ Giang Nhược mới giật mình nhận ra mình lại vòng về chủ đề cũ.

Dẫu sao sau câu hỏi đấy còn có thể tiếp lời bằng câu khác... Không phải anh cũng bận lắm à, vì sao lại xuất hiện ở đây?

"Bận, mà cũng không bận." Hiển nhiên Tịch Dữ Phong cũng nhận ra được: "Nếu không phải vì em thì tôi sẽ không đến đây."

Sau phút giây hốt hoảng ngắn ngủi, thậm chí Giang Nhược còn không biết anh tới trước mặt mình từ bao giờ mà khoảng cách lại gần như vậy.

Mùi tuyết tùng pha lẫn hơi thuốc lá nhàn nhạt lại cưỡng chế vây khốn cậu vào một hòn đảo chỉ có riêng hai người.

Tịch Dữ Phong khẽ nghiêng mình ghé vào tai Giang Nhược, chừng như sợ cậu không nghe rõ.

Giọng anh như hòa cùng làn gió thổi phất phơ, trầm mà trống rỗng.

Anh nói: "Tôi đang đợi em."