Cậu chỉ lưu luyến chút hơi ấm ít ỏi thẩm thấu qua lớp áo sơ mi trắng ấy mà thôi.
***
Tiến trình đám cưới chỉ có thế, cô dâu chú rể trao nhẫn, bố mẹ hai bên đứng lên phát biểu, sau đó chiếu VCR mùi mẫn.
Đạo diễn Lưu đã chuẩn bị một đoạn phim ngắn với nhân vật chính là Chu Hân Dao, cắt ghép biên tập từ rất nhiều cảnh như cảnh Chu Hân Dao đi thảm đỏ, ăn kem, ngồi ngoài nhà thờ cho chim bồ câu ăn, ngủ gà gật trên ghế xếp ở phim trường, che mặt khóc nấc khi được cầu hôn,... thậm chí còn có cảnh cô vừa ngủ dậy, hai mắt lim dim đứng đánh răng.
Dường như năm phút ngắn ngủi đã bao trọn từng phút từng giây hai người ở bên nhau, vừa ấm áp vừa cảm động. Khách khứa dưới sân khấu nhất loạt cảm thán chú rể không hổ danh đạo diễn, một đoạn phim ngắn đơn giản cũng có thể làm hay tới vậy.
Giang Nhược cũng xúc động, kiểu âm thầm nhắc đến thông qua "ống kính dõi theo em" như thế này, chữ "yêu" không hề được đề cập nhưng sự lãng mạn thấm đượm cái tình đã tỏ rõ lời yêu.
Trong khi đó cô dâu Chu Hân Dao đã khóc đẫm nước mắt, đám cưới xong xuôi mà vành mắt vẫn đỏ hoe, dù thế vẫn không chịu về sớm nghỉ ngơi mà cứ nằng nặc rủ rê Giang Nhược tham gia tiệc độc thân của mình.
Hai người quen biết nhau ở đoàn phim Vực thẳm, hai tháng gần đây mới trở nên thân thiết hơn. Chu Hân Dao xuất thân là người mẫu, thường xuyên đi đi về về giữa hai đầu Phong Thành và Thượng Hải, Giang Nhược quay phim tại Thượng Hải nên hai chị em nhiều lần hẹn cùng ăn cơm.
Thoạt đầu Giang Nhược không hiểu ra sao: "Người ta toàn tổ chức tiệc độc thân vào trước đám cưới một ngày mà chị."
"Chị với lão Lưu không để ý mấy chuyện phá vỡ quy tắc ấy đâu." Chu Hân Dao phẩy tay: "Chị bảo hôm nay là hôm nay."
Cô dẫn Giang Nhược đến phòng nghỉ đằng sau phòng tiệc, trước khi lên sân khấu cô dâu được trang điểm và đợi ở đây.
Nhìn một vòng không thấy ai khác nữa, Giang Nhược ngờ vực cất giọng: "Không phải tiệc độc thân ạ?"
"Thì đó, được có mấy mống độc thân mà sang cả bên lão Lưu rồi."
Chu Hân Dao vừa nói vừa dẩu môi trỏ sang phòng nghỉ bên cạnh.
Giang Nhược câm nín: "... Hóa ra chị gọi em đến là để góp cho đủ số."
Chu Hân Dao cười rộ lên: "Ôi chao cũng không hẳn mà, tiệc rượu người đông miệng nhiều, chả có cơ hội nói vài câu hẳn hoi với em."
Đã đến rồi thì cứ ở lại vậy, Giang Nhược kéo ghế ngồi cạnh cửa: "Thôi được, để em tán dóc với chị."
Nghe nói Giang Nhược phải đi ngay trong đêm, sáng mai còn có cảnh quay, Chu Hân Dao sợ líu lưỡi: "Trước đây nghe bảo đạo diễn Trang không thấu tình đạt lý, thành viên đoàn phim vội về chịu tang cũng chỉ cho nghỉ phép một ngày."
"Cũng chưa tới mức ấy." Giang Nhược tiếp lời: "Đạo diễn Trang chuyên nghiệp lắm chị, tiến độ quay phim nhanh hơn mong đợi nhiều rồi, bác ấy chỉ sợ em rời đoàn lâu quá mất cảm giác thôi."
Chu Hân Dao nghe Giang Nhược kể đạo diễn Trang đã yêu cầu toàn bộ nhân viên và diễn viên đoàn phim lúc không quay phim hễ trông thấy cậu thì cứ nhìn theo, ánh mắt càng trắng trợn càng tốt, để cậu nhập vai nhanh nhất có thể, ngoài ngạc nhiên ra cô cũng sáng tỏ: "Thảo nào chị thấy khí chất của em khác đi, đối đáp mấy người tới bắt chuyện trông cũng thành thạo điêu luyện lắm."
Giang Nhược cất giọng bất đắc dĩ: "Toàn là phản xạ có điều kiện đấy chị, trong lòng em vẫn hoảng lắm."
"Lúc thấy Tổng giám đốc Tịch cũng hoảng à?" Chu Hân Dao nhìn gương tháo chiếc vương miện kiểu Trung Quốc nặng trịch xuống, hỏi như vô ý: "Thực ra chị gửi thiệp mời vậy thôi, chẳng ngờ anh ta đi thật."
Giang Nhược im lặng giây lát, đoạn đáp: "Cũng tạm, không đến nỗi như tưởng tượng..."
Không đến nỗi gian nan như cậu tưởng.
Có vẻ "sự tôi luyện" ở đoàn phim thật sự đạt hiệu quả, cậu cũng có thể ung dung bình tĩnh gật đầu chào hỏi người khác hệt một tay già đời đắm mình nhiều năm giữa chốn danh lợi phù phiếm.
Dù cho trong khoảnh khắc hai tầm mắt giao nhau, con tim cậu vẫn mất kiểm soát mà hẫng đi vài nhịp, cực kỳ mãnh liệt.
Đằng nào cũng nhắc đến chuyện này rồi, Chu Hân Dao vừa gỡ trang sức rườm rà trên đầu vừa tán dóc: "Nói thật thì điều chị không ngờ hơn cả là hai bọn em nhanh thế đã..."
Giang Nhược bĩu môi: "Cũng có nhanh đâu ạ, một năm luôn còn gì."
Chu Hân Dao lắc đầu: "Ý chị là, theo quan sát của chị và giác quan thứ sáu cực kỳ chuẩn của phụ nữ, chị cho rằng hai bọn em có thể... tu thành chính quả."
Có lẽ từ "chính quả" này có sức mê hoặc quá lớn nhưng lại cách xa vời vợi, Giang Nhược ngẩn ngơ một chốc rồi mới nói: "Không thể nào... Trước giờ em chưa từng nghĩ đến."
Chu Hân Dao nhìn qua gương thấy cậu cụp mắt, ánh mắt có chút gì đó cô quạnh, thành thử lời trêu chọc rằng mình không tin sắp sửa thốt ra lại nuốt trở về, đổi câu khác nghiêm túc hơn: "Xưa chị còn nghĩ nếu tới nước ấy thật, chắc là em sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, kiểu gì cũng nhượng bộ thôi. Chung quy em đối với anh ta..."
Giang Nhược bật cười: "Tới chị cũng nhận ra."
Dường như tất cả mọi người đều biết cậu có tình cảm với Tịch Dữ Phong, cũng biết người như Tịch Dữ Phong không thể nào vì cậu mà từ bỏ bất cứ thứ gì.
"Chẳng lẽ anh ta không nhận ra tí nào?" Chu Hân Dao hỏi.
"Có thể không, mà cũng có thể là biết đấy nhưng không muốn huỵch toẹt ra... Ai biết được ạ."
"Chị vẫn giữ nguyên ý kiến."
"Ý kiến gì chị?"
"Anh ta đối với em cũng không phải là gặp dịp thì chơi đâu."
"Vậy sao?" Giang Nhược vươn vai, dường như lại trở về dáng vẻ người gặp người mê như trong phim: "Vậy ra em nằng nặc đòi rời xa anh ấy là rất không biết điều?"
Chu Hân Dao nhún vai: "Chị chỉ tò mò chuyện của hai đứa bây chứ không định nhúng tay vào đâu."
"Dạ vâng, giác quan thứ sáu của chị chỉ phát triển quá thôi."
"Biến đê."
Hai người lại nói thêm một lúc, không biết làm sao mà nhắc đến Trần Mộc Tân, Chu Hân Dao nháy mắt: "Thằng em này của chị được phết đấy, em đổi hứng thử xem, đàn ông trưởng thành tuy dịu dàng săn sóc nhưng trai trẻ cũng có cái hay khác đó."
Giang Nhược bó tay trước tinh thần làm mai của bà chị: "Chị không sợ em thuật lại lời chị cho đạo diễn Lưu nghe à?"
"Em gặp anh ấy lúc nào được." Chu Hân Dao lấy một tờ khăn tẩy trang để lên mí mắt: "Cơ mà mấy nữa Vực thẳm công chiếu, em có thể cùng tham gia roadshow."
Tới lượt Giang Nhược giả vờ dọa dẫm: "Thế lúc đấy chưa chắc em đã giữ được mồm miệng..."
"Đến khi đó có nhiều cơ hội gặp nhau, chị sẽ giới thiệu cho em mấy người mẫu nam." Chu Hân Dao đang mải liến thoắng: "Trước chị làm người mẫu, cái khác không dám nói chứ đàn ông vai rộng eo thon cơ bụng tám múi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, em đừng vội chấp nhận Trần Mộc Tân, tới lúc đấy cứ từ từ mà chọn, chị cũng nhắm hộ cho."
Giang Nhược: "..."
Sức chịu đựng của đạo diễn Lưu tốt thật đấy.
Vực thẳm đã qua kiểm duyệt lấy được giấy phép phát hành, ấn định công chiếu vào dịp nghỉ hè.
Trước đó sẽ tổ chức một buổi chiếu thử [1] mời các diễn viên và nhân viên đoàn phim, nhà đầu tư bộ phim và cánh truyền thông đến tham dự.
[1] Buổi chiếu thử là một buổi chiếu thử nghiệm một bộ phim hoặc chương trình truyền hình trước khi chúng được ra mắt đại chúng để thu thập phản hồi của khán giả.
Giang Nhược tính thời gian, đoạn nói: "Lúc đấy kiểu gì phim của đạo diễn Trang cũng đóng máy rồi, nhưng em lại nhận một chương trình giải trí, có khi trùng lịch với buổi chiếu thử mất."
Chu Hân Dao hỏi chương trình gì, Giang Nhược đáp: "Hoa lộ diễn viên ạ, chương trình so tài diễn xuất của đài Điềm Tranh."
"Chị biết chương trình này, hồi trước bọn họ có mời lão Lưu làm giám khảo nhưng trùng lịch nên anh ấy không cân nhắc." Chu Hân Dao trầm ngâm giây lát: "Nhưng theo như chị biết, phần lớn người tham gia chương trình đều là diễn viên không nhận được phim, giờ em đang phát triển tốt, tội gì đi cái chương trình chả được tích sự gì ấy?"
Giang Nhược đáp: "Những chỗ như thế đi để rèn luyện ổn mà, em cần cơ hội chứng tỏ bản thân."
"Ở phim trường cũng rèn luyện còn gì?" Chu Hân Dao vẫn ngờ vực: "Lẽ nào Tổng giám đốc Tịch cắt tài nguyên của em..."
"Không đâu." Giang Nhược giải thích ngay: "Cái gì cho em được anh ấy đều cho cả, đến hợp đồng quản lý hay trợ lý theo em đã lâu bây giờ cũng do em quản."
Chu Hân Dao tẩy trang xong thì xoay người sang, vắt chân dài nhìn cậu: "Người trong giới đều cười nhạo em, bảo em bị anh ta chơi chán rồi đá, mà em vẫn nhớ chỗ tốt của anh ta, lại còn nói hộ anh ta à?"
Giang Nhược lặng thinh giây lát mới mở miệng: "Anh ấy có chỗ khó của anh ấy, có thể làm cho em đến cỡ này là em đã rất biết ơn, rất thỏa mãn rồi."
Biết bao kỷ niệm nháy mắt ùa về, từng chuyện từng chuyện vừa đậm sâu cũng vừa dữ dội. Rõ rệt nhất vẫn là thuở ban đầu, cậu xuống khỏi xe của Tịch Dữ Phong đặng đứng dưới cơn mưa tầm tã nơi đầu con ngõ, chỉ trong ít phút ngắn ngủi đã nghĩ đến rất nhiều việc.
Sau đó cậu quay trở lại, không chỉ vì muốn nhận được vai diễn trong bộ phim Oanh bay mà còn là vì có điều không cam lòng khác nữa...
Không cam lòng cứ kết thúc như vậy với người trên xe, cậu còn muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn.
Hóa ra từ rất lâu trước kia cậu đã quẳng sạch lý trí, mặc cho bản năng đưa đường chỉ lối. Hèn chi cậu chẳng thể yên lòng đòi hỏi, hèn chi mãi luôn vô thức hoàn trả anh.
Bây giờ chứng cứ chứng minh bản thân rung động được vén màn khiến cậu luống cuống, cũng có khoảnh khắc lại thư thái trong lòng.
Giang Nhược nhoẻn miệng cười: "Vả lại em ở bên anh ấy cũng chẳng phải để toan tính điều gì."
Cậu chỉ lưu luyến chút hơi ấm ít ỏi thẩm thấu qua lớp áo sơ mi trắng ấy mà thôi.
Phong Thành cuối tháng ba, gió đêm thoảng qua mặt vẫn se se lạnh.
Lúc Tịch Dữ Phong ra khỏi cửa chính khách sạn, lão Lưu đang đánh xe đến cổng. Anh không vội lên xe ngay mà bảo lão Lưu lái xe vào chỗ khuất bên đường, mình thì đứng dưới hiên châm thuốc, thong thả hút vài hơi.
Không lâu sau Giang Nhược bước ra từ cánh cửa ban đêm thưa người qua lại, bắt gặp bóng dáng người đàn ông trẻ tuổi chờ ở nơi dễ thấy cạnh đài phun nước thì nhanh chân đi sang.
Tịch Dữ Phong đứng cách một khoảng nên không nghe rõ hai người nói gì, chỉ cảm thấy Giang Nhược thoải mái giống lúc ở trong bữa tiệc, cơ thể run khẽ như đang cười.
Một cơn gió bất chợt thổi qua, xa xa trông thấy người cao hơn là Trần Mộc Tân vươn tay đội mũ lưỡi trai cho Giang Nhược, ngón tay kẹp điếu thuốc của Tịch Dữ Phong siết chặt làm nó thình lình gãy đôi.
Tới tận khi Giang Nhược lên taxi ra sân bay, Trần Mộc Tân cũng xuống hầm gửi xe, Tịch Dữ Phong mới dụi điếu thiếu trong tay và đi về hướng chiếc xe công vụ màu đen đợi đã lâu.
Trong xe tối om, chỉ bật đèn đọc sách bên ghế phụ lái, ánh sáng yếu ớt đè nghiến nặng nề từ trên xuống, tuồng như không khí cũng có trọng lượng.
Vốn là tối nay sắp xếp một buổi xã giao với ông trưởng phòng nào đó, Tịch Dữ Phong đã bận đến mức mấy ngày liền không có mặt ở công ty. Thi Minh Hú vẫn luôn chờ trong xe, bây giờ mới có cơ hội báo cáo công việc, hắn nói Tịch Dữ Phong nghe, thỉnh thoảng anh cho ý kiến thì lập tức gõ bàn phím để ghi chú và sửa đổi.
Báo cáo công việc xong xuôi, Thi Minh Hú bắt đầu xin chỉ thị từng việc khác theo mức độ quan trọng.
"Bên Los Angeles gọi điện đến, vẫn xin ý kiến như năm ngoái."
Tịch Dữ Phong ngồi ghế sau nghe vậy thì nhấc cổ tay xem ngày tháng trên đồng hồ.
Thời gian trôi nhanh quá, chẳng mấy đã lại đến thời điểm này trong năm.
Tịch Dữ Phong lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chậm rãi cất giọng: "Tịch Vọng Trần ra tù rồi à?"
"Vâng." Thi Minh Hú đáp: "Lần trước ông chủ đứng ra mời mấy lãnh đạo dùng bữa, có lẽ đã thu xếp cả rồi."
Vậy nên mới được thả nhanh thế.
Tịch Dữ Phong không ừ hử gì, hỏi sang chuyện khác: "Đại hội cổ đông sao rồi?"
"Theo tình hình hiện giờ thì buộc phải tổ chức thôi." Thi Minh Hú ngừng giây lát rồi nói tiếp: "Nhưng tình hình vẫn có lợi cho chúng ta, dù sao cũng có nhà họ Mạnh giúp đỡ..."
"Nếu không có thì sao?" Tịch Dữ Phong nói: "Nếu nhà họ Mạnh không tiếp tục ủng hộ tôi vì một vài nguyên nhân thì chúng ta có bao nhiêu phần thắng?"
Thi Minh Hú chợt ngẩn người, như thể đã hiểu hàm ý trong câu nói.
Một vài nguyên nhân, còn có thể là nguyên nhân gì đây?
Nếu vậy thì không ai dám tuỳ tiện phán đoán tình hình.
Suy cho cùng Tịch Thành Lễ coi trọng Tịch Dữ Phong cũng là vì kiêng dè người mẹ đã mất của anh, ngoài mặt nói là uỷ quyền song vẫn luôn âm thầm kiềm chế. Kể cả việc bắt anh kết thông gia với nhà họ Mạnh, nhìn thì giống mở đường cho anh nhưng thực ra đã vô hình trung làm suy yếu sức mạnh cá nhân của anh, khiến anh chịu sự kìm hãm từ nhiều phía, chỉ có thể cam chịu làm cho nhà họ Tịch.
Thi Minh Hú không dám đoán bừa, chỉ hỏi dò: "Ý anh là..."
May mà Tịch Dữ Phong không định nghe ý kiến của ai, anh bỏ qua chủ đề vừa rồi: "Thay tôi nói với bên Los Angeles là chúc ông sức khoẻ dồi dào, cháu ngoại sẽ lựa ngày đến nhà thăm hỏi. Và còn..."
Tay Thi Minh Hú đặt hờ trên bàn phím, chờ mãi không thấy vế sau bèn ngoái lại nhìn.
Tịch Dữ Phong dựa lưng vào ghế, đầu hơi chếch như đang ngắm cảnh vật ngoài ô cửa.
Song ánh mắt anh không hề có tiêu điểm, nó ảm đạm và đờ đẫn, xen lẫn sự im lìm như đã nản lòng.
Như thể giây phút đấu tranh cuối cùng trước khi từ bỏ, hay chút do dự cuối cùng trước khi muốn nắm lấy thứ gì đó.
Ở nơi không ai nhìn thấy, khắp tâm trí Tịch Dữ Phong chỉ có một giọng nói...
Em ở bên anh ấy cũng chẳng phải để toan tính điều gì.
Chừng như anh có thể nghĩ đến vẻ mặt cậu khi cậu thốt lên câu đấy.
Tịch Dữ Phong tự nhận mình không phải là người xốc nổi, chưa bao giờ làm những chuyện không chắc chắn. Trong từ điển của anh có thận trọng, có từ từ vạch kế hoạch, có nhìn rõ mồn một, duy chỉ không tồn tại từ binh đi nước hiểm [2].
[2] Gốc là 兵行险招, chỉ trong tình thế nguy cấp đưa ra chiêu hiểm có thể sẽ hại mình nhưng có cơ may lật ngược tình thế.
Nhưng anh không đợi được nữa rồi.
Chỉ một câu nói ấy thôi đã đáng để anh mạo hiểm.
Xét sức nặng, những thứ này nhìn thì quý giá nhưng chẳng bằng một phần mười nghìn trọng lượng của câu nói ấy.
Thêm nữa, cho dù là một canh bạc lớn thì cũng chưa hẳn anh sẽ thua.
Vì thế ngay sau đó, ánh mắt Tịch Dữ Phong tập trung về một điểm, Thi Minh Hú cảm nhận được sự lạnh lẽo đáng sợ hơn từ ánh mắt ấy cùng sự quyết tâm sắc bén như lưỡi băng đã ra khỏi vỏ.
"Nói với bên đấy là ân oán giữa họ vốn không tới lượt tôi xen vào." Tịch Dữ Phong cất giọng lạnh lùng trầm thấp: "Vậy nên ông ngoại muốn làm sao thì làm, không cần để ý đến tôi."
Nửa tháng sau, Giang Nhược kết thúc công việc quay phim tại đoàn phim Vỏ bọc, vừa về Phong Thành đã nghe được hai chuyện lớn.
Chuyện thứ nhất liên quan tới cậu, An Hà để lại một tờ giấy trên bàn nhà trọ, nói rằng mình phải đi một thời gian, bảo cậu đừng lo lắng.
Chuyện thứ hai không liên quan tới cậu, chẳng biết làm sao mà mọi người trong giới đều lũ lượt bàn tán. Giang Nhược đã chặn các bài viết mới của vài người bạn nhưng vẫn có Lâm Hiểu gửi tin nhắn Wechat làm trở tay không kịp.
... Nghe chưa? Cậu cả nhà họ Tịch ấy, ông bố bị tai nạn xe nằm viện rồi, thấy bảo đến tận bây giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch.
Giang Nhược nhìn chằm chằm tin nhắn một chốc, thực sự không biết trả lời thế nào bèn gửi bừa meme thằng bé cười sượng trân.
Lâm Hiểu: À... chắc em không muốn nghe tin tức liên quan tới anh ta nhỉ?
Giang Nhược không muốn người ta cảm thấy mình "tình cũ khó quên", dù sao ngoài kia chỉ biết cậu từng theo Tịch Dữ Phong và quan hệ giữa hai người đơn thuần là bao nuôi.
Thế là cậu cố ý trả lời sao cho thản nhiên: Đâu có đâu.
Lâm Hiểu hiểu sai, tưởng rằng Giang Nhược cũng muốn hóng biến của đại gia cũ nên gửi tiếp hai tin nữa.
... Chị còn nghe nói bởi vì chuyện này mà đám cưới của anh ta với cái cô họ Mạnh toàn ngủ với đám trai tơ bị hoãn rồi.
... Nhưng chẳng phải dân làm ăn bọn họ đều tin mấy chuyện mê tín như xung hỉ à? Vậy nên tự hiểu vụ hoãn hiếc gì đó là mượn danh nghĩa thôi chứ đám cưới e là đổ bể rồi.
***