Tin Đồn

Chương 35




Giang Nhược bật cười: "Mai này... Anh có biết là anh đã nợ em rất nhiều cái mai này rồi không?"

***

Hôm nay Tịch Dữ Phong về muộn, vào cửa thì thấy phòng khách sáng ánh đèn sàn. Anh lại gần xem, bắt gặp Giang Nhược đương cuộn người rúc trên sô pha, chẳng biết đã ngủ được bao lâu.

Giang Nhược nghe tiếng bước chân bèn chậm chạp mở mắt lấy tay dụi, sau khi tầm nhìn có tiêu cự mới nhoẻn miệng cười: "Anh về rồi."

Khung cảnh này quá giống tưởng tượng của con người về nơi gọi là "nhà", Tịch Dữ Phong ngắm Giang Nhược một chốc, đoạn nắm bàn tay cậu buông thõng ở mép sô pha: "Vào giường ngủ."

Giang Nhược tắm xong không về phòng mà ngồi trước bàn ăn với Tịch Dữ Phong.

Tịch Dữ Phong vẫn còn giấy tờ chưa xử lý hết. Anh cứ gõ bàn phím là quên cả ăn, Giang Nhược không nhìn nổi phải ngồi sang bên cạnh, lấy thìa xúc canh đút tận miệng anh.

Tịch Dữ Phong đành gác công việc đấy, cầm thìa:  "Để tôi tự ăn."

Giang Nhược nói: "Đừng ngại mờ, có ai xem đâu."

Thấy Tịch Dữ Phong cương quyết không trả thìa cho mình, Giang Nhược cũng tự lóc cóc chạy vào bếp múc một bát canh.

Cậu mới húp vài hớp đã chống cằm ngao ngán: "Sao dạo này anh không uống rượu vậy?"

Tịch Dữ Phong nhìn cậu: "Em muốn uống à?"

Giang Nhược lắc đầu: "Cũng thường thôi."

Cậu chỉ nhớ chun chút cái cảm giác buông thả tùy hứng, chẳng lo chẳng nghĩ khi đó.

"Rượu đấy mạnh quá." Tịch Dữ Phong lên tiếng: "Mai này dẫn em đến pub pha một ly hợp với em."

Giang Nhược bật cười: "Mai này... Anh có biết là anh đã nợ em rất nhiều cái mai này rồi không?"

Tịch Dữ Phong tưởng cậu đang than trách mình toàn hứa suông, ngẫm nghĩ rồi nói: "Đợi bận nốt đợt này chắc chắn sẽ dẫn em đi."

"Ò." Giang Nhược gật gù: "Chắc chắn lần sau đi được."

Tịch Dữ Phong không hiểu gì, chỉ cảm thấy giọng điệu của cậu chất chứa sự không tin tưởng như đã mất hy vọng.

Cũng có thể đó là ảo giác, Tịch Dữ Phong ăn một thìa canh, không khỏi nhíu mày.

Ăn xong bữa khuya rồi thu dọn bát đũa, Giang Nhược đứng cạnh bồn rửa bỗng xoay người: "Tịch Dữ Phong, có phải anh sắp..."

Tịch Dữ Phong rời mắt từ màn hình lên khuôn mặt Giang Nhược, cất giọng hỏi: "Sao em?"

Giang Nhược cũng nhìn anh, đôi mắt sẫm màu ấy khiến người ta khó hiểu.

"Không sao." Chỉ chốc lát Giang Nhược đã lại tươi cười như bình thường: "Em muốn nói là anh mau đi tắm đi, giờ muộn lắm rồi."

Phong Thành tháng mười một giống tên gọi của nó, hai bên đường là tầng tầng lớp lớp lá phong nhuốm sắc đỏ dưới ánh mặt trời, đi dọc con phố mà như thể đang dạo chơi nơi miền cổ tích.

Dù lịch trình tiếp theo của Giang Nhược được sắp đầy ắp, chẳng lấy đâu ra thời gian dừng chân thưởng thức, thì vào một ngày nào đó rời địa điểm thử vai, khi giẫm lên phiến lá rụng xác xơ vang tiếng răng rắc giòn tan, ngửa mặt ngóng tầng không và hít thở thật sâu, lòng cậu không khỏi nảy sinh nỗi bùi ngùi "mùa thu lại sắp sửa trôi qua".

Chiều nay có lớp, giảng viên đã báo trước rằng tiết này sẽ mời sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của Học viện Điện ảnh tới trao đổi kinh nghiệm với mọi người.

Giang Nhược cố ý đi sớm tranh hai chỗ ở hàng trên dãy giữa cho mình và Tống Thi Vận, ai dè vừa vào học đã há hốc mồm, bởi "sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc" là Trần Mộc Tân.

Có thể nhìn ra giảng viên cực kỳ coi trọng cậu trò cưng, không chỉ kêu hắn lên bục giảng chia sẻ một số kinh nghiệm học tập thời sinh viên, mà còn dựng tạm sân khấu ngay tại lớp để Trần Mộc Tân tiến hành biểu diễn đề bài thực tiễn mới phát theo cách hiểu của mình, làm mẫu cho các bạn bên dưới.

Là con một xuất thân từ gia đình nghệ thuật, lại tốt nghiệp Học viện Điện ảnh loại xuất sắc, diễn xuất của Trần Mộc Tân không khác gì tiêu chuẩn ghi trong sách giáo khoa, rất đông người chung quanh đều lôi điện thoại ra quay, chuẩn bị dùng làm tư liệu học hỏi nhiều lần.

Tống Thi Vận cũng đang quay, còn hỏi Giang Nhược tại sao không quay.

Giang Nhược ậm ờ: "Điện thoại em sắp hết pin rồi, lát chị gửi em với."

Cậu dứt câu thì giơ cao quyển sổ ghi chép che nửa khuôn mặt, chỉ lo một thoáng lơ là sẽ chạm phải ánh mắt của Trần Mộc Tân.

Vất vả lắm mới chịu được hết tiết, để kéo dài thời gian rớt lại cuối cùng, Giang Nhược nói dối là xe đón mình vẫn chưa tới, bảo Tống Thi Vận về trước.

Trong lúc chờ, Trịnh Y Đình gọi điện thoại cho cậu.

Chị gọi vì chuyện lần trước cậu chụp được ảnh Tô Dịch ngoại tình. Sau cùng Giang Nhược vẫn gửi ảnh cho Đường Giai Niệm, đồng thời liên lạc với Trịnh Y Đình đặng tường thuật vụ việc và cách xử lý của mình, nói thế nào đây cũng là việc trong giới, cậu nghĩ cần thiết phải báo cáo.

Lúc đó Trịnh Y Đình hơi khó chịu, không hài lòng cậu tiền trảm hậu tấu, hơn hết là cho rằng cách làm của cậu không thỏa đáng. Chung quy tình nghĩa bạn bè dĩ nhiên quan trọng, song ở trong giới vàng thau lẫn lộn, biện pháp thích hợp là tự bảo vệ bản thân.

Lỡ như Đường Giai Niệm không tin bức ảnh, cảm thấy cậu cố tình gây chia rẽ thì sao? Hoặc giả Đường Giai Niệm bị kích động, cầm ảnh đi gặp Tô Dịch đối chất, vậy thì Giang Nhược chụp bức ảnh này sẽ đắc tội đâu chỉ một người?

May thay tuy Đường Giai Niệm yêu đương hết mình nhưng không mất sạch lý trí. Cô nhận được bức ảnh thì cảm ơn Giang Nhược, vài ngày sau lại báo với cậu rằng mình và Tô Dịch đã chia tay.

Trịnh Y Đình nói trong điện thoại: "Chị hỏi thăm chỗ quản lý bạn ấy rồi, hai đứa chia tay êm đẹp. Đường Giai Niệm nói là gia đình không đồng ý đòi chia tay, vừa khéo tên Tô Dịch trèo cành cao muốn chia tay từ lâu, thành thử cũng không xấu mặt."

Giang Nhược "vâng": "Thế tốt quá."

Trịnh Y Đình ở đầu bên kia thở dài rồi dặn cậu đôi câu, bảo cậu sau này đừng xen vào mấy việc không hay ấy, lần này số hên chứ lần sau chưa chắc, trong giới đã có vô số vết xe đổ tự rước thị phi do nhúng tay vào tình cảm của người ta.

Giang Nhược ngoan ngoãn vâng dạ: "Chị Trịnh yên tâm, lần sau em sẽ trình báo thẳng với chị, hai chị em mình cùng hóng biến, tuyệt đối không tham gia."

Trịnh Y Đình nghiêm túc không quá năm phút đã phì cười: "Cậu ấy à."

Mục đích cuộc gọi không hoàn toàn vì vụ việc kia, sau đó Trịnh Y Đình nói với Giang Nhược rằng Nhật Nguyệt Kinh Sơn, tức bộ phim cổ trang huyền huyễn Giang Nhược quay vào nửa đầu năm sắp phát sóng.

Giang Nhược nói: "Nhanh vậy ạ!"

"Tại bộ phim lẽ ra chiếu vào khung giờ đấy có diễn viên chính gần đây xảy ra chút vấn đề liên quan đến đạo đức cá nhân, tạm thời đẩy Nhật Nguyệt Kinh Sơn lên trước."

Trịnh Y Đình rất bình tĩnh, chỉ kêu Giang Nhược chuẩn bị sẵn sàng. Việc phối hợp tuyên truyền với đoàn phim trên Weibo đã giao cho tiểu Thẩm phụ trách, nhiệm vụ của cậu là yên lặng chờ đợi khán giả đánh giá và đón nhận thử thách từ sự nổi tiếng.

Về mặt đề tài, không nghi ngờ gì Nhật Nguyệt Kinh Sơn có đối tượng khán giả rộng hơn và dễ nổi tiếng hơn Oanh bay. Giang Nhược tự hiểu phía Trịnh Y Đình ắt sẽ tiến hành tuyên truyền diện rộng, ngoài mong đợi cũng khó tránh khỏi lo lắng trong lòng.

Dù sao vụ lộ video đánh người như thể mới xảy ra hôm qua, càng bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió lại càng phải gánh nhiều nguy hiểm.

Nhưng lần này Trịnh Y Đình không nhắc cậu cẩn thận giấu kín mối quan hệ với Tịch Dữ Phong, có lẽ chị cảm thấy cậu đã quen, khỏi cần nhắc cũng tự biết đường để ý.

Hơn nữa dạo này Tịch Dữ Phong bận bù đầu bù cổ, thường xuyên trở về lúc Giang Nhược đang say giấc, đến khi Giang Nhược thức thì anh đã đi rồi.

Bản thân Giang Nhược còn không tính được đã bao nhiêu ngày không thấy mặt anh.

Chờ người trong lớp về hết, Giang Nhược thu dọn balo, bước chậm rì ra bên ngoài.

Những ngày vắng bóng Tịch Dữ Phong, xong việc về nhà cũng chẳng có động lực, thậm chí Giang Nhược còn muốn ngồi trong lớp một lát nữa kìa.

Tuy là dẫu anh có về, chắc cậu cũng không hỏi nổi câu "có phải anh sắp kết hôn không".

Giang Nhược nghĩ đến đó thì nhếch miệng cười tự giễu. Uổng cho cậu trước nay luôn khoác lác ta đây thẳng thắn dứt khoát, ngẫm thế nào cũng không ngờ mình lại có lúc nấn ná do dự, lề mà lề mề thế này.

Giang Nhược đi bộ vào con đường rợp cây xanh dẫn ra cổng. Cậu ngẩng đầu, vô tình bắt gặp một bóng người thì theo bản năng xoay ngoắt toan bỏ đi.

Nhưng Giang Nhược chưa kịp bước đã bị gọi lại.

"Anh Giang." Trần Mộc Tân vẫn như mọi lần, hoodie quần bò cùng giày thể thao, giọng điệu cũng vui vẻ: "Em có chút chuyện muốn nói với anh."

Hai người vào trong chòi nghỉ mát ven đường.

Chỗ này vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có ngọn gió thổi lá cây nghe xào xạc, chắc hẳn khi trời ấm sinh viên sẽ ngồi đây đọc sách và học tập.

Hiện giờ Giang Nhược đang giẫm lên chiếc lá rụng vô danh, bộ dáng cúi đầu chỉ nhìn ra tâm trạng lơ đễnh, sốt sắng muốn rời đi.

Cậu vào đề: "Có chuyện gì?"

Trần Mộc Tân cũng không vòng vo tam quốc: "Em đang quay một chương trình giải trí, tổ chương trình bảo em mời một người bạn làm khách mời tham gia quay hai tập, em muốn mời anh."

"Tôi?" Giang Nhược ngẩng lên nhìn hắn: "Tôi với cậu là bạn?"

Lời cậu có ý châm biếm nhưng Trần Mộc Tân chẳng mảy may bối rối: "Là bạn mà, sao lại không chứ? Tuy rằng anh vẫn chưa cho em theo đuổi anh."

Giang Nhược đáp thẳng thừng: "Tôi sẽ không để cậu theo đuổi tôi."

"Vì sao? Chẳng lẽ anh yêu đương với ai rồi?"

"Xem như là thế." Giang Nhược ngừng vài giây rồi nói: "Cứ cho là vậy đi."

Nào có ai quy định yêu đơn phương không phải là yêu.

"Vậy sao?" Trần Mộc Tân mỉm cười: "Đâu ra cái thể loại yêu mà không thể chắc chắn."

"Không liên quan đến cậu."

"Cho nên anh có thể nhận lời mời của em mà không cảm thấy gánh nặng đúng không?"

Chủ đề thình lình đảo ngược khiến Giang Nhược ngẩn ngơ.

Trần Mộc Tân nhìn cậu: "Em cần bạn, anh cần cơ hội tỏa sáng, với cả đúng đợt tuyên truyền Nhật Nguyệt Kinh Sơn, chúng mình ai nấy đều đạt được mục đích riêng thì cớ gì lại không làm?"

Trải qua một đêm suy nghĩ, sáng hôm sau Giang Nhược gọi điện thoại cho Trịnh Y Đình.

Bên phía Trịnh Y Đình vừa nhận được lời mời từ phòng làm việc của Triệu Mộc Tân, cũng đang định liên lạc với Giang Nhược, thêm vào đó nửa tháng không gặp đã tích đống vài hợp đồng cần Giang Nhược ký tên, thế là kêu Giang Nhược nửa tiếng sau xuống tầng, đón cậu tới công ty một chuyến.

Có lẽ do nhận được quá nhiều tin tức bất thình lình, hôm nay mới sớm ngày ra mà mí mắt phải của Giang Nhược đã giật liên tục không ngớt.

Cậu là người hơi mê tín, như các cụ thường nói có thờ có thiêng có kiêng có lành.

Giang Nhược đi thang máy xuống tầng, vừa bước ra vừa nghĩ vẩn vơ chẳng nhẽ hôm bữa thử vai lại thất bại? Hay tỷ suất người xem Nhật Nguyệt Kinh Sơn sẽ rất thấp?

Để đề phòng phóng viên chụp trộm, xe bảo mẫu không ghi biển số trong chung cư Tịch Dữ Phong sinh sống mà đành đỗ bên ngoài.

Giờ cao điểm buổi sáng tắc đường nên xe đến hơi muộn, Giang Nhược đeo khẩu trang, đứng dưới chân tường trước cổng nghịch điện thoại giết thời gian.

Cậu lướt qua lướt lại các ứng dụng mãi, cuối cùng vẫn mở Wechat.

Cuộc trò chuyện với Tịch Dữ Phong dừng tại chiều qua, cậu gửi tin nhắn "Bao giờ về", Tịch Dữ Phong không trả lời.

Hôm nay Giang Nhược tính đổi cách hỏi khác.

Cậu cầm điện thoại nhập ký tự, vừa gõ xong bốn chữ "hôm nay muốn ăn" thì chợt nghe tiếng bước chân lộn xộn mà dồn dập tiến lại gần.

Giang Nhược ngẩng đầu trông thấy hai tên mặc áo đen quần đen bịt mặt chỉ lộ mỗi cặp mắt đang sải bước về phía mình, lòng thầm giật thót.

Muốn chạy đã không kịp, hai tên kia vạch bao tải, Giang Nhược vùng vẫy bị đập vào gáy, chỉ cảm thấy ý thức bỗng rời rạc, sau đó chìm vào bóng tối.

Ước chừng hai tiếng sau, Thi Minh Hú gõ cửa phòng họp tầng năm.

Bên trong đang diễn ra cuộc họp định kỳ chủ quản, các thành phần tham dự thấy Thi Minh Hú cứ thế xông vào như chốn không người thì nhao nhao tỏ vẻ ngạc nhiên.

Tịch Dữ Phong đang nghe cấp dưới báo cáo cũng vậy: "Bảo cậu đứng ngoài cửa đừng quấy rầy mà?"

Thi Minh Hú bước nhanh tới trước mặt anh đặng khom người nói nhỏ gì đó, chỉ thấy Tịch Dữ Phong sa sầm mặt rồi tuyên bố tạm dừng cuộc họp, đi ra ngoài với Thi Minh Hú.

Còn chưa đến cửa phòng họp Tịch Dữ Phong đã hỏi: "Tình hình cụ thể thế nào."

Thi Minh Hú tường trình: "Camera giám sát ở cổng chung cư quay được biển số xe, qua tìm hiểu nguồn gốc đã tra ra tuyến đường di chuyển, ban đầu chiếc xe xuất phát từ bãi đỗ xe gần chỗ ở của cậu hai. Căn cứ vào tin tức biết trước đó, tạm thời chưa xác định được việc này có liên quan tới bà Tiêu hay không."

Tịch Dữ Phong nhíu chặt mày: "Tôi hỏi tình hình nơi xảy ra chuyện."

"Bảo vệ trạm gác nói chiếc xe phanh đột ngột, hai tên áo đen xuống xe phi thẳng về phía anh Giang." Thi Minh Hú kể vội: "Nhưng cậu hai gióng trống khua chiêng như thế rõ ràng là cố tình để lại dấu vết, mục đích nhằm uy hiếp anh huỷ bỏ thoả thuận VAM [1], tôi đoán cậu ấy không dám làm gì anh Giang..."

[1] Thỏa thuận VAM (Valuation Adjustment Mechanism) là thỏa thuận giữa bên đầu tư và bên tài chính về những tình hình không chắc chắn, "xấu" trong tương lai khi đạt được thỏa thuận.

Thi Minh Hú tự nhận mình phân tích mạch lạc đâu ra đấy, song sắc mặt Tịch Dữ Phong càng u ám hơn.

"Cậu-đoán?" Tịch Dữ Phong lạnh giọng hỏi lại, sau đó lấy điện thoại gọi cho Giang Nhược.

Anh đợi tới tận khi tiếng tút dài chuyển sang âm báo máy bận gấp gáp, tắt đi gọi lại vẫn không có người nghe.

Tịch Dữ Phong sải bước ra thang máy, hỏi: "Chúng nó trói em ấy đưa đi đâu?"

"Xe lái đến góc chết của camera ở ngoại thành, không biết rẽ sang đường nào rồi." Thi Minh Hú nuốt nước bọt: "Cảnh sát đang gấp rút điều tra, tin rằng sẽ nhanh có tin tức."

Tịch Dữ Phong bần thần trước thang máy một chốc, đoạn xoay người đi ngược trở về, đứng ở cửa phòng nghỉ sai Thi Minh Hú cầm thỏa thuận VAM qua đây.

Dù đã ướt rượt mồ hôi nhưng Thi Minh Hú vẫn chịu đựng áp lực mà nói: "Sự việc chưa đến nỗng nỗi ấy, chỉ cần chờ thêm mấy ngày là chúng ta có thể..."

"Tôi bảo cậu cầm sang đây." Tịch Dữ Phong cất giọng: "Nếu cậu vẫn không nghe lệnh cấp trên thì mai không cần đi làm nữa."

Nếu ban nãy chỉ có giọng điệu lạnh tanh thì hiện giờ anh đã tỏ rõ nỗi căm giận.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi nhậm chức Thi Minh Hú thấy Tịch Dữ Phong tức giận, rõ ràng bị Tiêu Nhân nhục mạ bằng những câu từ khó nghe, anh cũng chỉ thờ ơ đáp trả như chuyện chẳng dính líu đến mình.

Thi Minh Hú đi rồi, Tịch Dữ Phong bước vào phòng nghỉ vắng hoe, đứng trước cửa sổ.

Anh lại gọi mấy cuộc cho Giang Nhược, vẫn không ai nhấc máy.

Quay lại danh bạ, lướt đến số của Tịch Vọng Trần, ngón tay anh lơ lửng bên trên, sau cùng vẫn không ấn xuống.

Những lúc thế này càng nóng ruột chủ động sẽ càng dễ để lộ rằng mình quan tâm. Với tư cách là người làm ăn, Tịch Dữ Phong rất tỏ tường lý lẽ ấy.

Anh đành buông điện thoại, móc một điếu thuốc.

Ngón cái trượt đá mài mấy lần vẫn không ra lửa, Tịch Dữ Phong không thể không đổi sang tay trái thuận.

Khó khăn lắm mới bật được lửa, anh ngậm đầu lọc rít một hơi thật mạnh.

Cũng trong khoảnh khắc này Tịch Dữ Phong mới nhận ra ngoại trừ tay, ngay cả hô hấp của anh cũng đang run rẩy liên tục.

***