"Chị ấy là em của Mạnh Triều, vợ chưa cưới của Tịch Dữ Phong."
***
Trên đường về Tịch Dữ Phong hỏi việc ma chay xử lý thế nào, Giang Nhược đáp: "Em về đưa tiền, không thì đời nào được quay lại nhanh thế."
Thái độ của cậu nhìn kiểu gì cũng không giống hoà thuận với người nhà. Tịch Dữ Phong không hỏi mấy chuyện râu ria khác nữa, chỉ nói: "Nếu cần giúp..."
"Sao mà suốt ngày anh đòi giúp người ta thế?" Giang Nhược cười bảo: "Cứ như mấy ông nhà giàu đần độn lắm tiền ấy."
Tịch Dữ Phong hỏi: "Ai bảo tôi đần độn lắm tiền?"
Giang Nhược vội bụm miệng mình: "Không phải em, em chỉ đoán mò quan điểm của người ngoài về việc anh nâng đỡ em thôi."
Tịch Dữ Phong chẳng ừ hử lấy một chữ.
Lát sau Giang Nhược mới nói: "Không sao thật mà, mấy nữa có vài khoản thù lao, bây giờ em cũng coi như thoát nghèo vươn lên thành hộ thường thường bậc trung rồi."
"Nhìn xa trông rộng, tham một chút cũng không sao." Tịch Dữ Phong cất giọng: "Sau này sẽ kiếm được nhiều hơn nữa."
Giang Nhược vui vẻ nhận lời cam kết hoang đường không phù hợp thực tế, sau đó thở dài: "Làm em muốn đầu quân cho công ty anh ghê á."
Tịch Dữ Phong nhìn cậu đầy thắc mắc.
"Công tác dưới trướng anh chủ như anh chắc chắn ngày nào cũng tràn trề tự tin, sinh lực dồi dào."
"..."
Cả hai trở về nơi ở của Tịch Dữ Phong, đúng lúc Trịnh Y Đình gửi tin nhắn hỏi rằng có thời gian mở cuộc họp ngắn hay không.
Năm phút sau ba người bắt đầu cuộc họp thoại. Giang Nhược và Tịch Dữ Phong dùng chung mic, ngồi ngay cạnh nhau. Cậu rảnh không chịu được bèn trêu ghẹo Tịch Dữ Phong, chốc thì nghịch ngón tay anh, chốc lại cởi dép rồi thò chân ra mơn tr0n chân anh, đến là không thành thật.
Điều ấy làm Tịch Dữ Phong không thể không cảnh cáo, quát khẽ: "Yên nào."
Có lẽ Trịnh Y Đình ở đầu bên kia nhận ra gì đó, cười nói: "Hay để mai nói vào ban ngày vậy, cũng không có việc gì quan trọng."
Tịch Dữ Phong tóm cái tay nghịch ngợm của cậu, bảo chị tiếp tục.
Thế là Trịnh Y Đình tổng kết nhanh gọn lẹ. Có ba việc chính, một là lớp đào tạo diễn xuất đã đăng ký cho Giang Nhược sẽ khai giảng vào tuần sau, hai là nhận được lời mời tham gia chương trình giải trí trên mạng, ba là có một kịch bản phim điện ảnh khá ổn.
Sau khi gác máy, Giang Nhược lưu địa chỉ lớp học rồi mở bản mềm kịch bản Trịnh Y Đình gửi, đọc một lúc lâu mới nhớ ra phải hỏi Tịch Dữ Phong: "Chương trình hẹn hò kia ấy, anh bảo em có tham gia không?"
Tịch Dữ Phong đang định đi tắm, nghe vậy thì liếc Giang Nhược như đang nói: Em xem mà làm.
Giang Nhược chọn ngay: "Hẹn hò sao thú vị bằng đóng phim, em không đi!"
Đêm nay hai người không làm, còn sớm đã nằm giường buồn ngủ.
Giang Nhược nhắm mắt tái hiện nội dung quyển kịch bản vừa đọc trong đầu một cách sống động, đoạn thở hắt ra: "Em muốn vai diễn này."
Sau đó cậu không đợi Tịch Dữ Phong mở miệng đã lên tiếng trước: "Anh đừng nhúng tay, cứ để em tự giành vai."
Đúng là Tịch Dữ Phong có ý định tăng vốn đầu tư đưa cậu vào thẳng đoàn phim, nghe cậu nói thì ngừng một lát rồi hỏi: "Tự tin thế à?"
"Cũng không phải tự tin gì, em muốn xem thử rốt cuộc khả năng của mình đến đâu thôi." Giang Nhược vừa nói vừa quay sang nhìn người bên cạnh: "Nếu em không làm được thì Tổng giám đốc Tịch lại ra trận, dù sao cũng không thể lỗ vốn."
Có cửa sau mà không đi là đồ ngốc, đáng thẹn nhất là lãng phí tài nguyên.
Tịch Dữ Phong bật cười.
Một khoảng lặng trôi qua, Giang Nhược hỏi chẳng đâu vào đâu: "Vậy anh cảm thấy em diễn thế nào?"
Tịch Dữ Phong đáp gần như không chút do dự: "Em rất có năng khiếu."
"Không hẳn là năng khiếu mà có lẽ là có kinh nghiệm tích luỹ." Giang Nhược quay đầu nhìn trần nhà: "Thi thoảng em cảm thấy mình đặt quá nhiều ý nghĩ chủ quan vào nhân vật, không giống đóng phim mà giống mượn vai diễn để giải toả hơn."
"Diễn tốt là được, cách thức không quan trọng." Tịch Dữ Phong nói.
Giang Nhược nhoẻn miệng cười: "Hỡi anh Tịch Dữ Phong, anh có biết bây giờ anh y hệt ai không?"
"Y hệt ai?"
"Y hệt phụ huynh mắt gắn bộ lọc "cháu nhà tôi giỏi nhất" ấy."
"..."
"Nhưng anh nói đúng, chỉ cần diễn tốt để nhiều người thấy hơn nữa là được."
"Ừm."
"Dù em chếtđi, lên tới cửa thiên đường cũng sẽ túm mỗi một người đi vào hỏi họ đã từng xem phim điện ảnh em đóng chưa."
Tuy Tịch Dữ Phong không thể không thừa nhận rằng có đôi khi mình không theo kịp tư duy của Giang Nhược, nhưng anh có thể cảm nhận rất rõ rệt khát khao của cậu đối với nghiệp diễn chỉ từ đôi câu vài lời.
Vì thế anh vòng tay ôm cậu, cọ cằm l3n đỉnh đầu cậu.
"Ừ." Tịch Dữ Phong nói: "Mọi người đều phải xem phim điện ảnh của em."
Rõ ràng đây chỉ là một câu phụ hoạ dỗ trẻ con nhưng lại khiến đáy lòng Giang Nhược gợn sóng.
Hoặc giả do cậu vừa trải qua cảnh âm dương cách biệt nên khó tránh khỏi có phút yếu mềm, trái tim mong manh tới mức dường như chạm vào là sẽ rơi rụng ngay.
Nhưng cậu nghĩ, quan hệ giữa hai bọn cậu có thể xuất hiện sự chi phối và phục tùng, duy chỉ không nên tồn tại thứ gọi là dịu dàng.
Mà thực sự Giang Nhược chiếm được quá nhiều dịu dàng, nhiều đến nỗi cậu muốn đập tan, xé nó vỡ vụn.
Và muốn hơn hẳn là nắm chắc nó trong lòng bàn tay, tựa như bây giờ cậu đang nắm chặt vạt áo Tịch Dữ Phong.
Giang Nhược nghỉ ở nhà vài ngày, hẹn An Hà cùng ăn cơm.
Nghe tin mẹ cậu qua đời, An Hà lại không yên tâm khi thấy cậu chẳng biểu lộ chút bi thương nào: "Nếu buồn thì cứ nói ra, anh càng bình thản em càng sợ."
An Hà biết chút ít về chuyện gia đình Giang Nhược, cũng hiểu rất rõ tính cách của cậu. Cậu quá kiên cường, càng khó chịu cậu lại càng không thể hiện ra ngoài.
Giang Nhược nghe xong thì cười: "Không sao thật, anh mày nghĩ thông suốt rồi, dù yêu hay hận cũng không thể thay đổi sự thật rằng đấy là mẹ anh. Mà mẹ thì đã mất rồi."
Hồi bé thích nhất là tích cực đào bới ngọn nguồn, đến khi lớn lên, gặp chuyện không thể hiểu nổi tới đâu chăng nữa cũng chỉ còn lại câu "thôi vậy".
Có lẽ đây chính là trưởng thành.
Ngô Bình nghĩ thế nào, rốt cuộc lúc sinh thời có từng hối hận hay không thì những điều ấy đã hết đường kiểm chứng. Dứt khoát một mồi lửa hoả thiêu, tro cốt rải xuống biển để bọt sóng cuốn trôi và thời gian vùi lấp, dù tốt hay xấu, đẹp đẽ hay dơ dáy, từ nay đều không còn tồn tại.
Sau đó hai người nói sang chuyện vui vẻ.
Địa điểm lần này do An Hà chọn, nghe đâu là nhà hàng nổi tiếng trên mạng của Phong Thành, lấy số xếp hàng phải đợi hơn một tiếng đồng hồ.
Tuy rằng Giang Nhược không cảm thấy thức ăn chỗ này ngon hơn món ăn vặt Sa Huyện là mấy. [1]
[1] Sa Huyện là một địa danh thuộc tỉnh Phúc Kiến, nổi tiếng với nhiều món ăn vặt thơm ngon giá rẻ.
Nhưng đồ uống ở đây lại có đặc sắc riêng, Giang Nhược nếm ra ba vị cà phê, thuốc lá và rượu trong một ly cocktail, đặc biệt là rượu mạnh xuống bụng khiến cậu nhớ đến hớp rượu Whisky Tịch Dữ Phong mớm cho mình vào cái đêm ở cạnh bể bơi hôm ấy.
An Hà thấy cậu thích thì chủ động kể rằng quán bar cậu ta làm việc ngày trước có người pha chế xây xưởng rượu riêng, cần rượu ngon có thể tìm anh ta đặt hàng.
Giang Nhược xin số điện thoại, hỏi: "Bên anh ta có hỗ trợ đặt làm theo yêu cầu không?"
"Nếu uống ở đấy chắc được điều chỉnh, nhưng e là rượu thành phẩm..."
"Ý anh là họ có giúp khắc chữ lên chai không ấy?"
"Anh muốn tặng quà à?"
"Ừ, cảm ơn sự cất nhắc của ngài đại gia, sang năm tiếp tục cố gắng."
"... Đừng bảo em là anh muốn khắc câu này lên chai nhé."
"Không đến mức đấy, anh sẽ cố gắng biểu đạt sao cho không huỵch toẹt lắm."
An Hà lại quan sát cậu, không nhịn được nói: "Nhưng em thấy mặt anh không giống tặng quà cho đại gia mà giống tặng cho người yêu hơn..."
"Vậy à?" An Hà nói làm Giang Nhược nảy ra suy nghĩ mới: "Hay là anh thẳng thắn thành khẩn luôn, dù gì quyền lựa chọn cũng nằm trong tay anh ấy."
An Hà nghiền ngẫm lời cậu rồi nói đầy ngạc nhiên: "Anh muốn tỏ tình?"
Giang Nhược nhướng mày, nửa đùa nửa thật: "Cũng có phải không được đâu."
Để tìm ra vị rượu Tịch Dữ Phong chuộng hơn, Giang Nhược đã hỏi dò dì Phương nhân lúc dì sang đưa đồ ăn.
Có điều dì Phương cũng thuộc dạng tay mơ về rượu, chỉ đáp chắc rượu Tịch Dữ Phong hay uống là Scotch whisky [2], bởi vì anh từng học tại Anh, quá nửa là bị bạn học bên đấy dạy hư.
[2] Scotch whisky là rượu whisky mạch nha hoặc rượu whisky ngũ cốc, được sản xuất tại Scotland.
Như bao bậc cha chú khác, dì Phương cũng cực kỳ ghét sở thích hút thuốc uống rượu của Tịch Dữ Phong, nhắc đến việc này, thậm chí dì còn muốn lôi kéo Giang Nhược để cậu khuyên anh cai thuốc với dì.
"Tiểu Giang con hiểu chuyện, bình thường dì không ở cạnh thằng bé, con giúp dì khuyên nhủ nó, thuốc lá chẳng phải thứ béo bở, hút ít tí nào hay tí nấy."
"Con nghĩ anh ấy không nghe lời con đâu, lần trước con tịch thu một hộp, quay đi ngoảnh lại anh ấy đã bóc hộp mới rồi." Giang Nhược thõng tay: "Với cả thật ra con cũng không hiểu chuyện... Con cảm thấy anh ấy hút thuốc đẹp trai lắm ạ."
Dì Phương chỉ tiếc nước đổ lá khoai: "Con đừng có mà nói thế trước mặt nó, nó lại hút ác hơn bây giờ."
Giang Nhược phá lên cười.
Tóm lại trước khi lớp đào tạo diễn xuất khai giảng, Giang Nhược đã chốt xong rượu cần tặng Tịch Dữ Phong.
Single malt Scotch [3] 25 năm, Giang Nhược bấm ngón tay, tính ra nó còn già hơn cả cậu.
[3] Single malt Scotch dùng để chỉ rượu whisky mạch nha đơn được sản xuất tại Scotland.
Chai này bên xưởng rượu không có sẵn, tầm lễ Giáng sinh hàng mới về, may sao Giang Nhược không gấp, nghĩ thầm làm quà mừng năm mới cũng được.
Trên đường đến lớp học buổi đầu tiên, Giang Nhược thuật lại việc dì Phương nhắn nhủ cho Tịch Dữ Phong: "Dì Phương nói là gần đây trong nhà không yên bình, bà đó đó với con trai bà ta suốt ngày kéo ông chủ kêu gào khóc lóc, dì bảo anh đề phòng cẩn thận, coi chừng đường đi nước bước của họ."
Tịch Dữ Phong nghe hết thì nhìn cậu: "Em với dì Phương hòa thuận nhỉ?"
Sao Giang Nhược không nghe ra hàm ý trong câu.
"... Đấy không phải trọng điểm." Giang Nhược hơi rầu rĩ: "Dù sao cái gì không nên hỏi em cũng không hỏi lung tung."
"Ai bảo em hỏi lung tung?" Tịch Dữ Phong dịu giọng: "Khi nào em bảo dì là tôi tự có tính toán, không cần bận tâm về tôi."
Trịnh Y Đình đăng ký cho Giang Nhược lớp đào tạo của Học viện Điện ảnh Phong Thành, giảng viên cũng là giáo sư Học viện, mỗi tuần hai buổi, mỗi buổi nửa ngày.
Khoá học học thuật chính thống dạng này có tính thực tiễn cao, giảng viên cực kỳ vất vả nên không mở lớp thường xuyên. Và cũng vì nó hiếm nên nghe nói vừa có thông báo tuyển sinh là bị tranh hết chỗ ngay.
Phần lớn người đăng ký là các nghệ sỹ đổi nghề giữa chừng, hoặc những người mới chuyển hướng từ ngành nghề có liên quan, thí dụ như thần tượng chuyển sang làm diễn viên. Giang Nhược trông thấy nam phụ số ba của phim Oanh bay, tức bạn trai Tô Dịch của nữ chính Đường Giai Niệm cũng học.
Hai người không mấy thân quen, chỉ gật đầu chào nhau giữa đám đông.
Nhưng không ngờ cậu lại gặp người quen thật sự ở nơi này. Khi ai đó vỗ vai từ đằng sau, Giang Nhược ngoảnh đầu, trông thấy Tống Thi Vận thì ngạc nhiên nói: "Chị Tống, sao chị lại ở đây?"
Hôm nay Tống Thi Vận mặc áo khoác màu nâu nhạt, bên trong là váy dạ ôm sát, đội mũ bê rê toát lên nét thuỳ mị xinh đẹp.
Cô đặt túi xách vào chỗ trống cạnh Giang Nhược, đặt mông ngồi xuống: "Tôi từng nói nghệ thuật không tách rời đó thôi, tổ chức cử tôi đi học kỹ năng biểu diễn trước ống kính, xem xem có thể ứng dụng vào biểu diễn trên sân khấu mình được không."
Tất nhiên "tổ chức" là chỉ vũ đoàn Tinh Hồi.
Tuy Giang Nhược không sợ lạ nhưng dù sao có người quen ở bên vẫn thoải mái hơn.
Buổi học sáng kết thúc, hai người trao đổi vở ghi chép nhằm bổ khuyết kiến thức, gọi trêu nhau là "đàn chị" và "đàn em", thế mà tìm được cảm giác làm bài tập hồi đi học thật.
Tan lớp, cả hai cùng ra ngoài giảng đường, Giang Nhược nhân cơ hội hỏi Tống Thi Vận: "Đợt trước có ai gọi điện hỏi chị vụ ngày xưa của em không?"
"Không." Tống Thi Vận đáp: "Nếu có chắc chắn tôi sẽ bảo cậu."
Có vẻ Tịch Dữ Phong chỉ ghi lại tên người biết chuyện chứ không thật sự liên lạc với từng người. Giang Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Ra tới cổng, Tống Thi Vận hỏi Giang Nhược đi đâu, Giang Nhược chỉ vào xe bảo mẫu đỗ bên đường đối diện: "Chiều nay em có buổi chụp ảnh."
Tống Thi Vân nhìn theo hướng tay cậu, chiếc xe bảo mẫu rõ ràng giá rất đắt kia khiến cô hơi ngạc nhiên, trong mắt ánh lên cảm xúc tế nhị.
Lúc quay sang Giang Nhược, cô đã lại nở nụ cười: "Ban đầu tôi còn định giới thiệu vũ đoàn mới cho cậu, nhưng thấy cậu bận thế này thì chắc là không cần."
Tống Thi Vận nói rồi vẫy tay: "Tôi ra chỗ kia gọi xe, tiết sau gặp lại nhé cậu ngôi sao."
Giang Nhược dõi mắt nhìn Tống Thi Vận ngồi lên taxi, đoạn xoay người đi về phía xe bảo mẫu.
Để cho khiêm tốn, trước đó Giang Nhược đã dặn tài xế đừng đỗ xe trước cổng. Khối nghệ sĩ khác cũng nghĩ như vậy, bởi vì lúc băng qua đường, Giang Nhược bắt gặp mấy chiếc xe dừng cạnh dải phân cách xanh hoá nhằm mượn bóng cây che chắn.
Trùng hợp là xe tới đón Tô Dịch đỗ ngay đằng sau xe bảo mẫu của Giang Nhược.
Giang Nhược ở phía sau, trông thấy Tô Dịch sải bước đi sang kéo cửa xe.
Kế đó hắn không lên xe ngay mà trao cho cô gái thò người ra khỏi xe một nụ hôn thắm thiết.
Do khoảng cách không xa, Giang Nhược nhìn rõ cô gái ấy không phải Đường Giai Niệm.
Ngồi vào xe bảo mẫu, Giang Nhược cầm điện thoại lần lữa mãi, cuối cùng vẫn quyết định gửi cho Đường Giai Niệm bức ảnh vừa chụp.
Mới mấy hôm trước Đường Giai Niệm nhắn tin khoe với Giang Nhược quà sinh nhật Tô Dịch tặng, còn nói cô dự định Tết Dương sẽ cầu hôn Tô Dịch.
Giang Nhược hỏi như thế có sớm quá không, cô đáp: "Duyên phận khó kiếm, không ổn định nhanh tôi sợ anh ấy bị người khác cướp mất."
Có phải duyên phận hay chăng thì Giang Nhược không biết, nhưng vụ bị người khác cướp mất đã chắc như đinh đóng cột. Còn điều khiến người ta khinh bỉ nhất là bắt cá hai tay thì rõ ràng Đường Giai Niệm vẫn mù tịt.
Nhớ lại chiếc xe Tô Dịch vừa ngồi, Lâm Hiểu từng phổ cập kiến thức cho cậu rằng đấy là xe các phú bà chuyên dùng, có lẽ gia cảnh của người kia ăn đứt Đường Giai Niệm cũng nên. Nỗi lo ở đoàn phim Oanh bay nay trở thành sự thực, Giang Nhược cảm thấy nếu mai này thất nghiệp, cậu có thể đổi nghề lên cầu vượt bày hàng xem bói.
Nghĩ đến việc Đường Giai Niệm không hề giấu giếm tình cảm yêu mến đối với Tô Dịch và khung cảnh đôi trẻ vụng trộm hôn nhau trong đoàn phim, dù Giang Nhược đã hạ quyết tâm thì cũng không khỏi cảm thấy không đành lòng.
Lúc bấm gửi ảnh cậu chần chừ giây lát, thế mà lại hoa mắt chọn nhầm người, gửi cho An Hà cũng có ảnh đại diện là phim hoạt hình.
Giang Nhược nhận ra thì sợ toát mồ hôi lạnh, may mà phát hiện kịp thời, chắc hẳn An Hà chưa nhìn thấy.
Ai ngờ việc xảy ra bất thình lình, An Hà gửi một dấu hỏi chấm ngay khi cậu vừa thu hồi bức ảnh.
Giang Nhược: ... Mày thấy rồi à?
An Hà: Đoán xem
Giang Nhược: Thấy rồi thì thôi, người mình cả nên không sao, đừng kể cho ai là được
An Hà: Người trong cái giới này đều như vậy, chả có khái niệm chung thuỷ gì đâu
Câu trả lời quái lạ, đến lượt Giang Nhược chậm rãi gõ một dấu hỏi.
An Hà: Trước giờ em tưởng anh biết, dù sao anh với anh ta cũng ký thoả thuận rồi cơ mà
Giang Nhược vẫn không hiểu: Ý gì?
An Hà: Không phải anh không nhìn ra đó chứ? Thật ra em cũng không thấy rõ mặt, nhưng em nhận ra cái xe, đấy là xe của Mạnh Lam
Không chờ Giang Nhược hỏi, An Hà đã nói tiếp: Hay anh chỉ biết người chứ không biết tên? Chị ấy là em của Mạnh Triều, vợ chưa cưới của Tịch Dữ Phong