"Cậu không phủ nhận lần đầu gặp Tịch Dữ Phong đáy lòng đã lờ mờ rung động, nhưng cậu sẽ không mặc kệ bản thân hãm sâu trong ảo tưởng hão huyền."
***
Đến khi vào Cẩm Uyển, Giang Nhược đứng trong thang máy hãy còn mất tập trung.
Thợ trang điểm Lâm Hiểu tự mình xuống đón dùng cùi chỏ huých cậu: "Ê, nhìn bên kia kìa."
Giang Nhược máy móc xoay đầu, ở hướng thang máy dành riêng cho khách VIP, tên trai bao dẫn đám con gái đi trước, đằng sau là Tịch Dữ Phong.
Vẫn sơ mi trắng quần tây, áo bành tô vắt trên khuỷu tay và tay xỏ túi quần.
Vẫn hững hờ không để ý, hệt như đánh rơi đồ rồi trở lại lấy mà nửa đường bị người ta niềm nở mời mọc đành phải quay về.
"Cậu cả nhà họ Tịch đấy." Lâm Hiểu thì thầm tin sốt dẻo: "Ngày xưa nữ phụ đoàn phim bọn mình từng theo anh ta."
Giang Nhược sửng sốt, sau đó chậm chạp bình tĩnh lại: "... Nữ phụ?"
"Ừ, Chu Hân Dao ấy, cái người cao cao dáng siêu đẹp ấy, năm ngoái ở trong giới có tên tuổi gì đâu, năm nay thì tài nguyên tốt hàng đống, đợt trước còn nhận đại diện quảng cáo sản phẩm dưỡng da của hãng W cơ." Nói tới đây, Lâm Hiểu càng bé tiếng hơn: "Cái đó đó, em hiểu mà, phí chia tay."
Giang Nhược chớp mắt, thật ra không quá hiểu.
Cậu nghĩ mãi, đoạn đặt câu hỏi: "Anh ta... trăng hoa lắm ạ?"
Đáng lẽ cậu định hỏi không phải anh ta thích đàn ông ạ, nhưng lời ra đến miệng lại mới lạ khác thường, dẫu sao nghe giọng điệu ban nãy của Tịch Dữ Phong, hẳn là người ngoài vẫn chưa biết chuyện.
Lâm Hiểu cười bảo: "Đám con ông cháu cha bọn họ đều chơi tẹt ga, đến tuổi thì lấy người gia đình chỉ định, lấy xong vẫn ra ngoài chơi tiếp... Em cảm thấy thế có phải trăng hoa không?"
Một tiếng "ting" vang lên, thang máy xuống tầng một, cửa mở.
Bốn bề vắng tanh, bấy giờ Lâm Hiểu mới thôi không nhìn lối đi cho khách VIP.
Giang Nhược cũng nhìn, lại là bóng lưng xa xôi.
Cậu thấy Lâm Hiểu cảm thán: "Mẫu đàn ông như thế, dù không được lợi lộc cũng có người muốn đi theo."
Vấn đề này Giang Nhược không tán thành.
Vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài chỉ thoảng qua như mây khói, thực lực kinh tế mạnh mẽ mới là nền móng vững chắc đời đời.
Cậu không phủ nhận lần đầu gặp Tịch Dữ Phong đáy lòng đã lờ mờ rung động, nhưng cậu sẽ không mặc kệ bản thân hãm sâu trong ảo tưởng hão huyền.
Đây là bài học hiện thực dạy cho cậu.
Nhưng cậu cũng sẽ không cướp đoạt quyền nằm mơ của người khác.
Sau khi vào tiệc, Lâm Hiểu ngồi cùng Giang Nhược lại tám những tin vịt khác, bao gồm mẹ ruột của cậu cả nhà họ Tịch mất sớm, bà chủ hiện nay là một ngôi sao nữ ngài Tịch cưới sau này.
Và thực ra ngôi sao nữ đã sinh con trai cho ngài Tịch từ lâu, cậu hai chẳng kém cậu cả mấy tuổi.
Giang Nhược chỉ lo ăn, còn chụp ảnh phản hồi cho An Hà, ăn xong một con tôm phượng hoàng [1] mới rỗi rãi nói chen: "Thế chẳng phải con sang nhờ mẹ ạ, tiếp theo nên trình diễn vở hai đứa con tranh làm trưởng sao."
[1] Tôm phượng hoàng:
Phim truyền hình toàn diễn như vậy.
Lâm Hiểu bị cậu chọc cười: "Chị thấy chi bằng chú em đừng đóng phim nữa, đi làm biên kịch hay hơn."
"Tối nay em về viết kịch bản ngay, đến lúc đấy chị Lâm nhớ kéo tài trợ hộ em nhé."
"Biến biến biến, cái đồ được nước lấn tới."
"Thật ra em vẫn thích đóng phim."
"Thế ăn ít thôi, muốn ngày mai lên hình sưng như đầu lợn chắc?"
"Em biết rồi... Ấy chị Lâm chị đừng giật đũa của em chứ!"
Bởi vì giữa chừng đạo diễn lên phát biểu, nhà sản xuất hát tặng, nam chính kính rượu cắt bánh ga tô và đủ các tiết mục rườm rà, mà một bữa cơm ăn đến tận hơn mười giờ đêm.
Ngày mai còn phải quay phim, toán nhân viên chủ chốt của đoàn lên ô tô ra về, đám lính tép riu ngồi trước cửa Cẩm Uyển gọi taxi.
Đỡ Lâm Hiểu say bí tỉ vào ghế sau rồi nhờ nhân viên công tác ngồi cùng xe để ý giùm, ngó đèn hậu lập lòe mất hút nơi cuối con đường, bấy giờ Giang Nhược nhìn chung quanh mới phát hiện chỉ còn mình mình.
Nhân viên đỗ xe nói: "Mười phút nữa có chuyến taxi sau, quý khách có thể về sảnh nghỉ ngơi, xe đến tôi sẽ gọi quý khách."
Giang Nhược trở về phòng bèn đi theo bảng chỉ dẫn đến nhà vệ sinh.
Ban nãy tan cuộc người đông đúc tình cảnh hỗn loạn, cậu vẫn chưa kịp rửa tay.
Vào bên trong, Giang Nhược suýt bị chói mù mắt.
Cẩm Uyển không hổ danh khách sạn số một Phong Thành, phục vụ chu đáo đồ ăn thức uống ngon nghẻ đã đành, đến nhà vệ sinh cũng lắp đặt xa hoa hết sức, làm Giang Nhược nhấc chân giẫm xuống cũng sợ phá hỏng bầu không khí ngợp trong vàng son này.
Giang Nhược tạm coi như đang trải nghiệm cuộc sống, tích lũy tư liệu thực tế cho diễn xuất, rửa tay còn ngâm nga hát.
Đến hiện tại, mọi thứ diễn ra trong ngày hôm nay đều vô cùng vui vẻ.
Rửa tay xong đi ra, cách lớp cửa kính trông thấy nhân viên lái xe vẫn đang đứng bên ngoài, taxi chưa tới, Giang Nhược bèn nhân cơ hội ngó dạo loanh quanh.
Lần trước cậu chỉ mải tóm người đòi tiền, không hơi đâu ngắm cảnh, bây giờ quan sát thấy Cẩm Uyển không hoàn toàn trang hoàng theo lối thẩm mỹ th0 tục nhà giàu mới nổi, nhìn ra các bức tranh vẽ tường bày biện trong góc hay hành lang đều được chọn lựa kỹ càng, tương đối nghệ thuật.
Quay phim, ăn chực, ngắm trai đẹp... Giang Nhược đã lâu chưa nhàn rỗi bỗng nghĩ, có lẽ một ngày tốt lành như hôm nay có thể may mắn được ghi vào cuộn tranh ký ức hai mươi hai năm trưởng thành của cậu.
Nếu không đụng phải Trương Thiệu Nguyên.
Dọc cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, Giang Nhược lần theo bức vẽ mang sắc thái tươi đẹp đến một hành lang yên ắng. Đợi cậu xem xong xoay người, vừa vặn đối diện với khuôn mặt bóng dầu đương mỉm cười của Trương Thiệu Nguyên.
"Không ngờ nhỉ..." Người mở miệng trước cũng là gã: "Còn được gặp em ở đây."
Dù nghe ra gì đó từ giọng điệu bất thiện của gã, Giang Nhược vẫn không thể không nở nụ cười: "Khéo quá sếp Trương, ngài lại tới đây uống rượu sao?"
Người Trương Thiệu Nguyên ám đầy mùi rượu, không biết đã nốc bao nhiêu. Gã loạng choạng bước lên vài bước, ánh mắt nhìn Giang Nhược càng trắng trợn tợn: "Trùng hợp phết, anh tìm em lâu lắm rồi, Giang Nhược."
Giang Nhược nghe gã gọi tên mình thì biết ngay vụ lần trước không bịp nổi nữa.
Đúng như dự đoán, Trương Thiệu Nguyên nói thẳng: "Anh hỏi thăm rồi, đứa qua đêm với anh lần trước tên An... An gì gì đó, em khác cậu ta."
Chuyện ập đến quá đột ngột, trong chốc lát Giang Nhược chưa nghĩ ra phải phản ứng thế nào thì đã nghe Trương Thiệu Nguyên cười khà khà, cất giọng: "Em đẹp hơn cậu ta."
Lời khen ngợi khiến người ta nổi hết da gà da vịt, Giang Nhược rùng mình, tựa như có con rắn trườn trên lưng.
Việc xảy ra sau đó đã vượt tầm kiểm soát.
Giang Nhược vốn là kẻ gai góc, cậu che giấu sự nổi loạn trước mặt người khác, nhưng sau lưng bị đụng vào vảy ngược thì không lý nào lại không phản kháng.
Huống chi cậu đã muốn tẩn thằng chó má này từ lần trước.
"Hay là đêm nay..."
Chẳng đợi cái tay của Trương Thiệu Nguyên thò ra, Giang Nhược đã đảo khách thành chủ tóm cổ tay gã, không chút do dự vung một đấm.
Trương Thiệu Nguyên ré lên đau đớn ngã lăn quay, lúc quay đầu sang mặt còn đầy vẻ sửng sốt, như thể không lường được việc bị đòn.
Gã uống rượu nên cơ thể khó chịu, chống tường đứng dậy lại bổ nhào.
Giang Nhược cười khẩy, bước dài về phía trước, túm cổ áo xách nửa người gã lên, tay phải giơ nắm đấm, rõ ràng vẫn chưa đánh đủ.
Trương Thiệu Nguyên giật mình nhắm tịt mắt, chờ chốc lát mà nấm đấm rề rà không rơi xuống.
Gã nghe thấy Giang Nhược nghiến răng nghiến lợi nói: "Đấm kia là đánh thay An Hà, mày còn dám đến lần nữa thì đừng mơ tao tha cho mày."
Năm phút sau, Giang Nhược quay lại nhà vệ sinh, có điều là nhà vệ sinh ở tầng hai, xa hoa lãng phí và cũng yên ắng hơn.
Vòi nước vặn mức to nhất, cậu dí tay vào dòng nước mạnh như thể muốn gột rửa cái bóng nhẫy bẩn thỉu đi đôi với nhau ấy.
Chà sát một lúc lại dần dừng động tác, bởi Giang Nhược nhận ra cảnh tượng này rất giống buổi tối An Hà từ Cẩm Uyển trở về, không xử trí vết thương hay ăn cơm uống nước, cậu ta đứng dưới vòi sen để mặc nước xối ướt người mình.
Có một câu nói hình dung hành vi này... Đó là làm đĩ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.
Cầm tiền của người ta còn đòi bày đặt giả vờ thanh cao.
Không gian vắng vẻ chỉ sót lại tiếng nước chảy tí tách, Giang Nhược cười tự giễu nhìn người trong gương, thầm nghĩ đúng là không ngờ, đến giờ mà mày vẫn giữ giới hạn và lòng tự trọng.
Dềnh dàng giây lát Giang Nhược bèn đi ra.
Tính thời gian chắc taxi cũng tới rồi, cậu đứng trên tầng nhìn xuống, nhân viên đỗ xe đang đẩy cửa đi vào.
Giang Nhược không khỏi tăng nhanh bước chân, nhưng khi đến cửa thang máy cậu lại để ý thấy bóng đen mờ mờ nơi góc tối, đang đợi nhìn kỹ thì bóng đen ấy thình lình phóng đại và tóm lấy tay cậu.
Sau đó cậu bị một sức mạnh to lớn kéo vào hành lang tĩnh mịch bên cạnh, rồi cánh tay khác vòng qua quấn cổ cậu.
Trái tim vừa yên ổn lại đập thình thịch, phản ứng đầu tiên của Giang Nhược là Trương Thiệu Nguyên quay lại trả thù, song rõ ràng thằng cha đấy đã say khướt, chắc không nhanh vậy đâu.
Trong cơn rối ren Giang Nhược vùng vẫy theo bản năng, giơ tay gỡ gọng kìm của người kia. Lướt qua chiếc đồng hồ lạnh giá, cậu vô tình chạm phải làn da nóng bỏng bất thường, đầu ngón tay run bắn không có nguyên do.
Âm sắc vang lên bên tai rất trầm: "Đừng nói."
Giang Nhược im re như ma xui quỷ khiến. Đây cũng là lựa chọn xuất phát từ bản năng, vì cậu biết người sau lưng không thể nào hại mình.
Không thể nào, cũng không cần thiết.
Tới tận lúc tên trai bao dẫn đầu một nhóm người vội vàng lướt qua con đường Giang Nhược vừa đi, tiếng huyên náo "Anh tôi đâu? Còn không mau đi tìm" trôi xa, Giang Nhược mới nhận ra cánh tay khống chế cậu đang từ từng buông lỏng, yếu ớt trượt khỏi vai mình.
Giang Nhược hít một hơi thật sâu nhằm làm dịu hô hấp rối loạn, đoạn xoay người, mượn ánh đèn ngoài hành lang nhìn cho rõ người đang dựa vào tường, trái tim vẫn cầm lòng chẳng đặng co thắt lại.
Có lẽ vì không thoải mái lắm nên người đàn ông tên Tịch Dữ Phong trông hơi mất tinh thần, khom người tựa vai lên tường mới không tới nỗi ngã nhào, mái tóc luôn gọn gàng có vài sợi rủ trước trán, tiếng thở gấp nặng nhọc run run chực đổ.
Hơi thở của anh cũng nóng rực, Giang Nhược đã cảm nhận được lúc anh ghé tai nói chuyện ban nãy.
Triệu chứng hừng hực này không giống sốt, trái lại giống uống phải loại thuốc k1ch dục nào đó hơn.
Dù vậy đôi mắt ấy vẫn phần nào giữ vẻ tỉnh táo. Khi phát hiện người trước mặt sáp đến dò xét, Tịch Dữ Phong lập tức cảnh giác quát: "Cút."
Giang Nhược bĩu môi, nghĩ bụng hàng cao cấp xấu tính quá.
Có điều đã phối hợp rồi, cậu vẫn nên giúp người thì giúp cho trót.
Giang Nhược tiến lên dựng Tịch Dữ Phong dậy, không cho bàn cãi mà hỏi: "Anh ở phòng bao nhiêu?"
Nếu nói trước với Giang Nhược, rằng ngày 29 tháng 2 của năm nào đó cậu sẽ bước vào phòng VIP tại Cẩm Uyển và ngủ lại tại đó, trăm phần trăm Giang Nhược sẽ không tin.
Cậu từng sống trong ngôi nhà trệt cũ kỹ tồi tàn sắp sập, cũng từng sống trong căn phòng trọ mười mấy người thuê chung, từng ngủ dưới gầm cầu gió lùa tám hướng, còn từng ở trong trại tạm giam hơn nửa tháng trời, hai mươi hai năm đổ về trước là tận cùng khốn khổ.
Không ngờ có ngày cậu được nằm trên tấm ga giường tơ tằm mềm nhẵn, cùng với người vốn không nên tiếp xúc.
Chính Giang Nhược cũng không chắc chắn lắm, vừa nãy vào cửa dìu người kia đến giường, liệu có phải mình sợ anh ngã mới không buông tay.
Sau một hồi quay cuồng, hiện giờ Tịch Dữ Phong đang đè phía trên, tay chống cạnh người cậu, hơi thở mang theo mùi rượu phả lên mặt khiến Giang Nhược thoáng chốc ngẩn ngơ.
Rất khó để miêu tả tâm trạng cậu lúc này, là cảm giác hả hê khi tận mắt chứng kiến thần linh ngồi tít trên cao rơi xuống phàm trần, đồng thời vô duyên vô cớ nảy sinh lòng thương tiếc.
Hóa ra tất cả đều bình đẳng, con người có lạnh nhạt đến đâu chăng nữa thì uống loại thuốc này cũng trở nên tham lam nóng ruột.
Giang Nhược nhìn vẻ tỉnh táo dần biến mất trong mắt Tịch Dữ Phong, thứ chiếm đoạt là cơn nóng lan tràn nhanh như bệnh dịch.
Và sự thô bạo đè nén đã lâu cuối cùng cũng được sổ lồng.
Tịch Dữ Phong nhướng mày, hỏi bằng giọng không vui: "Nhìn gì?"
Nhớ đến ánh mắt người đàn ông này nhìn mình trong lần gặp đầu tiên, Giang Nhược nhướn hàng mày, đáp trả: "Hóng trò vui."
Tịch Dữ Phong nghiến răng cố giữ lý trí không nguyên vẹn, dường như Giang Nhược có thể thấy rõ gân xanh nổi lên từ phần cổ kéo dài đến hàm dưới của anh.
Cận kề bờ vực mất khống chế, giọng Tịch Dữ Phong đã khàn nay lại càng khàn: "Nhìn đủ chưa?"
Giang Nhược lắc đầu: "Chưa."
Nháy mắt không khí tàn bạo mạnh mẽ hơn, áp bức tạt vào mặt cậu như thực thể... chỉ thông qua ánh mắt và hơi thở.
Giang Nhược cũng không sợ gì nhiều. Cậu nuốt một hơi dằn nhịp tim đập dồn quá dữ dội, sau đó ngẩng đầu, cố ý thả chậm hô hấp khi áp sát tai Tịch Dữ Phong: "Còn muốn xem thử, anh có thích đàn ông thật không."
Làm vậy hoàn toàn là lòng tham nhất thời trỗi dậy, đã nói không nghĩ ngợi, Giang Nhược sẽ chẳng ước mong xa vời có thể nguyên vẹn ra về.
Ký ức của cậu gần như được lấp kín bằng hai màu trắng đen, không trông thấy sự cằn cỗi cuối bờ. Bảo cậu mất trí cũng được, bảo cậu điên cũng chẳng sao, cậu không quan tâm mà thừa dịp đang không sáng suốt, vẽ thêm một nét vào con đường sai trái.
Dù sao cậu cũng hai bàn tay trắng, không lỗ đi đâu được.
Khoảng cách sát sao tựa như có thể xua hết thứ mùi ngổn ngang bên ngoài rồi ngửi thấy hương tuyết tùng lành lạnh trên người Tịch Dữ Phong. Giang Nhược suy nghĩ viển vông, sao lại có người vừa giống gió vừa giống tuyết, rành rành cách rất gần nhưng vẫn xa vời vợi.
Tuy nhiên biểu cảm lơ đễnh của cậu in trong mắt người bên cạnh, chỉ có thể dùng từ tư tưởng không tập trung để giải thích.
Vì thế khi Giang Nhược chưa kịp phản ứng, bóng đen đã bao phủ từ đầu đến chân, nụ hôn mang mùi sương giá ùn ùn phủ xuống.
***