Và thế là Giang Nhược gửi tin nhắn thoại thứ hai, gọi ra cái tên đã từng nhẩm trong lòng rất nhiều lần: "Tịch Dữ Phong."
***
Nụ cười khựng lại trong thoáng chốc, Giang Nhược buông tay, bỏ qua khuy áo cuối cùng mà ngoảnh đầu ngó bên ngoài: "Đây là nhà anh à? Hôm qua không nhìn kĩ, cho tôi tham quan mở mang kiến thức tí."
Nói rồi cậu tiện tay nhặt áo choàng tắm Tịch Dữ Phong vứt ở mép giường, khoác lên đi ra ngoài.
Đây là một căn nhà cao cấp rộng tầm hai, ba trăm mét vuông, mỗi phòng ngủ đều có phòng tắm riêng, phòng ngủ chính ba mặt là cửa sổ sát đất, ngoài tủ quần áo còn trang bị phòng thay đồ rộng rãi.
Ban công bao quanh bốn phía, Giang Nhược đi một vòng trở về chỗ cũ, bừng tỉnh nói: "Nhà này là một tầng một căn hộ hả."
Một phía trong đó thông với bể bơi lộ thiên, Giang Nhược tới gần, ngồi xuống vẩy nước, nước bể trong veo còn thoang thoảng mùi clo, rõ ràng mới nước thay không lâu.
Lúc đóng phim Giang Nhược từng thấy căn nhà tương tự do đoàn phim thuê, nghe đâu tiền thuê một ngày cao đến năm chữ số.
Đấy còn là bất động sản ở ngoại thành, chứ nơi Giang Nhược đang ở là khu vực tấc đất tấc vàng nằm ngay trung tâm Phong Thành. Nhớ hồi mới tới đây học đại học, có lần ngồi taxi dừng đèn đỏ ở gần đó, tài xế thấy cậu là người tỉnh khác bèn nhiệt tình giới thiệu: "Đây là bất động sản giá cao nhất Phong Thành chúng tôi, mười năm trước đã vậy, bây giờ vẫn vậy. Nhớ năm đó vị trí đắc địa này đắt đến nỗi có tiền cũng chưa chắc mua được."
Khi ấy cậu không để ý, nghĩ là dù sao cả đời cũng chẳng thể an cư ở những nơi thế này, bây giờ trú lại một đêm lại không khỏi cảm thấy khắp người được mạ một lớp vàng.
Đáng tiếc trời chưa sang hè, sáng sớm thời tiết vẫn se se lạnh, bằng không nhất định cậu phải nhảy xuống bơi vài vòng.
Nghịch nước thêm một lát, Giang Nhược lưu luyến đứng dậy trở vào nhà.
Cậu ngẩng đầu bắt gặp Tịch Dữ Phong đứng gần cửa trượt chỗ cậu vừa đi ra, anh đang tựa vào quầy bar, mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Giống như đang hỏi: Xem đủ chưa?
"Xem đủ rồi." Giang Nhược đáp thành thật rồi dạo bước đến trước quầy bar, ngó đống rượu vang xếp ngay ngắn trong tủ tường: "Không có gì ăn sao, tôi đói lắm."
Cậu với tay tới chiếc máy giống máy pha cà phê đặt trên bàn, nhưng bị một bàn tay chống lên mép bàn chặn lại.
Tịch Dữ Phong đổi hướng đứng, cơ thể ngả nhẹ về trước, nghiêng đầu nhìn Giang Nhược.
"Có quên gì không." Anh hỏi.
Lại là giọng điệu trầm xuống biến câu hỏi thành câu trần thuật, Giang Nhược nghe mà trong lòng giật nảy.
Có vẻ kỹ năng đánh trống lảng vốn đã gượng gạo của cậu vô cùng vụng về trước sự gặng hỏi thẳng thừng.
Nhưng vẫn còn vụng về hơn nữa kìa.
Giang Nhược chớp mắt: "Quên gì? Quên hỏi anh tại sao tối qua lại xuất hiện ở đó hả?"
Rồi cậu thể hiện sở trường tự hỏi tự đáp: "Có gì lạ đâu, chẳng phải đám công tử bột các anh toàn chạy đến đấy ư, uống rượu, đánh bài, cưa cẩm minh tinh này... Chỉ là vừa vặn hôm qua tôi cũng có mặt, dù sao cũng không phải phòng tiệc riêng, thế là bị Tổng giám đốc Tịch nhìn thấy."
Tịch Dữ Phong kiên nhẫn nghe hết, không phản bác nhưng ánh mặt lạnh lùng hơn.
Như thể anh hiểu được thái độ của Giang Nhược, bày ra vẻ xa cách "nếu em đã không bằng lòng, tôi cũng chẳng miễn cưỡng". Ký kết quan hệ là anh mời, tiên phong từ bỏ truy hỏi cũng là anh, quyền chủ động mãi mãi nằm trong tay anh.
Như thế lại khiến Giang Nhược cảm thấy ấm ức vì bị đè bẹp.
Vậy nên khi Tịch Dữ Phong xoay người không biết đi đâu, Giang Nhược đứng đằng sau anh cất giọng: "Để tôi suy nghĩ được không?"
Tịch Dữ Phong dừng bước, hơi ngoảnh đầu.
Giang Nhược hít sâu một hơi, không tránh né nữa mà nở nụ cười: "Dù gì đi theo Tổng giám đốc Tịch cũng phải có lòng kiên cường không sợ lời đồn đại, con người tôi yếu đuối lắm, hồi nhỏ bị bạn cùng lớp cười nhạo là đồ lùn cũng khóc nhè, chuyện lớn như này cho tôi chút thời gian cân nhắc, không quá đáng chứ?"
Có lẽ hai chữ "yếu đuối" khiến người ta liên tưởng tới cảnh tượng chứng kiến tại Cẩm Uyển vào hôm qua, sự tương phản quá mạnh mẽ, Giang Nhược nhìn thấy Tịch Dữ Phong mỉm cười.
"Ừm, không quá đáng."
*
Chín giờ sáng, Tịch Dữ Phong đỗ xe dưới hầm gửi xe của tòa nhà văn phòng, đi thang máy lên tầng, Mạnh Triều đã đợi trong phòng họp tầng mười lăm.
Thấy tay anh cầm chìa khoá xe, Mạnh Triều ngạc nhiên: "Sao hôm nay tự lái xe?"
Tịch Dữ Phong nói: "Lão Lưu giúp tôi đưa người đi rồi."
"Cậu ngôi sao họ Giang à?"
"Ừ."
Mạnh Triều tấm tắc: "Ông phải cảm ơn tôi hẳn hoi đấy, nếu tối qua tôi không mật báo..."
"Là báo cáo quân tình." Tịch Dữ Phong tiếp lời: "Căn bản chẳng có ai chuốc rượu em ấy."
"Tôi bốc phét có giới hạn mà, dù sao cũng đúng là người ta ở đấy còn gì."
Tịch Dữ Phong không muốn thảo luận thêm về vụ này, quẳng tài liệu Thi Minh Hú đưa lên bàn: "Bàn việc nghiêm túc."
Hai người bận đến hơn hai giờ chiều mới rảnh.
Mạnh Triều đã nhiều lần bày tỏ không vừa lòng cách làm việc quên tiệt thời gian của Tịch Dữ Phong, lúc này đói không chịu nổi, trợ lý bưng cho cái gì hắn cũng tọng luôn vào mồm mà chẳng buồn nhìn.
Hắn vừa ăn vừa trêu: "Ông cứ liều thế này thì đâu còn cần liên hôn với nhà tôi nữa, một mình ông cũng có thể gầy dựng cả đế quốc thương mại."
Tịch Dữ Phong thì không muốn ăn, nhấc đũa lên lại hạ xuống: "Vốn dĩ cũng không định kéo nhà ông nhà xuống nước."
Đây đã là lần thứ hai anh thể hiện thái độ về việc liên hôn trước mặt Mạnh Triều: Anh không muốn lấy Mạnh Lam, chí ít bây giờ không muốn.
Mạnh Triều nghe vậy lắc đầu: "Thảo nào hôm qua Mạnh Lam giở chứng, đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho tôi hỏi ông đi đâu?"
"Ông kể à?"
"Đương nhiên không, tôi cũng ở Cẩm Uyển mà."
Được hắn nhắc nhở, Tịch Dữ Phong nhớ ra: "Ông ở Cẩm Uyển sao tôi không gặp ông."
"Ở phòng thuê trên tầng." Mạnh Triều đáp: "Tôi vừa quen một bé trai, ngoan ngoãn đáng yêu, sao mà kiềm lòng được."
Tịch Dữ Phong không có hứng thú với đời tư của thằng bạn thân, chủ đề đến đấy là ngừng.
Lại nói về hạng mục hợp tác giữa hai nhà, Tịch Dữ Phong tự hiểu chuyện hợp tác này nhà họ Mạnh chịu thiệt, trả giá nhiều mà rủi ro phải gánh sánh ngang với nhà họ Tịch.
Liên hệ tới thái độ của Mạnh Lam, Tịch Dữ Phong nói: "Thay vì liên hôn, chi bằng nhà ông xử lý nội bộ, có lợi cho phát triển lâu dài sau này hơn."
Ý anh là Mạnh Triều và Mạnh Lam, trên thực tế hai người không có quan hệ huyết thống. Mạnh Triều là con nuôi của nhà họ Mạnh.
Thật ra từng có người nói vậy với Mạnh Triều từ lâu rồi, dù sao cũng cần một danh phận, hắn lại chẳng phải không hiểu lý lẽ ấy, có điều...
"Xử lý nội bộ? Ông tưởng nhà họ Mạnh coi tôi là người nhà thật chắc?" Mạnh Triều vẫn cười đùa cợt nhả, nhưng lúc thốt ra câu ấy lại hơi lạnh lùng: "Trước đây tôi còn bảo hai mẹ con kia là tu hú chiếm tổ nhà ông, giờ ngẫm không phải tôi cũng thế sao?"
Mười bảy năm trước, đứa con út bốn tuổi của nhà họ Mạnh mất tích, tìm kiếm bằng mọi cách đều không có kết quả, từ bấy trở đi nhà họ Mạnh chỉ còn con trưởng Mạnh Triều được nhận nuôi và con gái ruột Mạnh Lam.
Tịch Dữ Phong không thể phát biểu ý kiến về chuyện này. Lúc ấy anh mười một tuổi, rất nhiều việc vẫn chưa thể thấu triệt hoàn toàn.
Anh chỉ nhớ mang máng đợt đó nhà họ Mạnh vô cùng ầm ĩ, bác gái Mạnh không còn sự dịu dàng xưa kia. Có lần Tịch Dữ Phong đến nhà họ Mạnh, vừa vào cửa đã nghe thấy bà đang hét: "Tại cậu, chắc chắn là cậu cố tình làm lạc mất con tôi, chính là cậu đúng không!"
Khi ấy Mạnh Triều mới mười tuổi đứng giữa gian nhà chính, đối mặt với người mẹ mắc chứng cuồng loạn [1] chỉ thốt ra ba chữ: "Không phải con."
[1] Chứng cuồng loạn (Hysteria) là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. (Theo Wikipedia)
Thời gian qua đi, Mạnh Triều lại là người có tâm thế tốt nhất, giữ thái độ chuyện đã qua đều quên sạch sẽ, thậm chí còn thảnh thơi trêu chọc Tịch Dữ Phong: "Mà ông ghép cặp lung tung vậy không sợ Mạnh Lam buồn à?"
Tịch Dữ Phong cũng thoát khỏi hồi ức: "Buồn cái gì?"
Mạnh Triều lại "chậc": "Ông không nhìn ra thật hay là giả ngu thế? Con bé chơi bời bên ngoài mấy năm, thằng nào giao du với nó cũng hơi hơi giống ông."
Tịch Dữ Phong nhíu mày: "Ông nhầm rồi, nó chỉ thích chơi đùa thôi."
Mạnh Triều phá lên cười: "Ông đấy, rõ ràng rất thông minh mà đối diện với tình cảm lại ngốc bỏ xừ."
Hắn nói thêm: "Tôi dám cá chỉ cần người ta không nói ông sẽ chẳng bao giờ biết có người thích ông."
*
Tại phim trường lớn cách đó mười mấy cây số, Giang Nhược vô cớ hắt hơi.
Tiểu Thẩm vội tiến lên: "Thầy Giang bị ốm sao? Tôi pha thuốc bột cho anh nhé."
Giang Nhược xua tay: "Không cần, tự nhiên ngứa mũi thôi."
Trong thời gian tổ B nghỉ giải lao, Tiểu Thẩm cầm sổ tay báo cáo sắp xếp công việc tiếp theo cho Giang Nhược.
Tháng sau Oanh bay đóng máy, cậu nhận được hai lời mời chụp tạp chí thời trang. Sau khi phân tích lợi và hại, Tiểu Thẩm cho rằng có thể chọn một trong hai, tài nguyên thời trang thà ít mà tốt.
Giang Nhược nghe xong không cân nhắc chọn tạp chí nào mà nói: "Với địa vị của tôi, họ chắc chắn không mời nhầm người hả?"
"Không đâu." Tiểu Thẩm đáp: "Danh sách diễn viên đóng Oanh bay đã được tiết lộ, công việc sau đó của nam nữ chính được xếp kín từ lâu rồi, giới truyền thông đánh hơi bén lắm, mời trước cũng là sợ phim chiếu lại cạnh tranh gay gắt hơn."
Giang Nhược vẫn ngờ vực: "Không phải Tổng giám đốc Tịch..."
Chưa dứt câu Tiểu Thẩm đã hiểu, cô nói: "Không phải. Tôi là trợ lý của thầy Giang, mọi công việc đều vây quanh anh, nếu như thế thật cũng không cần thiết phải giấu giếm anh."
Rất có lý, Giang Nhược gật đầu, không gặng hỏi nữa.
Một thời gian sau, Giang Nhược nhận được tin nhắn của Lâm Hiểu, bảo rằng gần đây thằng nhóc cậu hỏi hôm qua cũng đang quay phim ở phim trường lớn.
Đợt trước có tin đồn sau lưng cậu ta có đại gia nâng đỡ, cơ mà hôm qua diễn viên cùng đoàn với cậu ta vừa xác nhận, cậu ta nói mình độc thân, bộ phim này cũng giành lấy bằng thực lực, không ai đứng sau giúp đỡ.
Căn cứ vào thái độ giữ kín như bưng chuyện đi cửa sau trong giới, dám thản nhiên nói ra thì thể nào cũng dứt quan hệ với Trương Thiệu Nguyên rồi.
Giang Nhược thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Hiểu còn dò la được chuyện khác, rằng gã Trương Thiệu Nguyên tái phạm nhiều lần, chuyên lựa những diễn viên không nổi để ra tay, ỷ vào bọn họ thấp cổ bé họng, dù đi kể tất cả việc gã làm cũng chẳng ai quan tâm. Với cả gã đã gặp báo ứng, mấy hôm nay không thấy ló mặt trong giới, nghe đâu bị vợ gã phát hiện, công ty cũng xảy ra vấn đề, phải về nhà thu dọn cục diện rối rắm.
Mặc dù bữa ấy ở Cẩm Uyển ầm ĩ rất to nhưng vẫn không loại trừ một vài khả năng. Giang Nhược hỏi Tiểu Thẩm: "Tổng giám đốc Tịch không nhúng tay vào chuyện của Trương Thiệu Nguyên đấy chứ?"
Tiểu Thẩm nở nụ cười chuyên nghiệp: "Việc này tôi không rõ, thầy Giang có thể hỏi thẳng Tổng giám đốc Tịch."
Giang Nhược không thích cảm giác hoàn toàn mù tịt, càng không thích mắc nợ người khác. Cậu không chần chừ, lập tức gửi tin nhắn cho Tịch Dữ Phong.
Hai mươi phút sau Tịch Dữ Phong trả lời: Ừ.
Giang Nhược:...
Qua một chốc, Tịch Dữ Phong lại nói: Tiện tay.
Giang Nhược muốn hỏi trong chuyện này có mấy phần vì cậu, có điều gõ chữ xong lại xóa hết.
Dù cậu dùng giọng điệu bông đùa cũng khó tránh khỏi ảo tưởng người ta thích mình.
Cậu vẫn đáp cảm ơn, dù sao Tịch Dữ Phong cũng thay cậu làm việc cậu không thể.
Tịch Dữ Phong không trả lời câu đấy mà lái sang chuyện khác: Nghe Tiểu Thẩm nói em đang kiện hủy hợp đồng.
Xem ra anh không nghe được cuộc đối thoại hôm đó với Trương Thiệu Nguyên, không thì cũng không cần nghe Tiểu Thẩm nói.
Giang Nhược bắt chước anh đáp "ừ", vừa định trêu ghẹo, ví dụ như: Lẽ nào Tổng giám đốc Tịch tính điều luật sư giúp tôi thắng kiện thật à?
Đang nhập ký tự thì điện thoại rung, Tịch Dữ Phong gửi tin nhắn tiếp: Tôi cử một luật sư chuyên về vụ kiện loại này trợ giúp, đây là phương thức liên lạc của anh ta.
Đằng sau là một số điện thoại.
Giang Nhược nhìn số điện thoại trên màn hình mà thừ người rất lâu.
Lâu rồi cậu mới lại có được cái cảm giác an toàn khi gặp khó khăn hay chịu tủi hờn, không cần kể lể đã có người chẳng hỏi nguyên nhân hậu quả đứng ra bảo vệ.
Cho dù đối với người ấy đây chỉ là việc "tiện tay" mà thôi.
Sập tối, Giang Nhược gọi điện cho Tịch Dữ Phong.
Anh nhận máy sau ba tiếng tút, đầu dây bên kia rất yên tĩnh, hẳn là đang ở nhà hoặc một nơi như phòng họp.
Như thể biết Giang Nhược muốn nói gì, dù thấy cậu im lặng mãi nhưng Tịch Dữ Phong cũng không thúc giục, nhẫn nại đợi cậu lên tiếng.
Hiện giờ Giang Nhược cảm thấy mình nên hỏi nguyên do trước, chẳng hạn như tại sao lại là tôi, tại sao không hỏi tôi dùng tiền vào đâu, với cả không tính lần bị chuốc thuốc, tại sao sau đó còn dẫn tôi về nhà, tại sao có thể lên giường cùng tôi trong trạng thái tỉnh táo.
Nhưng cậu không thốt nên lời, bởi anh không hề đặt câu hỏi, không hỏi đường đi không hỏi chốn về, chỉ có sự bình tĩnh giải quyết việc chung.
Bên tai cậu như vang lên một giọng nói, dừng lại đi, dừng ở đây thôi, có thể dẫn đến hậu quả mày không gánh vác nổi đâu.
Và một giọng nói khác bảo cậu rằng, đi đi, tiến về phía trước, ít nhất trong khoảnh khắc này mày sẵn lòng mạo hiểm, mày hoàn toàn không muốn dừng.
Thật ra chưa đến mức đấu tranh tâm lý, từ lúc gọi điện thoại Giang Nhược đã hạ quyết tâm. Một trong hai giọng nói được khuếch đại vô ngần, như triều dâng nhanh chóng và mãnh liệt nhấn chìm giọng nói kia.
"Tôi muốn xem chứng minh thư của anh."
Đây là câu đầu tiên Giang Nhược thốt ra.
Rõ ràng người đối diện không hiểu cách hành xử lạ lùng của cậu: "Chứng minh thư?"
"Đúng vậy, chứng minh thư." Giang Nhược nói: "Chắc hẳn anh đã nắm rõ tình hình của tôi rồi, tôi không có bản lĩnh như anh, sợ bị lừa nên muốn xác nhận anh có phải người thật hay không, yêu cầu này hẳn là hợp lý chứ?"
Đầu dây bên kia trầm mặc chốc lát, đoạn vang lên tiếng cười khẽ.
Cúp máy, Giang Nhược dựa vào số điện thoại gửi lời mời thêm bạn Wechat, gần như ngay sau khi chấp nhận, một tấm ảnh được gửi qua.
Giang Nhược mở ra xem, vỏn vẹn vài hàng chữ ghi thông tin và tấm ảnh thẻ ở góc trên bên phải.
Bức ảnh quá nghiêm túc lại làm giảm tính công kích trời sinh mà gương mặt mày rậm mắt to toát ra. Tầm nhìn lướt xuống dừng trên hàng số, Giang Nhược lấy hai năm trừ cho nhau thì biết anh hơn mình sáu tuổi.
Xem xong cậu gửi tin nhắn thoại: "Tổng giám đốc Tịch chẳng thèm xóa số, không sợ tôi in chứng minh thư của anh đi vay nặng lãi à?"
Có lẽ Tịch Dữ Phong đang bận việc nên không trả lời ngay. Tới khi Giang Nhược ăn xong bữa tối cầm điện thoại lên mới trông thấy tin nhắn văn bản: Đâu dễ vay như thế.
Giang Nhược nghĩ thầm cái anh này thật chẳng có tí tế bào hài hước nào, mỉm cười đáp lại: Hoàn tất xác nhận thân phận, vậy sau này tôi nên gọi anh là gì?
Nhờ khả năng thích ứng tài tình, Giang Nhược thay đổi nhận thức về thân phận của mình rất nhanh, nghĩ đến trước đây từng gọi "Tổng giám đốc Tịch" với "cậu Tịch" quá nhiều, thành thử gọi bằng hai danh xưng ấy lại mang ý trào phúng, nếu đã chấp nhận mối quan hệ này thì không thể cứ đá đểu người ta mãi được.
Tịch Dữ Phong trả lời: Tùy em.
Giang Nhược đang suy xét phạm vi câu "tùy em" thì có cơn gió bất chợt thổi qua mặt, pha trộn mùi cỏ cây, khẽ khàng phe phẩy tóc mai m3m mại.
Cậu hỏi: Tôi có thể gọi thẳng tên anh không?
Tịch Dữ Phong nói: Được.
Và thế là Giang Nhược gửi tin nhắn thoại thứ hai, gọi ra cái tên đã từng nhẩm trong lòng rất nhiều lần: "Tịch Dữ Phong."
Cậu thốt từng chữ thật chậm rãi, ngoại trừ ngượng miệng còn có cảm giác hơi không chắc chắn.
Có lẽ Tịch Dữ Phong đã hết bận, tin nhắn gửi sang cũng là tin nhắn thoại.
Chỉ một giây ngắn ngủi cũng đủ để nói ra câu đáp lại rõ ràng chính xác: "Ừm."
***