Tín Đồ Shopping Và Chị Gái

Chương 3




ĐÓ LÀ MỘT CÁI TÚI THIÊN THẦN. Bằng xương bằng thịt.

Tôi cứ nghĩ là mọi nơi đều đã cháy hàng. Tôi cứ nghĩ rằng không thể nào cầm được vào chiếc túi đó.

Người phụ nữ kiểu cách đặt cái túi xuống trên một bệ da lộn màu nâu và đứng lùi lại để thán phục nó. Cả cửa hàng rơi vào im lặng. Như thể một thành viên hoàng gia đã đến. Hoặc là một ngôi sao điện ảnh.

Tôi sững sờ.

Thậr choáng váng. Hoàn toàn choáng váng. Lớp da dê trông mềm như bơ. Những viên aquamarin hắt ánh sáng thanh nhã lên hình thiên thần vẽ tay. Và bên dưới là chữ Dante lấp lánh như kim cương.

Chân tôi hoàn toàn run rẩy và tay đổ mồ hôi. Còn hơn cả khi nhìn thấy hổ trắng ở Bengal. Ý tôi là cứ thử đối diện với nó mà xem. Túi Thiên Thần có khi còn quý hiếm hơn hổ trắng.

Và có một cái đang ở ngay trước mũi tôi.

Ý tưởng Mình có thể mua nó lóe lên trong óc tôi. Mình có thể mua nó

“Thưa cô? Thưa bà? Bà có nghe thấy tôi nói không?” Một giọng nói xuyên qua những ý nghĩ của tôi, và tôi nhận ra cô Silvia ở quầy thanh toán đang cố khiến tôi chú ý.

“Ôi,” tôi nói, bối rối. “Vâng.” Tôi lấy bút ký đại một chữ ký cũ nào đấy. “À... đấy có phải là túi Thiên Thần thật không?”

“Đúng nó đấy,” cô ta nói với giọng lạnh lùng chán nản, như một tay vệ sĩ thân thiết với ban nhạc và quá quen với việc xử lý những kẻ hâm mộ cuồng tín.

“Bao nhiêu...” Tôi nuốt nước bọt. “Nó bao nhiêu tiền thế?”

“Hai nghìn euro.”

“Phải.” Tôi gật đầu.

Hai nghìn euro. Cho một cái túi.

Nhưng nếu mình có một cái túi Thiên Thần thì sẽ không cần mua thêm quần áo mới nữa. Không bao giờ cần nữa. Ai lại cần váy mới khi đã có chiếc túi sành điệu nhất quả đất chứ?

Tôi không quan tâm đến giá tiền. Tôi nhất định phải có nó.

“Tôi muốn mua nó,” tôi nói vội.

Sự im lặng bàng hoàng trùm lên cửa hàng - rồi tất cả nhân viên bán hàng cười lên hàng tràng ầm ĩ.

“Bà không thể mua cái túi đó được,” Silvia nói đầy thương cảm. “Có cả một danh sách chờ.”

Ồ. Danh sách chờ. Tất nhiên là phải có danh sách chờ ngốc thật.

“Bà có muốn ghi tên vào danh sách không?” Silvia hỏi khi trả lại tôi thẻ tín dụng.

OK, hãy tỉnh táo nào. Mình không định gia nhập danh sách chờ mua hàng ở Milan. Ý mình là, đầu tiên thì, làm sao mà mang nó về nhà được? Mình sẽ phải bảo họ gửi nó qua FedEx. Hoặc là lại phải quay lại đây, hoặc là...

“Có chứ,” tôi nghe thấy mình đang nói. “Có, làm ơn.”

Sau khi tôi viết những thông tin về mình, Silvia quẳng mẫu đơn vào ngăn kéo. “Chúng tôi sẽ gọi cho bà khi nào có hàng.”

“Và... khoảng khi nào thì có?” Tỏi cố để giọng mình nghe không quá khắc khoải.

“Tôi không thể nói trước được.” Cô ta nhún vai.

“Có bao nhiêu người xếp hàng trước tôi rồi?”

“Chúng tôi không tiết lộ những thông tin như vậy.”

“Thôi được.”

Tôi cảm thấy một mũi tên thất vọng nhỏ xíu đâm vào mình. Tôi muốn nói là nó ở đó. Cái túi ở đó, cách tôi có vài mét... mà tôi không thể có.

Thôi không sao. Mình đã ở trong danh sách rồi. Mình cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa.

Tôi nhấc chiếc túi đựng thắt lưng của Luke lên và chậm chạp bước đi, dừng lại bên chiếc túi Thiên Thần. Trời ơi, nó đẹp ngạt thở. Chiếc túi đẹp nhất, tuyệt vời

Một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi.

“Tôi chỉ đang tự hỏi,” tôi nói, lao vội trở lại quầy thanh toán. “Cô có chắc là ai trong danh sách cũng muốn có cái túi không?”

“Họ có trong danh sách.” Silvia nói câu này như thể đang nói với một kẻ hoàn toàn thiểu năng vậy.

“Vâng, nhưng họ có thể đã đổi ý hết rồi,” tôi giải thích, từ ngữ tuôn ra trong sự phấn khích. “Hoặc là đã mua được một cái rồi! Và như thế sẽ đến lượt tôi. Cô không hiểu sao? Tôi có thể có chiếc túi này!”

Sao mà trông cô ta lại có thể thờ ơ đến thế nhỉ? Cô ta không hiểu điều này quan trọng thế nào sao?

“Chúng tôi sẽ lần lượt liên hệ với khách hàng,” Silvia nói. “Chúng tôi sẽ liên hệ nếu chiếc túi này có thể được dành cho bà.”

“Tôi có thể làm điều đó cho cô, nếu cô muốn,” tôi nói, cố tỏ ý muốn giúp đỡ. “Nếu cô cho tôi số điện thoại của họ.”

Silvia im lặng nhìn tôi một lát.

“Không, cảm ơn bà. Chúng tôi sẽ liên lạc lại.”

“Thôi được rồi,” tôi nói, thở hắt ra. “Thôi được, cảm ơn.”

Mình chẳng thể làm gì hơn được nữa. Mình sẽ thôi không nghĩ về nó nữa và tận hưởng phần còn lại của Milan. Chính xác. Tôi liếc nhìn túi Thiên Thần lần cuối một cách đầy tiếc nuối rồi bước thẳng ra ngoài cửa hàng. Mình sẽ không bị chuyện này ám ảnh. Mình thậm chí sẽ không nghĩ ngợi về nó nữa. Mình sẽ tập trung vào... văn hóa

Tôi đột ngột đứng sững lại giữa đường. Tôi đã cho Silvia số điện thoại nhà riêng của Luke ở London. Nhưng chẳng phải là trước đó anh đã nói gì đấy về chuyện đặt đường dây điện thoại mới hay sao?

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chỉ để lại một số điện thoại không gọi được?

Tôi nhanh chóng đi ngược trở lại và lao vào cửa hàng một lần nữa. “Xin chào!” tôi nói không kịp thở. “Tôi chỉ nghĩ là tôi nên đưa cho cô những thông tin liên lạc khác, trong trường hợp cô không thể gọi được.” Tôi lục tung túi xách và lôi ra tấm danh thiếp của Luke. “Đây là công ty chồng tôi.”

“Tốt quá.” Silvia nói, hơi mệt mỏi.

“Chỉ có điều... xin hãy cẩn thận, nếu cô nói chuyện với anh ấy, đừng nhắc đến từ túi nào cả.” Tôi hơi thấp giọng xuống. “Hãy nói là ‘Thiên Thần đã hạ cánh’.”

“Thiên Thần đã hạ cánh,” Silvia nhắc lại, viết lại câu đó như thể cô ta luôn thực hiện những cuộc điện thoại mật.

Điều mà, giờ thì tôi nghĩ là, có khi cô ấy luôn làm thật. “Cô sẽ xin gặp Luke Brandon,” tôi vừa giải thích vừa đưa danh thiếp. “Công ty Truyền thông Brandon. Anh ấy là chồng tôi.”

Phía bên kia cửa hàng, tôi để ý thấy Ngài Cashmere đang xem xét mấy đôi găng tay da.

“Luke Brandon,” Silvia nhắc lại. “Được rồi ạ.” cô cất tấm danh thiếp đi và gật đầu ra ý muốn kết thúc câu chuyện với tôi.

“Thế cô đã gọi cho ai trong danh sách chưa?” Tôi không thể không hỏi thế được.

“Thưa Bà Brandon,” Silvia nổi cáu cắt ngang. “Bà sẽ phải đợi đến lượt mình! Tôi không thể làm gì nhiều hơn thế!”

“Cô chắc không?” Một giọng bực tức chen vào và cả hai chúng tôi đều ngẩng lên thấy Ngài Cashmere đang từ phía kia cửa hàng tiến lại. Ông ta định làm gì nhỉ?

“Xin lỗi?” Silvia cao giọng, còn ông ta thì nháy mắt với tôi.

“Đừng để họ lừa chứ, cô gái.” Ông ta quay sang Silvia. “Nếu muốn thì cô có thể bán cho cô đây chiếc túi này.” Ông ta chỉ ngón tay cái múp míp vào chiếc túi Thiên Thần trên bục và rít một hơi xì gà.

“Thưa ngài...”

“Tôi đã nghe từ nãy đến giờ. Nếu cô vẫn chưa gọi cho ai trong danh sách chờ, họ sẽ không biết là chiếc túi đã đến nơi và thậm chí còn chẳng biết rằng nó có tồn tại.” Ông ta ngừng lại đầy ngụ ý. “Và cô có cô gái trẻ này ở đây, muốn mua nó.”

“Vấn đề không phải ở đó, thưa ngài.” Silvia gượng gạo cười với ông ra. “Đây là một cam kết nghiêm ngặt...”

“Các cô có ngoại lệ. Đừng có nói với tôi là không có. Này, Roberto!” ông ta bất ngờ gọi. Anh chàng đeo kính gọng đen vội vàng tiến lại từ đâu đó phía sau.

“Thưa ngài Temple?” anh ta nói nhỏ nhẹ, liếc nhìn tôi. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”

“Nếu tôi muốn chiếc túi này cho cô bạn của tôi, anh có bán cho tôi không?” Ông ta nhả một làn khói và nhướng mày về phía tôi. Trông ông ta như kiểu rất khoái chuyện này vậy.

Roberto đưa mắt sang Silvia, người đang quay ngoắt lại phía tôi, trợn mắt. Tôi có thể thấy Roberto đang cân nhắc tình huống, não anh ta đang hoạt động rất mạ

“Thưa ngài Temple.” Anh ta quay sang người đàn ông cười cầu tài. “Ngài là khách hàng đặc biệt. Đó là chuyện khác...”

“Anh sẽ bán chứ?”

“Vâng,” Roberto nói, sau khi ngưng một chút.

“Thế thì tốt rồi.” Người đàn ông nhìn Roberto chờ đợi.

Im lặng. Tôi nín thở.

“Silvia,” cuối cùng thì Roberto cũng lên tiếng. “Gói cái túi lại cho bà đây.”

Ôi lạy CHÚA!

“Rất hân hạnh,” Silvia nói, liếc xéo tôi tức tối.

Không thể tin được điều này đã xảy ra.

“Tôi... Tôi không biết phải cảm ơn ông ra sao nữa!” tôi lắp bắp. “Đó là điều tuyệt vời nhất mà một người đã từng làm cho tôi, từ trước đến giờ!”

“Rất hân hạnh.” Người đàn ông cúi đầu và chìa tay ra bắt. “Nathan Temple.”

“Becky Bloomwood,” tôi nói khi bắt tay. “Í, quên, Brandon.”

“Cô thực sự muốn chiếc túi đó.” Ông ta nhướng mày tán thưởng. “Chưa từng thấy ai như thế bao giờ.”

“Tôi đến chết vì nó mất!” tôi thừa nhận, cười lớn. Tôi vô cùng biết ơn ông!”

Nathan Temple xua xua tay kiểu “đừng nói chuyện ơn huệ làm gì” rồi lấy bật lửa châm lại điếu xì gà vừa tắt. Ông ta lại ngước lên khi bập bập điếu xì gà.

“Brandon... như trong tên Luke Brandon à?”

“Ông biết Luke sao?” tôi ngạc nhiên. “Thật trùng hợp!”

“Nghe danh thôi.” Ông nhả ra một đám khói xì gà. “Anh ấy khá nổi danh, chồng cô ấy. Theo tôi được biết thì anh ấy đang đi làm lại sau một năm nghỉ đúng không?”

“À... vâng.” Tôi nói, ngạc nhiên, “Sao ông biết?”

Narhan Temple lại nháy mắt.

“Tôi để ý anh ấy lâu rồi. Một người có tài đấy. Vài năm trước, tất cả các ngân hàng đều nhảy vào cung cấp dịch vụ trên mạng. Nhưng ngân hàng được biết đến nhiều nhất là SBG. Khách hàng của chồng cô đấy.”

“Ngài Temple.” Roberto hối hả tiến lại đưa cho người bạn mới của tôi mấy túi hàng. “Phần còn lại sẽ được gửi đi theo yêu cầu của ngài...”

“Tốt lắm, Roberto,” Nathan Temple nói, vỗ vỗ lưng anh ta. “Hẹn gặp anh sang năm.”

“Xin hãy để tôi mời ngài uống nước,” tôi nói nhanh. “Hay mời ngài ăn trưa! Hoặc... bất cứ cái gì đấy!”

“Rất tiếc, tôi phải đi rồi. Dù sao thì đó cũng là một lời mời dễ thương.”

“Nhưng tôi muốn cảm ơn vì điều ôngTôi vô cùng biết ơn ông!”

Narhan Temple đưa tay lên khiêm tốn.

“Ai biết được đấy, ngày nào đó cô sẽ giúp lại tôi thì sao?”

“Bất cứ điều gì!” tôi thốt lên một cách phấn khởi, và ông ta mỉm cười. “Chúc cô vui với chiếc túi nhé. Đi thôi, Harvey.”

Chẳng biết từ đâu ra, một người đàn ông tóc vàng gầy gò mặc com lê sọc trắng xuất hiện. Anh ta đỡ những chiếc túi từ tay Nathan Temple rồi cả hai ra khỏi cửa hàng.

Tôi dựa vào quầy thanh toán, sung sướng ngất ngây. Mình đã có túi Thiên Thần. Mình đã có một cái túi Thiên Thần!

“Hai nghìn euro,” một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng tỏi.

À phải. Suýt nữa tôi quên béng phần hai nghìn euro.

Theo phản xạ, tôi với lấy cái ví - rồi ngừng lại. Tất nhiên rồi. Tôi không có ví. Và tôi đã tiêu sạch tiền trong thẻ Visa để mua thắt lưng cho Luke… và tôi chỉ có bảy euro tiền mặt.

Silvia nhíu mắt khi thấy tôi ngập ngừng.

“Nếu bà có khó khăn trong việc thanh toán thì...” cô ta mở lời.

“Tôi không có khó khăn nào trong việc thanh toán cả!” tôi đáp ngay lập tức. “Tôi chỉ cần một phút thôi.”

Silvia khoanh tay lại một cách nghi ngại khi tôi thọc tay vào túi lần nữa và lôi ra hộp phấn phủ hiệu Bobbi Brown

[1] Bobbi Brown, chuyên gia trang điểm và chủ tịch tập đoàn mỹ phẩm cao cấp Bobbi Brown với 400 cửa hàng trên 20 nước trên thế giới.

“Cô có búa không?” tôi nói. “Hay cái gì nặng nặng cũng được?” Silvia nhìn tôi như thể tôi đã hoàn toàn hóa điên.

“Bất cứ cái gì có thể...” Đột nhiên tôi nhìn thấy cái dập ghim trông có vẻ nặng đặt trên quầy thanh toán. Tôi nhấc nó lên và bắt đầu dùng hết sức đập thật mạnh vào hộp phấn.

“Oddìo [2]!” Silvia hét lên.

[2] Tiếng Ý: Ối trời ơi!

“Không sao đâu!” tôi nói, hơi hoảng hốt. “Tôi chỉ cần... được rồi!”

Cái hộp phấn vỡ ra thành từng mảnh. Tôi đắc thắng lôi ra mộr cái thẻ Master Card vốn được gắn keo vào mặt trong của nó. Thẻ dùng trong tình huống khẩn cấp, thẻ báo động đỏ của tôi. Luke không hề hay biết về cái này. Trừ khi anh chụp X-quang.

Tôi nảy ra ý tưởng giấu thẻ tín dụng trong hộp phấn sau khi đọc một bài báo tuyệt vời về quản lý tiền bạc. Không phải tôi có vấn đề gì lớn với tiền bạc hay gì đấy đại loại thế. Nhưng hồi trước, tôi từng có một... cuộc khủng hoảng kỳ cục nho nhỏ.

Vì thế nên ý tưởng này với tôi thật hay ho. Tất cả những gì cần làm là cất thẻ tín dụng ở nơi nào đấy khó lấy, như là cho nó đóng băng trong đá hay là khâu nó vào lớp vải lót túi xách, như thế bạn sẽ có thêm thời gian để suy nghĩ lại trước khi mua một món đồ nào đấy. Rõ ràng là chiến thuật đơn giản này có thể giảm đến chín mươi phần trăm những vụ mua sắm không cần thiết!

Và tôi phải nói là nó thực sự có tác dụng! Nhượcduy nhất là tôi cứ phải mua hộp phấn mới mãi, cũng hơi tốn kém.

“Tôi sẽ trả bằng thẻ này,” tôi nói và đưa nó cho Silvia, cô ta đang nhìn tôi chòng chọc như kiểu tôi là một con điên nguy hiểm. Cô ta rón rén đưa nó qua máy, và một phút sau tôi nguệch ngoạc ký tên lên hóa đơn. Tôi dúi nó vào tay cô ta, cô ta kẹp nó vào cặp tài liệu rồi cất vào ngăn kéo.

Ngừng lại một chút. Tôi gần như nổ tung vì chờ đợi.

“Như vậy... tôi lấy túi được chưa?” tôi nói.

“Của bà đây,” cô ta nói, mặt tối sầm, và đưa tôi cái túi đựng màu kem.

Tay tôi nắm chặt cái quai xách và cảm thấy một niềm vui tinh khiết, trọn vẹn đang trào dâng.

Nó là của mình rồi.

***

Khi về khách sạn tối hôm đó tôi như lơ lửng trên mây. Đây là một trong những ngày đẹp nhất đời tôi. Tôi dành cả buổi chiều đi tới đi lui khu Monrcnapoleone, trên vai khoe chiếc túi Thiên Thần mới nổi bật... và ai cũng thán phục nó. Trên thực tế, mọi người không chỉ thán phục nó... họ dán mắt vào nó. Cứ như tôi bỗng trở thành siêu sao vậy!

Có khoảng hai mươi người đã chạy đến hỏi tôi mua nó ở đâu, và một phụ nữ đeo kính mát sẫm màu, người nhất định phải là một ngôi sao điện ảnh Ý đã sai lái xe riêng đến và đề nghị trả ba ngàn euro cho nó. Và tuyệt nhất là tôi liên tục nghe thấy mọi người cứ nói, “La ragazza con la borsa di Angel” Câu này tôi tra được là “Cô gái đeo túi Thiên Thần!” Họ gọi tôi như thế đấy!

Tôi trôi bồng bềnh trong hạnh phúc qua chiếc cửa vào phòng chờ khách sạn và thấy Luke đang đứng gần quầy lễ tân.

“Em đây rồi!” anh nói, nghe có vẻ nhẹ nhõm. “Anh bắt đầu thấy lo rồi đấy! Taxi của chúng ta đến rồi.” Anh dẫn tôi ra, đẩy vào chiếc taxi chờ sẵn và sập cửa. “Đến sân bay Linate,” anh bảo người lái xe, anh ta ngay tức khắc phóng vụt vào dòng xe cuồn cuộn, hòa vào bản hợp xướng còi xe inh ỏi.

“Vậy, hôm nay thế nào hả anh?” tôi nói, cố gắng bình tĩnh khi chúng tôi suýt bị một cái taxi khác đâm phải. “Cuộc họp thế nào anh?”

“Tốt đẹp cả! Nếu bọn anh thuyết phục được Arcodas Group trở thành khách hàng thì đấy sẽ thật sự là một tin tốt lành. Hiện tại họ đang cực kỳ phát đạt. Sắp đến quãng thời gian sôi động lắm đây.”

“Thế... anh có nghĩ là bọn anh thuyết phục được họ không?”

“Bọn anh sẽ phải cố chứ. Khi nào trở về anh sẽ bắt đầu chuẩn bị đòn quyết định. Nhưng anh đang tràn đầy hy vọng. Anh cực kỳ hy vọng.”

“Anh giỏi quá!” tôi mỉm cười với anh. “Mà tóc anh có ổn không?”

“Tóc anh không sao.” Anh cười gượng gạo. “Thực tế là... mọi người đều ngưỡng mộ nó.”

“Anh thấy chưa?” tôi vui sướng nói. “Em biết sẽ thế mà!”

“Còn ngày hôm nay của em thì thế nào?” Luke nói khi chúng tôi cua qua một góc phố với vận tốc một trăm dặm một giờ.

“Tuyệt vời!” tôi thấy hạnh phúc trào dâng. “Tuyệt đối hoàn hảo. Em say mê Milan!”

“Thật không?” Trông Luke ngạc nhiên thích thú. “Ngay cả khi không có cái này?” Anh thò ttúi và lấy ví tôi ra.

“Ngay cả khi không có ví!” tôi nói, khẽ cười. “Mặc dù vậy... em đã cố xoay xở mua một thứ nho nhỏ.”

Tôi lấy ra cái gói bọc giấy màu đồng và háo hức nhìn Luke lôi cái thắt lưng ra.

“Becky, thật… tuyệt vời!” anh nói. “Hoàn toàn...” Anh nói nhỏ dần rồi ngưng lại, lật qua lật lại nó trên tay.

“Cái này là để thay cho cái em đã làm hỏng,” tôi giải thích. “Bằng keo tẩy lông nóng ấy, anh nhớ không?”

“Anh nhớ chứ.” Giọng anh thật sự xúc động. “Và... thật sự đây là tất cả những gì em mua ở Milan sao? Một món quà cho anh ư?”

“À ờ...”

Tôi nhún vai chẳng nói phải cũng chẳng bảo không rồi hắng giọng, câu giờ.

Hôn nhân phải dựa trên sự thành thực và lòng tin. Nếu tôi không nói với anh ấy chuyện túi Thiên Thần thì tôi đang phản bội lòng tin đó.

Nhưng nếu tôi mà đi nói với anh... tôi sẽ phải giải thích về cái thẻ dùng trong tình trạng khẩn cấp, cái thẻ báo động đỏ của mình. Cái này thì tôi không chắc có phải là ý tưỏng hay không.

Tôi không muốn làm hỏng khoảnh khắc quý giá cuối cùng của kỳ trăng mật bằng một cuộc tranh luận ngu ngốc nào đấy.

Nhưng mình đã cưới nhau rồi, tôi nghĩ khi cảm xúc ào ạt ùa tới. Mình đã thành vợ chồng. Mình không nên giữ bí mật chuyên gì với nhau. OK, mình sẽ nói với anh ấy

“Luke...”

“Khoan đã.” Luke cắt ngang, giọng hơi thô lỗ. “Becky, anh muốn xin lỗi.”

Xin lỗi ư?

“Em nói em đã thay đổi. Em nói em đã trưởng thành. Và... thực sự là thế.” Anh xòe tay. “Thú thật là anh đã nghĩ em sẽ trở lại khách sạn sau khi đã mua hết rất nhiều tiền.”

Ôi trời.

“Ừm... Luke...” tôi đánh bạo.

“Anh tự thấy xấu hổ,” anh nói, cau mày. “Giờ thì em đang ở đây, đây là chuyến đi thăm kinh đô thời trang thế giới đầu tiên của em và tất cả những gì em mua là một món quà cho anh. Becky... anh thực sự cảm động.” Anh thốt lên, xúc động lạc cả giọng. “Chandra đã đúng. Em thực sự có một tâm hồn đẹp.”

Im lặng. Đã đến lúc phải nói cho anh biết sự thật.

Nhưng làm sao tôi có thể nói với anh rằng tôi không hề có một tâm hồn đẹp mà chỉ có một tâm hồn bình thường cũ kỹ tồi tàn thôi?

“À thì...” Tôi thấy mình đang gấp đi gấp lại tờ giấy gói màu đồng như bị ma ám. “Ừm... anh biết đấy. Chỉ là cái thắt lưng thôi mà!”

“Với anh thì nó không chỉ là một cái thắt lưng,” anh nói khẽ. “Nó là biểu tượng cho cuộc hôn nhân của chúng ta.” Anh nắm chặt tay tôi một lát, rồi mỉm cười. “Anh xin lỗi… vừa nãy em muốn nói gì ấy nhỉ?”

Mình vẫn có thể thú nhận. Mình vẫn có thể làm

“À... thì... Em chỉ định nói với anh là... cái khóa thắt lưng chỉnh được đấy.” Tôi khẽ mỉm cười với anh, nụ cười không được tươi lắm, rồi quay đi, vờ như thích thú với cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Thôi xong. Thế là mình đã không nói sự thật.

Nhưng tôi tự bào chữa là nếu anh chỉ cần chú tâm khi tôi đọc bài báo trên tờ Vogue đó cho anh nghe thì anh đã tự thấy rồi. Ý tôi là tôi chẳng giấu giếm hay làm gì cả. Tôi đang ở đây, trên tay là một trong những biểu tượng đẳng cấp được thèm khát nhất thế giới - và anh thì thậm chí còn chẳng thể nhận ra!

Và dẫu sao thì đây chắc chắn cũng sẽ là lần cuối cùng tôi nói dối anh. Từ giờ trở đi, sẽ không có thêm lời nói dối vô hại, lời nói dối hơi có hại hay lời bịa đặt nào nữa. Chúng tôi sẽ có một cuộc hôn nhân hoàn hảo dựa trên sự trung thực và lòng tin. Đúng thế. Mọi người sẽ thán phục lối sống hòa hợp yêu thương lẫn nhau của chúng tôi, và người ta sẽ gọi chúng tôi là Cặp vợ chồng...

“Đến sân bay Linate rồi!” Giọng người lái xe cắt ngang những suy nghĩ của tôi. Tôi quay sang nhìn Luke, tự nhiên thấy lo sợ hồi hộp.

“Ta đến nơi rồi,” anh nói, nhìn vào mắt tôi. “Em vẫn muốn về nhà chứ?”

“Tất nhiên rồi!” tôi đáp như đinh đóng cột, cố lờ cảm giác nóng ruột đi.

Tôi ra khỏi taxi và duỗi thẳng chân. Hành khách đẩy xe chở hành lý đang đi lại lộn xộn, một chiếc máy bay vừa rồ máy như sấm vừa cất cánh, gần như ngay trên đầu tôi.

Trời ơi, chúng tôi đang thực sự làm thế. Vài giờ nữa thôi chúng tôi sẽ ở London. Sau ngần ấy tháng đi du lịch.

“Nhân tiện,” Luke nói. “Chiều nay mẹ em vừa ắn tin vào máy anh. Bà muốn biết xem chúng ta vẫn đang ở Sri Lanka hay đã đến Malaysia rồi.”

Anh nhướng mày một cách hài hước về phía tôi, và tôi bật cười khúc khích. Mọi người sẽ sốc lắm đây! Họ sẽ giật mình khi thấy chúng tôi!

Và rồi tự dưng tôi thấy tràn đầy phấn khích. Chúng tôi đang trên đường về nhà!