Tín Đồ Shopping Oanh Tạc Manhattan

Chương 15




MỘT TUẦN TRÔI QUA, Tôi hoàn toàn không thiết nghe ngóng tin tức từ Micheal nữa. Tôi sẽ chẳng thèm nghe bất cứ đièu gì anh ấy nói với Luke nữa. Tôi có cảm giác cuộc đời mình thế là hết. Luke, nước Mỹ, truyền hình, tất cả. Đã đến lúc phải bắt đầu lại từ đầu.

Tôi cố gắng giữ cho mình lạc quan, và tự nhủ còn có rất nhiều con đường mở ra trước mắt.

Nhưng bước tiếp theo trong sự nghiệp của một chuyên gia tài chính truyền hình là gì? Tôi đã gọi điện cho một nhân viên truyền hình, và thấy buồn nản trước cái cách nói của cô ta giống hệt những người làm truyền hình ở Mỹ. Cô ta nói rất vui khi nhận được điện thoại của tôi, rằng tìm cho tôi một công việc chẳng có gì khó khăn cả - tất nhiên là trừ cái chương trình mà tôi bị buộc thôi việc - và rằng cô ấy sẽ gọi lại cho tôi ngay hôm đó với những tin tốt lành. Sau đó cô ta bặt tăm.

Vì thế bây giờ tôi phải xuống nước, ngó nghiêng trong tờ Media Guardian, tìm tất cả những công việc mà tôi hầu như chẳng có nhiều nhặn cơ hội gì cho cam. Đến giờ tôi đã gọi điện xin một chân viết lách cho tờ Investor's Chronicle, xin làm trợ lý tổng biên tập tờ Personal Today. Tôi không rành lắm về tiền trợ cấp, nhưng tôi có thể tìm hiểu nhanh qua việc đọc sách.

“Cậu thế nào rồi?” Suze hỏi, đi vào phòng tay cầm một bát bánh bột ngô nướng hạch giòn tan.

“Ổn cả” tôi trả lời, cố gượng cười. “Mình sẽ ổn thôi” Suze xúc một thì ngũ cốc và nhìn tôi ân cần.

“Cậu định làm gì hôm nay?”

“Chẳng có gì đáng kể cả,” tôi rầu rĩ nói “Cậu thấy đấy - mình chỉ đang cố gắng kiếm lấy một công việc. Giải quyết cái đóng lộn xộn của đời mình. Đại loại thế.”

“Đúng đúng.” Suze tỏ ra đồng cảm với tơi “Thế cậu tìm được việc gì hay ho chứa?”

Tôi búng tay vào tờ quảng cáo mình đã gọi điện liên hệ “ Tớ nghĩ mình sẽ nộp đơn biên tập cho tờ Annuities Today. Ứng cử viên thích hợp sẽ được cân nhắc biên tập cho mục Giảm Thuế hàng năm nữa cơ đấy!”

“Thật thế à?” Cô ấy vô tình nhăn mặt, sau đó vội vã nói thê, “Ý mình là...nghe được đấy. Rất tuyệt!”

“Mục Giảm Thuế? Suze à, xin cậu.”

“À...cậu biết đấy. Cũng khá được.”

Tôi ngồi bó gối, mắt nhìn đăm tấm thảm trải sàn phòng khách.

Tiếng ti vi vặn nhỏ và căn phòng gần như yên lặng, chỉ còn tiấng Suze nhai bánh. Toi nhắm mắt và nằm dài xuống sàn nhà, đầu gối lên chiếc ghế sofa. Tôi bỗng có cảm giác mình có thể nằm đây nốt cả phần đời còn lại của mình.

“Bex, mình rất lo cho cậu” Suze nói “Đã bao ngày nay cậu chẳng đi đâu cả. Hôm nay cậu còn định làm gì ở nhà nữa?”

Tôi hé mắt ra thấy cô ấy đang nhìn tôi đầy lo lắng.

“Chẳng biết nữa. Xem chương trình Morning Coffee.”

“Cậu có xem Morning Coffee lúc nào đâu!” Suze quả quyết nói “Đi nào.” Cô ấy gấp tờ Media Guardian lại “Mình có ý này rất được.”

“Cái gì cơ?” tôi hoài nghi hỏi khi cô ấy kéo tôi vào phòng của tôi. Cô ấy xoay nắm mờ cửa phòng, đưa tôi vào, dang tay ra chỉ vào đóng lộn xộn khắp mọi nơi.

“Mình nghĩ hôm nay cậu nên vứt hết cái đồ lộn xộn của cậu đi.”

“Cái gì?” Tôi sợ hãi nhìn cô ấy “Mình không muốn vứt đồ đi đâu.”

“Cậu phải làm vậy đấy. Chắc chắn là cậu sẽ cảm thấy đỡ hơn nhiều, giống như mình đã từng làm. Thật tuyệt vời! Mình cảm thấy kha 1hơn nhiều sau khi vứt hết mọi thứ đi.”

“Và rối chẳng còn quần áo mà mặc nữa. Chẳng phải cậu đã mượn mình cái quần lót chẽn gối đến ba tuần liền rồi còn gì!”

“Đúng thế” cô ấy thú nhận “Có thể mình nói là hơi quá một tí. Nhưng việc này sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời cậu.”

“Không thể nào.”

“chắc chắn có đấy. Theo luật phong thủy thì cậu phải cho những thứ cũ trong cuộc đời cậu đi thì cái mới mới có thể đến với cậu được.”

“Ồ, cũng có lý.”

“Chính xác là như vậy đấy! Đúng lúc mình quẳng đồ đạc đi thì công ty Hadleys gọi điện mời mình đi làm. Thôi nào, Bex... Chỉ cần vứt vài thứ đồ thừa đi là mọi thứ sẽ lại tốt đạp với cậu ngay thôi mà.”

Cô ấy mở tung cánh cử tủ và bắt đầu lướt qua đóng quần áo của tôi.

“Ý mình là, nhìn đây này,” cô ấy vừa nói vừ lôi cái váy da lộn màu xanh có tua của tôi ra “Lần cuối cậu mặc cái này là khi nào?”

“À...cũng gần đây thôi” tôi trả lời, quặp tay sau lưng. Tôi mua cái váy đó trong một sạp hang ờ Portobello mà không thử, và khi về mặc mới biết là nó quá nhỏ. Nhưng ai mà biết được, lỡ một ngày nào đó tôi có thể giảm cả chục kí thì sao.

“Đây nữa này...và cả đây nữa...' Cô ấy cau mày hoài nghi “Này Bex, cậu có tất cả bao nhiêu cái quần đen hả?”

“Mỗi một! Không, có thể là hai cái!”

“Bốn... năm... sáu...” Cô ấy lướt qua đống mốc treo quần áo, kéo phăng ra mấy chiếc quần.

“À, máy cái này để phòng mình béo lên có cái để mặc,” tôi chống chế trong khi cô ấy lôi tiếp mấy chiếc quần bò cũ mặc rất thoải mái hiệu Benetton của tôi. “Đấy là quần bò!” Tôi la lên khi cô ấy bắt đầu lục lọi dưới đáy tủ “Quần bò không được tính là quần đâu đấy.”

“Ai bảo thế?”

“Mười...mười một...”

“Ồ...còn đây là đồ mặc đi trượt tuyết đấy nhé. Hoàn toàn khác nhé. Đồ thể thao.” Suze quay sang nhìn tôi.

“Bex cậu có bao giờ đi trượt tuyết đâu.”

“Mình biết.” tôi đáp sau một lúc im lặng “Nhưng...cậu biết đấy. chỉ là nhỡ có người rủ mình đi chơi thì sao. Mà đấy là đồ giảm giá mà.”

“Còn gì nữa đây?” Cô ấy thận trọng nhặt cái mặt nạ đấu kiếm của tôi lên “Quẳng luôn cái này vào sọt rác.”

“Mình sắp học đấu kiếm đấy!” Tôi nói một cách phẫn nộ “Mình sẽ trở thành người đóng thế cho Catherine Zeta-Jones!” {Catherine Zeta Jones một diễn viên nổi tiếng của điện ảnh Mỹ}

“Mình không thể hiểu nổi làm sao mà cậu có thể nhồi nhét hết những thứ này vào đây? Chẳng lẽ cậu chưa từng vứt bớt đi một vài thứ à?” Cô ấy nhặt một đôi giày gắn sò. “Ý mình là những thứ như thế này này. Cậu có bao giờ đi đôi giày này nữa đâu.”

“Ồ...không” Tôi nhìn nét mặt cô ây “Nhưng đấy không phải là vấn đề. Nếu giả sử mình vứt đôi giày này đi, một ngày nào đấy, gắn vỏ só vào giày lại trở thành mốt thì sao...mình lại phải mua đôi mới à? Mình phải giữ để...đề phòng.”

“Chẳng ai đi giày gắn vỏ sò nữa đâu.”

“Biết đâu được đấy. thời trang như thời tiết vậy. cậu chẳng nói trước đươc điều gì cả đâu.”

Suze lắc đầu, bước qua đống đồ ngổn ngang trên sàn nhà, rồi đi ra cửa. “Mình cho cậu 2 tiếng và khi quay lại, mình muốn nhìn thấy một căn phòng mới. phòng mới - cuộc sống mới. Bắt đầu!”

Cô ấy đi ra khỏi phòng còn tôi ngồi trên giường, chán chường nhìn xung quanh. Ừm, được thôi, có thể cô ấy có lý. Có lẽ tôi nên dọn dẹp lại căn phòng một chút. Nhưng tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa. Ý tôi là nếu tôi vứt đi những đồ tôi không bao giờ mặc...thì lúc nào tôi mới vứt hết được? Mà rồi lại chẳng còn gì nữa mà dùng.

Thật khó quá. Quá mất công.

Tôi nhặt một chiếc áo len chui đầu, ngắm nghía nó vài giây, rồi lại đặt xuống. Chỉ cần quyết định vứt hay giữ lại cũng đủ làm tôi chết mệt rồi.

“Tình hình thế nào rồi?” tiếng Suze từ bên ngoài vọng vào.

“Ổn cả!” tôi vui vẻ đáp lại “Rất tốt!”

Thôi nào, mình phài làm điều gì đó thôi. Được có thể là sẽ bắt đầu từ một gốc phòng, rồi dọn dẹp tiếp xung quanh. Tôi bắt đầu từ góc phòng vói một đống đồ trên bàn trang điểm, và cố gắng phân biệt cái nào với cái nào. Nào là đống thiết bị văn phòng của tôi mua qua mạng, nào là cái bát gỗ tôi mua từ hàng mấy năm trước chỉ vì nó xuất hiện trong tạp chí Elle Decoration (sau đó thì thấy cái giống hệt được bán trong siêu thị Woolworth)...dụng cụ tạo họa tiết màu trên vải....một ít muối biển để mát xa cơ thể...dù sao thì đống đồ này là cái gì mới được? cả cái hộp tôi chưa từng mở này là cái gì chứ?

Tôi mờ cái hộp ra chằm chằm nhìn cái cuộn 50m giấy thiếc để cuộn gà tây cho món gà tây nướng. Giấy thiếc cuộn gà tây à? Tại sao tôi lại mua nó nhỉ? Chẳng lẽ đã có lần tôi định nấu món gà tây à? Tôi bối rối nhìn len dòng chữ phìa trên cùng, “Chào đón bạn đến với thế giới Country Ways. Chúng tôi rất hân hạnh khi bạn của bạn, bà Jane Bloomwood, đã giới thiệu cataloge của chúng tôi cho bạn...”

À, Chúa ơi, đương nhiên là thế rồi! Đó chính là đồ mẹ tôi đã mua, chỉ để lấy món quà tặng miễn phí. Một cái đĩa đưng thịt bầm, ít giấy thiếc cuộn gà tây...mấy túi ni long mẹ nhét nêm ngồi ngoài hiên vào...mấy món đồ trong là lạ.

Xem nào.

Chỉ một phút thôi. Tôi bỏ qua mất thứ đồ là lạ đó và từ từ với tay lôi mấy cái túi ni long ra. Trên túi là hình một người phụ nữ với mái tóc vàng hoe tinh nghịch đang tự hào nhìn tôi chăm chú qua chiếc chăn lông ngỗng được ép chặt. Chiếc bong bong từ miệng cô ta có dòng chữ “Một khi giảm được tới 75% diện tích cái chăn, tủ quần áo của tôi sẽ có nhiều chỗ hơn.”

Tôi thận trọng mở cửa phòng, nhón chân đi dọc tới tủ đựng đồ. Lúc đi ngang qua phòng khách tôi nhìn vào trong - thật ngạc nhiên, Suze đang ngồi trên ghế sofa với Tarquin, rôm rả nói chuyên với nhau.

“Tarquin!” tôi gọi, cả hai cùng giật mình vẻ tội lỗi “Bọn mình không biết cậu đến.”

“Chào Becky,” anh ấy chào không nhìn vào mắt tôi.

“Chỉ là bọn minh có việc...cần bạn bạc với nha.” Suze giải thích, trông cô ấy hơi lung túng, “cậu dọn dẹp xong chưa?”

“À...cũng gần gần,” tôi tra lời “Mình chỉ đang định hút bụi phòng mình. Làm cho nó thật sạch sẽ.”

Tôi về phòng đóng cửa lại lôi mấy cài túi ni long ra. Đúng rồi, cách này rất hay mà lại còn đơn giản. chỉ việc nhét đồ vật đầy rồi hút hết không khí ra. Theo chỉ dẫn là 10 cái áo len một bịch - nhưng thật ra thì có ai ngồi mà đếm từng cái đâu.

Tôi bắt đầu nhồi quần áo vào cái túi đầu tiên cho đến lúc nó đầy ứ. Vừa cố kéo khó túi tôi vứa thở hổn hển - sau đó nhét vòi máy hút biệu vào lỗ. Thật không ngờ. Đúng là có tác dụng thật. Lũ quần áo của tôi bị ép chặt lại, xẹp dí ngay trước mắt tôi!

Ồ, quá tuyệt. Điều này sẽ tạo nên một cuộc cách mạng trong đời tôi. Tôi quái gì phải vứt đồ đi trong khi có thể bọc chúng xẹp dí trong túi?

Tổng công là 8 túi cả thẩy - và khi cả 8 túi đầy, tôi nhét hết vào tủ quần áo rồi đóng cửa tủ lại. cũng phải cố ấn chúng vào một chút - tôi có thể nghe thấy tiếng xì xì lúc đóng cửa tủ - nhưng vấn đề là, tất cả đều được nhồi nhét hết vào trong rồi. Tất cả được nén chặt cơ mà.

Thử nhìn quanh căn phòng xem nào. Thật không thể tin nổi nữa. Được rồi, cũng không thể gọi là hoàn hảo - nhưng đỡ hơn rất nhiều so với lúc trước. Tôi vội vàng ấn mấy thứ linh tinh xuống cái chăn, sắp xếp lại mấy cái điệm gối phía trên, rồi đứng thắng dậy. Nhìn xung quanh nhà, tôi thấy ấm áp và tự hào về bản thân mình. Suze nói đúng, không hiểu sao tôi thực sự cảm thấy điều gì đó khác biệt.

Bạn biết đấy, rốt cuộc thì chắc cái luật phong thủy gì đó cũng có tác dụng. Cũng có thể đây là bước ngoặt. cuộc đời tôi có thể sẽ thay đổi từ đây.

Tôi ngưỡng mộ ngắm nghía căn phòng mình lần cuối, rồi gọi toáng lên “Mình xong rồi nhé.”

Lúc Suze bước vào phòng tôi đang ngồi tự mãn trên giường tươi cười nhìn vẻ ngạc nhiên của cô ấy.

“Bex, thật tuyệt vời!” cô ấy nói nhìn quanh căn phòng đã được dọn dẹp thoáng đãng như không thể tin vào mắt mình. “Cậu làm nhanh quá! Mình mất bao lâu mới có thể soạn hết đồ của mình đấy.”

Tôi nhún vai vẻ thản nhiên. “Cậu biết đấy, một khi tớ đã quyết làm gì rồi thì tớ sẽ làm bằng được.”

Cô ấy bước thêm vài bước vào phòng, ngỡ ngàng ngắm ngiá cái bàn trang điểm của tôi

“Mình không biết cái bàn trang điểm của cậu lại có mặt bằng đá cẩm thạch đâu nhé!”

“Mình biết!” tôi đáp lại đầy tự hào. “nó rất đẹp, phải không?”

“Nhưng mấy thứ bỏ đi cậu vứt đâu cả rồi? túi đựng các thứ vứt đi đâu cả?”

“Chúng...Mình vứt hết đi rồi.”

“Cậu vứt hết cả đi rồi à?” cô ấy hỏi rồi đi đến cái bệ lò sưởi hầu như đã sạch trơn. “Chắc hẳn cậu đã vứt hết rồi!”

“Cũng khá nhiều” tôi đáp lại vẻ lãng tránh. “Cậu biết không, cuối cùng tớ chẳng hề tiếc nuối tí nào.”

“Thật quá ấn tượng!” Cô ấy dừng chân lại trước cài tủ áo, tôi nhìn theo cô ấy, bất giác lo lắng.

Đừng có mở tủ đấy, tôi bí mật cầu khẩn. Đừng có mở.

“Cậu còn giữ lại cái gì không?” cô ấy vừa cười vừa hỏi tôi, đồng thời kéo cái cửa tủ quần áo ra.

Và cả hai chúng tôi cùng la toáng lên.

Tất cả đổ xuống như một quả bom toàn móng tay bị nổ tung.

Nhưng không phải là móng tay mà là quần áo.

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi không biết tôi đã làm sai ở khâu nào. Đầu tiên, một trong số những cái túi bị bung ra, một cơn mưa áo len chui cổ đổ xuống tung tóe khắp phòng, kéo theo mấy cái túi khác cũng bị rơi hết xuống. rồi một cái túi khác bung ra, rồi một cái nữa. Một trận bão quần áo.

Toàn bộ người Suze phủ đầy các loại áo thun. Một chiếc váy đính đồng xu liệng xuống đất. Một chiếc áo lót bắn ra khỏi tủ, văng vào cửa sổ. Suze vừa hét vừa cười, còn tôi thì điên cuồng đập hai cánh tay vào nhau mà gào lên “Dừng lại! Dừng lại!”

Ôi không.

Không. Dừng lại. dừng lại đi mà.

Nhưng tất cả đã quá muộn. tiếp đến là một thác toán các túi đựng đồ lưu niệm ào xuống từ chỗ được giấu trên cái giá cao nhất. Hết cái này đến cái khác, rơi đổ xuống. Chúng rơi vào đầu Suze, xuống sàn, bung hết ra...bên trong cũng đựng những thứ giống nhau như thế. Mấy cái hộp màu xanh lấp lánh với mấy chữ viết S C-S màu bạc nguệch ngoạc trên nắp hộp.

Khoảng bốn mươi cái hộp tất cả.

“Cái gì thế này...” Suze kéo cái áo phông trên đầu xuống và nhìn chằm chập vào đống đồ dưới đất miệng há hốc. “Ở quái quỷ đâu ra thế này...”

Cô ấy bới trong đống quần áo vương vãi khắp nhà, nhặt cái hộp lên, mở ra và nhìn căm lặng. Một chiếc hộp được bộc bằng một tờ giấy gói quà màu ngọc lam, bên trong là một chiếc khung ảnh làm bằng da nâu.

Ôi chúa ơi. Ôi chúa ơi.

Chẳng nói chẳng rằng, Suze cuối xuống nhặt một chiếc túi đựng đồ của cửa hang Gift and Goodies. Cô ấy mờ túi, một tờ hóa đơn rơi xuống sàn. Chẳng nói chẳng rằng, cô ấy lôi hai hộp ra bên trong mỗi hộp là một cái khung ảnh làm bằng vải tuýt.

Tôi mở miệng định nói nhưng chẳng biết nói gì. Chúng tôi chỉ đứng nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu.

“Bex...cậu có bao nhiêu cái khung ảnh như thế này?” cuối cùng Suze cũng lên tiếng nghẹn ngào.

“Ừm...cũng không nhiều lắm!” Tôi đáp lại, cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên. “Chỉ là cậu biết đấy! vài cái thôi mà.”

“Phải có tới... năm mươi cái ở đây.”

“Làm gì đến.”

“Đến!” cô ấy nhìn quanh, má đỏ dần lên vẻ buồn rầu. “Bex, những thứ này đâu có rẻ.”

“Mình có mua nhiều lắm đâu!” tôi cười lãng tránh “Mà có phải là mua cùng một lúc đâu.”

“Lẽ ra cậu chẳng cần phải mua cái nào cả. Mình đã hứa sẽ làm cho cậu một cái rồi mà.”

“Mình biết.” tôi đáp lại một cách ngượng nghịu. “Tớ biết là cậu đã hứa nhưng tớ muốn mình tự mua một cái. Tớ chỉ muốn...ủng hộ việc làm ăn của cậu.”

Suze vẫn lặng thinh lôi tiếp một chiếc túi đựng đồ khác cua Gifts and Goodies, và nhìn đăm chiêu vào hai chiếc hộp bên trong.

“Là cậu, đúng không?” đột nhiên cô ấy lên tiếng “Chính cậu là lý do tại sao khung anh của mình lại bán chạy đến thế?”

“Không phải thế! Thực sự là, Suze à...”

“Cậu đã tiêu hết tiền vào mấy cái khung ảnh của mình.” Giọng cô ấy bắt đầu run run “Tất cả tiền của cậu. Giờ thì cậu đã khánh kiệt.”

“Đâu có.”

“Nếu không có cậu, chắc mình mình sẽ không có được cái hộp đống ấy.”

“Tất nhiên là có chứ” tôi buồn rầu nói “Tất nhiên cậu sẽ có được nó. Suze à, cậu làm đựoc những chiếc khung ảnh đẹp nhất thế giới! Ý mình là nhìn cái này xem.” Tôi vớ lấy cái hộp gần nhất lôi ra một cái khung ảnh làm từ vải bò cũ. “Mình vẫn sẽ mua cái khung ảnh này kể cả nếu như mình không quen biết cậu. Mình vẫn sẽ mua hết.”

“Lẽ ra cậu không nên mua nhiều như thế,” cô nghẹn ngào nói “Mua khoảng...ba cái là được rồi.”

“Mình vẫn sẽ mua hết! Những chiếc khung tranh đẹp nhất thế giới! Những món quà tuyệt vời nhất, hay...đồ trang trí đẹp nhất cho một ngôi nhà...”

“Cậu chỉ cố an ủi mình,” cô ấy nói trong nước mắt.

“Khong, không phải thế mà!” tôi nước mắt lưng tròng “Suze à, ai cũng thích khung ảnh của cậu. Mình đã thấy người ta vào mua và trầm trồ khen chúng như thế nào.”

“Làm gì có.”

“Thật mà. Có một phụ nữ như thế đã thốt lên trong cửa hiệu Gifts and Goodies và tất cả khách mua lúc đó đều đồng ý.”

“Thật hả?” Suze nói lí nhí.

“Tất nhiên. Cậu là một tài năng. Cậu rất thành công...” Tôi nhìn quanh căn phòng vừa bị nổ boom của mình, cảm thấy nổi thất vọng ê chề vừa chợt đến “Mình quả là một mớ hỗn độn. John Gavin nói đúng, bằng tuổi mình bây giờ người ta phải có chút ít tài sản rồi. Lẽ ra mình đã nổi danh rồi. Vậy mà giờ đây mình chẳng đáng giá một xu.” Những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên khuôn mặt tôi.

“Không phải vậy mà!” Suze sợ hãi nói. “Ai bảo cậu không đáng giá một xu chứ!”

“Đúng vậy đấy!” Tôi đổ nhào xuống tấm thảm sàn nhà trong đau đớn. “Suze à, nhìn mình đây này. Mình thất nghiệp, mình chẳng có tiền đồ gì cả, mình sắp ra hầu tòa, mình nợ hàng nghìn, hàng nghìn bảng Anh, và mình thậm chí không biết phải bắt đầu trả nợ như thế nào nữa...”

Có tiếng ho ngượng nghịu ở cửa ra vào. Tôi nhìn lên, Tarquin đang đứng ở cửa tay cầm ba cốc cà phê.

“Giải khát một tí chứ?” anh ấy nói, và bước vào phòng.

“Cảm ơn Tarquin,” tôi vừa nói vừa thút thít, rồi nhận lấy một cốc cà phê từ anh, “Xin lỗi anh vì tất cả về những chuyện này. Chỉ là... thật chẳng ra sao cả.”

Anh ấy ngồi xuống giường, rồi Suze và anh ấy đưa mắt nhìn nhau

“Em thiếu tiền à?” anh ấy hỏi tôi.

“Vâng” tôi nghẹn ngào lau nước mắt. “Vâng, em thiếu tiền.”

Tarquin lại liếc nhìn Suze

“Becky, anh rất sẵn lòng nếu...”

“Không, không, em cảm ơn.” Tôi cười với anh ấy “Thật đấy.”

Căn phòng lại yên lặng trong khi chúng tôi nhấm nháp cà phê. Một tia nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ tôi nhắm mắt lại, cảm nhận một chút ấm áp vỗ về trên khuôn mặt mình.

“Chuyện gì chẳng có thể xảy ra,” Tarquin nói đầy thông cảm. “Ông bác Monty lẩm cẩm của anh đấy, lúc nào cũng trong tình trạng sắp phá sản đến nơi, đúng không Suze?”

“Chúa ơi! Đúng vậy đấy! Lúc nào cũng thế.” Suze đáp lại “Nhưng rồi lần nào bác ấy cũng giải quyết được, đúng không?”

“Chính xác,” Tarquin nói “Hết lần này đến lần khác.”

“Bác ấy đã làm thế nào?” tôi hỏi, ngước lên nhìn với vẻ quan tâm.

“Thường là bác ấy bán đi một bức tranh của Rembrandt,” Tarquin nói “Hoặc một bức của Stubbs. Đại khái như vậy.”

Thật là tuyệt vời. Những nói gì thế nhỉ? Ý tôi là kể cả Suze nữa, người tôi hằng yêu quý. Chẳng ai hiểu tôi cả. Mọi người làm sao hiểu được cái cảm giác không còn một xu.

“Vâng đúng.” Tôi nói, cố gắng nở một nụ cười “Ừm...nhưng thật không may, mình chẳng có lấy một bức tranh nào của Rembrandt cả. Tất cả những gì mình có... là một đống quần đen. Và mấy cái áo phông.”

“Cả một bộ đồ đấu kiếm nữa.” Suze thêm vào.

Chuông điện thoại đổ ở phòng ngoài, nhưng chẳng ai buồn nhân điện cả.

“Một cái bát gỗ mà mình rất ghét,” tôi nói nửa khác nửa cười “Và bốn mươi khung ảnh.”

“Và năm mươi triệu lọ mật ong oải hương.”

“Và một cái đầm dạ tiệc hiệu Vera Wang.” Tôi nhìn quanh mình chợt lanh lợi. “Và một chiếc túi hiệu Kate Spade mới nguyên...và...và một tủ quần áo mà đầy những đồ mình chưa mặc lần nào...Suze...” Bỗng nhiên tôi chẳng nói được gì nữa vì kích động “Suze...”

“Cái gì cơ?”

“Thư...thử nghĩ xem. Mình không hẳn là không có gì. Mình cũng có tài sản đấy chứ. Ý mình là chúng có thể được bán với giá thấp hơn một chút...”

“Ý cậu là gì?” Suze bối rối hỏi rồi khuôn mặt cô bừng sáng “Ồ, vậy là cậu cũng có một tài khoản tiết kiệm cá nhân mà lâu nay quên mất à?”

“Không, mình chẳng có cái tài khoản nào cả!”

“Mình chẳng hiẻu gì cả!” Suze rền rĩ. “Bex, cậu đang nó về cái gì vậy?”

Khi tôi tôi đang định mở miệng nói ra ý tưởng của mình thì máy điện thoại trả lời tự động ở phòng bên vang lên, một giọng Mỹ trầm trầm khiến tôi ngớ người ra và quay đầu lại.

“Chào, Becky? Micheal Ellis đây. Anh mới đến London tham dự hội nghị. Chúng ta gặp nhau được không?”

Cảm giác gặp Micheal ở London thật lạ. Trong đầu tôi, anh ấy luôn thuộc về New York, trong khách sạn bốn mùa. Nhưng anh ấy ở đây, bằng xương bằng thịt, ở sảnh River trong khách sạn Savoy với khuôn mặt tươi cười. Khi tôi ngồi xuống, anh ấy vẫy tay gọi người phục vụ.

“Vui lòng cho một G&T cho quý cô đây.” Anh nhướn cặp lông mày nhìn tôi “Đúng không em?”

“Vâng” Tôi mỉm cười nhìn anh biết ơn, lôi cái khăn ăn ra để che bớt sự bối rối của mình. Mặc dù nói chuyện với nhau khá nhiều ở New York, tôi vẫn thấy hơi ngại khi gặp lại anh.

“Em biết không,” anh nói, trong khi người phục vụ mang đồ uống cho tôi. “Đã có khá nhiều chuyện xảy ra từ lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau.” Anh ấy nâng cốc lên. “chúc sức khỏe.”

“Chúc sức khỏe.” Tôi nhấp một ngụm “Ví dụ như chuyện gì?”

“Chuyện Alicia Billington và bốn người nữa bị đuổi việc khỏi Brandon Communicatins.”

“Bốn người nữa cơ à?” tôi há hốc miệng nhìn anh ấy “Cả bốn người là tòng phạm với nhau.”

“Mọi chuyện đã rõ ràng. Hóa ra Alicia đã mưu tính chuyên này khá lâu rồi. Một việc tưởng chừng như chẳng bao giờ có thể xảy ra. Vậy mà lại là một mưu đồ được tính toán kỹ lưỡng và được hậu thuẫn. Em có biết chồng tương lai của Alicia rất giàu có không?”

“Em không biết.” tôi nói, và chợt nhớ đến đôi giày hiêu Chanel của cô ta. “Nhưng có vẻ đúng vậy.”

“Họ cùng một giuộc với nhau, em tưởng tượng được không. Họ địng rút ruột ngân hàng London đấy.”

Tôi nhấp một ngụm G&T, thưởng thức hương vị rất đặc trưng của nó.

“Sau đó chuyên gì đã xảy ra?”

“Luke đột kích, bất ngờ bắt quả tang, đưa chúng vào phòng họp, kiểm tra ngăn kéo và tìm được rất nhiều bằng chứng.”

“Chính Luke làm à?” tôi có cảm giác gì đó đè nặng trên ngực mình. “Anh nói là...Luke đang ở London à?”

“Ừ”

“Vậy anh ấy về được bao lâu rồi?”

“Ba ngày” Micheal liếc nhìn tôi nhanh. “Vậy là anh nghĩ anh ấy chưa gọi cho em?”

“Chưa” Tôi nói và cố gắng giấu đi nỏi thất vọng. “Chưa, anh ấy chưa gọi,” Tôi lấy cốc nước uống một hơi dài. Nếu anh ấy ở New York thì bằng cách nào đó tôi có thể tự nhủ với mình rằng tôi và Luke không nói chuyện được nhiều với nhau vì khoảng cách địa lý. Nhưng giờ đây anh ở London - và anh chẳng hề gọi điện - cảm giác rất khác. Như thể mọi chuyện đã...kết thúc.

“Vậy...bây giờ anh ấy đang làm gì?”

“Giảm thiểu thiệt hại,” Micheal nói vẻ không lấy gì làm dễ chịu. “Lấy lại tinh thần. Hóa ra là ngay sau khi anh ấy đi New York, Alicia đưa tin đồn rằng anh ấy sắp đóng cửa chi nhánh ở Anh Quốc. Vì thế mọi người mất hết tinh thần. Không ai còn tâm trí đâu chăm sóc khách hang, tất cả nhân viên bạn gọi điện thoại xin viêc...Trong khi đó Alicia thêu dệt một câu chuyện hoàn toàn khác với Luke.” Anh lắc đầu, “Cô gái này quả là phiền nhiễu.”

“Em biết.”

“À, có điều này anh đang rất băn khoăn. Làm thế nào em lại biết?” Anh nhoài người về phía trước vẻ quan tâm. “Em đã có suy nghĩ về Alicia rất khác so với anh và Luke. Em dựa vào một chi tiết nào đó à?”

“Không hẳn thế.” Tôi nói thành thật “chỉ bởi cô ta thực sự là một con bò cái.”

Micheal dựa đầu vào ghế cười lớn.

“Trực quan của phụ nữ. Tại sao không phải bởi lý do nào khác nhỉ?”

Trong giây lát Micheal vẫn tủm tỉm, rồi đặt ly nước xuống. nhìn tôi cười. “Nhân tiện nói đến trực giác phụ nữ, anh đã nghe qua những gì em nói về mẹ Luke.”

“Thật thế à?” Tôi nhìn anh sợ hãi. “Anh ấy kể với anh à?”

“Luke kể với anh chuyện đó, và hỏi xem em có kể thêm điều gì với anh không?”

“Ôi!” Tôi cảm thấy cả khuôn mặt mình đỏ dần lên “Ừm...em chỉ tức giận. Em không có ý nói bác ấy là...” Tôi hắng giọng “Em chỉ nói mà không suy nghĩ.”

“Nhưng Luke đã suy nghĩ rất nhiều về điều này.” Micheal nhướn lông mày. “Anh ấy gọi điên cho bà, nói là anh ấy sẽ bị chê trách nếu về mà không gặp bà và sắp xếp một cuộc hẹn với bà.”

“Thật à?” Tôi nhìn anh chằm chập, cảm giác tò mò như kim đâm. “Rồi chuyện gì xảy ra?”

“Bà ấy có đến đâu. Chỉ gửi một tin nhắn là có việc phải đi vắng. Luke thất vọng vô cùng.”

Micheal lắc đầu. “Chỉ nói riêng với em thôi nhé, anh nghĩ những gì em nói về bà ấy là hoàn toàn đúng.”

“Vâng.”

Tôi nhún vai ngượng nghịu, vớ lấy tờ thực đơn để che dấu đi vẻ bối rối của mình. Không thể tin được Luke lại đem chuyên tôi nói về mẹ anh ấy kể cho Micheal nghe. Liệu anh ấy còn kể thêm chuyện gì nữa nhỉ? Cỡ áo nịt ngực của tôi chăng?

Tôi nhìn tờ thực đơn mà chẳng để ý tới món nào, rồi ngước lên thấy Micheal đang nhìn tôi chăm chú.

“Becky, anh không hề nói với Luke rằng chính em đã cảnh báo anh. Anh đã nói với Luke rằng anh đã nhận được môt cái thư nặc danh và mở ra đọc.”

“Nghe thế cũng hợp lý đấy chứ.” Tôi nói, nhìn chằm chập vào tấm ga trải bàn.

“Chính em đã cứu công ty của anh ấy.” Micheal nói ồn tồn. “Lẽ ra anh ấy phải biết ơn em. Em không nghĩ rằng anh ấy cần phải biết chuyện này ư?”

“Không.” Tôi lắc đầu. “Anh ấy chỉ nghĩ là...anh ấy sẽ nghĩ em chỉ...” Tôi không nói thêm gì nữa, cảm giác thấy mặt mình nóng dần lên.

Tôi không thể tin được là Luke đã về được ba ngày mà không hề liên lạc với tôi. Tôi muốn nói là... mọi chuyện đã kết thúc. Dĩ nhiên là tôi biết. Nhưng một phần sâu thẳm trong tôi vẫn nghĩ...

Dù sao đi chăng nữa thì cũng không thể thế được.

“Anh ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?” Micheal dò hỏi tôi.

“Chẳng biết gì nữa,” Tôi lẩm bẩm đáp lại cộc lốc “Vấn đề là mọi chuyện giữa chúng em đã kết thúc. Tốt nhất là em chẳng nên liên quan gì đến chuyện này nữa.”

“Ừ, anh nghĩ mình hiểu chuyện này.” Micheal nhìn tôi ân cần. “Mình gọi đồ ăn nhé?”

Trong khi ăn, chúng tôi nói về những chuyện khác. Micheal kể cho tôi nghe về công ty quảng cáo của anh ấy ở Washington, làm tôi cười ngặt nghẽo với cậu chuyện về những chính trị gia anh quen biết và tất cả những rắc rối mà họ vướng vào. Tôi cũng kể cho anh nghe về gia đình tôi, về Suze, và về việc tôi đã có công việc ở chương trình Morning Coffe như thế nào.

“Thực sự là mọi việc đều rất ổn.” tôi thản nhiên nói trong khi cắn một miếng kem socola. “Em có tiền đồ, đạo diễn chương trình rất thích em...họ đang có kế hoạch phát triển chương trình của em...”

“Becky,” Micheal nhẹ nhàng ngắt lời tôi. “Anh nghe hết rồi. Anh đã biết chuyện công việc của em.”

Tôi nhìn anh câm lặng, cảm thấy cả khuôn mặt mình tê tái xấu hổ.

“Anh rất thông cảm với em.” Micheal nói tiếp “Giá như chuyên này đừng xảy ra với em.”

“Luke... Luke có biết không vậy?” Tôi vội vã hỏi.

“Có. Anh nghĩ anh ấy biết.”

Tôi uống một ngụm nước lớn. tôi không thể chịu được ý nghĩ Luke sẽ tỏ ra thương hại tôi.

“Ồ, em có rất nhiều sự lựa chọn,” tôi liều lĩnh nói. “Ý em là có thể không phải là một công việc trên truyền hình nữa...nhưng em đang nộp hồ sơ cho vài vị trí phóng viên tài chính...”

“Cho tờ FT à?”

“Cho tờ...ừm...cho tờ Personal Investment Periodical...và tờ Annuities Today...”

“Annuities Today...” Micheal nhắc lại vẻ không tin. Vẻ mặt anh khiến tôi cười phá lên. “Becke, liệu những công việc như thế có thực sự cuốn hút em không đấy?”

Tôi tính khoe mẽ một tí với câu trả lời sáo mòn - “Thực ra thì vấn đề tài chính cá nhân hay hơn anh nghĩ đấy.”. Nhưng chợt nhận ra mình không nên giả vờ nữa. Tài chính cá nhân chẳng hay ho hơn bạn nghĩ chút nào cả. Nó chán chết như bạn nghĩ! Thâm chí trong chương trình Morning Coffee, chỉ khi những người gọi điện đến chương trình bắt đầu kể về những mối quan hệ của họ, cuộc sống gia đình của họ, tôi mới thấy hay.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” tôi lên tiếng, rồi nhấp thêm một ngụm G&T.

Micheal ngồi tựa lưng vào ghế, lấy chiếc khăn ăn chấm chấm quanh miện. “Tại sao em lại muốn làm mấy việc đó?”

“Em chẳng biết làm gì bây giờ nữa.” Tôi nhún vai vô vọng. “Giải quyết tất cả các vấn đề tài chính cá nhân là việc duy nhất em đã từng làm. Giờ thì người em như bị...xếp xó rồi.”

“Anh hỏi em câu này được không? Em bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, Becky?”

“Hai sáu.”

“Xếp xó ở tuổi 26.” Micheal lắc đầu. “Anh không nghĩ thế đâu.”

Anh nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn tôi thăm dò.

“Nếu có cơ hội làm việc ờ Mỹ,” anh nói, “em có nhận không?”

“Em chấp nhận bất cứ việc gì.” Tôi trả lời một cách thẳng thắn. “Nhưng giờ thì liệu còn có cơ hội gì cho em đi Mỹ nữa Đây?”

Chúng tôi ngồi im lặng một lúc. Micheal tư lự với tay lấy thanh socola vị bạc hà, bốc ra cho vào miệng.

“Becky, anh có một đề nghị cho em,” anh ngước nhìn lên nói. “Công ty quảng cáo bọn anh còn trống vị trí trương phòng truyền thông.”

Tôi nhìn anh chăm chú đưa cốc gần tới miệng. Không dám hy vọng anh đang nói điều tôi đang nghĩ.

“Bọn anh muốn kiếm một người có kinh nghiệm biên tập có thể sắp xếp được một tờ bản tin hang tháng. Em là ưng viên lý tưởng về các khoản này. Nhưng bọn anh cũng cần một người tạo quan hệ tốt với những người xung quanh. Một người có thể giải quyết được các tin đồn, một người có thể làm cho mọi người hài lòng, báo cáo lại bất kể vấn đề gì với cấp trên...” Anh nhún vai. “Thành thực mà nói thì anh không tìm được ai hợp với vai trò này hơn em.”

“Anh... anh đang đề nghị em làm việc cho anh à?” tôi hỏi vẻ hoài nghi, cố gắng tảng lờ những tia hy vong đang nhảy nhót trong ngực mình, tảng lờ những cơn nhói long vì niềm phấn khích.

“Nhưng..nhưng còn bài báo viết về em trong tờ Daily World? Còn sở thích... mua sắm của em thì sao?”

“Vậy thì sao?” Micheal nhún vai. “Em thích mua sắm. Anh thích ăn uống. Chẳng ai hoàn hảo cả. Em sẽ làm cho anh, miễn sao em đừng nằm trong danh sách tội phạm quốc tế đang bị 'truy nã'...”

“Không. Không.” Tôi vội vả trả lời “Thực tế là em cũng đang giải quyết dần mọi chuyện.”

“thế còn vấn đề nhập cư vào Mỹ thì sao nhỉ?”

“Em quen một anh luật sư,” tôi cắn môi “Nhưng em không chắc anh ta thích em.”

“Anh quen sở nhập cư mà,” Micheal cam đoan “anh chắc sẽ giải quyết ổn thỏa vụ này.” Anh tựa vào ghế và nhấp một ngụm cà phê. “Washington không phải là New York. Nhưng ở đấy cũng hay. Chính trị rất thú vị. Anh có cảm giác là em sẽ thích nó. Còn vấn đề lương bỗng thì, ừm...Không thể nhiều bằng lương ở CNN được. Nhưng cũng giống như ở sân bóng chày...” Anh nghuệch ngoạc vài con số vào mẫu giấy rồi đẩy lại phía tôi.

Tôi không thể tin nổi. Cao gấp đôi so với mấy cái vị trí viết báo vớ vẩn mà tôi định làm.

Washington. Một công ty quảng cáo. Một công việc hoàn toàn mới.

Nước Mỹ. Không có Luke. Tự than vận động. Tôi không thể thoát khỏi những ý nghĩ đó.

“Tại sao anh lại đề nghị em làm việc này?” cuối cùng tôi cũng cất tiếng hỏi.

“Anh rất ấn tượng với em, Becky,” Micheal nói nghiêm túc. “Em thông minh. Em có trực giác. Anh đã nghe lời khuyên của em về ông bạn anh, À, cho em biết,” anh nháy mắt. “Anh ta đã trả tiền ngay ngày hôm sau.”

“Thật vậy sao?” tôi reo lên vui sướng.

“Em có một cái đầu rất tốt trên đôi vai của mình - và em là người được việc nữa.” Tôi nhìn anh, cảm thấy như má mình đang nhuốm màu bối rối. “Anh nghĩ em xứng đáng được nghỉ ngơi,” anh ấy nói chân tình. “Em chưa phải quyết định ngay đâu. Anh còn ở đây vài ngày nữa, nếu còn băn khoăn điều gì, mình có thể nói chuyện lại, nhưng Becky...”

“Vâng?”

“Anh nói rất nghiêm túc đấy. Cho dù em có định nhận công việc ở chỗ anh hay không, đừng quyết định dừng chân quá sớm đấy nhé.” Anh lắc đầu. “Tuổi em chưa phải tuổi ổn định. Hãy lắng nghe nhịp đập trái tim mình và hãy làm những gì em muốn.”