Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 4




AI QUAN TÂM đến cái bà Elinor chết tiệt cơ chứ?

Chúng tôi sẽ có một đám cưới hay ho, dù bà ta có giúp đỡ hay không. Như mẹ tôi nói, đó là thiệt thòi của bà ta, và bà ta sẽ hối tiếc vào ngày đó, khi bà ta không cảm thấy mình là một phần của buổi lễ. Thực sự chúng tôi vui vẻ hơn khá nhiều sau khi rời Claridges. Chúng tôi đến chương trình giảm giá của Selfridges và mẹ mua được một cái túi mới rất đẹp còn tôi mua mascara làm dày mi, trong khi đó bố tôi đi làm một vại bia, như mọi khi. Rồi tất cả chúng tôi đi ăn tối ở ngoài, và lúc về đến nhà, tất cả chúng tôi đã vui vẻ hơn nhiều và nhận thấy toàn bộ chuyện này khá buồn cười.

Hôm sau, khi Janice ghé sang uống cà phê, chúng tôi kể cho cô ấy tất cả về việc đi uống trà cùng Elinor và cô ấy thực sự phẫn nộ thay cho chúng tôi và nói, nếu Elinor nghĩ có thể được trang điểm miễn phí thì bà ta nên nghĩ lại đi! Rồi bố tôi cũng tham gia vào và bắt chước rất đạt điệu bộ của Elinor khi nhìn vào cốc sữa đặc cứ như thể nó sắp bóp cổ bà ta đến nơi và tất cả chúng tôi đều cười nghiêng ngả - chỉ đến khi Luke đi xuống cầu thang và hỏi có chuyện gì vui vậy thì chúng tôi phải giả vờ đang cười vì một chuyện vui trên đài.

Tôi thực sự không biết phải làm gì về chuyện của Luke và mẹ anh. Một phần trong tôi nghĩ mình nên thành thực. Tôi nên nói với anh bà ra đã làm tất cả chúng tôi buồn, và mẹ tôi đã cảm thấy thực sự tổn thương như thế nào. Nhưng vấn đề là, hồi xưa tôi đã cố gắng thành thật với anh ấy khi nói về Elinor và nó luôn luôn dẫn đến một trận cãi nhau lớn. Và tôi thực sự không muốn cãi nhau vào lúc này, khi chúng tôi đã đính hôn, mọi thứ quá hạnh phúc và hân hoan sung sướng. Vì thế tôi không nói gì cả.

Hôm sau chúng tôi quay lại New York, và khi chúng tôi chào tạm biệt, mẹ tôi đã ôm Luke thật chặt và nồng ấm, cứ như thể bù đắp cho cảm giác bà đã dành cho Elinor. Dù sao thì anh cũng đâu thể làm gì khi mẹ mình như vậy? Rồi bà ôm tôi, viết lại số fax của tôi lần thứ tỉ tỉ và hứa sẽ giữ liên lạc ngay khi bà nói chuyện với người phục vụ đồ ăn.

Ngoại trừ sự cố nhỏ với Elinor thì mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo. Chỉ để chứng minh điều đó, trên máy bay về New York, tôi đã làm trắc nghiệm “Bạn đã sẵn sàng cho nhân hôn chưa?” trong tờ Hôn nhân và Gia đình. Và chúng tôi đã đạt điểm cao nhất! Nó đã viết rằng, “Chúc mừng hai bạn! Các bạn là một cặp đôi đang yêu và có ý định hết sức nghiêm túc, có thể vượt qua các vấn đề của mình. Các bạn khá cởi mở trong giao tiếp với nhau và đồng điệu với nhau trong hầu hết mọi vấn đề.”

OK, có lẽ tôi đã gian lận chút xíu. Chẳng hạn câu hỏi “Phần nào trong lễ cưới của mình khiến bạn mong chờ nhất?” Tôi đã định chọn là (a) “Chọn giày” cho đến khi tôi nhìn thấy câu (c) “Cam kết trọn đời với nhau” đạt 10 điểm trong khi (a) chỉ được 2.

Nhưng mà, tôi chắc những người khác cũng lén nhìn đáp án thôi. Có lẽ kiểu gì đó họ cũng gian lận ít nhiều.

Ít ra tôi cũng không chọn câu (d) “Món tráng miệng” (0 điểm)

“Becky này?”

“Vâng.”

Chúng tôi về đến căn hộ từ một giờ trước và Luke đang xem xét đống thư từ.

“Em có nhìn thấy bản sao kê tài khoản chung của chúng ta không? Anh phải gọi điện cho họ thôi.”

“Ôi, nó đến rồi. Xin lỗi, em quên không nói với anh.”

Tôi vội vã đi vào phòng ngủ và lấy tờ sao kê từ chỗ giấu ra, cảm thấy hơi sợ hãi.

Nghĩ đến chuyện này, có một câu hỏi về vấn đề tài chính trong trắc nghiệm đó. Tôi nghĩ đã đánh dấu câu (b) “Chúng tôi có cùng cách chi tiêu và tiền chưa bao giờ là vấn đề giữa hai chúng tôi.”

“Đây ạ,” tôi nhẹ nhàng nói, đưa cho anh tờ sao kê.

“Anh chỉ không hiểu tại sao tài khoản của chúng ta cứ bị thấu chi,” Luke nói. “Các chi phí sinh hoạt của chúng ta không thể tăng lên hàng tháng được...” Anh ấy liếc nhìn trang giấy, nó bị dính đầy đốm trắng dày. “Becky… tại sao bản sao kê này lại đầy bút xóa thế?”

“Em biết!” Tôi nói đầy hối lỗi. “Em xin lỗi về việc đó. Cái lọ bút xóa ở đó, em đang di chuyển mấy cuốn sách, và nó... đổ lên.”

“Nhưng gần như không đọc được nữa!”

“Thế sao?” Tôi nói như vô tội. “Chán quá. Thôi không sao. Chuyện như này vẫn xảy ra mà...” Và tôi chuẩn bị giật nó khỏi tay anh thì anh bất ngờ nheo mắt lại.

“Có phải nó viết...” Anh bắt đầu lấy móng tay cậy tờ sao kê, và đột nhiên một cái đốm bút xóa rơi ra.

Chết tiệt. Lẽ ra tôi nên dùng nước xốt cà chua như tháng trước. “Miù Miù. Anh nghĩ vậy. Becky này, sao lại có Miù Miù ở đây?” Anh lại cậy, và các vết bút xóa bắt đầu rơi lả tả như tuyết khỏi tờ sao kê. Chúa ơi. Làm ơn đừng trông thấy...

“Sephora... và Joseph... Thảo nào chúng ta lại bị thấu chi!” Anh nhìn tôi cáu tiết. “Becky, tài khoản này lập ra là để cho chi tiêu sinh hoạt gia đình. Không phải mấy cái chân váy của Miù Miù!”

OK. Cãi lộn hay lượn luôn.

Tôi khoanh tay trước ngực bướng bỉnh và hất hàm lên. “Vậy… chân váy không phải là chi tiêu gia đình. Có phải anh đang nói thế không?”

Luke nhìn tôi chằm chằm. “Tất nhiên đó là điều anh đang nói!”

“Ừm, anh biết không, có lẽ đó là vấn đề. Có lẽ cả hai chúng ra cần làm rõ các định nghĩa của chúng ra một chút.”

“Hiểu rồi,” Luke nói sau khi im lặng một lúc, và tôi có thể thấy miệng anh ấy hơi chu lại. “Vậy em đang muốn nói với anh là em xếp chân váy Miù Miù vào chi tiêu sinh hoạt gia đình.”

“Có lẽ... thế! Nó ở trong ‘hộ gia đình’, đúng không? Mà,” tôi nhanh nhảu nói tiếp. “Mà, cuối cùng thì chuyện này có gì quan trọng chứ? Có tí gì trong chuyện này quan trọng không? Chúng ta có sức khỏe, chúng ta có nhau, chúng ta có... vẻ đẹp của cuộc sống. Những điều đó mới quan trọng. Không phải tiền. Không phải tài khoản ngân hàng. Không phải những thứ nhỏ nhặt tầm thường giết chết tâm hồn.” Tôi cứ khua khua tay, cảm thấy như mình đang phát biểu khi đoạt giải Oscar. “Chúng ra ở trên hành tinh này quá ngắn ngủi, Luke ạ. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Và khi chúng ta qua đời, điều gì quan trọng hơn chứ? Một con số trên mẩu giấy - hay tình yêu giữa hai người? Biết vài con số vô nghĩa - hay biết rằng ta là người ta đã muốn trở thành?”

Khi đi đến đoạn kết, tôi choáng váng vì chính sự thông minh của mình. Tôi ngẩng lên trong trạng thái mơ hồ, nửa trông chờ Luke sẽ ngấn lệ và thì thầm, “Em có anh nữa ở chỗ ‘Và’ ”

“Rất xúc động,” Luke quả quyết. “Cần phải nói lại cho chính xác, trong sách của anh ‘chi phí sinh hoạt gia đình’ nghĩa là tất cả các chi phí dùng để duy trì căn hộ và các sinh hoạt của chúng ta. Đồ ăn, ga, sản phẩm để cọ rửa, và các thứ khác.”

“Được!” Tôi nhún vai. “Nếu đó là cái định nghĩa bó hẹp... nói thật là quá hạn chế mà anh muốn dùng thì được thôi.”

Chuông cửa reo lên và tôi mở ra thì thấy Danny đang đứng ở hành lang.

“Danny, chân váy Miù Miù có phải là chi tiêu gia đình không?” tôi nói.

“Chắc chắn rồi,” Danny nói, đi vào phòng khách.

“Anh thấy chưa?” Tôi nhướn mày nhìn Luke. “Nhưng được, chúng ta sẽ dùng định nghĩa của anh...”

“Vậy hai người nghe thấy gì chưa?” Danny buồn bã nói.

“Nghe chuyện gì?”

“Bà Watts đang định bán nhà.”

“Cái gì?” Tôi nhìn anh chằm chằm. “Cậu nói thật đấy chứ?”

“Ngay khi hợp đồng thuê hết hạn, chúng ta bị tống ra ngoài.”

“Bà ta không thể làm thế!”

“Bà ta là chủ nhà. Bà ta có thể làm việc gì bà ấy thích.”

“Nhưng...” tôi nhìn Danny đầy thất vọng, rồi quay sang nhìn Luke, anh đang bỏ tài liệu vào túi. “Luke này, anh có nghe thấy không? Bà Watts sắp bán nhà!”

“Anh biết.”

“Anh đã biết rồi à? Sao anh không nói cho em?”

“Xin lỗi. Anh đã định nói.” Luke nhìn có về không lo lắng gì.

“Chúng ta sẽ làm gì?”

“Chuyển nhà.”

“Nhưng em không muốn chuyển. Em thích ở đây!”

Tôi đau đớn nhìn quanh căn phòng. Đây là nơi tôi và Luke đã sống hạnh phúc trong năm vừa qua. Tôi không muốn bị nhổ rễ khỏi đây.

“Vậy cậu có muốn nghe chuyện gì xảy ra với tớ không?” Danny nói. “Randall với bạn gái anh ấy sẽ mua căn hộ.”

Tôi nhìn anh sửng sốt. “Anh ấy tống cổ cậu ra khỏi nhà sao?”

“Gần như thế. Anh ấy bảo tớ phải bắt đầu đóng góp nếu không thì tớ phải chuẩn bị tìm chỗ ở mới đi. Vậy tớ phải làm gì đây?” Danny giơ tay lên. “Chừng nào tớ chưa làm xong bộ sưu tập mới thì việc đó đúng là không thể. Anh ấy có lẽ... đã đặt cho tớ một thùng các tông rồi.”

“Vậy, ờ... thế bộ sưu tập mới đến đâu rồi?” Tôi thận trọng hỏi.

“Cậu biết đấy, làm một nhà thiết kế không dễ như mọi người tưởng đâu,” Danny chống chế. “Cậu không thể sáng tạo nếu bị ra lệnh, vấn đề là phải có cảm hứng.”

“Có lẽ cậu nên tìm việc,” Luke nói, với tay lấy áo khoác.

“Một công việc sao?”

“Chắc chắn họ đang cần nhà thiết kế ở, tôi không biết nữa, Gap à?”

“Gap sao?” Danny nhìn anh chằm chằm. “Anh nghĩ tôi nên dành cả đời mình thiết kế áo phông sao? Nghe thử nhé, ôi, hai tay áo ở ngay đây, ba cúc áo ở đường xẻ, đường may chần ở đâu đó... Làm sao tôi có thể ấp ủ niềm đam mê của mình chứ?”

“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Tôi buồn rầu nói với Luke.

“Về chuyện Danny sao?”

“Về căn hộ của chúng ta!”

“Chúng ta sẽ tìm chỗ nào đó,” Luke bình tĩnh đáp. “Anh nhớ ra là hôm nay mẹ anh muốn ăn trưa với em.”

“Bác ấy về rồi sao?” Tôi nói đầy thất vọng. “Ý em là... bác ấy đã về!”

“Họ phải hoãn việc phẫu thuật của mẹ anh.” Luke hơi xị mặt xuống. “Khi mẹ anh đến thì bệnh viện đó đang bị các nhà chức trách trong ngành y Thụy Sĩ kiểm tra và tất cả các thủ tục bị trì hoãn. Vì thế... lúc một giờ em đến La Goulue nhé?”

“Vâng.” Tôi nhún vai không mấy hào hứng.

Rồi, khi cánh cửa đóng lại sau lưng Luke, tôi cảm thấy khá tệ. Có lẽ Elinor đã đổi ý. Có lẽ bà ta muốn giảng hòa và tham gia chuẩn bị cho lễ cưới. Ta chẳng bao giờ biết được việc gì sẽ xảy ra.

Tôi định tỏ ra bình thản và chỉ nói với mọi người rằng tôi đã đính hôn nếu họ hỏi tôi “Chuyến đi của chị thế nào?”

Nhưng đến lúc đó tôi nhận thấy mình đang lao vào trung tâm mua sắm cá nhân ở Barneys nơi tôi đang làm việc, chìa tay ra, và hét lên “Nhìn này!”

Erin, đồng nghiệp của tôi, giật thót mình ngẩng lên, liếc nhìn tay tôi, rồi đưa tay lên che miệng. “Lạy Chúa tôi! Lạy Chúa tôi!”

“Tôi biết!”

“Cô đính hôn rồi sao? Với Luke à?”

“Vâng, tất nhiên là với Luke! Bọn tôi sẽ cưới vào tháng Sáu!”

“Cô định mặc gì?” cô lắp bắp. “Tôi ghen tỵ quá! Cho tôi xem cái nhẫn nào! Cô đã mua nó ở đâu đấy? Khi đính hôn, tôi sẽ đến thẳng Harry Winstons. Và quên ngay một tháng lương, bọn tôi đang nói ít nhất ba năm...” Giọng cô nhỏ dần lại khi săm soi cái nhẫn của tôi. “Ôi chao.”

“Nó là vật gia bảo trong nhà Luke,” tôi nói. “Của bà anh ấy.”

“Ôi, đúng thế. Vậy… nó không mới à?” Mặt cô hơi xị xuống. “Ôi, ừm...”

“Nó... cổ mà,” tôi thận trọng nói - và cả khuôn mặt chị ấy tươi tỉnh hẳn lên.

“Cổ! Đó là một cái nhẫn cổ! Thật là một ý tưởng thú vị!”

“Chúc mừng, Becky,” Christina, sếp của tôi, nói và mỉm cười thật ấm áp. “Tôi biết cô với Luke sẽ rất hạnh phúc bên nhau.”

“Tôi đeo thử được không?” Erin nói. “Không! Tôi xin lỗi. Tôi quên mất cô đã nói điều đó. Tôi chỉ... Một cái nhẫn cổ!”

Cô ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào nó khi khách hàng đầu tiên của tôi, Laurel Johnson, bước vào khu mua sắm. Laurel là chủ tịch của một công ty chuyên cho thuê máy bay trực thăng riêng và là một trong những khách hàng yêu thích của tôi, mặc dù lúc nào cô cũng nói với tôi, cô nghĩ mọi thứ trong cửa hàng này đều quá đắt và cô sẽ mua tất cả quần áo từ Kmart nếu không phải vì công việc của mình.

“Tôi đang nhìn thấy gì thế này?” cô ấy nói, cởi áo khoác và hất mái tóc xoăn màu đen sẫm ra sau.

“Tôi đã đính hôn!” Tôi nói, mỉm cười hồ hởi.

“Đính hôn!” Cô ấy đến bên và nhìn kỹ cái nhẫn với đôi mắt thông minh, đen láy. “Ừm, tôi hy vọng cô sẽ hạnh phúc. Tôi chắc chắn cô sẽ hạnh phúc. Tôi chắc chắn chồng cô sẽ đủ tỉnh táo để không bị cám dỗ bởi một con nhỏ tóc vàng đến thực tập ở chỗ anh ta và nói với anh ta rằng trước đây nó chưa từng gặp một người đàn ông nào làm cho nó ngưỡng mộ như thế. Ngưỡng mộ. Tôi hỏi cô cái. Cô đã bao giờ nghe thấy chuyện...” Cô dừng lại giữa chừng, lấy tay bịt nhanh miệng lại, và nhìn tôi rầu rĩ. “Chết tiệt.”

“Không sao”, tôi an ủi. “Cô đã bị kích động.”

Laurel vừa mới đưa ra quyết tâm dành cho năm mới là không nói về chồng cũ và bồ của gã, bởi vì bác sĩ trị liệu tâm lý của cô, Hans, nói rằng thế không tốt cho sức khỏe. Thật không may, cô nhận thấy quyết tâm này khá khó thực hiện. Không phải tôi chê trách gì cô cả. Ông ta nói ngu như lợn.

“Cô biết tuần trước Hans nói gì với tôi không?’’ cô nói khi tôi mở cửa phòng thử đồ. “Ông ta bảo tôi viết một danh sách tất cả những điều tôi muốn nói về con đàn bà đó - sau đó xé tan ra. Ông ta nói tôi sẽ cảm thấy được tự do.”

“Ô đúng thế,” tôi hào hứng nói. “Vậy chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi đã viết tất cả ra,” Laurel nói. “Rồi tôi gửi cho cô ta.”

“Laurel!”

“Tôi biết. Tôi biết. Không ích gì.”

“Ừm, vào trong này đi ạ,” tôi nói, cố gắng không cười to, “Và kể cho tôi nghe cô định làm gì. Sáng nay tôi hơi uể oải một tẹo...”

Một trong những điều thích nhất khi làm người tư vấn bán hàng cá nhân là ta thực sự gần gũi với khách hàng của mình. Thực ra, một vài người trong số họ cứ như bạn bè. Khi tôi gặp Laurel lần đầu, cô vừa chia tay với chồng. Lúc đó cô thực sự rất suy sụp và mức độ tự tin vào bản thân là zero. Quả tình, không phải tôi đang cố ba hoa, nhưng khi tôi tìm cho cô cái váy Armani tuyệt đẹp để mặc đi dự buổi biểu diễn ba lê gala hoành tráng mà gã kia cũng sẽ có mặt - khi tôi nhìn cô ngắm mình trong gương, cằm hất lên, mỉm cười và cảm thấy mình đã quyến rũ rrở lại - thì thành thực mà nói tôi cảm thấy mình vừa tạo ra một sự thay đổi đối với cuộc đời cô ấy.

Sáng nay Laurel đang tìm một vài bộ vest để mặc đi làm. Bây giờ tôi hiểu cô rất rõ nên dễ dàng tìm ngay được đồ gì trông sẽ ngon lành trên thân hình cao ráo của cô. Chúng tôi vui vẻ tán gẫu và nói về bộ phim mới của Brad Pitt, và Laurel kể cho tôi về cái anh chàng huấn luyện viên golf mới rất sexy của cô.

“Cả trận đấu của tôi như tan thành mây khói,” cô nói, mặt xị ra. “Tôi không còn hứng thú với việc đánh bóng vào lỗ nữa. Tôi chỉ chăm chăm vào việc sao cho trông mình thật gầy và quyến rũ còn quả bóng muốn đi đâu thì đi.”

Khi cô thay lại bộ quần áo mặc ban ngày, tôi đi ra khỏi phòng thử đồ, cầm theo một đống quần áo.

“Tôi chắc không mặc cái đó được đâu,” một giọng nghèn nghẹt vang ra từ phòng của Erin.

“Chị cứ mặc thử đi...” Tôi nghe thấy Erin nói.

“Cô biết là tôi không bao giờ mặc cái màu đó!” Cái giọng đó lại rú lên, và tôi chết cứng.

Đó là giọng Anh.

“Tôi không muốn mất thời gian của mình thêm nữa! Nếu cô mang cho tôi những thứ tôi không thể mặc được...”

Những con nhện nhỏ như đang bò lên bò xuống lưng tôi. Tôi không thể tin được. Đó không thể là...

“Nhưng chị nói muốn có một diện mạo mới!” Erin vô vọng nói.

“Hãy gọi cho tôi khi cô có thứ mà tôi yêu cầu.”

Và trước khi tôi kịp cử động, thì cô ta đây rồi, đang bước ra khỏi phòng của Erin, vẫn cao và tóc vàng hoe và không tì vết như trước đây, môi vẫn luôn nở cái nụ cười khinh người ấy. Tóc cô ta bóng mượt, đôi mắt xanh nước biển vẫn sáng ngời và trông cô ta cứ như ở trên đỉnh thế giới.

Alicia Billington.

Alicia Quỷ cái Chân dài.

Tôi bắt gặp ánh mắt của cô ta - và cả thân người tôi như bị điện giật vậy. Tôi có thể cảm thấy chân mình bắt đầu run rẩy trong cái quần màu ghi xám may đo. Tôi không gặp Alicia Billington chắc phải đến hơn một năm rồi. Lẽ ra tôi phải xử lý được việc này. Nhưng thời gian có vẻ như chẳng có ích gì. Ký ức về những đụng độ giữa chúng tôi như càng mãnh liệt và đau đớn hơn bao giờ hết. Những gì cô ta đã làm với tôi. Những gì cô ta đã cố làm với Luke.

Cô ta vẫn đang nhìn tôi với cái thái độ bề trên như hồi cô ta làm PR còn tôi là làm phóng viên tài chính mới toe. Và mặc dù tôi tự nhủ một cách kiên định rằng tôi đã trưởng thành hơn hồi đó rất nhiều, rằng tôi đã là một phụ nữ mạnh mẽ với một sự nghiệp thành công và không cần chứng minh... tôi vẫn cảm thấy mình đang co rút lại. Quay trở lại là một cô gái có vẻ như mong manh yếu đuối, một người chưa từng biết phải nói gì cho đúng.

“Rebecca!” cô ta nói, nhìn tôi như thể thích thú cao độ. “Không thể ngờ được!”

“Chào, Alicia,” tôi nói, và phần nào ép bản thân cười lịch sự. “Cô khỏe chứ?”

“Tôi nghe bảo cô đang làm ở một cửa hàng, nhưng tôi cứ nghĩ đó chắc là đùa thôi.” Cô ta khẽ cười. “Nhưng... cô ở đây rồi. Thực sự dễ hiểu.”

Tôi không chỉ “làm ở một cửa hàng”! Tôi muốn hét lên giận dữ. Tôi là người tư vấn bán hàng cá nhân! Đó là một nghề cần có kỹ năng! Tôi giúp mọi người!

“Mà cô với Luke vẫn yêu nhau chứ?” Cô ta ném cho tôi cái nhìn lo lắng đầy mỉa mai. “Công ty của anh ấy cuối cùng đã trở lại bình thường chưa? Tôi biết anh ấy đã trải qua một thời gian khó khăn.”

Tôi không tin nổi cô gái này. Cô ta chính là người ngầm cố gắng phá hoại công ty của Luke. Chính cô ta là người đã sắp xếp một công ty đối thủ trong lĩnh vực PR mà công ty này đã vỡ nợ. Chính cô ra là người đã làm bạn trai mình mất sạch tiền - và hiển nhiên được bố mình bảo lãnh ra khỏi tù.

Và bây giờ cô ta đang cư xử như thể cô ta chiến thắng.

Tôi nuốt nước bọt mấy lần, cố tìm một lời đáp lại thích hợp. Tôi biết mình ở đẳng cấp cao hơn Alicia. Lẽ ra tôi nên nghĩ ra lời trả đũa nào hoàn hảo, lịch sự nhưng vẫn rất hóm hỉnh chứ. Nhưng chẳng hiểu sao nó chẳng xuất hiện.

“Giờ tôi cũng đang sống ở New York đấy,” cô ta vô tư nói. “Vì thế tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Biết đâu cô sẽ bán cho tôi một đôi giày.” Cô ta lại cười kiểu bề trên với tôi lần cuối, khoác túi Chanel lên vai, đi ra khỏi cửa hàng.

Khi cô ta đã đi khỏi, cả không gian xung quanh im lặng.

“Ai thế?” cuối cùng Laurel cũng lên tiếng, cô đã bước ra khỏi phòng thử đồ, vẫn chưa mặc xong áo quần, mà tôi không để ý thấy.

“Đó là... Alicia Quỷ cái chân dài,” tôi nói, vẫn chưa hết sững sờ.

“Alicia Quỷ cái Mông to thì đúng hơn,” Laurel nói. “Tôi vẫn luôn nói, không có con quỷ cái nào giống một con quỷ cái Anh quốc,” Laurel nói. Cô ôm lấy tôi. “Đừng lo. Dù cô ta là ai, cô ta cũng chỉ đang ghen tị thôi.”

“Cảm ơn chị,” tôi nói, và bóp đầu, cố gắng gạt mọi suy nghĩ đi. Nhưng tôi vẫn hơi sốc, thành thực mà nói. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải giáp mặt Alicia lần nữa.

“Becky, tôi rất lấy làm tiếc!” Erin nói, khi Laurel quay trở lại phòng thử đồ. “Tôi không hề biết cô và Alicia biết nhau đấy!”

“Tôi cũng không hề biết cô ta là khách hàng của cô!”

“Cô ta không hay xuất hiện lắm.” Erin xị mặt ra. “Tôi chưa từng gặp người nào khó tính như cô ta. Vậy chuyện giữa hai người thế nào?”

Ôi, không gì cả! Tôi muốn nói. Cô ta đã bán đứng tôi cho mấy báo lá cải và gần như hủy hoại sự nghiệp của Luke, và ngay từ lần đầu tiên tôi gặp cô ta, cô ta đã đối xử với tôi rất khốn nạn. Không có gì đáng nói.

“Tôi và cô ra cũng có chút liên quan trong quá khứ,” cuối cùng tôi cũng lên tiếng.

“Cô có biết cô ta cũng đính hôn rồi không? Với Peter Blake. Một đại gia già.”

“Tôi không hiểu.” Tôi nhíu mày. “Tôi tưởng năm ngoái cô ta lấy chồng rồi. Với một gã người Anh. Ed... gì đó?”

“Cô ta đã lấy gã! Ngoại trừ việc cô ta không làm thế. Ôi Chúa ơi, vậy cô không hề biết chuyện à?” Một vài khách hàng đi ngang qua khu vực tư vấn bán hàng cá nhân, và Erin hạ giọng. “Họ đã cưới nhau và đang ở tiệc cưới - thì Peter Blake bước tới với tư cách là bạn trai của ai đó. Alicia không hề biết ông ta cũng đến, nhưng rõ ràng ngay giây phút cô ta phát hiện ra ông ta là ai, cô ta hoàn toàn cho ông ta vào tầm ngắm. Rồi họ bắt đầu tán gẫu và rất hợp nhau - kiểu thực sự rất hợp ấy... nhưng Alicia làm được gì chứ, cô ta đã cưới!” Mặt Erin rạng ngời sung sướng. “Vậy là cô ta đã đi thẳng lên chỗ cha xứ và nói muốn hủy bỏ hôn lễ.”

“Cô ta làm gì cơ?”

“Cô ta yêu cầu được hủy hôn! Ngay tại tiệc cưới của chính mình! Cô ta nói họ chưa hề động phòng nên chuyện cưới xin không tính.” Erin khẽ cười rúc rích. “Cô có tin được không?”

Tôi không nhịn nổi cười sung sướng đáp lại. “Tôi có thể tin mọi điều về Alicia.”

“Cô ta nói luôn đạt được thứ mình muốn. Hiển nhiên đám cưới là thứ mà cô ta muốn đến chết mất. Nhưng cô ta phát điên lên vì chuyện cưới xin. Chẳng hạn như việc cô ta đã gần như ép người dẫn chỗ trong đám cưới phải đi sửa mũi, rồi cô ta đã sa thải gần như toàn bộ người cung cấp hoa ở New York... Người tổ chức đám cưới phát điên lên! Ai là người lên kế hoạch cưới cho cô vậy?”

“Mẹ tôi,” tôi đáp, và mắt Erin mở to.

“Mẹ cô làm nghề tổ chức cưới sao? Tôi chưa bao giờ biết điều đó đấy!”

“Không, ngốc ạ!” Tôi cười khúc khích, bắt đầu cảm thấy vui hơn. “Mẹ tôi đang tổ chức cho đám cưới. Mẹ tôi có vẻ đã hoàn toàn kiểm soát mọi thứ.”

“Ô được.” Erin gật đầu. “Ừm... việc đó có lẽ làm mọi thứ dễ dàng hơn. Vậy cô cũng đỡ phải cuống lên.”

“Vâng. Đám cưới thực sự đơn giản. Hy vọng thế!” Tôi nói thêm, và cả hai chúng tôi cùng cười.