Tìm Vì Sao

Chương 4: Chương 4






Làm xong công việc buổi sáng, Biên Bá Hiền dọn dẹp túi, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, trước khi đi còn cẩn thận hẹn với giáo viên ba giờ chiều bắt đầu học làm bánh ngọt.

Dọc đường về nhà, trận mưa nhỏ vừa nãy còn đọng lại chút nước, hàng cây xanh biếc hai bên tỏa ra hương thơm ngát, tâm tình của cậu cũng trở nên tốt hơn, trên gương mặt trắng nõn mang theo nụ cười đẹp đẽ.

Đi tới ngã tư đường, đèn xanh theo con số nhảy lên, biến thành đèn đỏ, làm cậu chợt nhớ đến bóng lưng của người kia vào ban sáng.

Thật ra cũng không thể trách ai, chẳng qua là cậu tự mình đa tình.

Ngay cả chính cậu không chú ý, mỗi khi nghĩ đến Phác Xán Liệt, tâm trạng mất khống chế tuột dốc.

Bên này Phác Xán Liệt mới kết thúc hợp đồng với khách hàng, ký xuống mục hiệp ước, sắp xếp khách hàng vào ở trong khách sạn, mới đi đến nơi tổ chức lễ cưới được công ty an bài.

Anh không biết đứa nhỏ kia thích nghi thức như thế nào, cũng không biết cậu thích hoa gì, đành nhờ người làm trang trí kiểu dáng bình thường nhất.

Đúng là có hơi kỳ quái, kể từ buổi sáng, vừa nghĩ tới Biên Bá Hiền, anh liền liên tưởng đến cây mơ hương thảo, vị chua ngọt kích thích thần kinh, tựa như nhấm nháp một ly Caramel Macchiato, đậm đà tinh khiết và thơm, mặc dù mùi vị không sánh bằng những loại khác, thế nhưng nó có một nét quyến rũ rất độc đáo.

Thời gian thấm thoát trôi qua không cho phép anh nghĩ nhiều, để lễ cưới vào thứ tư tới diễn ra thuận lợi, Phác Xán Liệt nhất định phải xử lý xong công việc cho bốn ngày trong hai buổi, lần này có thể nói khổ từ nhân viên quèn đến cấp cao.

Bạch Tâm Mộc càng đáng thương hơn, có chuyện gì cô đều phải chạy từ đỉnh tòa nhà xuống tầng trệt, mỗi ngày kết thúc mệt không chịu được.

Ngay cả tiểu thiếu gia Ngô Thế Huân đã lâu không làm viện, ngay lúc này cũng bị quẳng cục nợ, đồng thời chạy ngược chạy xuôi đưa văn kiện cho hội nghỉ tổng kết buổi chiều.

Trong lúc tiến hành họp, Phác Xán Liệt nhận điện thoại, không biết đầu dây kia nói gì làm gương mặt anh hiện lên mấy phần nôn nóng, mặc kệ nhân viên bên trong, một thân một mình chạy ra phòng hội nghị, lái xe về nhà có một vườn hoa nhỏ trước sân.


Ấn mật mã quen thuộc, cánh cửa được mở ra.

Trong phòng không có một tia sáng, Phác Xán Liệt vội vàng bật điện, lúc này mới nhìn thấy đứa nhỏ cuộn tròn trên sô pha, anh bước đến vỗ vỗ mặt cậu, một lát sau người này hoàn toàn không có phản ứng.

Kéo hộc tủ bên cạnh ra, Phác Xán Liệt nhanh tay lấy hộp thuốc giảm đau, rót cho cậu một ly nước ấm nuốt xuống, sau đó lấy một chiếc mền đắp kĩ cho cậu.

Thu xếp ổn thỏa xong, Phác Xán Liệt mới lấy điện thoại gửi tin, bảo cô tạm thời chủ trì hội nghị, chút nữa anh mới về.

Tiếp theo lại vội vàng thay đổi quần áo, đi đến tiệm thuốc mua hai hộp thuốc, cất vào túi mang về nhà.

Về đến nhà hành hạ phòng bếp một phen mới chế xong ly sữa, chờ đứa nhỏ tỉnh rồi còn có nước để uống, sau đó bỏ vào bình giữ ấm.

Hoàn thành xong mọi việc, lúc này anh mới an tâm nằm nhoài lên bàn ăn chợp mắt chốc lát.

Gần đây quá nhiều công việc, bây giờ mệt mỏi giục anh mau gặp chu công, anh cũng không giãy giụa, rơi vào mộng đẹp.

Trong lúc mơ màng, anh cảm thấy một bàn tay nhẹ chạm vào trán mình, lại cảm thấy vai đổ xuống, sau đó mới nghe thấy tiếng bước chân thật nhỏ đi xung quanh.

Hơi mở mắt ra liền thấy đứa nhỏ mới vừa rồi không ngừng run rẩy, đang đưa lưng về phía Phác Xán Liệt ngồi ở sô pha.

Anh đưa tay lấy áo khoác trên bả vai xuống, treo trên ghế dựa.

Vốn định đứng lên đem thuốc dạ dày cho cậu, còn có sữa bột trong ấm, nhưng vì lúc đứng dậy âm thanh ghế gỗ ma sát với sàn tạo nên âm thanh chói tai, làm đứa nhỏ sợ hết hồn.

"Anh...!Tỉnh rồi..."
Phác Xán Liệt theo thói quen nhấc tay trái lên xem đồng hồ, ngay sau đó trừng lớn mắt, tưởng mình nhìn nhầm, lắc đầu một cái nhìn lại vào đồng hồ xác nhận lần nữa, thật sự đã qua ngày kế, bây giờ đã là hai giờ sáng.

Biên Bá Hiền lần đầu thấy dáng vẻ này của anh, cảm thấy vô cùng mới mẻ, không nhịn được dời tầm mắt lên người Phác Xán Liệt.

Một cái liếc mắt này, không hề che giấu, cho dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra.

"Làm sao vậy?"
Một câu nói đột nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, làm Biên Bá Hiền giật mình không biết làm gì, theo bản năng nói xin lỗi, cũng không dám nhìn anh nữa.

"Xin...!Xin lỗi..."
Phác Xán Liệt nghe vậy không hiểu lí do, cậu không làm gì sai tự dưng nói xin lỗi.

Không phải mới trả lại chiếc áo cho cậu sao, thế nào lại xin lỗi rồi.

"Tại sao phải xin lỗi?"
"Tôi...!Cái kia...!Con gái dì Vu đêm nay mới tới...!Nên, nên...!Tôi không muốn làm phiền dì ấy.


Nhưng dạ dày đột nhiên quặng đau làm tôi không thể ra ngoài mua thuốc...!Chỉ đành phiền anh...!Xin lỗi đã quấy rầy công việc của anh..."
Phác Xán Liệt đứng tại chỗ, yên lặng nghe cậu nói xong.

Tuy hơi đứt quãng, nhưng rất dễ nhận ra sự run rẩy ẩn giấu trong giọng nói.

Anh không biết đứa nhỏ này sợ hãi về điều này, lúc này đã thông suốt đột nhiên cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng, nhìn hai bên má cậu ửng đỏ lên, không khỏi phì cười.

Biên Bá Hiền vì lo lắng, bàn tay không tự chủ siết góc áo.

Vốn muốn mượn cơ hội này ở chung với Phác Xán Liệt lâu hơn, nhưng dạ dày của cậu lại phản chủ, bắt đầu nhộn nhạo lại.

Thấy cậu bỗng cong người xuống ngồi xổm xuống đất, Phác Xán Liệt nhanh chóng kéo cậu lên, để cậu ngồi lên ghế, lấy bình sữa bột từ túi giữ ấm ra, đưa cho cậu.

"...!Cảm ơn."
"Không sao, tôi còn phải lên công ty, cậu nghỉ sớm một chút.

Một câu "đi đường cẩn thận" còn chưa ra ra khỏi miệng anh đã ra cửa.

Quả nhiên, đây chính là Phác Xán Liệt.

Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, trong chớp mắt tựa như quay về thời điểm ban đầu, vẫn là anh để cậu cô đơn trong căn nhà lớn này.

Đôi mắt thoáng nhìn về ngoài cửa sổ, bầu trời không một tia sáng.

Cơ thể lại bắt đầu run rẩy.

Kỳ lạ, vừa nãy không đau nhiều, vì sao bây giờ một mình trong nhà lại bắt đầu tái phạm.

Biên Bá Hiền gắt gao siết chiếc chăn, hy vọng có thể dùng cách này giảm bớt cơn đau, yên tĩnh một lúc, cậu an toàn chìm vào giấc ngủ.


Tại tầng cao nhất ở tập đoàn Tĩnh Viễn, nơi này vừa vặn đối diện với biệt thự có vườn hoa nhỏ, không biết là trùng hợp, hay duyên ban trời định.

Vội vàng chạy tới công ty chuẩn bị thu dọn báo cáo, trong lúc vô tình anh nhìn thấy quả mâm xôi nằm trong thùng rác, trong đầu xuất hiện lên một thân ảnh nho nhỏ, đang đứng trước mặt anh, mang theo hai bao nhựa, chờ anh đi đến.

Ý thức được mình đang nghĩ gì, Phác Xán Liệt cảm thấy bản thân quả thật không bình thường, rõ ràng ở mặt công việc anh luôn cẩn thận tỉ mỉ, chưa bao giờ lười biếng, vậy mà hôm nay là lần đầu vì một đứa nhỏ mới quen không lâu mà ngẩn người.

Ép buộc mình đem sự chú ý đặt lên văn kiện, Phác Xán Liệt không dám nghĩ lung tung nữa.

Kim giờ tích tắc chạy đến số ba, Biên Bá Hiền cũng giống như tối qua, nhìn tấm hình ở giữa trên tủ đầu giường, qua một hồi lâu, mới nhắm mắt ngủ tiếp.

"Ngủ ngon."
Một tiếng này, không biết là nói với ai, có điều đêm nay, không ngờ Biên Bá Hiền ngủ rất sâu, cảm giác khó chịu cũng vơi đi nhiều.

Trời đã sáng, Biên Bá Hiền bị đồng hồ báo thức đánh tỉnh, cậu không tình ngủ thêm, thay quần áo xong chuẩn bị ra ngoài.

Hôm nay cậu hẹn gặp Vu Thế Thanh, lấy chiếc túi từ trên giá xuống đeo lên người liền rời nhà.

Khí trời lúc này rất tốt, Biên Bá Hiền bước vào cửa hàng chuẩn bị bữa sáng cho Phác Xán Liệt.

Một ly Caramel Macchiato,
Một hộp quả mâm xôi hương trái mơ..