Phác Xán Liệt bế Biên Bá Hiền về nhà, mới đặt cậu xuống giường, điện thoại trong túi cậu đã vang lên.
Nương theo tiếng chuông, Phác Xán Liệt lấy điện thoại trong túi trái ra xem, anh nhìn dãy số không có tên, nghĩ là người điện tới quấy rầy nên cúp máy ngay.
Anh định cởi áo khoác rồi vào phòng vệ sinh hứng thau nước lau người cho Biên Bá Hiền, nếu không cả người toàn mùi rượu của cậu kèm theo khóc một phen khi nãy, sáng mai dậy chắc chắn sẽ đau đầu chịu không nổi.
Lúc anh mới cởi cúc áo, điện thoại Biên Bá Hiền lại reo lên.
Phác Xán Liệt mất kiên nhẫn, nhận nghe cú điện thoại từ số lạ, anh tức giận lên tiếng, bị giọng điệu bình tĩnh lạnh lùng của y tá đầu dây dập tan cơn giận.
"Gì...!gì cơ? Bệnh viện?"
"Đúng vậy, tôi là y tá của bệnh viện Bạc Ngạn.
Anh không phải là anh Biên Bá Hiền sao?"
"À, anh Biên ngủ rồi, có chuyện gì cô cứ nói với tôi."
"Cho hỏi anh có quen Thế Thành không?"
"Quen, sao vậy?"
Y tá vừa nhắc tới Biên Thế Thành, giác quan thứ sáu của Phác Xán Liệt lập tức kêu gào, lập tức, hai chữ "có chuyện" thấp thoáng trước mắt anh.
Anh hoảng hốt.
"Thế Thành nhập viện vì bị dao đâm, cấp cứu không thành, năm giờ chiều hôm nay đã qua đời, chúng tôi đã thông báo anh Biên Bá Hiền đến bệnh viện xử lý bước kế tiếp, nhưng không thấy anh ấy đâu, ở bệnh viện có quy định riêng, cần anh Biên Bá Hiền nhanh chóng sắp xếp việc tang."
Từng chữ y tá thốt ra đập vào màng nhĩ Phác Xán Liệt, luẩn quẩn mải trong tai anh.
Bảo sao ban nãy Biên Bá Hiền cư xử như thế, những áp lực và đau khổ mấy năm gần đây một mình cậu gồng gánh, thoáng chốc bùng nổ.
Phác Xán Liệt đồng ý với y tá trời vừa sáng sẽ có người đến xử lý, cúp máy rồi anh nhắn tin cho Bạch Tâm Mộc, tóm tắt sự việc để cô sắp xếp một người đến bệnh viện, ra sức đừng manh động, kẻo cánh truyền thông đánh hơi ra.
Anh nhìn Bạch Tâm Mộc hồi âm "được" từng nhiệm vụ, trong lòng chất đầy phiền muộn.
Anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn đôi mắt sưng húp và vệt nước mắt khô trên mặt Biên Bá Hiền, không biết phải hình dung tâm trạng mình thế nào.
Bây giờ chỉ khoảng bảy giờ bốn mươi, thế mà sắc trời ngoài cửa sổ đen mù, yên tĩnh đến đáng sợ.
Phác Xán Liệt tạm ngừng để ý đến những chuyện khác, anh đứng dậy cởi áo khoác, vào phòng vệ sinh lấy nước và khăn mặt, nhẹ tay giúp Biên Bá Hiền lau mặt rồi lau xuống cánh tay.
Thấy Biên Bá Hiền dần ngủ sâu hơn, Phác Xán Liệt không tiện lật người cậu qua lại nữa, anh bỏ thau nước và khăn về lại chỗ cũ.
Nhìn nét mặt Biên Bá Hiền yên lặng ngủ, anh không lên giường, kéo ghế ngồi cạnh giường, cứ thế bất động hệt khúc gỗ.
Nhớ lại những gì đã qua, Phác Xán Liệt ngẫm lại đêm đó ở Bali Biên Bá Hiền bỗng chạy khỏi khách sạn.
Dựa theo tính cách Biên Bá Hiền, cậu sẽ không dễ dàng im hơi rời đi ở một đất nước xa lạ, trước giờ cậu luôn dè dặt, thận trọng, tỉ mỉ, nhưng hành động này của Biên Bá Hiền đã phá vỡ nhất quán của cậu.
Thình lình, trong đầu Phác Xán Liệt lóe qua một hình ảnh, anh lập tức điện Ngô Thế Huân bị ba ruột đì đày tới đảo Bali rèn luyện.
"Tút — tút —"
Điện thoại nhanh chóng nối dây.
"Alo, sếp Phác?"
Ngô Thế Huân đang nhai pizza chóp chép, chẳng ngại mình còn chưa nuốt xuống, nhấn nghe máy ngay.
"Nuốt thứ trong miệng mày xuống trước đi."
Phác Xán Liệt rất ghét người ta còn đang nhai đồ ăn mà nói chuyện với mình, nhưng Thế Huân là tên thần kinh cứng đầu, nhiều lần hắn bị Phác Xán Liệt tẩn cho một trận vì lí do này nhưng hắn vẫn không chịu để ý mấy chuyện vặt vãnh.
"..."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, đến khi Ngô Thế Huân nói lại đã nghe rõ hơn hẳn.
"Có chuyện gì hả ông chủ Phác?"
"Mày có thể kiểm tra camera tối hôm ấy chúng ta ăn cơm ở đảo Bali không? Trên hành lang."
"Có thể, mày cần làm gì?"
"Mày cứ gửi thẳng cho tao là được."
Dứt lời, Phác Xán Liệt đang định ấn nút đỏ trên màn hình, anh thầm nghĩ lại, chuyện hôm nay khiến anh thật sự hơi lo lắng, trước mắt chỉ có nói chuyện với Ngô Thế Huân, thế nên anh khẽ giọng nói mấy lời với micro, mãi lâu sau Ngô Thế Huân vẫn không trả lời.
"...!Này, mày còn nghe không?"
"Tao nói này người anh em...!Tao thấy...!mày nên dành ít thời gian nói rõ ràng với Bá Hiền đi, em ấy...!sống chẳng dễ gì."
Đúng vậy, thật sự chẳng dễ gì.
Đương nhiên Phác Xán Liệt biết.
Chẳng qua có cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, trong chuyện này Phác Xán Liệt là vai chính thứ hai, chuyện cũ phức tạp khó mà thoát ra.
Anh không kìm được, lại ngước mắt nhìn gò má Biên Bá Hiền, tâm trạng anh không thể ung dung vì nói ra hết, trái lại càng trầm trọng.
"Tao biết rồi, cúp máy đây."
Phác Xán Liệt bỏ điện thoại lên tủ đầu giường, chống tay ngắm Biên Bá Hiền đến thẫn thờ.
Dường như, từ lúc hai người bị tiền tài lợi ích đè chồng chất, anh chưa từng ngắm kĩ khuôn mặt Biên Bá Hiền bao giờ.
Trông cậu rất xinh đẹp, không cứng rắn giống những nam sinh khác, vẻ ngoài dịu dàng vừa phải không như phái nữ.
Lần đầu anh gặp Biên Bá Hiền đã nghĩ cậu là thằng bé loai choai loắt choắt, hoàn toàn không ngờ rằng, cậu không những ngoan mà còn biết điều, tuy thoạt nhìn là người mềm yếu, nhưng khí chất bên trong chẳng mềm chút nào, thậm chí kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.
Phác Xán Liệt nhích ghế lại gần giường hơn, anh giơ tay nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai Biên Bá Hiền.
Rối rắm một hồi, cuối cùng anh cũng chọn cúi đầu, kề môi mình sít sao lấy cậu.
Tựa như hoàng tử trong cổ tích, thành kính hôn người đẹp say ngủ trong quan tài thủy tinh.
Sau đó, hoàng tử giành được tình yêu từ người đẹp say ngủ, cứu rỗi người đẹp khỏi bóng tối, và rồi, cổ tích kết thúc.
Giờ phút này, Phác Xán Liệt cảm nhận trái tim mình đập mãnh liệt, anh chân thành cầu nguyện.
Mong sao, đợi ngày sáng lên, mọi âm linh và bão táp qua đi, tuy cất bước khó khăn trên con đường, nhưng là vì cuối đường có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
ㅡ
Sáng hôm sau, Biên Bá Hiền thức giấc vì cơn đau ở thái dương như muốn nổ đầu.
Vì tối qua khóc quá hăng, giờ mắt cậu sưng húp, phải mất chốc lát mới làm quen ánh nắng ngoài cửa sổ.
Cậu ngồi dậy nhìn xung quanh, không biết đã ngủ bao lâu, cậu thấy cả người mình bất lực, tứ chi mềm nhũn, lại còn cơn đau đầu khó chịu, giày vò Biên Bá Hiền lát lâu, cuối cùng cậu chẳng còn sức rời giường.
Trong lúc ngẩn ngơ, cậu loáng thoáng ngửi thấy mùi cơm lượn lờ trong phòng, cả âm thanh chiên trứng, rất thơm.
Cậu không muốn động đậy chút nào, cơn buông thả tức thì xông lên, cứ thế nằm xuống chăn lại, mặc cho dạ dày trống rỗng điên cuồng tàn phá.
Cứ mải nằm, rồi Biên Bá Hiền nghe tiếng chân bước trên hành lang, cậu cứ nghĩ là người quét dọn vệ sinh cho nhà nên không phản ứng, vẫn núp trong chăn như cũ, hệt người thực vật, nằm lì hơn một tiếng đồng hồ không cựa quậy.
Mãi đến khi cậu nghe tiếng cửa mở, song song với tiếng Phác Xán Liệt ho nhẹ.
Gần như là ngay tắp lự, Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn ra hướng cửa, quả nhiên nhìn thấy Phác Xán Liệt đang bưng tô mì trước cửa, anh thấy cậu ngoảnh đầu thì ngớ cả người, đứng đó cả buổi không vào.
Qua một phen giày vò, mạch suy nghĩ của Biên Bá Hiền dần rõ lại.
Cậu không phải kiểu người say rồi sẽ quên hết, tối qua cậu đã làm gì, đã xảy ra chuyện gì, cậu nhớ rõ.
Cậu biết sau đó Phác Xán Liệt đã tới quán rượu đón cậu về nhà, biết Tưởng Hanh Vạn và Phác Xán Liệt ầm ĩ với nhau, còn biết sau khi mình được bế lên xe đã nương men say mà ngủ thiếp đi.
Có lẽ là mệt mỏi chồng chất quá lâu, đột nhiên tháo gánh nặng xuống giữa đường, chẳng dễ dàng gì, Biên Bá Hiền chỉ có thể dựa vào lòng Phác Xán Liệt mới an ổn ngủ ngon giấc.
Giờ đây Biên Bá Hiền nằm trên giường nhìn mặt Phác Xán Liệt, không biết vì sao, những dịu dàng, biết điều, dè dặt trước đây, trong khoảnh khắc này cậu muốn quăng hết đi, chỉ muốn buông thả bản thân mình.
Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền co mình trên giường, anh thoáng lúng túng, nhìn tô mì trên tay, rồi lại nhìn sang cậu, vẫn tiến vào.
"Em ăn chút gì đi, anh có nấu mì, có thể làm ấm dạ dày."
Nghe thế, Biên Bá Hiền ngoan ngoãn ngồi dậy, lom lom nhìn Phác Xán Liệt bưng bàn nhỏ lên giường, rồi bỏ tô mì xuống đối diện cậu.
"Lần đầu anh chiên trứng cà chua, hình như anh chiên hơi lâu, em ăn thử trước đi, không thích thì anh mua cháo cho em, nhé?"
Biên Bá Hiền yên lặng cầm đũa ăn, cậu nghe giọng Phác Xán Liệt sát bên tai, thoáng chốc hơi luống cuống.
Đây là lần đầu cậu nghe giọng Phác Xán Liệt trầm đến thế.
Biên Bá Hiền nhai mì, nuốt hết xuống mới ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt.
Hai người nhìn nhau lúc lâu.
Cuối cùng, Biên Bá Hiền nghiêng người, vùi cả mình vào lòng Phác Xán Liệt, cậu chẳng màng miệng mình dính dầu ăn, lộn xộn ngồi trong lòng anh.
Lại thêm lát sau, Phác Xán Liệt thấy Biên Bá Hiền mãi chẳng rục rịch, anh mới nghe cậu thủ thỉ một câu,
"Anh đừng bỏ em được không."
Chỉ một câu ngắn ngủi, đã khiến mắt Phác Xán Liệt đỏ hoe..