Editor: 3vachh
Betaer: Anna
Biên Bá Hiền chạy rất lâu.
Cậu vẫn chạy trốn dọc theo đường cái, chẳng mảy may đến việc người qua đường nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ và tò mò, mãi đến khi cổ họng khô khan đến mức không thể thở nổi nữa mới dừng lại.
Cậu chống đầu gối, loạng choạng một lúc mới cố gắng, đứng vững để mình không ngã.
Quan sát bốn phía một phen, cậu chợt nhận ra bản thân đã chạy vào trung tâm thành phố từ lúc nào.
Xung quanh toàn là cửa hàng, vẻ ngoài chẳng khác nhau là bao, cậu không tài nào phân biệt phương hướng được.
Nhưng dường như cậu chẳng cảm giác hoang mang, trái lại cảm thấy được giải thoát.
Có lẽ là vì đã sa vào tuyệt vọng quá nhiều lần.
Bây giờ lạc đường tha hương nơi đất khách quê người, thế mà chẳng hề có cảm giác lo lắng.
Rốt cuộc trong lòng đã chịu đả kích bao nhiêu mới biến một thiếu niên vốn nên nhận mọi sự dịu dàng trên thế giới thành thế này? Số phận có bất công với cậu quá không?
Trước khi đến đảo đảo Bali, Biên Bá Hiền ngây thơ cho rằng, cùng Phác Xán Liệt đi chơi một chuyến sẽ tạm thời thoát khỏi ngột ngạt Biên Thế Thành mang đến cho cậu.
Lại không ngờ, trong một đêm yên tĩnh như vậy, lại phải chịu đựng một số phận đáng chê cười khác.
Ắt hẳn sở dĩ bản thân cậu không có tư cách ôm oán giận.
Người người nói chỉ có người yếu mới chịu vận mệnh bất công, ai bằng lòng giúp họ thoát khỏi bể khổ đây? Biên Bá Hiền vì Phác Xán Liệt trả một lòng nhiệt huyết, không cần đáp lại, ngoảnh đầu chỉ đổi lấy một từ "thế thân".
Buồn cười, thật sự quá buồn cười.
Hơn hai mươi năm trước đây của Biên Bá Hiền, thời gian cậu được chiều chuộng chăm sóc thật sự quá ngắn.
Công ty Biên sụp đổ, lúc mẹ qua đời, may mắn của cậu đã dần vơi đi.
Bây giờ người duy nhất soi sáng cậu, chỉ còn lại mỗi Phác Xán Liệt.
Bất chợt, xung quanh lất phất mưa, rơi xuống mái tóc Biên Bá Hiền, chầm chậm trượt xuống, bị bàn tay cậu lau đi.
Cậu im lặng nhìn hạt mưa, vậy mà hơi hâm mộ nó.
Khí ngưng tụ mưa, mưa hóa khí.
Chúng không có suy nghĩ, không có cảm xúc, được trời ban cho năng lực luân hồi, thời không bất biến.
Sao Người lại thế?
Người xung quanh vội vàng trốn dưới mái hiên tránh mưa, chỉ có mình cậu ngơ ngác đứng đó không động dậy, khi thì nhìn bầu trời khi thì nhìn đất, chẳng có ý định rời đi.
Cuối cùng có người quan tâm nhắc nhở cậu, kéo cậu về hiện thực, người đó chủ động đưa cậu đến đại sảnh gần đó.
Ban đầu người đó định hỏi cậu gì đó, nhưng thấy cậu thẫn thờ, nghĩ tâm trạng cậu đang xấu nên quyết định im lặng.
Người đó đứng một lát rồi xông ra ngoài, vừa chạy vừa đoán xem khi nào tạnh mưa, phải mau về nhà rút đồ phơi, bằng không bị mưa hất ướt hết mất.
Biên Bá Hiền chẳng rảnh tâm tư để ý chuyện gì, liếc mắt nhìn người mới kéo cậu vào trước cửa cửa hàng, chưa kịp nói cảm ơn đối phương đã chạy đi, hòa vào dòng người đông đúc.
"Bá Hiền! Biên Bá Hiền!"
"Bá Hiền em ở đâu! Đáp lời anh được không?"
Phác Xán Liệt và Ngô Thế Huân đang trò chuyện, người phục vụ chợt bước vào báo rằng, chàng trai ban nãy cùng họ ăn cơm bỗng chạy khỏi quán, không rõ đi đâu.
Tức khắc, Phác Xán Liệt hoảng sợ, chẳng màng áo khoác hay ba lô, một mình chạy ra ngoài.
Ngô Thế Huân nghe báo cũng căng thẳng, tiện tay cầm đồ Phác Xán Liệt chạy ra theo.
Hai người đi theo hướng bảo vệ chỉ, đến trung tâm thành phố.
Đây là lần đầu Phác Xán Liệt sợ hãi như vậy, cũng là lần đầu sợ hãi mình sẽ vuột mất.
Trước đây anh không hiểu, không hiểu vì sao Biên Bá Hiền trả giá tất cả vì mình, thậm chí từng khăng khăng né tránh cậu, nghĩ người trong lòng mình vẫn là Tần Nguyệt, thế mà chẳng hay khi nào đã đổi thành Biên Bá Hiền ngày đêm làm bạn cùng mình.
Bây giờ cuối cùng cũng hiểu được, may thay thời gian hàn gắn lại chưa muộn.
Cả hai liều mạng chạy đến nơi đông đúc sáng rỡ, tựa như dáng vẻ tuyệt vọng của Biên Bá Hiền vừa nãy.
Ông trời thích trêu ngươi thế đấy.
Để một người nghe trộm không hoàn chỉnh, người kia lại tạm dừng lời nói.
Nếu hai người mặt đối mặt nói rõ, chính miệng nói một câu "tôi thích người", "tôi yêu người" thì đâu biến thành tình huống thế này.
Nhiều năm sau Phác Xán Liệt nhắc lại chuyện này, đúng là hơi buồn cười, chẳng qua đây là chuyện của tương lai.
Phác Xán Liệt nói Ngô Thế Huân tìm dọc cửa hàng bên đường, anh thì chạy đến chỗ trung tâm giao lộ.
Không quan tâm trông mình chật vật bao nhiêu, nhờ Ngô Thế Huân xong lập tức chạy đi tìm, thỉnh thoảng thì hỏi người đi đường, liên tục nhìn quanh xem có bóng người quen thuộc không.
Anh bắt đầu tìm từ lầu một, rồi lầu hai, lầu ba...!Trong lúc anh chuẩn bị từ bỏ nơi này tìm những chỗ khác, bất chợt nhìn thấy bóng lưng thấp thoáng đứng ở lối an toàn.
Phác Xán Liệt thử bước tới, gõ gõ cửa, thấy người ở trong hơi giật mình, sau đó chầm chậm quay đầu.
Chưa để tầm mắt hai người giao nhau, anh đã đẩy cửa vào, ôm Biên Bá Hiền.
Nửa giờ trước, Biên Bá Hiền đi một vòng trong trung tâm, cuối cùng quyết định ngồi ở nơi héo lảnh ít bị chú ý này.
Cậu không rõ đây là đâu, không có điện thoại, không quen một ai, chung quy vẫn sợ gặp trúng người xấu.
Nhưng cậu không biết nên đối mặt với Phác Xán Liệt thế nào, thế là trốn đi, yên tĩnh ở đây một lát là ổn rồi.
Thế giới bên ngoài ồn ào hỗn loạn, nếu có năng lực, cậu muốn rời xa thế gian thế tục này.
Tìm đến một nơi không người ở, ẩn núp cả đời.
Cậu dựa lên tường, nghe tiếng bước chân qua lại, chợt nghĩ cứ thế này cũng tốt.
Như cách ly cả thế giới bằng một cánh cửa, để bản thân vùi mình trong chốn nhỏ hẹp tăm tối, để tâm huyết dần phai, để có thời gian nghỉ ngơi sau khi trải qua vô số đau xót và bi thảm, để một lần than thở vận mệnh bất công, cuối cùng gói ghém lại, giấu trong lòng, tiếp tục cảm nhận dòng máu chảy quanh thân thể mục rữa.
Mãi đến khi tiếng gõ cửa phá vỡ không gian yên tĩnh.
Bản năng sợ hãi lập tức bao trùm, đang cố giữ bình tĩnh, cả người bỗng chốc được sự ấm áp ôm bọc.
Dường như là trong chớp mắt, Biên Bá Hiền khóc.
Ban đầu Phác Xán Liệt chỉ chìm đắm trong mừng rỡ khi tìm thấy Biên Bá Hiền, ôm một lúc mới nhận ra người trong lòng run rẩy.
Giơ hai tay xoa gò má Biên Bá Hiền, đau lòng lau nước mắt vì cậu, đầu anh giờ đây rất loạn, suy nghĩ lung tung, quên mất vì sao Biên Bá Hiền rơi lệ.
Trong ấn tượng Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền không hay khóc.
Nhìn dáng vẻ cậu, không biết tủi thân ra sao.
Anh dừng lại, nắm cánh tay Biên Bá Hiền, lại ôm cậu thật chặt.
Từ lúc gặp mặt cả hai chưa nói câu nào, đến giờ vẫn vậy, đứng trong không gian đen kịt yên lặng ôm nhau.
Bình tĩnh lại rồi, Biên Bá Hiền cúi đầu nhìn cánh tay mình, suy nghĩ phải bày ra tâm trạng thế nào đây.
Là xúc động hay bất lực, hay vui mừng, hay đau khổ, là đánh mất rồi bỗng có lại được? Đầu cậu giờ đây quá hỗn độn.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, việc xấu liên tiếp ồ ạt lên người cậu, cậu sắp chống cự hết nổi rồi.
Phác Xán Liệt, em có thể ỷ lại anh sao? Biên Bá Hiền tự hỏi.
Chẳng qua, cậu không biết, người đàn ông cậu say đắm nhiều năm này, đã mở rộng lòng vì cậu từ lâu..