Tối hôm đó Mỹ Kỳ và Ngọc Mây tới buổi hòa nhạc Mỹ Kỳ thắc mắc hỏi
" tại sao đến đây làm gì? cậu mê ca nhạc hồi nào vậy "
Ngọc Mây ngao ngán nhìn Mỹ Kỳ nói
" con của nạn nhân làm ở đây đi xem xét thôi với lại được thưởng thức âm nhạc nữa có mất gì đâu đi thôi"
Mỹ Kỳ đi theo Ngọc Mây vào trong sân khấu hoành tráng những ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng cả một vùng trời người thì đông đúc Ngọc Mây kéo Mỹ Kỳ ngồi xuống ghê coi, đợi tầm 15 phút thì ca nhạc cũng đã bắt đầu Ngọc Mây nói nhỏ với Mỹ Kỳ
" Tề Kiên đó đã có mặt chưa nhỉ "
Mỹ Kỳ đưa tay lên nói nhỏ vào tai Ngọc Mây
" tiếc mục đánh piano là tiếc mục thứ 2"
Ngọc Mây và Mỹ Kỳ ngồi coi mãi cũng tới tiếc mục chưa Tế Kiên Ngọc Mây lấy ra ống nhòm khiến Mỹ Kỳ giật mình hỏi
" cậu mang theo nó làm gì?"
Ngọc Mây vẫn dùng ống nhòm nói với Mỹ Kỳ
" xa quá tớ cần nhìn gần thôi "
Mỹ Kỳ mệt mỏi chống tay coi tiếc mục Ngọc Mây quan sát thấy tay hắn có 1 vết thương dài Ngọc Mây dừng nhòm hỏi Mỹ Kỳ.
" lúc trước cậu tra khảo có thấy tay hắn tay có vết thương không?"
Mỹ Kỳ nhìn Ngọc Mây lắc đầu nói
" không! tớ đâu thấy có vết thương gì "
Ngọc Mây nhìn Tê Kiên nói với Mỹ Kỳ
" hắn có vết thương dài ở tay khoảng 10cm "
Ngọc Mây đưa ống nhòm cho Mỹ Kỳ, đúng những gì Ngọc Mây nói nhưng Mỹ Kỳ lại nghĩ khác
" có gì đâu chắc là trong lúc sinh hoạt bị thôi "
Ngọc Mây vẫn không chịu bỏ qua khi tiếc mục của Tê Kiên kết thúc Cô kéo Mỹ Kỳ đi ra sau hậu trường người bên trong cản lại
" không phận sự không thể vào "
Ngọc Mây đưa ra thẻ cảnh sát làm họ có chút lo lắng Ngọc Mây và Mỹ Kỳ đi vài trong gặp Tê Kiên Ngọc Mây chặn anh ta lại đưa thẻ cảnh sát ra
" chào anh Tê Kiên chúng tôi có vài điều muốn hỏi anh "
Mỹ Kỳ nhìn vào vết thương của Tê Kiên hỏi
" anh bị thương lâu chưa?"
Ngọc Mây nhìn Tê Kiên sắc bén Tê Kiên cười rồi nói.
" chỉ mới hôm qua lúc đó tôi đi va vào thanh sắt thôi
Ngọc Mây đưa tay nói với Tê Kiên
" tôi có thể xem qua vết thương của anh không "
Tê Kiên lưỡng lự Ngọc Mây nắm tay anh coi vết thương rồi tươi cười nói
" va vào thép thì nên xử lí vết chứ không sẽ bị nhiễm khuẩn đấy "
Ngọc Mây buông tay Tê Kiên ra anh ngại ngùng nhìn cô Mỹ Kỳ thấy thế nắm tay Ngọc Mây nói
" chúng tôi làm phiền anh rồi… vậy thôi chúng tôi đi "
Ngọc Mây và Mỹ Kỳ quay người đi Tê Kiên lại nắm tay Ngọc Mây lại nói
" cô có…thế cho tôi cách liên lạc không "
Ngọc Mây tươi cười đưa hình thức liên lạc cho Tê Kiên nói
" vậy chúng tôi đi trước "
đi ra ngoài Mỹ Kỳ cau có nói với Ngọc Mây
" này lỡ hắn ta có ý gì với cậu thì sao đưa số liên lạc cho hắn ta "
Ngọc Mây ngây ngô nói với Mỹ Kỳ
" bình thường mà đôi khi có manh mối gì sao "
Mỹ Kỳ bó tay đang đi trên đường thì gặp Thiên đang mua bánh ngọt Ngọc Mây vẫy tay kêu Thiên
" này anh đang làm gì ở đây "
Thiên đưa túi bánh lên nói
" thì mua bánh ngọt "
bỗng nhiên điện thoại Ngọc Mây vang lên Ngọc Mây đi ra xa bốc máy Mỹ Kỳ và Thiên nhìn nhau trong im lặng Mỹ Kỳ nhìn túi bánh ngọt
’ ai nghĩ đến 1 người pháp chứng như anh lại thích ăn bánh ngọt "
Thiên cười nhẹ nói với Mỹ Kỳ
" ăn một chút đồ ngọt tăng thêm hạnh phúc "
Mỹ Kỳ nhớ tới lời nói của Ngọc Mây
" ăn một chút đồ ngọt sẽ tăng thêm hạnh phúc đấy"
Mỹ Kỳ nhìn Thiên muộn phiền nói
" anh vẫn còn thích Ngọc…’
chưa nói xong Ngọc Mây quay lại nói với Mỹ Kỳ
" xin lỗi cậu như Thế Nam nói sẽ đón tớ tới nhà anh ấy dùng cơm "
Mỹ Kỳ đứng chống tay lên bụng nói
" cậu bỏ con giữa chợ sao!"
Ngọc Mây bối rối nhìn sang Thiên
" vậy cậu đi với anh Thiên đi "
Thế Nam vừa tới Ngọc Mây nắm lấy tay Mỹ Kỳ nói với Thiên
" anh chở cậu ấy về dùng em nhé em đi đây "
2 người nhìn nhau ngơ ngác.