Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 49




Lâm Khắc cuối cùng cũng tìm thấy cô sau mười bốn ngày mất dấu.

Khi cô lên bục nhảy thì không phát hiện ra anh ta.

Cô ca sĩ mang hai dòng máu Trung Quốc - Philippines như thường lệ, đang hát những bài tình ca thê lương ảm đạm.

Hỷ Hỷ bám lấy chiếc cột inox lạnh toát, sáng loáng, đem nỗi buồn, sự tuyệt vọng và niềm nhung nhớ vô bờ hóa thành những bước nhảy ở nơi thẳm sâu tâm hồn. Vòm ngực của cô ngước lên không trung, đôi mắt nhìn xuống dưới đất. Dưới ánh đèn sàn mờ ảo lấp lóa, cặp chân dài phát ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người đang cô độc bước đi trên hoang mạc của ái tình.

Cô đẹp đến nao lòng, một vẻ đẹp được nhào nặn bởi năm tháng.

Cô múa từ cột này sang cột khác, cho tới khi phiêu ra trước quầy bar. Từ hai bên dãy quầy, hàng chục cặp mắt thèm khát đang nuốt lấy thân thể cô một cách tham lam. Cô mỉm cười ngây dại, quay đầu nhìn về phía sau, bỗng đột nhiên trông thấy anh ta. Cô thất thần vài giây, bám lấy chiếc cột rồi nở một nụ cười để che giấu đi.

Lâm Khắc tìm thấy cô rồi.

Làm thế nào mà anh ta tìm đến được cơ chứ?

Trời ạ! Lẽ nào cô đã quên rồi sao? Anh ta là thám tử.

Nhưng dường như... cô vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của anh ta.

Cả chặng đường cô đã dụ dẫn anh ta tới đây, giống như một người ném cho chú mèo một cuộn len, biết rõ rằng rồi cuối cùng chú mèo kia sẽ không thể chịu được sự cám dỗ mà tìm đến.

Tiết mùa thay đổi, thời gian cuộn trôi, từ trước đến nay cô vẫn chưa từng dừng lại việc trói buộc người đàn ông này vào cuộc đời mình, khiến anh ta trở thành đối tượng để mình yêu thương.

Và giờ đây, cả hai người họ đều đã già.

Cô đến nhảy trước mặt anh ta, nắm chặt cột inox, giơ một chân lên trước mặt gã đàn ông đang ngồi đối diện anh ta. Gã đó giơ tay định sờ vào đôi bốt của cô, cô ngước đầu mỉm cười, nhẹ nhàng dẫm mũi giày lên vai gã, khiến xung quanh cười ồ lên. Sau đó, cô quay người lượn về phía Lâm Khắc.

Những ngày xưa cũ, cả hai xa cách nghìn trùng, nhưng giờ lại gần ngay trước mắt. Cô nhìn xuống anh ta, anh ta ngước nhìn cô, giữa hai người chỉ cách nhau một sải tay với.

Đêm nay, anh ta uống vodka vị đào.

Đôi mắt cô thăm dò ánh mắt của anh. Đôi mắt đa tình kia đã từng toát lên một nỗi cô quạnh trầm mặc trăm năm, giờ đây lại vì tìm thấy cô mà ánh thêm một chút lạc lõng, và hằn lên những tia đỏ vì ghen tuông.

Cô trông thấy mà cõi lòng nát tan, vô thức đưa người qua nhảy múa trước một mình anh.

Chẳng phải cô đã từng nói như vậy hay sao? Lòng ghen tỵ là ngục tù của ái tình.

Cô múa riêng đã quá lâu, những người khác bắt đầu ồn ào.

Cô quăng mình về một chiếc cột khác, múa những vũ điệu ngây ngất đau buồn, trái tim vẫn day dứt theo bóng hình của anh.

Giọng hát quen thuộc của nữ ca sĩ kia vẫn đang ngân lên dìu dặt:

Còn nhớ chăng, màn đêm dài khi đó,

Bầu trời căng tràn những vì sao.

Nhan sắc em nồng nàn chìm trong đáy mắt,

Khiến anh hồn xiêu phách lạc,

Muốn được làm quen với em,

Muốn được yêu em,

Muốn được che chở cho em,

Đổi lấy vài tiếng cười vui thánh thót,

Hay một làn nước mắt ấm nóng,

Cáo biệt cuộc sống phiêu diêu lay lắt.

Anh không phải là bóng tối,

Chỉ là một gã si tình đã khuất,

Và anh, sau cùng vẫn sẽ yêu em...

Hỷ Hỷ xoay người trở về, nắm lấy một chiếc cột trước mắt rồi lướt qua, cúi xuống đối mặt với anh, ánh nhìn cũng ngưng đọng trên đôi mắt anh.

Nếu như còn có ai đó dám ồn ào vì cô chỉ múa cho một mình anh, cô sẽ cho một mồi lửa thiêu trụi nơi này.

Cô cầm ly vodka trước mặt anh, nhẹ nhàng đặt lên khóe môi rồi nhấp một hớp, ánh mắt sóng sánh lướt qua trên ly.

“Chào anh, chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?” Giọng cô khẽ run run, hơi thở thì thầm thoảng qua trên gương mặt anh.

Không đợi Lâm Khắc trả lời, cô đặt ly rượu xuống, nắm lấy chiếc cột và nhẹ xoay một vòng. Những người xung quanh tranh nhau đưa ly rượu lên, muốn cô cũng uống một ngụm. Cô không uống, khóe môi khẽ nở một nụ cười.

Cô lại trở về trước mắt anh, tiếp tục hỏi:

“Có phải anh rất hay đến đây không? Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?”

Bao nhiêu năm nay, đây là màn đối thoại đầu tiên giữa hai người. Màu u tối trong đôi mắt anh chớm tan đi đôi chút, giọng nói trầm ấm cất lên:

“Đây là lần đầu tiên... anh tìm nơi này lâu lắm rồi.”

Cô bật cười ngọt ngào, nắm lấy chiếc cột, tung người lượn một vòng như một cánh bướm, thì thầm:

“Vậy thì, liệu trước kia chúng ta đã từng gặp nhau ở nơi nào đó không? Tokyo? Hokkaido? Một đêm tuyết rơi? Hay là ở trên chuyến tàu?”

Đôi mắt cô sáng tựa sao sa, chiếu tỏa những quầng sáng chói lọi trong tim anh, sưởi ấm những khóm hoa dại trong khu vườn tình tưởng chừng đã băng giá.

Và cô, cả đời này cũng chỉ yêu một người, sau này sẽ không còn ai khác.

Cô vươn cánh tay mảnh dẻ về phía anh ta, những ngón tay mềm mại lướt qua mảng chân tóc phía sau gáy, sau đó mỉm cười tiếp tục điệu múa trong tiếng nhạc chậm dần.

Những người khác cũng lầm rầm đòi cô đụng chạm. Cô chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, ngạo nghễ vươn cao chiếc cằm dày cộm phấn, thanh thoát vươn người sang phía bên kia của quầy bar.

Anh không phải là bóng tối,

Chỉ là một gã si tình đã khuất,

Và anh, sau cùng vẫn sẽ yêu em...

Những ánh đèn trên quầy bar lần lượt tắt lịm sau lưng, tiễn cô nhẹ bước trở vào.

Cô cúi đầu tư lự, mồ hôi đầm đìa trên khuôn mặt.

Tình yêu là nỗi cô quạnh kéo dài trăm năm, cho tới khi ta gặp được một người nguyện ước kề cạnh mãi chẳng đổi rời. Thì khoảnh khắc đó, tất cả những nỗi cô độc đắng chát kia đều sẽ có lối về.