Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 46




Sáu tiếng sau, Hỷ Hỷ tỉnh dậy. Cô bước xuống giường và lén soi qua khe cửa sổ, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Những nơi mà ánh mắt có thể chạm đến, đều đã không còn bóng dáng thân thuộc.

Cô đứng vô hồn bên bậu cửa, không biết hôm nay và những ngày tháng về sau sẽ phải trải qua như thế nào.

Vậy là giờ đây, cô lại trở về với nguyên trạng.

Nỗi cô đơn vĩnh viễn đeo đẳng, đây là định mệnh chòm sao của cô, là chủ đề vĩnh hằng của cuộc đời!

Cả ngày hôm đó Hỷ Hỷ không ra ngoài, cô uống hết sạch mấy chai rượu mẫu ở trên bàn, trong đó có một chai vodka trắng, một chai brandy đắng khé cổ, một chai whisky khó uống và một chai rượu bạc hà với hương vị kỳ quặc.

Ngày hôm sau cô mơ màng tỉnh lại, hơi rượu vẫn nồng nặc trong phòng, khi lê bước đến bên cửa sổ mở toang và nhìn xuống phía dưới, bất thần phát hiện ra anh ta.

Cô giật mình rụt đầu lại đóng sập cửa, dụi mắt soi qua khe cửa một lần nữa.

Đúng là Lâm Khắc.

Anh ta vẫn mặc chiếc áo jacket, đang đi lại bên con đường đối diện và chưa phát hiện ra cô.

Cô nhìn anh ta một hồi lâu.

Anh ta đến để từ biệt cô sao?

Cô thay đồ, rời khỏi khách sạn và đi dạo một vòng trên phố.

Lâm Khắc vẫn như những tháng ngày trong quá khứ, chưa từng rời khỏi cô quá một trăm mét ở phía sau.

Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ bảy... anh ta vẫn đến như chưa có chuyện gì xảy ra. Họ lại cùng nhau bước qua ánh hoàng hôn đang ngả thẫm, xuyên qua con phố dài mông lung màu đêm. Cô nhấp vodka vị đào trong quán bar, còn anh ta vẫn uống brandy.

Cô bắt đầu đọc lại cuốn Đời nhẹ khôn kham, cuốn sách giờ đã hơi cũ sờn quăn góc.

Khi đêm đến, bóng dáng của anh ta dần biền mất dưới ngọn đèn đường, và khi trời chạng vạng sáng, anh ta lại trở về ngay trước mắt cô, chưa từng trò chuyện, cũng chưa từng cáo biệt.

Ngày thứ tám, cô quyết định gọi cho Đới Đức Lễ:

“Luật sư Đới, tôi là Lộ Hỷ Hỷ đây... ông đã thông báo cho bên văn phòng thám tử là không cần bảo Lâm Khắc theo dõi tôi nữa chưa?”

“Tôi đã thông báo rồi. Nhưng mấy ngày hôm nay họ không tìm thấy Lâm Khắc đâu, anh ta không đi làm. Anh ta vẫn đang theo dõi cô sao?”

“Không.” Cô lập tức cúp máy, trong lòng cảm thấy vô cùng bình thản.

Hôm nay, số tiền cuối cùng của cô cũng đã dùng hết.

Tờ mờ sớm, cô rời khách sạn đi tìm Tiểu Lục để lấy số tiền gửi bán trang sức trước kia. Vậy nhưng khi đến nơi, cô mới phát hiện ra chỗ đó đã biến thành một cửa hàng túi da secondhand.

Cô hỏi cô nhân viên có khuôn mặt mộc trong tiệm. Cô gái trả lời rằng, nghe nói tiệm trang sức đó làm ăn không được tốt, đã sập tiệm từ ba tháng trước rồi.

Chẳng trách điện thoại của Tiểu Lục không gọi được. Bây giờ biết đi đâu để tìm cô ấy đây?

Hỷ Hỷ thẫn thờ bước ra khỏi cửa hàng. Khoản tiền cỏn con đó vốn là niềm hy vọng cuối cùng của cô, nhưng giờ cũng đã vụt tắt.

Không thể tiếp tục ở trong khách sạn, cô đành trở về thu dọn hành lý và rời đi.

Cô kéo vali đến nghĩa trang, ngồi bên phần mộ của mẹ nuôi, đọc cuốn Đời nhẹ khôn kham.

Khi ánh hoàng hôn dần tắt, và bầu trời chuyển sang màu tối sẫm, cô ra khỏi nghĩa trang, đi bộ một quãng dài, ăn hai chiếc bánh bao chay và đến máy nước của công viên để uống nước. Sau đó, cô ngồi trên ghế băng lặng lẽ đọc sách dưới ánh đèn đường.

Đêm khuya lặng vắng, công viên sắp tới giờ đóng cửa, cô lại kéo vali ra ngoài, bước lang thang vô định trên con đường bộ hành.

Lúc này, cô trông thấy một cửa hàng Mc. Donald ở phía trước.