Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 30




Hôm nay là giáng sinh của người phương Tây.

Cô đeo mặt nạ bước vào hộp đêm.

Đến những nơi như thế này, muốn ngậm kẹo ho xem chừng có vẻ cũng khó.

Nhạc đánh ầm ĩ, chỗ nào cũng chỉ toàn người là người, cô trông thấy một đám quỷ hút máu, xác ướp Ai Cập, xác ướp ngàn năm, tu nữ quái dị, Frankenstein, vài tù nhân mặc bộ đồ sọc đen trắng chân đeo xiềng xích và những quả cầu sắt, một quái nhân với khuôn mặt bị băm nát và cả thằng gù ở nhà thờ Đức Bà.

Cô thầm nghĩ, không hiểu anh chàng cải trang thành xác ướp với băng quấn đầy người kia lát nữa đi WC kiểu gì nhỉ?

Hỷ Hỷ len lỏi qua dòng người, đi tới phía quầy bar gọi một ly vodka vị đào.

Cô kéo chiếc mặt nạ lên một chút, nhấp một ngụm rượu.

Mã Lâm, Kiều, Hàn và Tiểu Bắc đang hát trên sân khấu.

Có một gã quỳ hút máu trông thấy cô vừa kéo chiếc mặt nạ lên, bèn đi tới lân la tán chuyện. Cô muốn bảo với anh ta rằng, hình như từ trước tới nay phù thủy chưa từng qua lại với quỷ hút máu. Nhưng cô không nói gì, và quỷ hút máu cũng đành tiu nghỉu đi ra chỗ tu nữ quái dị.

Một tiếng trôi qua, Mã Lâm vẫn đang ở trên bục diễn.

Bọn họ lại hát bài Nicole chán nản.

Cô nhón chân vẫy Mã Lâm, Mã Lâm cũng vẫy tay về phía cô.

Ba ly vodka cô đã uống cạn, thêm năm viên kẹo ho khiến bụng cô hơi đầy.

Cô đi xuyên qua sàn nhảy chen chúc người, đột nhiên một cánh tay từ đâu thò ra chụp lấy vai cô. Cô quay đầu lại, thì ra người đó nhầm cô là phù thủy khác, nói lời xin lỗi và đi mất.

Cô bước qua dãy hành lang dài, cuối cùng cũng đến được phòng vệ sinh.

Frankenstein bước ra từ bên WC nữ. Hỷ Hỷ không ngờ rằng người đó lại là nữ.

Cô đứng trước gương ngắm nghía chỉnh lại chiếc mặt nạ, bây giờ cô là một phù thủy tóc đỏ, với chiếc mũi khoằm trông thật đáng sợ.

Nếu cô thực sự biến thành như vậy, liệu còn ai dám yêu thương cô nhỉ?

Chắc chỉ còn có anh.

Cô kéo cánh cửa nặng trịch của phòng vệ sinh và bước ra ngoài. Một làn khói trắng thơm nhẹ lan tỏa khắp dãy hành lang, khiến cô húng hắng vài tiếng, thoáng thấy hơi rượu nồng xộc lên phía sau mặt nạ.

Lúc này, một xác ướp Ai Cập với dáng người cao to từ đầu bên kia hành lang bước thẳng về phía cô, trên người khoác một chiếc áojacket xanh.

Cô giật nảy.

Nhưng cô không thể dừng lại, nếu không, anh ta sẽ nghi ngờ.

Cô chầm chậm bước về phía trước, cố gắng không đưa mắt nhìn về phía anh ta.

Thế nhưng, khi anh ta tiến sát về phía cô, và khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài chục centimet, bỗng nhiên anh ta dừng lại.

Hỷ Hỷ không còn cách nào khác, đành phải ngước lên nhìn.

Anh ta cũng đang nhìn cô.

Khoảnh khắc khi bốn mắt gặp nhau, cô nhìn thấy phía sau chiếc mặt nạ xác ướp vô cảm kia, một đôi mắt to đa tình như có điều gì muốn nói, nhưng chẳng thể thốt ra.

Đôi mắt kia lưỡng lự.

Rồi bỗng nhiên, anh ta bước sang một bên, quay người nhường đường cho cô.

Hỷ Hỷ gật đầu tỏ ý cảm ơn.

Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một người yêu mến bạn,

Hôm nay sẽ không kìm được lòng mình và bày tò nỗi niềm,

Khiến cho bạn bối rối....

Khi bước ngang qua anh ta, cô nhìn thấy bên túi áo jacket nhô ra một góc của cuốn sách.

Chẳng cần nhìn, cô cũng biết đó là cuốn Sudoku.

Cô không quay đầu lại, đi thẳng về phía trước.

Cuối cùng cô cũng ra đến sàn nhảy, cố len qua đám người còn đông hơn khi nãy, ngồi xuống cạnh quầy bar và gọi một ly vodka.

Nhân viên pha chế đang rất bận, cô chống tay trên quầy chờ đợi.

Cô cảm thấy họng mình khô rát, bất giác cúi đầu ho sù sụ.

Lúc này, bỗng nhiên cô cảm thấy một bàn tay to bản đang nhẹ nhàng vỗ về lưng mình.

Cô rùng mình hoảng hốt không biết phải làm sao, cũng chẳng dám quay đầu lại, cơn ho cũng vì thế mà không kìm lại được.