[Thân gửi Thanh An
Đã hơn một tháng từ lúc em đi, giờ đây tiết trời trở lạnh, anh lại bắt đầu nhung nhớ em.
Nói đôi lời em thích nghe trước. Thực nghiệm dầu thô đã bước vào giai đoạn cuối, viện trưởng Tần nói rằng, qua mấy ngày nữa là có thể thử nghiệm sản xuất rồi. Quỹ tài trợ cũng đã xoay sở được hơn ngàn vạn tiền quyên góp, trong mấy ngày tới sẽ giao cho cục Quân Chính mua sắm nhu yếu hậu cần.
Tất thảy ở Vân Thành đều ổn, chỉ mỗi một việc là trời mây mưa nhiều, vai anh vẫn sẽ đau. Thuốc khó ngửi lắm, chẳng ổn đâu, dán lên không thoải mái bằng bàn tay em...]
Lúc Quý Duy Tri nhìn thấy phong thư này đã là ba tuần sau đó.
Trong mấy ngày này, nước X cố gắng vây chặn liên lạc giữa quân đội Bạc Thành với bên ngoài, cắt lương thực cắt nước uống.
Nhưng đường phong tỏa khó tránh khỏi có lỗ hổng. Người Bạc Thành ngắm đúng mấy lỗ hổng ấy, lác đác lục tục vận chuyển đồ đạc vào đội, bấy giờ mới phá hỏng kế hoạch của nước X.
Mọi người kiên trì chống chọi với kẻ thù hai tháng bên con hào, cuối cùng đám người kia cũng rút ra ngoại thành.
Trận giằng co này tiêu tốn quá nhiều thời gian, thêm vào đó sự càn rỡ của nước X đã ảnh hưởng đến tô giới nước khác, tiếng nói bất mãn bên phía quốc tế ngày càng lớn, buộc nước X phải yên tĩnh hơn.
Liên hội nước X tiếng xấu đồn xa đã bị cấm triệt để, hiển nhiên hội trưởng bị đuổi đi từ lâu cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn cụp đuôi làm ăn chân chính, nghe nói quy mô làm ăn đã bị cắt giảm không ít.
Trò hề kết thúc, vất vả lắm Quý Duy Tri mới rảnh rỗi một chút, bấy giờ cậu mới đến bưu điện lấy thư từ đã chất đống, đọc từng bức thư một.
[... Thử nghiệm sản xuất giai đoạn thứ hai đã hoàn thành, sắp đưa vào sản xuất hàng loạt được rồi. Mong rằng nó có thể phát huy tác dụng ngay tại điểm khởi đầu. Còn nữa, khuôn viên trường mới của Đại học Nhạn Thànhđã khánh thành từ lâu, bên Bùi tiên sinh không cần sống trong gian nhà tranh nữa.
Lúc anh viết bức thư này, lá ngoài cửa đã rụng hơn một nửa, không biết con chim thường đến đã bay đi đâu an cư. Tiếc rằng anh chỉ có thể ngồi ở đây, không biết em có được ăn bữa cơm nóng hổi hay chăng, không biết đồ tiếp tế còn đủ dùng hay chăng, không biết em có sợ khi sấm rền trong đêm tối hay chăng...
Không được nghĩ tiếp nữa, bằng không anh sợ rằng anh sẽ không kìm được mà làm ra đôi ba chuyện không đúng thời điểm mất.
May sao anh có đài phát thanh, có thể biết tin tức về đội các em từ nó, ngày tháng trôi nhanh hơn nhiều. Thuở trước em cũng tìm kiếm tin tức về anh thế này sao em? Giờ đây đổi thành anh chờ đợi rồi em à.
Lúc này đài phát thanh đang thông báo rằng, "Toàn bộ mặt trận Bạc Thành đại thắng". Bé con của anh bảo vệ cả thành phố, cũng bảo vệ cả anh. Em giỏi đến vậy, khiến anh chỉ hận không thể xuất hiện ở Bạc Thành ngay bây giờ, hôn em, ôm lấy em...]
Quý Duy Tri cất thư, đặt nó vào vị trí gần ngực mình nhất.
Cậu tiện đường ghé vào bệnh viện trung tâm một chuyến để thăm Bạch An Hiền. Bệnh của đại sứ mãi chẳng tốt hơn, trong hai tháng mà đã ra vào bệnh viện tận ba bận, đến lúc này vẫn đang dựa vào cái siêu thuốc để kéo hơi.
Lúc Quý Duy Tri đến, Chu Kiều Nguyệt cũng ở đó. Đã lâu rồi diễn viên nổi tiếng chưa hát hí, dường như hắn sống rất đỗi nhàn nhã tự do.
Mới đầu Quý Duy Tri thấy chất giọng khàn đặc của hắn ta lạ lắm, bây giờ cũng không biết do nghe đã lâu hay do giọng hắn đã khôi phục ở một mức nào đó mà Quý Duy Tri cảm thấy rất xuôi tai.
Ba người thường ở bệnh viện cùng đọc thư Thịnh Tuy gửi đến, nhưng Quý Duy Tri chỉ cho hai người đọc phần thư liên quan đến công việc, mấy cái ôm ấp hôn hít sến súa gì đó đều lược bỏ hết.
Hai người kia cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe Quý Duy Tri lắp bắp hoặc đỏ mặt là biết đã xảy ra chuyện gì. Chu Kiều Nguyệt còn trêu cậu mãi: "Nhị gia không được rồi, sao chẳng có một câu nào không thể nghe thế, hai người đứng đắn đến vậy ư?"
Quý Duy Tri đâu mặt dày trả lời được, nén ngược cơn giận câu mắng: "Người không đứng đắn nhất là anh đấy, chắc chắn Nhị gia học thói xấu từ anh."
Quý Duy Tri vừa nói như vậy, vừa viết những lời vô tri đầy giấy lúc ở một mình, chuẩn bị gửi đến Vân Thành.
Viết xong mấy câu ấy cậu cũng phải nhíu mày: Sao trong cả ba bốn trang giấy toàn là *đến *đi thế? Chẳng có lấy một câu có thể đưa ra ngoài sáng.
Để bức thư này không trở thành cái thóp cho Thịnh Tuy trêu chọc cậu, cậu giấu đầu lòi đuôi mà viết thêm một câu đứng đắn chỗ cuối thư:
[Hôm nay tuyết ở con hào không nhỏ, sắc bạc phủ muôn nơi, không biết có giống ánh trăng ở Vân Thành hay chăng.]
*
Chớp mắt đã đến tháng chạp, Bạc Thành vẫn là Bạc Thành ấy.
Thế lực khắp nơi tranh đấu xoay vần không ngừng biến đổi, gần một năm mới ổn định, cuối cùng nước X cũng thu quân ngừng chiến. Trải qua thời gian nghỉ ngơi tu bổ, Bạc Thành đã khôi phục sự náo nhiệt ban đầu.
Sắp cuối năm, người bán hàng rong đã bán sạch hạt dưa trần bì từ lâu, đẩy xe về nhà.
Con phố thênh thang chỉ còn lại hai đứa trẻ áo quần rách rưới gào to ở ngã đường: "Mua báo đi mua báo đi! Nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh mới đã đưa vào sản xuất hàng loạt, hai ngành ngân tiền đoàn kết ủng hộ!"
"Cho anh tờ báo." Quý Duy Tri cho cậu nhóc bán báo hai xu: "Nhóc lấy tiền lẻ mua đồ ăn đi."
"Dạ, cảm ơn anh!" Cậu nhóc cười toe toét nhận tiền rời đi.
Quý Duy Tri vừa đi vừa mở tờ báo ra, tìm thấy tin tức về Thịnh Tuy trên đó giống như thuở trước.
Giờ đây Quý Duy Tri vẫn sống trong căn nhà ban đầu. Cậu rẽ vào ngõ Hồ Đồng, đến đường Bắc Trì, sau khi vào nhà thì gấp tờ báo nhét vào cái chồng đặt ở lối vào.
Tất thảy trong căn nhà này đều không thay đổi, chẳng khác gì so với một năm trước. Thứ duy nhất thay đổi là chiếc giường trong phòng ngủ ở lầu hai của Thịnh Tuy đã được đổi thành kiểu dáng to hơn bền hơn, khụ.
Chừng mười hai giờ, tiếng gõ cửa vang lên.
Quý Duy Tri đã nấu xong một bàn đồ ăn, lau tay ra mở cửa.
Đập vào mắt là khuôn mặt bừng sáng ngó nghiêng của Chu Kiều Nguyệt.
Quý Duy Tri bị dọa nhảy dựng, quay người trỏ cái tủ quầy nói: "Hai người phải đổi giày, tôi không muốn lau nhà."
Chu Kiều Nguyệt nghiêng người, để lộ cái đầu của Bạch An Hiền.
Bệnh của đại sứ vẫn chưa khỏi, nhưng từ khi chiến sự kết thúc, anh ta điều dưỡng uống thuốc đúng giờ, giờ đây đã có thể xuất viện đi loanh quanh. Đáng tiếc bệnh phổi ăn sâu khó hết, bây giờ Bạch An Hiền nói hai câu là thở hổn hển, tính cách hoạt bát thuở nào cũng bị mài mòn từ lâu.
Chu Kiều Nguyệt hầm hừ: "Lau thì lau thôi, chỗ này dơ lắm mà."
Quý Duy Tri chế giễu ngược lại: "Anh không biết nói chuyện thì đừng nói, hát nhiều vào. Không ra ngoài hát hí nữa thì anh phải nhường vị trí đệ nhất danh hí chốn Bạc Thành đấy."
Chu Kiều Nguyệt mắng cậu nói những chuyện không nên nói, làm những việc không nên làm, mắng bằng giọng ồ ồ: "Đang dưỡng giọng đây! Ai mà biết cái thuốc đó mạnh dữ vậy!"
Quý Duy Tri buông lời hung dữ, nhưng vẫn bưng quả đười ươi và cao sơn trà lên cho người ta, rất nhuận họng của diễn viên nổi tiếng.
Ba người ngồi quanh cái bàn bốn góc mà cứ thấy ngượng ngùng, thiếu một người nên không thoải mái.
"Này, chừng nào Nhị gia về?" Chu Kiều Nguyệt hỏi: "Lần trước tôi đọc thư, chẳng phải cậu ấy đã lấy danh nghĩa của cậu giao nhà máy dầu trẩu cho Đại học Nhạn Thành làm căn cứ đổi mới công nghiệp hoá chất rồi ư? Sao vẫn ở đó chưa đi nữa?"
Quý Duy Tri gắp đồ ăn từ nãy đến giờ, nhét vào miệng đến độ căng phồng, cậu nói: "Sắp rồi, trên báo nói họ đang bận sản xuất hàng loạt dầu mới mà, chẳng phải nên mở rộng thành quả thực nghiệm tốt như vậy à?"
Chu Kiều Nguyệt nhìn cậu rồi cười: "Nhị gia đừng để nhóc Duy Tri của chúng ta cô đơn đến nỗi hư người luôn nhé."
Không nhắc đến Thịnh Tuy còn được, vừa nhắc đến ai kia, Quý Duy Tri đã không nhịn được mà chạy khắp nơi, mò mẫm nửa ngày trời bên bàn trà, ôm một chồng đồ ăn, vật dụng đến bên bàn ăn.
"Thấy chưa? Đây là đặc sản Vân Thành do Nhị gia gửi cho tôi, mỗi khi anh ấy đến một nơi đều gửi đồ cho tôi, nhiều quá tôi ăn không hết." Ăn không hết cũng không nỡ lấy nhiều, Quý Duy Tri chỉ mở một gói nhỏ đưa đến trước mặt khách: "Ngon lắm, hai người thử xem!"
Hai người vẫn đang ăn cơm:...
"Hình như khối ngọc này ở trên núi gì đó tại Vân Thành, Nhị gia nói hoa do anh ấy đích thân mời người ta khắc, bên trên còn có tên tôi nữa!"
"Mấy anh nói xem tháng này tôi có nên tặng anh ấy chút gì không? Hai tuần nữa là đến sinh nhật anh ấy rồi, chi bằng tôi nhân dịp được nghỉ đến Vân Thành một chuyến ở cùng anh ấy nhỉ?"
Bé con đang hào hứng chia sẻ chuyện yêu đương, cậu bỗng nhận ra đối phương im lặng: "Ơ? Sao hai người không động đũa?"
Hai vị khách đều đơ mặt, cười miễn cưỡng: "Không có gì, ăn no rồi."
Quý Duy Tri định giữ người ta lại nói chuyện, hào hứng hơn thường ngày nhiều: "Vậy lát nữa các anh có bận việc không, đi mua quà sinh nhật cho Nhị gia cùng tôi nhé?"
"..." Bị làm nền thế này, Bạch An Hiền có sinh nhật gần hơn cảm thấy mình rất đáng thương: "Xin lỗi nha, không đi cùng được, hai người chúng tôi chuẩn bị đi nghe kịch rồi."
Quý Duy Tri chưa bao giờ ương bướng trước mặt người ngoài: "Được, vậy tôi đi một mình."
Qua giờ cơm, hai vị khách nói lời tạm biệt với Quý Duy Tri, chuẩn bị tách ra ở ngã đường.
"Đi nghe kịch?" Chu Kiều Nguyệt chưa vội đi mà cất giọng khàn khàn, sóng đôi cùng Bạch An Hiền.
Đầu tiên Bạch An Hiền ngây ngẩn, sau đó mới cười ngượng ngùng: "Tôi không nghe kịch. Vừa nãy tôi chọc Duy Tri chơi đấy mà, không muốn xen vào đôi tình nhân bé nhỏ bọn họ mà thôi."
"Đi nào, đến lầu kịch. Diễn kịch thì diễn cho trót." Chu Kiều Nguyệt cầm quạt ngoắc lấy tay anh: "Một bó tuổi rồi, chúng ta không thể lừa một đứa nhóc được."
Tuyết vẫn không ngừng rơi, hoa mai đã nở được mấy đợt, cuối cùng Quý Duy Tri cũng nhận được mấy lá thư.
Quý Duy Tri lau sạch bàn rồi mới cầm dao rọc giấy cẩn thận cắt mở thư.
Quả nhiên đều là nét chữ của Thịnh Tuy. Nhưng vì được nửa đường lại bị chặn do đổ tuyết lớn, cách một khoảng thời gian thì thư mới nối tiếp nhau cùng được giao đến, ấy vậy mà đọc lên vẫn có thể liền mạch đến lạ.
Có một bức trong đó nói rằng, [Đã xuất phát, có lẽ anh không thể viết thư cho em trong vài ngày], bên dưới đính kèm số chuyến tàu.
Quý Duy Tri nhìn chằm chằm thời gian địa điểm khứ hồi một lúc lâu, rồi thình lình bật lên khỏi ghế.
Chẳng phải là hôm nay đấy ư! Thịnh Tuy sắp về rồi!
Quý Duy Tri xách áo khoác, co cẳng chạy. Gió thổi vù vù bên tai cậu, gió se lạnh lướt qua gò má, nhưng cậu chỉ thấy nóng, giống như uống một bình rượu ấm vậy.
Mặc dù ga xe lửa thông báo đường ray xe cũng bị tuyết lớn đóng băng, ước chừng phải đến chạng vạng xe mới đến ga, nhưng Quý Duy Tri vẫn vội vàng, chỉ hận không thể bay qua đó.
Cuối cùng cũng chen đến gần sân ga, Quý Duy Tri lại luống cuống. Vừa nãy cậu bị bên cục tạm thời gọi đi làm việc, ngay cả quần áo cũng chưa thay đã vội vàng đến đón người ta, còn chen lấn trong đám đông, chắc chắn bây giờ quần áo của cậu vừa nhăn nheo vừa cẩu thả.
Quý Duy Tri hứng tạm vốc nước, vuốt tóc mình hai cái, mong rằng mấy góc bị vểnh lên vì ngủ sẽ xẹp xuống, cầu nguyện nó cho cậu chút mặt mũi. Xa cách lâu ngày gặp lại bạn trai, không thể để mình xấu xí mà gặp được.
Đứng chen chúc trong một đám người đông đúc, Quý Duy Tri cũng không than mệt, trái lại còn tràn đầy sức sống, sau khi đợi mấy tiếng đồng hồ thì rốt cuộc xe lửa cũng đã đến.
Quý Duy Tri tìm kiếm trong một tốp người, mắt cũng gần như nhìn xuyên qua, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
"Ở đây! Ở đây!" Cậu nhảy lên vẫy tay. Người nào ở đây cũng trông mong mình dễ thấy hơn, vậy nên hoàn toàn chẳng có ai chú ý đến vị quân gia đang kêu gào gì ở bên đó.
Người đến nghe thấy tiếng cũng vẫy tay với cậu, từ từ băng qua biển người, vô ý đụng trúng người khác cũng sẽ nói "xin lỗi". Nói xin lỗi cả một đường mà đi ra ngoài, áo khoác của Thịnh Tuy cũng dính không ít bụi.
Quý Duy Tri cười vang một tiếng hì hì.
Thịnh Tuy dừng bước, đặt vali bằng da xuống, dang hai tay với cậu.
"Nhị gia!" Quý Duy Tri nhào vào ngực Thịnh Tuy, quán tính quá lớn làm anh hơi loạng choạng thấy rõ.
"Ừ—" Một tay Thịnh Tuy xoa mái tóc giống sói của cậu, nhéo một cái không nặng không nhẹ trên eo, khẽ nói: "Gầy rồi."
"Em cố ý đó, đợi anh vỗ béo em." Quý Duy Tri chẳng biết ngượng, nghểnh cổ nói: "Về nhà nhanh đi anh, em chừa mấy món ngon lắm!"
Nói rồi, Quý Duy Tri kéo anh chạy về phía trước như một làn khói, một thoáng sau đã luồn lách ra khỏi sân ga, chạy đến khúc giao trên con đường dài.
Chê Thịnh Tuy đi chậm, Quý Duy Tri còn vừa chạy vừa ngoảnh đầu giục anh, nhìn ngược mà đi cũng phải tăng tốc: "Nhanh lên nhanh lên, hai đứa mình còn khoản nợ chưa tính."
Nợ gì chưa tính không cần phải hỏi, chắc chắn bé con vẫn nhớ rằng trước khi đi chưa hôn đủ số lượng.
Thịnh Tuy chẳng còn cách nào khác, chỉ đành tăng nhanh nhịp bước chạy với cậu, sớm về nhà "trả nợ".
Khung cảnh trước mắt cũng lay động theo nhịp chạy thật nhanh.
Con phố thênh thang có tuyết, cái bóng bị ánh tà dương kéo thật dài, che lấp bốn hàng dấu chân trên nền tuyết.
Đôi mắt Thịnh Tuy đang nhìn người chạy băng băng trước anh. Trong một thoáng ngẩn ngơ, dường như anh nhìn thấy bản thân mình của chín năm về trước.
—— Cậu mặc một thân quân phục thẳng thớm, đầu đội mũ rộng vành, chân mang đôi bốt da màu đen, ánh hoàng hôn tràn lan xung quanh, đang cười, đang nhảy, chạy thẳng về phía chiều tà.
Đó đúng là Quý Duy Tri hăng hái sục sôi.
Cũng giống vô ngần, Thịnh Tầm Sơn thuở hãy còn đôi mươi.
— Kết thúc chính truyện —