Một hàng người ăn cơm xong thì cũng đã gần xế chiều.
Bùi Sơn bất ngờ đưa ra lời đề nghị mời hai người bạn đến từ Bạc Thành đi dạo Đại học Nhạn Thành.
"Được, tôi muốn đi Đại học Nhạn Thành từ lâu rồi!" Quý Duy Tri là người đầu tiên đồng ý.
Đương nhiên Thịnh Tuy thuận theo ý cậu, anh trao đổi một ánh mắt ý vị sâu xa cùng Bùi Sơn rồi xách áo khoác ra ngoài.
Quý Duy Tri hoàn toàn không biết người sau lưng đang toan tính điều gì, cậu vụt đi nhanh như một tia chớp.
Đi bộ nửa tiếng đồng hồ là đến cổng chính của Đại học Nhạn Thành.
Khuôn viên trường này lớn hơn trường quân đội Bạc Thành một chút, nhưng vì có rất nhiều thầy trò đại học đang ở đây nên trông phòng học vẫn khá chật chội, phải có đến hơn bốn mươi người ngủ trên chiếc giường chung dài.
"Toà nhà màu đỏ ở phía xa kia là viện Công nghiệp Hoá chất. Dụng cụ thực nghiệm đầu bên kia đều do thầy trò vận chuyển từ Nhạn Thành đến, tiêu tốn rất nhiều sức lực." Bùi Sơn đang giới thiệu, anh chọc Tần Viễn Phiếm: "Chẳng hạn, có mấy thiết bị nhiễm phóng xạ suýt nữa lấy mất mạng của viện trưởng Tần."
"Hừ! Cậu mới đòi mạng đấy, xúi quẩy!" Tần Viễn Phiếm nghiêng đầu qua một bên: "Cậu dẫn họ đi dạo nhé, tôi đi chuẩn bị đứng giảng."
Bùi Sơn gật đầu, nói lời tạm biệt với Tần Viễn Phiếm rồi chỉ khắp tứ phía: "Kia là hầm trú ẩn. Nếu như lúc lên lớp chúng tôi nghe thấy tiếng cảnh báo thì sẽ trốn vào trong đó, tiếp tục dạy học trong hầm."
Tần Viễn Phiếm vừa đi về hướng ngược lại, vừa ngoảnh đầu gào to tiếp lời: "Có lần Bùi Sơn ngồi xổm đọc sách trong đó lâu quá, ngoài trời đổ mưa to, nước đọng lấp mất lối ra, cậu ta bị vây ở trong đó một ngày, hahaha!"
Thịnh Tuy và Quý Duy Tri cũng cười theo. Mặc dù hai người cách rất xa, nhưng nghe thấy chuyện thú vị vẫn sẽ liếc mắt nhìn nhau trong không trung.
"Bên này là toà nhà khoa viện Lịch sử, chắc nhóm người vây quanh ấy đang nghe giảng." Bùi Sơn cất cao giọng hỏi thăm Tần Viễn Phiếm càng đi càng xa: "Hôm nay hiệu trưởng giảng bài nhỉ?"
Sau khi nhận được đáp án khẳng định, anh ta mới nói tiếp: "Phải rồi, chỉ cần hiệu trưởng giảng bài, các sinh viên chỉ hận không thể xuyên từ đường Kiều Đông đến cổng Thắng Tây để nghe giảng. Nghe xong, họ còn viết kịch, viết những chuyện ít người biết đến của các giáo sư vào vở kịch."
Quý Duy Tri liên tục khen ngợi: "Bầu không khí chỗ các anh tốt quá."
Bùi Sơn lắc đầu, rất đỗi khiêm nhường: "Đâu có, tìm vui trong buồn mới thú vị."
Nói rồi, anh ta lại dẫn hai người vào khoa Văn.
Đó là một gian phòng cỏ tranh, trên bàn ghế toàn là sách và giấy bút, trên trần nhà vẽ đầy sao.
"Cái này do anh vẽ à?" Quý Duy Tri ngẩng đầu: "Vừa nằm xuống là có thể nhìn thấy sao trời, đẹp quá đi."
"Cũng không phải, thực ra cái này là ước định của tôi với người nhà." Nụ cười của Bùi Sơn bỗng nhiên hơi sượng, đôi mắt vừa to vừa linh động chìm trong hơi nước: "Người ấy nói, thấy trần nhà sẽ biết đến tìm tôi."
"Lãng mạn quá." Quý Duy Tri nói.
Bùi Sơn không tiếp lời, hơi nước trong mắt vụt mất trong thoáng chốc: "Xin lỗi, sách hơi nhiều, không có chỗ để nên trông chỗ này hơi lộn xộn."
"Không sao, ít nhất nó vẫn gọn gàng hơn phòng hai chúng tôi." Thịnh Tuy đúng lúc đùa rằng: "Vả lại mấy cuốn sách này đều là bản cuối, trân quý thế cơ mà."
Vì những món đồ quý ấy, thầy và trò đã thay phiên nhau cõng hành lý, nhất là những người cuốc bộ phải gánh nặng đi hàng nghìn dặm.
Bùi Sơn cảm ơn: "May sao có các anh, bằng không đồ có trân quý đi chăng nữa cũng chẳng có chỗ để."
Thịnh Tuy liên tục xua tay. Anh không kham nổi lời tạ ơn ấy.
Quý Duy Tri nhìn thấy cái lọ thuỷ tinh ở bệ cửa sổ chứa đầy những sinh vật be bé đen thui, cậu hỏi: "Ủa, tại sao anh phải nuôi côn trùng?"
"Con rệp quấy rầy người khác quá, học sinh của tôi bắt nó rồi nuôi làm đồ chơi." Bùi Sơn cười lắc đầu: "Đám nhóc này."
Quý Duy Tri nhìn quanh, vành mắt nong nóng.
Trong mắt đong đầy nỗi thê lương, rồi lại đong đầy hy vọng.
Học sinh đến từ năm châu bốn bể, họ cũng từng là những thiếu niên quần là áo lượt, bây giờ bị ép phải trốn trong căn phòng dột mưa cũng chẳng than phiền lấy một lời.
Thời nay hiếm gặp một chiếc bàn học yên tĩnh, nhưng ở đây lại giữ được trụ cột toàn viên, tiếp tục tiến về phía trước.
"Được rồi, tôi dẫn hai người đến đây thôi, hai người dạo tiếp đi." Giới thiệu xong mấy gian phòng nữa, Bùi Sơn vẫy tay: "Đỉnh núi vào buổi tối vẫn mát lắm, nếu hai người muốn ngắm cảnh thì có thể lên đó."
Hai người nói lời tạm biệt với Bùi Sơn, cả đường hết đi rồi dừng, vậy mà leo đến đỉnh núi thật.
Phong cảnh choán hết cả tầm mắt. Trước khuôn viên trường lụp xụp và khu nhà ở tồi tàn đều có những người trẻ kết đoàn kết đội. Ánh trăng đã treo cao, nó chẳng mảy may thiên vị ai mà chiếu rọi trên dáng hình của mỗi một người dưới núi.
Sông nên nước ngầm, cuồn cuộn chảy xiết.
Quý Duy Tri không nói được cậu đang nghĩ gì, có lẽ cậu đang nhớ lại lời của Bùi Sơn, có lẽ đang thấy đắng lòng nuối tiếc vì không một ai biết chốn này, có lẽ đang cúi chào nhóm các tiên sinh một thân khí khái, hoặc có lẽ...
Quý Duy Tri nghiêng đầu, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Thịnh Tuy. Tóc mai gọn gàng, đường nét sâu sắc, dây xích trên mắt kính đang phản quang dưới ánh trăng.
Hoặc có lẽ, cậu đang yêu Nhị gia sâu đậm thêm đôi phần.
Đây gần như là mệnh đề vô tận, mỗi khi cậu cảm thấy đã sâu đến tận đáy, cậu lại có thể thích anh nhiều hơn một chút.
Tựa gió mát trăng thanh, khôn ngoan, chân thành, đây là Nhị gia của cậu.
Quý Duy Tri nằm nhoài trên thảm cỏ, tay chống cằm, mắt cũng không thèm chớp, chỉ sợ ngắm ít mất một giây.
"Em ngắm gì thế?" Thịnh Tuy che mắt cậu, không cho nhìn.
"Ngắm anh."
"Không cho."
Quý Duy Tri lăn lộn trên thảm cỏ, lăn đến chân Thịnh Tuy: "Cứ ngắm đấy. Em được anh Thịnh Tuy chiều hư rồi, đời này em chỉ thích ngắm anh thôi."
Miệng bé con mà ngọt lên thì đòi mạng người ta thật.
Thịnh Tuy thực sự không nhịn nổi, anh nhấc cằm cậu lên, cúi xuống, hôn sâu.
Nụ hôn này dịu dàng đến lạ, ngay cả độ ẩm của cánh môi cũng vừa đủ, từ từ mời gọi người ta thâm nhập.
Quý Duy Tri vẫn không nỡ nhắm mắt, cậu cứ nhìn như thế, cứ hôn như thế, trong mắt trong tim đều là ánh trăng đêm nay, và người đàn ông còn sáng hơn cả ánh trăng.
Không biết từ khi nào, vô số ngọn đèn Khổng Minh chầm chậm bay lên.
"Nhị gia, anh xem!" Quý Duy Tri mở mắt, hào hứng ngồi dậy, tựa vào vai Thịnh Tuy rồi chỉ lên trời mà nói to: "Đèn trời! Nhiều đèn trời quá!"
Vừa nãy Bùi Sơn nói hôm nay có kịch, vậy nên Quý Duy Tri đoán đây chính là phân đoạn cầu phúc sau khi vở kịch kết thúc.
Nhưng một lúc sau, cậu cảm thấy bất thường, vì người trước mắt đang nhìn cậu mà cười.
Quý Duy Tri thắc mắc hỏi: "Sao anh chẳng ngạc nhiên chút nào thế?"
Thịnh Tuy dang tay, giả vờ vô tội: "Ơ? Anh cũng không biết bên trên viết gì, có gì mà ngạc nhiên."
"Viết gì cơ?" Quý Duy Tri càng thấy kỳ lạ hơn, cậu đứng dậy rồi nhảy lên bắt lấy một ngọn đèn trời.
Quân gia không hổ là quân gia, khả năng phản ứng và sức bật đều quá tốt, chẳng mảy may tốn sức đã hái xuống ngọn đèn gần mình nhất.
Ánh sáng vàng mờ nhảy nhót giữa tay cậu.
Quý Duy Tri loáng thoáng nhận ra bên trên có mười chữ, không thấy rõ, phải đến gần để nhìn.
"Quạnh quẽ tìm non nước, muôn đời..." Quý Duy Tri nhỏ giọng đọc lên, vừa cảm động vừa ngạc nhiên mừng vui, cậu ngoảnh đầu nhìn Nhị gia bình tĩnh quá mức: "Có Thanh An."
Non nước bình yên, lững thững khó tìm. May sao mỗi năm đều có em, muôn đời đều có em.
Ánh sáng trong mắt Quý Duy Tri đã vỡ thành vô số mảnh, lách tách rơi trên mặt cỏ, trông rất đáng thương.
Thịnh Tuy ôm lấy cậu từ phía sau, nhìn dòng người phấn khởi dưới núi, anh nói bên tai Quý Duy Tri: "Em từng viết trong nhật ký, em nói muốn đi hái sao. Anh nghĩ rằng, cho dù anh chẳng có bản lĩnh gì, ước nguyện của Tri Tri cũng phải được thỏa mãn."
Đèn trời đã bay xa, chúng điểm xuyết trời đêm, tựa như hàng vạn ngôi sao sáng.
Thịnh Tuy giữ tay Quý Duy Tri, mười ngón tay đan vào nhau, ánh nến xuyên qua kẽ ngón tay của hai người. Anh hái một ngọn đèn trời, đưa nó vào lòng bàn tay của Quý Duy Tri.
"Đây, em muốn sao trời, anh đưa nó cho em."