Tìm Núi

Chương 52: Lại ra tay?




Đợi chán chê cho đến lúc, Quý Duy Tri phủi quần áo chuẩn bị quay về.

Kết quả là còn chưa ra đến hành lang, cậu đã bắt gặp một bóng người. Đối phương mặc áo sơ mi màu xám, nét mặt còn ngượng ngùng hơn cả cậu.

"Bùi tiên sinh?" Quý Duy Tri hít ngược một hơi khí lạnh.

"Thiếu tá." Bùi Sơn không muốn quanh co quá nhiều ở đây, anh ta cố gắng xoa dịu bầu không khí: "Lại đánh nhau sao?"

"Khụ! Không có không có." Quý Duy Tri gãi đầu, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Bùi tiên sinh cũng ra ngoài cho khuây khoả à!"

Bùi Sơn hơi hoảng loạn, nhưng anh vẫn cười dịu dàng, tay nắm chặt áo sơ mi trong thoáng chốc: "Ừ, tôi định quay về."

Quý Duy Tri gật đầu, chột dạ nhìn về phía sau, cầu nguyện rằng Bùi Sơn không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ.

"Anh... đến từ lúc nào?" Quý Duy Tri dò hỏi.

Tuyệt đối đừng đến lúc cậu đòi hôn đấy!

Bùi Sơn ngập trừng trả lời: "Chắc là... sớm hơn hai người."

Sợ cái gì là cái đó đến, Quý Duy Tri đơ người.

"Tôi vốn định rời đi, nhưng hai người thình lình xuất hiện, tôi nghĩ rằng nếu lúc đó tôi đi ra thì chắc chắn hai người càng xấu hổ hơn, vậy nên tôi mới không có ý định di chuyển." Bùi Sơn nhã nhặn lịch sự: "Chẳng ngờ rằng vẫn bị cậu bắt gặp."

Quý Duy Tri thầm nghĩ, toang rồi toang rồi, thế chẳng phải anh ta bị ép phải nghe hết toàn cảnh à?

Bùi Sơn xua tan nỗi lo của cậu: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện riêng của người khác."

Đương lúc Quý Duy Tri không biết phải làm thế nào mới ổn, cậu bỗng nghe thấy giọng Thịnh Tuy vang lên phía sau mình: "Là Hoài Chương à?"

Thịnh Tuy kéo Quý Duy Tri ra phía sau, che chở cậu sau lưng mình, như thể chẳng có chuyện gì mà chào hỏi Bùi Sơn: "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp." Bùi Sơn cúi chào: "Không ngờ rằng anh cũng ở trên chuyến xe này."

"Ừ, tôi đến Vân Thành làm vài chuyện." Thịnh Tuy nói.

Mọi người đều rõ tại sao lại bị ép di dời đến phương Nam. Bùi Sơn cười gật đầu: "Chúc anh thuận lợi."

Thịnh Tuy gật đầu: "Anh cũng vậy."

Ở đây đưa đẩy tới lui, sự ngượng ngùng trong bầu không khí lúc nãy bị xoá sạch.

"Tôi đi đây, không trì hoãn hai người "ra tay" nữa." Bùi Sơn nhún vai, lời nói ra chừng như chẳng liên quan, khuôn mặt tinh xảo dưới đêm tối càng cuốn hút hơn: "Xem ra hiện trường lần này không quyết liệt như lần trước, ngay cả khoá cài cũng chưa lệch."

Ý trêu chọc Quý Duy Tri trong lời nói rất rõ ràng.

Quý Duy Tri nghe xong thì đầu cũng sắp đụng luôn vào ngực, vất vả lắm mới tiễn người ta đi, bản thân cậu cũng vội vàng chuồn về giường ghép.

Cơ thể của cậu trai vụt nhanh như chớp vào trong màn đêm thăm thẳm.

Ôn Thiệu Kỳ đang tìm Quý Duy Tri khắp nơi, thấy cậu thở hổn hển quay lại, cậu ta hô to: "Này! Anh đi đâu mà mặt đỏ thế?"

Cậu ta vừa nói vậy Quý Duy Tri càng xấu hổ hơn, úp mở quanh co hết nửa ngày trời.

Ôn Thiệu Kỳ vỗ đùi một cái: "Anh sẽ không đi gặp Nhị gia đâu nhỉ?"

Quý Duy Tri hoàn toàn sững sờ.

Ôn Thiệu Kỳ há to miệng: "Hả? Thật ư? Trời ơi..."

Ngay lập tức đã có mấy lý do thoái thác lướt qua trong lòng Quý Duy Tri, chẳng hạn nếu việc riêng bị phanh phui phải xử lý thế nào.

Nhưng Ôn Thiệu Kỳ ngốc ơi là ngốc thật, cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến khía cạnh đó.

"Thiếu tá, Nhị gia người ta tốt xấu gì cũng là người bị thương, anh đừng bắt nạt anh ta, chừng như chúng ta không nói lý lắm." Ôn Thiệu Kỳ lảm nhảm: "Hơn nữa trước khi đi Thượng tá đã cố ý dặn dò anh để anh đừng gây chuyện với Nhị gia, anh quên rồi à?"

Quý Duy Tri thở phào, làn da ở ngực ma sát với vải vóc theo động tác của cậu, chỗ bị nhéo đỏ nhoi nhói.

Quý Duy Tri thầm oán trong cơn phẫn nộ, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?

"Anh chưa quên, cũng không bắt nạt anh ta." Quý Duy Tri giải thích với vẻ bơ phờ.

Cuối cùng Ôn Thiệu Kỳ cũng đứng về phía lãnh đạo nhà mình: "Thôi vậy, ức hiếp thì ức hiếp đi, miễn anh trút giận ra ngoài là được."

Quý Duy Tri: "..."

*

Cứ bận rộn như thế, ngày tháng trôi qua cũng xem như thoải mái. Chỉ duy nhất một việc là thư từ liên lạc trên tàu không thuận tiện, ngoại trừ kênh quân nhu, những tin tức khác chẳng thể nhận được kịp thời.

Mãi cho đến khi tròng trành qua sông, Thịnh Tuy mới nhận được một bức thư đến từ Bạc Thành xa xôi, là thư gửi từ thương hội.

Thịnh Tuy mở thư ra xem thử, hàng mày nhíu lại một chỗ trong vô thức. Anh nhét thư vào túi áo trước ngực, gõ cửa sổ trước mặt Quý Duy Tri, quay người đi vào hành lang. Người sau ngầm hiểu, liếc thấy đám anh em ai nấy đều đang ăn cơm thì mới yên tâm theo anh ra ngoài.

Hành lang nối tiếp toa xe không một bóng người đã sắp trở thành địa điểm cố định gặp riêng của cả hai, biến toa xe lửa tròng trành thành không gian ở riêng, nghĩ thử thì cũng rất lãng mạn đấy chứ.

"Sao thế anh?" Quý Duy Tri đi lên trước hỏi.

Thịnh Tuy lấy lá thư trong túi áo ra, trải lên bệ cửa sổ.

Quý Duy Tri nhận lấy thư với vẻ nghi ngờ, nhỏ giọng đọc lên: "Tầm Sơn em tôi, cách lúc nhà máy dầu trẩu di dời về Nam đã nửa tháng có lẻ. Thấy mọi người bình an, sản xuất tự chủ, trên dưới thương hội vô cùng mừng vui."

"Không cần lo cho Bạc Thành. Mặc dù hai thành đã tiến vào thế giằng co bế tắc, nhưng may sao các xí nghiệp trọng điểm đã được dời đi hết, Quân Chính Tài chính cũng không cản trở. Chỉ là dầu trẩu chất lượng cao vẫn đang thiếu hụt, nước X trắng trợn dồn ép thị trường dầu thô. Chỉ mong em tranh thủ phục hồi vận hành nhà máy, chuẩn bị khi cần đến."

Thịnh Tuy yên lặng nghe hết mới mở miệng hỏi: "Chừng nào cơ sở vật chất của nhà máy bên Vân Thành mới hoàn thành?"

Quý Duy Tri nói: "Căn cứ theo phản hồi điện báo vào hai ngày trước, có lẽ phải thêm nửa tháng nữa."

Thịnh Tuy trầm tư: "Sau khi đến Vân Thành, nhân công lành nghề hiếm hoi, với kỹ thuật trước mắt của chúng ta thì rất khó duy trì cả chất lẫn lượng cùng một lúc."

Quý Duy Tri ngẫm nghĩ: "Có yêu cầu gì mà chúng em có thể phối hợp không?"

Thịnh Tuy nhìn dáng vẻ bình tĩnh lại quyết đoán giải quyết vấn đề của cậu, anh không dằn được sự trân trọng đang nảy sinh trong tim. Anh vuốt tóc cậu, cười nói: "Bây giờ bé con có thể cáng đáng công việc rồi."

"Nói đàng hoàng." Quý Duy Tri lắc đầu, hai tay che đầu không cho anh đụng vào: "Anh nghĩ ra được cách gì rồi hả?"

Thịnh Tuy nghiêm mặt, dự tính cùng cậu: "Bây giờ Vân Thành đã khánh thành một số lượng lớn phòng thực nghiệm khoa học. Người bên họ mới đông, chỉ thiếu vốn và địa bàn, vậy nên anh muốn hợp tác với trường đại học di dời."

Quý Duy Tri đợi anh nói tiếp.

Thịnh Tuy ngập ngừng: "Anh có thể cung cấp mặt bằng và kinh phí, nếu Đại học Nhạn Thành có thể giúp chúng ta đột phá trong việc chiết xuất nguyên chất từ dầu thô, có lẽ sẽ có khả năng phá bỏ thế độc quyền của nước X."

Quý Duy Tri lo rằng nguồn vốn thực nghiệm là cái động không đáy, nhưng nghĩ lại thì quý ngài trước mặt cậu đây gần như là một người chủ với túi bạc đủng đỉnh, nên cậu cũng yên tâm: "Vậy... nghe như không cần em ra mặt trợ giúp đâu nhỉ?"

"Ừ."

"Vậy anh gọi em ra đây làm gì!"

"Không có việc gì thì không thể nói chuyện với em à?" Thịnh Tuy nhéo nhẹ mặt cậu: "Bé con ngang ngược quá."

Quý Duy Tri không thấy chỗ bị nhéo đau chút nào, nhưng không biết tại sao lại nhuốm màu đỏ hây hây, cậu lầm bầm: "Anh lại nhéo em..."

Thịnh Tuy nhướng mày: "Không cho?"

"Không phải không cho, tố cáo anh một xíu thôi." Quý Duy Tri không vui: "Em tưởng anh cần em giúp nên mới gọi em."

Thịnh Tuy lắc đầu: "Dẫu sao em cũng là người đứng đầu của nhà máy, cần phải biết xu hướng hợp tác gần đây."

"..." Anh không nhắc thì Quý Duy Tri cũng quên mất vụ này: "Cái gì mà em là người đứng đầu? Cũng đã di dời ra ngoài rồi, chẳng ai có thể đe dọa an toàn tính mạng của anh nữa, sao anh vẫn chưa đòi lại! Chuyển nhượng nó ở nơi khác được không anh? Nhanh lên, chúng ta đến cục Công thương —"

Quý Duy Tri ồn ào đòi chuyển nhượng nhưng bị Thịnh Tuy ngăn cản: "Chúng ta vẫn chưa xuống xe kia mà, không thể thay đổi kinh doanh quá nhiều lần, để ổn định trước đã rồi nói nhé."

Quý Duy Tri mò mẫm khắp người, cậu rút mấy tờ giấy ra, vỗ một cái trước mặt Thịnh Tuy: "Vậy em để bản in chứng nhận ở chỗ anh, đợi xuống xe thì em tự chuyển lại."

"Em yên tâm về anh quá." Thịnh Tuy nhéo mũi cậu, trả lại xấp đồ đó: "Em đừng cho chứng nhận lung tung, cẩn thận chút."

Quý Duy Tri đẩy lại: "Đừng cho lung tung gì chứ, cũng đâu phải người ngoài."

"Duy Tri." Thịnh Tuy nói với vẻ rất nghiêm túc: "Trước kia anh từng nói với em rồi, nhà máy này là di vật của ba em. Anh đưa nó cho em thực ra là vật về chủ cũ thôi."

"Sao lại về chủ cũ, ba em là ba em, em là em." Quý Duy Tri không nói logic chỉ nói quan hệ giữa người với người: "Của em chính là của anh."

Thịnh Tuy nói xuôi theo đó: "Nếu của em đã là của anh, hà cớ gì hai chúng ta cứ chuyển tới chuyển lui?"

Quý Duy Tri rất có nguyên tắc về khía cạnh này: "Không giống nhau, việc này phải chia cho rạch ròi."

Nói đến đây, Thịnh Tuy mới tự thấy đuối lý, lại sợ tranh luận không rõ ràng nên anh dứt khoát kéo ai kia vào trong ngực mình, học theo bé con chơi xấu.

Quý Duy Tri còn định nói thêm mấy câu, bỗng dưng cậu bị Thịnh Tuy dùng lưỡi chặn miệng: "Anh làm gì đó..."

Thịnh Tuy vuốt ve thắt lưng của cậu, lưỡi vẫn chưa dùng hết sức, trượt vào khoang miệng nóng ướt của cậu trai.

Môi răng giao hoà, ý loạn tình mê, em đuổi anh bắt.

Qua chừng năm phút, cuối cùng Quý Duy Tri không chịu được nữa, cậu xin tha, nói cậu cần thở một hơi.

Thịnh Tuy buông cậu ra, không đợi cậu trai hít thêm mấy hơi không khí tươi mới đã hỏi lại: "Nghỉ đủ chưa em?"

Quý Duy Tri gật đầu.

Thịnh Tuy nói: "Tiếp tục nhé?"

Quý Duy Tri đang định trả lời, cậu vừa hé miệng, môi lưỡi quen thuộc lại phủ lên lần nữa.