Chớp mắt sinh nhật của Thịnh Tuy đã trôi qua, đã đến ngày phải rời đi.
Đội ngũ di dời đã chuẩn bị sẵn sàng, mọi thứ đều đã được đưa lên xe lửa.
Toa tàu biến đổi từ xe lửa dân dụng, cũng phân chia số ghế như đúc. Ghế hạng ba chật chội như cái nồi hầm, ghế gỗ bày ngổn ngang, tàu vừa dừng, ghế đã rung lắc tứ phía. Toàn bộ tuyến đường đều có người canh chừng, còn phối thêm cả trang bị.
Thương nhân lên tàu thì có nhà thích thú có nhà u sầu, thích là vì cao chạy xa bay không cần chịu cảnh bị người phương Tây bắt nạt nữa, sầu là vì người thân bạn tốt ở lại Bạc Thành vẫn chưa biết nay mai thế nào.
Giao thừa năm nay, đến lượt Quý Duy Tri phụ trách trông coi thiết bị đầu đuôi xe lửa, những người còn lại thì thay phiên nhau trực trên mỗi toa tàu.
Dẫu sao họ cũng đang ở trên đường, không khí ngày Tết không nồng đậm đến thế, nhưng có không ít người đã lập gia đình mang theo đôi chút giấy cắt lên xe, còn có cả một vài hội Nho Thương viết chữ bút lông, tạm thời làm mấy câu đối dán lên hai bên hành lang xe lửa, ấy vậy mà cũng có chút ý nghĩa.
Buổi trưa gần đó, nhà bếp tăng món mặn làm sủi cảo. Đáng tiếc Quý Duy Tri vẫn đang làm nhiệm vụ nên không ăn được, chỉ có thể lấy lương khô lấp bụng. Từ cuối tháng chạp lên tàu mãi bận rộn cho đến tận lúc này, ngay cả ngủ cậu cũng chưa yên được giấc nào.
Về đến giường ghép cậu đã kiệt sức vô cùng, Quý Duy Tri đang ngáp thì Ôn Thiệu Kỳ bất ngờ ngứa đòn mà sáp lại gần, cậu ta hỏi: "Nghe nói... mấy ngày trước, anh đã đánh Nhị gia ngay trước mặt mấy thiếu gia tiểu thư hả?"
Cả khuôn mặt của Quý Duy Tri là vẻ hung dữ, cậu trừng cậu ta.
Suy đoán được củng cố, Ôn Thiệu Kỳ bật ngón tay cái: "Anh trâu bò ghê."
Quý Duy Tri nghiêng đầu, chẳng hề có ý tứ muốn quan tâm cậu ta.
"Này em nói nè, sao hai người lại tranh chấp rồi? Em còn tưởng các anh đã ổn thỏa rồi chứ." Cậu chủ nhỏ tiếp tục nói cà kê như đang tiếc mạng mình dài: "Sẽ không giống như bên ngoài nói là bởi tổn thương tình cảm mà xích mích đâu nhỉ?"
"Em cút đi!" Quý Duy Tri ra vẻ định đá cậu ta: "Ôn Thiệu Kỳ, nếu em quả thực đang rỗi thì đi làm nhiệm vụ đi, đứng ba ngày ba đêm, anh xem em còn lòng dạ thảnh thơi thế này không."
Ôn Thiệu Kỳ tủi thân: "Không nói thì không nói, anh hung dữ cái gì. Đợi đến lượt anh lên toa trước thi hành nhiệm vụ, em xem anh làm thế nào."
Phía trước là toa tàu của thương nhân đi cùng, mặc dù không thể sánh với buồng trong rộng rãi của đoàn tàu khác nhưng điều kiện cũng tốt hơn cái nồi hấp này nhiều. Mà Thịnh Tuy đang ở trong gian phòng thứ ba nơi đó.
Quý Duy Tri thầm nghĩ rằng, đó chẳng phải một việc tốt đẹp đấy ư, cậu đang rầu rĩ vì đã lâu rồi chưa thấy Nhị gia đây, nhớ anh lắm.
Quý Duy Tri định thần, ép mình giả vờ bình tĩnh rồi nói: "Đều là công việc mà thôi, còn làm gì được nữa."
Ôn Thiệu Kỳ nghi ngờ nhướng mày.
Ba phút sau.
Cuối cùng Quý Duy Tri vẫn đầu hàng: "... Được rồi, quả thật không phải hoàn toàn vì công việc."
Ôn Thiệu Kỳ thốt ra một chuỗi tiếng hừ khó chịu từ trong khoang mũi: "Anh kiềm chế chút đi, nhiều người thế này, đừng ra tay với người ta."
Quý Duy Tri trợn trắng mắt, ra vẻ muốn đánh cậu ta. Tay giơ lên được một nửa lại đột ngột buông xuống, vì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở chỗ ngược sáng.
—— Không biết Thịnh Tuy đứng ở cửa từ khi nào, anh mặc Âu phục vải chui đầu, giày da màu nâu lau bóng loáng.
"Đệch, Nhị gia đến lúc nào thế!" Ôn Thiệu Kỳ hít ngược một hơi khí lạnh: "Sao em thấy khối ngọc nọ của anh ta quen mắt vậy nhỉ?"
Quý Duy Tri chột dạ nên không tiếp lời.
Người còn lại bên giường ghép cũng bắt đầu thì thà thì thầm: "Chắc không phải anh ta đến tìm Thiếu tá phục thù chứ?"
"Làm thế nào đây? Chúng ta lên tách họ ra trước hả?"
"Đừng nhiều chuyện, tuỳ cơ ứng biến."
...
Thấy ánh sáng dịu nhẹ xung quanh người đàn ông như cái lồng ụp xuống, Quý Duy Tri không nhịn được mà nhớ đến những lời nói chua ngoa do cậu đưa ra, khóe miệng hơi nhúc nhích.
"Có chuyện gì à?" Cậu bước đến bên cạnh Thịnh Tuy, cưỡng ép dằn tâm tư nho nhỏ xuống.
Rõ ràng chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại làm mọi người diễn giải ra rất nhiều lớp nghĩa.
"Trời ơi trời ơi! Thiếu tá chủ động khiêu khích rồi!"
"Cậu xem vậy mà Nhị gia còn cười, đây là nụ cười giấu dao đó."
"Làm sao đây, sẽ không đánh nhau chứ?"
"Không đến nỗi không đến nỗi đâu, hẳn là Thiếu tá có chừng mực."
Quý Duy Tri thẫn thờ ngoảnh đầu, híp mắt, cảnh cáo mấy cậu cấp dưới không có mắt nhìn.
Hiển nhiên Thịnh Tuy cũng nghe thấy mấy câu bàn tán ấy, anh chẳng giận, trái lại còn bắt đầu diễn theo, đặt tay lên khung cửa: "Có chút chuyện, làm phiền Thiếu tá Quý ra ngoài một chuyến."
Quý Duy Tri thuận thế theo sau anh ra ngoài, khép chặt cửa.
Một đám người tụ tập vây kín cửa, chỉ thấy Thiếu tá theo sau với nét mặt nghiêm túc, cơ thể của Nhị gia cũng căng cứng, chừng như định tìm chỗ vắng để đánh nhau.
Bản thân cậu thì nghiêm túc theo sau Nhị gia rẽ qua vài chỗ ngoặt, cho đến khi chắc chắn mấy người anh em khó đối phó của cậu đều không nhìn thấy, cậu mới dừng chân, la lên: "Được rồi, ở đây không có ai khác, anh bớt giả vờ."
Thịnh Tuy quay người, hai tay xách túi giấy dai, đưa nó đến trước mặt Quý Duy Tri.
"Đây là?" Quý Duy Tri mở ra, cậu ngửi thấy mùi sủi cảo: "Nhân cải thảo thịt băm!"
Hàng mày của Thịnh Tuy cong cong: "Ừ, anh xin sau bếp để lại một ít. Miễn cho đã qua năm mới luôn rồi mà vài người nào đó còn đang làm việc, không ăn được một bữa cơm nóng."
Quý Duy Tri nheo mắt, thầm nghĩ rằng hoá ra lúc cậu làm nhiệm vụ vẫn có người quan tâm đến cậu.
"Anh gọi em ra đây là bởi cái này à?" Giọng điệu hơi tiếc nuối.
"Chẳng thế thì sao," Ngón trỏ của Thịnh Tuy ngoắc lấy khối ngọc trên cổ: "Để trò chuyện về món quà sinh nhật em tặng trong lặng im à?"
"Ai thèm nói cái này với anh." Quý Duy Tri không duy trì mặt ngoài được nữa, cậu nắm chặt túi giấy trong vô thức: "Em mang về ăn."
"Chi bằng em vẫn ăn ở đây nhé?" Thịnh Tuy đứng dưới quầng sáng màu trắng, tóc anh được mặt trời chiếu rọi ấm áp: "Anh muốn nhìn em."
Quý Duy Tri nào chống đỡ thêm được nữa, cũng không đỡ được việc bị chọc ghẹo thế này, mang tai của cậu nóng bừng.
Cậu mở túi ra, oằm một miếng cắn luôn nửa bên đầy nhân, ăn như hổ đói ngốn sạch sẽ.
Mặt trời thấu hiểu, nó chiếu rọi trên mặt của cậu trai khỏe mạnh giống như đang mạ ánh sáng, khúc xạ nên màu sắc làm người ta yêu thích.
Quý Duy Tri ăn vội ăn vàng, nhưng người đàn ông lại nhìn cậu bằng đôi mắt đong đầy ý cười.
Toang rồi. Quý Duy Tri nghĩ, dáng vẻ này của cậu chắc chắn rất xấu, đều trách lúc tập luyện đã vội vàng thành thói.
"Không cho cười." Trong miệng Quý Duy Tri căng phồng, cáu kỉnh trợn ngược mắt, nhưng lại chột dạ mà cứng rắn nuốt xuống một miếng to.
Người đàn ông bước một bước đến gần cậu, cái bóng che đi quá nửa ánh mặt trời.
Chẳng hề báo trước, nhịp tim của Quý Duy Tri tăng tốc theo tầm nhìn dần trở nên tối tăm.
Thịnh Tuy chỉ giơ tay, nhẹ nhàng ấn xuống bên miệng cậu, phủi phần đồ ăn thừa xuống, anh còn cố ý gõ hai cái trên môi cậu, lắc lư ngón tay trước mắt cậu: "Em cũng không sợ ra ngoài ăn vụng bị người ta phát hiện à. Nhìn này, toàn là chứng cứ phạm tội."
Vốn dĩ chỉ là ăn vụng bình thường, bị anh nói thế này lại trở nên hơi bất chính.
Suy cho cùng Quý Duy Tri vẫn sống ít hơn anh chín năm, phải vất vả lắm để chống đỡ sự "chòng ghẹo" ở mức độ thế này: "Chẳng nhẽ anh chạy xa như vậy chỉ để đưa sủi cảo thôi ư?"
Thịnh Tuy nhướng mày: "Em thấy không đáng à?"
Quý Duy Tri nói khẽ: "Dạ, không đáng."
"Vậy anh đưa thêm vài thứ khác nữa nhé." Thịnh Tuy nói rồi bất ngờ kéo ai kia vào trong ngực mình, cúi đầu, hơi thở phả bên tai Quý Duy Tri: "Cuối năm rồi, anh tặng Tri Tri bộ quần áo mới xem như cầu điều may, được không em?"
Lời nói thì đứng đắn, nhưng tay lại không thành thật. Ngón cái di chuyển đến vùng gần xương quai xanh, bụng ngón tay và làn da cọ xát như có như không, ngoài miệng Thịnh Tuy vẫn oán trách: "Bộ quần áo trên người em ấy à, khoá cài lỏng hết cả rồi."
Nhất thời Quý Duy Tri quên mất phải hành động thế nào, mặc dù cách lớp vải nhưng chỗ bị cọ xát vẫn như lửa cháy lan.
Tư thế này khó tránh khỏi quá mức thân mật, giống như đang làm chuyện gì đó không thể cho người ta thấy vậy. Quý Duy Tri hít ngược một hơi khí lạnh, trái tim đập bùm bùm một cách thiếu nghị lực: "Đợi đã..."
"Đợi gì vậy em?" Đốt ngón tay của Thịnh Tuy đã đến chỗ gần đường may khoá cài, loáng thoáng phủ lên vùng hõm giữa eo mông, chưa đè xuống thật nhưng đã đủ để khiến Quý Duy Tri đỏ mặt.
Một tay của anh chỉnh sửa đàng hoàng khoá cài của Quý Duy Tri tựa như chính nhân quân tử, song chẳng thể nào chấm dứt hành vi lưu manh, anh đè thấp giọng hỏi bên tóc mai Quý Duy Tri: "Bây giờ đáng chưa em?"
Quý Duy Tri chừng như đã tê dại một nửa cơ thể, cũng sắp đứng không vững nữa rồi.
Nhưng tính hiếu thắng của cậu trai rất mạnh, vẫn mạnh miệng nói rằng: "Cái này thì tính là gì? Em nào dễ đuổi đến thế."
Thịnh Tuy lùi về sau một bước, nhìn cậu trai với vẻ tràn đầy hứng thú.
Quý Duy Tri kéo cà vạt của người đàn ông, kéo nó vào trong ngực mình, rồi cậu khẽ ngẩng đầu, cắn một cái trên yết hầu của anh.
Vết cắn ướt át trên cổ cực kỳ bắt mắt, con ngươi của Thịnh Tuy bỗng chốc trở nên tối tăm.
Song cậu trai vẫn cười vô tư: "Bây giờ đáng rồi."