Thịnh Tuy đã mặc quần áo xong, tay trái mắc một bộ Âu phục dệt chéo[1], tay phải cầm mũ đội màu đen.
"Em thay cái này đi." Thịnh Tuy đưa cho cậu: "Chúng ta đến rạp phim."
Quý Duy Tri cảm thấy thế này hơi kỳ lạ: "Thay tới thay lui phiền lắm."
Thịnh Tuy tò mò quay người: "Chẳng phải muốn hẹn hò sao?"
Quý Duy Tri không hiểu: "Ơ?"
"Cuộc hẹn đầu tiên mà, vẫn phải chú trọng một chút." Thịnh Tuy nói xong còn cố ý nhìn Quý Duy Tri.
Quả nhiên, mặt Quý Duy Tri đã đỏ, còn giấu đầu lòi đuôi: "Em nói hẹn hò lúc nào?"
Thịnh Tuy xuôi theo ý của cậu, vẽ vời thêm chuyện mà bổ sung: "Ừ, xem như là thầy Quý dạy cho anh một tiết học thực hành."
Bấy giờ Quý Duy Tri mới gật đầu: "Đúng! Cái này gọi là...!tiết học diễn trước."
Thịnh Tuy không nhịn được mà cười thành tiếng, không nặng không nhẹ x0a nắn má cậu: "Dù là diễn thử cũng không thể quá tuỳ tiện được.
Em nói xem đúng không?"
Hẹn hò cũng được người ta nói ra rồi, Quý Duy Tri nào không biết ngượng mà nói thêm, cậu ngoan ngoãn thay đồ: "Được, đi thôi."
"Đợi đã." Thịnh Tuy lấy một cái khăn quàng cổ lông cừu từ trên tường xuống, quàng lên cổ Quý Duy Tri, kiên nhẫn vuốt nếp gấp, rồi lại quan sát tỉ mỉ từ xa một hồi để xác nhận hình tượng đã ổn: "Bây giờ được rồi."
Quý Duy Tri nhìn nó, thắc mắc ngẩng đầu.
Thịnh Tuy thấy đôi mắt mở to của cậu thật là dễ thương, anh không nhịn được thốt ra tiếng cười trêu: "Trời lạnh quá, em đừng để cổ trống không mà ra ngoài."
Lúc này Quý Duy Tri mới nhận ra, Thịnh Tuy gọi cậu lại là để quàng khăn quàng cổ.
Ngày đông lạnh lẽo, hành động của người đàn ông làm ngực của cậu nóng rực.
Rõ ràng cậu mới là giáo viên giảng bài, có thể thua anh được ư?
"Vậy anh cũng đợi một chút." Vẻ mặt của vị sĩ quan trẻ nghiêm túc, cậu nghiêm mặt lấy cái khăn quàng cổ cùng màu từ trên tường xuống: "Anh cũng để cổ trống không kìa."
Nói rồi, hai tay cậu đan chéo quàng khăn lên cho Thịnh Tuy, thắt một cái nút xấu xí.
Thịnh Tuy không dự liệu được hành động của cậu, anh sững sờ mặc cậu loay hoay.
Lúc ngón tay lạnh buốt của cậu trai chạm vào phần da ở cổ, anh run run, rồi lại siết chặt nắm tay trong túi áo khoác, cơ thể cũng căng cứng.
Quý Duy Tri ngẩng đầu ưỡn ngực: "Quàng xong rồi!"
Nhưng nó cũng chỉ là một nút chết nhăn rúm ró, có thể nói là chẳng đẹp chút nào.
Thịnh Tuy muốn nói rồi lại thôi.
"Đẹp không anh?" Quý Duy Tri vỗ tay, hỏi một cách tự hào.
Thịnh Tuy cũng chưa từng nhìn thấy cách quàng nào xấu như thế này, anh bật cười thành tiếng, vừa giống như trừng phạt vừa giống như cưng chiều mà gãi cái cằm chẳng có bao nhiêu thịt của Quý Duy Tri: "Đẹp lắm.
Lần sau không cho em ra tay nghịch ngợm nữa."
Lúc hai người vào rạp, phim đã bắt đầu chiếu rồi.
May là ngồi theo lô[2] nên không quấy rầy đến người khác.
Diễn viên hoá trang khôi hài, đội chiếc mũ cao cao.
Quý Duy Tri nghe nói bộ phim câm[3] này rất được ưa thích, nhưng từ đầu đến cuối cậu chẳng kiên nhẫn xem là bao.
"Cái gì vậy chứ, chẳng thà hai chúng ta đi nghe tấu nói[4] còn hơn..." Quý Duy Tri ngáp.
—— Rõ ràng là đề xuất do cậu đưa ra, ấy vậy mà cậu lại cảm thấy nhàm chán.
Thịnh Tuy vừa bất lực vừa nuông chiều mà gật đầu: "Được, lần sau đi quán trà với em."
Lúc họ đang nói, cửa phòng riêng thình lình mở ra.
Quý Duy Tri nheo mắt, một đôi giày da Oxford màu đen và một cây ba-toong rơi vào tầm mắt của cậu, hướng lên trên nữa là một gương mặt con lai.
Thịnh Tuy vẫn bình tĩnh, chẳng hề cử động, dùng tiếng Anh chào hỏi một cách thân thuộc: "Có phải anh Raul đi nhầm lô rồi không?"
Người đàn ông được gọi là Raul bắt tay với Thịnh Tuy: "Tôi còn tưởng mình hoa mắt.
Shawn, hoá ra là anh thật." Nói rồi, hắn nhìn về phía Quý Duy Tri: "Anh còn dẫn theo một bé trai à?"
Quý Duy Tri đoán có lẽ người ngoại quốc này biết sở thích của Thịnh Tuy nên mới nói ra hai chữ "bé trai" mờ ám như thế.
Thịnh Tuy thu tay lại, duy trì nụ cười vừa lịch sự vừa xa cách, nhưng anh không hề có ý định giới thiệu Quý Duy Tri với hắn ta.
Raul bị ăn bơ, nói với vẻ thất vọng: "Tôi biết rồi.
Đây là "bé con trong nhà" mà anh nói nhỉ?"
Lúc Thịnh Tuy học ở nước X là bạn cùng lớp với Raul.
Vì người này có một nửa dòng máu Bạc Thành, vậy nên Thịnh Tuy giao lưu với hắn ta nhiều hơn một chút.
Lúc đó ở trong lớp Thịnh Tuy cứ như một kẻ khác loài vậy, suốt ngày chẳng có mặt ở trường học, người không biết còn tưởng anh không biết nói tiếng Tây.
Raul xem như là bạn học ngoại quốc duy nhất nói chuyện được với anh, không vì nguyên nhân nào khác, chỉ bởi Raul học hóa rất giỏi, nếu Thịnh Tuy có vấn đề nào không hiểu thì sẽ hỏi hắn.
Trong nhà Raul có việc làm ăn tới lui cùng Bạc Thành.
Sau khi hắn gia nhập liên hội nước X, cũng xem như có địa vị ngang ngửa với trưởng hội liên hiệp Thịnh Quyền.
Nhưng quan hệ giữa Raul và Thịnh Tuy cũng chỉ dừng lại ở một năm học cùng trường.
Hắn chỉ biết Thịnh Tuy luôn viết thư cho "bé con trong nhà", thậm chí thắt lưng buộc bụng, gửi phí sinh hoạt để dành đến Bạc Thành.
Lúc đó hắn vẫn cảm thấy tò mò, luôn hỏi đứa nhỏ này là người thế nào mà đáng được anh để tâm đ ến thế.
Bản thân Quý Duy Tri vẫn mãi chẳng lên tiếng, nét mặt không dễ nhìn.
Thịnh Tuy nhận ra điểm ấy, anh bắt đầu nói bóng nói gió đuổi khách: "Raul, anh còn lãng phí thêm chút thời gian nào nữa thì phim cũng sắp tan cuộc rồi đấy."
"Chẳng sao cả, tôi không thích Chaplin." Raul không có mắt nhìn lắm, thế mà lại chuyển ghế đẩu đến ngồi bên cạnh Thịnh Tuy: "So với phim, tôi cảm thấy anh sẽ có hứng thú với thương hội của chúng tôi hơn."
Nghe thấy danh từ này, Quý Duy Tri lập tức kéo căng cơ thể.
Cậu nhận ra Raul là thuyết khách do bên phía thương hội nước X phái đến, có lẽ hắn đã từng mấy lần tìm đến Thịnh Tuy ở những dịp khác.
"Của mấy người là liên hội nước X." Thịnh Tuy khăng khăng đính chính, tựa như bằng cách này thì anh có thể vạch rõ giới hạn với họ.
"Mặc kệ là cái gì đi, dù sao cậu cũng biết, chúng tôi rất cần dầu trẩu." Raul nói: "Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập liên hội, chúng tôi sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu."
Thịnh Tuy vòng vo đưa đẩy: "Cảm ơn, tạm thời tôi không thiếu gì hết."
Quý Duy Tri tạm thời thở phào một hơi.
Xem ra Thịnh Tuy thực sự không dễ bị thuyết phục, vậy thì cậu yên tâm rồi.
Chẳng ngờ rằng, thế mà Raul lại lấy phần tình cảm bạn cùng trường ra mà khuyên: "Shawn, cậu là du học sinh chăm chỉ nhất trong lớp chúng ta, lúc đó cậu rất hứng thú với hoá chất, luôn đến ký túc xá của tôi tìm tôi mượn ghi chép.
Thầy hướng dẫn của tôi mới nhận được một tập tài liệu nghiên cứu hàng đầu, tôi tặng nó miễn phí cho cậu nhé?"
Quý Duy Tri giận rồi, kéo tay áo Thịnh Tuy với vẻ cực kỳ tủi thân, đợi người đối diện ngoảnh đầu mới đè thấp giọng mà hỏi: "Quan hệ của hai người tốt lắm à?"
"Bình thường, nhưng An Hiền đang trong giai đoạn đàm phán, anh không thể trở mặt được." Thịnh Tuy biết Raul không nghe hiểu tiếng Trung, vậy nên anh không giảm âm lượng.
Câu này bị người đối diện nghe thấy.
"Hai người đang nói gì đó?" Raul tò mò.
Thịnh Tuy khôi phục giọng điệu lịch sự xa cách, trả lời bằng tiếng Anh: "Bé con không thích hai chúng ta quấy rầy em ấy xem phim.
Anh xem, vẫn đừng nói tiếp thì hơn."
Raul mặt ủ mày chau: "Đừng như vậy chứ."
Thịnh Tuy im lặng một hồi rồi đưa ra tối hậu thư: "Không tiễn."
Raul thực sự không khuyên được, bấy giờ hắn mới cầm mũ lên, chuẩn bị rời đi.
Quý Duy Tri ỉu xìu mà dỡ bỏ sự phòng bị, vừa chuẩn bị động viên Thịnh Tuy hai câu thì lại nghe thấy tiếng cửa gãy và tiếng bước chân vòng về.
Raul thở hổn hển quay lại, chỉ mũi Thịnh Tuy nói: "Shawn, cho dù anh không gia nhập liên hội, chúng tôi cũng có rất nhiều cách để tiếp quản nhà máy của anh!"
Thịnh Tuy thấy con Triết trở mặt thì nhướng mày, từ tốn hỏi: "Vậy à?"
Raul hít sâu một hơi, uy hiếp: "Cậu quên ba của mình hiện là trưởng hội liên hiệp ư?"
Thịnh Tuy khẽ cười: "Nhưng hiện tại nhà máy dầu trẩu và công ty phà chỉ có duy nhất một giám đốc là tôi."
"Phải." Raul do dự, thực ra hắn cũng không muốn quậy ra cảnh tượng khó coi đến nhường này, nhưng dẫu sao hắn cũng mang nhiệm vụ trên người: "Nhưng không một ai có thể đảm bảo rằng tổng giám đốc duy nhất là anh sẽ không gây ra sự cố nào, đúng không?"
Nét mặt của Thịnh Tuy bình tĩnh, nhưng Quý Duy Tri lại giận đến nỗi siết nắm đấm đứng lên, hận không thể đập cho tên mặt lai kia một cú ngay giây tiếp theo.
Thịnh Tuy kéo cổ tay bé con, lôi cậu về phía sau.
Raul lạnh tanh, vênh váo đắc ý rồi cũng không chịu được: "Nói thật cho anh biết, hôm nay tôi đến là để tặng cành ô liu.
Nếu anh không cần, đừng trách chúng tôi sử dụng vũ lực."
"Ồ?" Thịnh Tuy cách hắn một cánh cửa, giọng điệu bình tĩnh và dửng dưng.
"Nói trắng ra, bây giờ anh được chúng tôi xem trọng chỉ vì quyền quản lý.
Nhưng Bạc Thành lớn thế này, không chỉ mỗi doanh nhân là anh có thể quản lý nhà máy dầu trẩu." Ba-toong của Raul chống trên mặt đất: "Nếu anh cứ khăng khăng một mực chống đối, tôi thật sự không dám đảm bảo an toàn cá nhân của anh."
Quý Duy Tri nổi giận hung dữ trừng hắn, lề mề không chịu ngồi xuống.
Thịnh Tuy cứ như cù ngứa mà gãi hai cái trong lòng bàn tay cậu, bấy giờ bé con mới dần bình tĩnh, lạnh lùng liếc xéo về phía cánh cửa rồi ngồi xuống.
"Có lẽ anh không biết." Thịnh Tuy hờ hững nói, thậm chí khoé miệng vẫn giữ nụ cười đúng mực: "Bé con bên cạnh tôi đây là người của cục Quân Chính."
Nét mặt của Raul rất phức tạp, nhìn Quý Du Tri với vẻ bất ngờ.
Raul ngẫm nghĩ: "Chúng ta là bạn học cũ, niệm tình xưa nên chắc chắn tôi không làm hại anh." Giọng điệu của Raul ôn hoà hơn nhiều, lời nói ra thì chân thành: "Nói thật, với tiến triển đàm phán của hai bên chúng ta ở Bạc Thành, ai cũng không dám dẫn đầu gây chuyện trên địa bàn của đối phương.
Nhưng nếu như tôi chơi bẩn thật thì sao? Chẳng ai biết được kẻ đầu têu ở đâu, cục Quân Chính cũng không bảo vệ anh được!"
Quý Duy Tri coi thường mà "hừ" một tiếng, cậu mắng: "Nhát cáy ghê."
Không thể không nói, quyết định chuẩn bị tuyến đường đặc biệt để di dời vô cùng chính xác, đợi cơ sở hạ tầng Vân Thành vừa hoàn thành, nhà máy di dời đến đó thì trời cao đất xa chẳng cần lo.
Thiếu sót đáng tiếc duy nhất là không quyết định đủ sớm, bây giờ cách thời điểm địa điểm Vân Thành hoàn thành còn ít nhất một tháng nữa, trong khoảng thời gian này có quá nhiều biến số.
Giờ đây, chỉ đành cầu nguyện cho đàm phán bên phía Bạch An Hiền có thể kiên trì lâu hơn một chút, để trạng thái cân bằng tế nhị và chừng như hoà hợp giữa hai thành kéo dài thêm, dài đến độ đủ để các doanh nghiệp tư nhân di dời.
May sao ban đầu cục Quân Chính chỉ thông báo cho các doanh nghiệp tư nhân của thương hội chính quốc, tạm thời liên hội nước X vẫn chưa nghe thấy tiếng gió, quyền chủ động vẫn nằm trên tay phe mình.
Raul thấy Thịnh Tuy trầm mặc thì thúc giục: "Do đó, tôi hy vọng anh có thể cân nhắc kỹ càng đề nghị của tôi."
Thịnh Tuy không nhận lấy cơ hội này, anh chỉ trỏ vào cái khăn quàng của mình rồi hỏi Raul: "Anh thấy cái khăn quàng này chưa?"
"Ờ, vừa vào là tôi đã chú ý đến nó rồi.
Cách quàng này...!rất lạ." Raul tưởng đây là nghệ thuật nói chuyện vòng vo của người Trung Quốc nên trả lời rất thành thật.
Thịnh Tuy lấy vành mũ chỉ Quý Duy Tri: "Đây là nút do Tri Tri thắt lúc chơi đùa cùng tôi."
"Vậy nên?"
"Đẹp không?"
Raul vốn muốn nói xấu chết đi được, nhưng vì nhiệm vụ yêu cầu nên hắn vẫn dối lòng mà nói: "Cũng được."
"Cảm ơn, tôi cũng thấy nó đẹp vô cùng." Thịnh Tuy nói xong còn lắc lư cái tua trên khăn.
Raul tức nước vỡ bờ: "Cái này thì liên quan gì đến giao dịch của chúng ta?!"
Thịnh Tuy vẫy tay cáo biệt với Raul, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả: "Không liên quan gì hết.
Chỉ là bé con nhà tôi dễ thương quá, không nhịn được muốn khoe với anh một chút thôi."
Raul:...
***
Thuận Tụng Thương Kỳ
Raul: Con mẹ nó, tôi đến để uy hiếp người ta chứ không phải đến để ăn cơm chó!
***
Chú thích:
[1] 斜纹西装 – Âu phục dệt chéo:
[2] 包厢 – Lô (loge): những ô phòng với chỗ ngồi sang trọng, được thiết kế xây dựng cặp theo hành lang hai bên ngoài sân khấu.
Những "lô" này đều có cửa khép lại và màn che bên trong cửa.
Bên trong "lô" bày đôi ghế bành bọc nệm được kê cao trên bục để người xem quan sát rõ cảnh trí, động tác ca diễn của các diễn viên.
[3] 默片 – Phim câm: Phim câm là những bộ phim không có tiếng động hoặc lời thoại đồng bộ với hình ảnh, đó có thể là các bộ phim được chiếu hoàn toàn không có âm thanh hoặc những bộ phim được chiếu kèm với âm thanh tạo ra bên ngoài.
[4] 相声 – Tấu nói: là một trong những nghệ thuật biểu diễn của Trung Quốc, là loại hình khúc nghệ bắt nguồn từ cuộc sống với các hình thức là nói, học, chọc, hát, dường như đang cãi nhau nhưng lý lẽ rất khôi hài..