Tìm Núi

Chương 25: 25: Tàn Phá





Cậu không nghe nhầm chứ? Thịnh Tuy vừa mới nói...!Mến yêu? Thích?
Thịnh Tuy thích cậu?
Cậu lại nhìn kỹ thêm một lần, cha con hai người vẫn đang giằng co ở cổng, bầu không khí gay gắt đến độ một người ngoài như cậu cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Là lời thốt ra lúc giận dữ ư?
Đúng, chắc chắn là lời thốt ra lúc giận dữ!
Thịnh Tuy và Thịnh Quyền không hợp nhau, chắc chắn vì vừa nãy họ cãi nhau trong phòng đọc sách nên Thịnh Tuy mới nghĩ ra những lời cay độc chọc ông ta giận đến nhường này.
Dẫu sao Thịnh Quyền cũng là một người rất coi trọng gia nghiệp, có chuyện gì khiến ông khó lòng chấp nhận hơn việc con trai mình thích đàn ông, không thể nối dõi tông đường cơ chứ?
Động não suy nghĩ xong, Quý Duy Tri lấy lại bình tĩnh, tiếng tim đập cũng ổn định hơn một chút, sự ngạc nhiên và vui sướng lúc vừa rồi bị nỗi niềm thất vọng không tên thay thế.
Nhưng mất mát cũng chỉ là chuyện trong một giây.

Suy cho cùng, cậu không có thân phận cũng như lập trường đó, làm gì có khách thuê nào sẽ khó chịu vì chủ nhà lấy mình ra làm lá chắn cơ chứ?
Quý Duy Tri nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thậm chí cậu còn suy nghĩ đến việc phải giúp Thịnh Tuy cãi nhau thế nào.

Mặc dù cậu vẫn không biết động cơ của Thịnh Tuy, song nếu chủ nhà đã gặp khó khăn, mình ở của ai kia cũng nên làm chút gì cho anh, phải hỗ trợ.
Thịnh Quyền và Quý Duy Tri gần như là kinh ngạc giống nhau, một lúc lâu sau, ông ta mới dò hỏi: "Anh nói gì cơ?"
"Tôi nói là, em ấy khiến tôi phải yêu thích." Thịnh Tuy nhấn mạnh từng chữ một thêm một lần nữa.

"Anh..." Thịnh Quyền hít một hơi thật sâu: "Nó thì sao? Nó với anh thế nào?"
Giống như đang xác nhận hai người đã đến mức độ nào, tính toán xem bước tiếp theo phải vạch kế hoạch ra sao.
Quý Duy Tri sẽ không để cho ông ta lên kế hoạch bắt nạt Thịnh Tuy, đương nhiên cậu sẽ quậy cho tình hình hiện tại càng rối càng tốt.
Vậy nên cậu trai vừa thô bạo vừa dũng cảm mà hắng giọng, tự cho là thông minh giành đáp lời trước: "Cái này mà còn phải hỏi à? Chẳng nhẽ có ai không thích Nhị gia ư?"
"Duy Tri?" Thịnh Tuy đột ngột ngoảnh đầu, hiếm khi thấy nhịp bước của anh rối loạn, trong mắt toàn là vẻ ngạc nhiên và chột dạ: "Em, em đến từ...!lúc nào?"
"Em đợi anh ngoài cửa từ nãy đến giờ đó." Quý Duy Tri quăng cho anh một ánh mắt "giao cho em", tự tin tiếp tục "giúp ai kia cãi nhau": "Thịnh Quyền tiên sinh, chú thông minh đến thế mà sao không nhìn ra?"
Thịnh Quyền:?!
"Nếu tôi không thích," Quý Duy Tri giả vờ ngại ngùng cúi đầu, để lộ xương quai xanh hơi ửng đỏ, giọng điệu vô cùng mờ ám: "Sao có thể mặc áo ngủ, bước xuống từ giường của anh ấy."
Cậu trai quyến rũ lạ thường, Thịnh Tuy nhanh chóng hiểu ra trong hồ lô của Quý Duy Tri bán thuốc gì, anh nhắm mắt một cách bất lực.
Dù rằng Thịnh Quyền đã sống năm mươi năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy một kẻ không biết xấu hổ yêu đương vụng trộm còn muốn ra oai với ba ruột của đối tượng.
"Cậu nói lại lần nữa!" Thịnh Quyền giận đến nỗi hai tay run run: "Hai, hai đứa?"
"Phải, Nhị gia với tôi..." Dường như Quý Duy Tri rất xấu hổ, ánh mắt né tránh: "Tôi tự nguyện."
Lần này Nhị gia có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Anh không dám để cho bé con nói bậy nói bạ thêm nữa, định chuyển đề tài với ai kia: "Thanh An, em về phòng trước đi."
Đôi ngươi của Quý Duy Tri xoay chuyển rất nhanh, cậu cười tươi rói hỏi rằng: "Về phòng nào ạ?"
Thịnh Tuy chừng như chẳng còn thiết sống: "Tùy ý."

"Vậy em vẫn nên về phòng mình." Quý Duy Tri nói một cách hàm ý sâu xa: "Phòng của anh ấy à, tối qua bị hai đứa mình tàn phá đến nỗi chẳng ra hình ra dạng gì rồi."
Tu dưỡng của ông cụ họ Thịnh cực cao, cơn giận dâng trào cũng không có chỗ để trút ra, ông chỉ đành kìm nén run rẩy: "Quý Duy Tri, cậu đừng có quá đáng."
Quý Duy Tri giả vờ không hiểu, ngây thơ hỏi: "Hả? Tôi làm sao cơ?" Cậu cúi đầu nhìn thử xem cổ áo của mình có tuỳ tiện quá mức không: "Chú đang nói đến quần áo hả?"
Cậu trách cứ mà chọt eo Thịnh Tuy: "Nhị gia, trách anh cả đấy, đã nói không được dùng nhiều sức như vậy mà."
Thịnh Tuy đã chai lì, thậm chí chẳng muốn quăng cho cậu trai thêm một ánh mắt bảo cậu ngậm miệng nào nữa, anh cam chịu mà rằng: "Ừ.

Trách anh."
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Thịnh Quyền đã được lĩnh hội cái gọi là giận đau tim và khổ mà không nói được: "Cậu, cậu...!Đồi phong bại tục, vô liêm sỉ!"
Thấy Quý Duy Tri diễn đến độ hăng say, Thịnh Tuy bó tay, xoa tóc của cậu, đẩy ai kia lên lầu: "Đừng quậy nữa, về phòng trước đi em."
Anh cũng không muốn k1ch thích ba mình, Thịnh Tuy thấy bộ dạng ra vẻ ta đây dễ thương của bé con, cách dùng từ hay động tác đều xuất phát từ thói quen.
Nhưng trong mắt Thịnh Quyền, hành động ấy hết sức mập mờ.

Ông ta giận sôi gan, giọng nói vừa trầm vừa khàn, tràn đầy cảm giác áp bức tựa mưa bão sắp đến: "Chỉ cần ba còn sống một ngày, cả đời này Quý Duy Tri cũng đừng mong bước vào cửa nhà họ Thịnh."
Quý Duy Tri thờ ơ nhún vai: "Chẳng sao, Nhị gia có thể bước vào cửa nhà họ Quý tôi đây."
Thịnh Quyền:...
Bé con rất biết cách đẩy cơn giận của người ta lên mức cao nhất.

*
Có lẽ vì cân nhắc đến sinh mệnh và sức khỏe, Thịnh Quyền chưa ở được bao lâu đã phất tay áo bỏ đi.
Tạm thời giành được chiến thắng giai đoạn đầu, Quý Duy Tri vui mừng khôn xiết, đắc ý trên cầu thang: "Có phải vừa nãy em rất biết chọc người khác giận không?"
Thịnh Tuy dựa vào tường, thu lại nét cười.

Quả nhiên, Quý Duy Tri tâm tư đơn thuần, một lòng diễn kịch cho Thịnh Quyền xem, chẳng trơ tráo như anh, chỉ biết diễn giả thành thật.
"Duy Tri, lần sau thực sự không cần..." Thịnh Tuy cân nhắc lựa lời, nói với vẻ thăm dò: "Chân thực đến vậy."
Quý Duy Tri im lặng, cậu nghĩ rằng Nhị gia không thích cậu tự ý quyết định, hoặc do cậu làm thái quá.
Ngày nay chắc chẳng có người đàn ông nào sẽ đồng ý bị một người đàn ông khác bịa chuyện như thế, chỉ trách cậu quá phận, làm Thịnh Tuy không vui.
Bé con vừa nãy còn nhảy nhót tưng bừng giờ lại giống như quả bóng nhỏ xì hơi, méo miệng làm tổ trên bậc thềm.
Thịnh Tuy thấy cậu trở mặt chóng vánh như vậy thì thấy buồn cười, anh hỏi: "Em đây là héo úa à?"
"Em đây gọi là tự tế mình giúp đỡ người khác, bằng không ông ấy có thể bị chọc giận đến độ bỏ đi nhanh như vậy chắc?" Quý Duy Tri dụi mi: "Ông cụ làm việc nghỉ ngơi gì mà kỳ thật, mới sáng tinh mơ đã chạy đến chuốc giận vào người."
Thịnh Tuy nghe kiểu gì cũng thấy câu này là đang mắng anh, dẫu sao vừa nãy Nhị gia cũng là người mới sáng sớm đã đòi làm luyện tập phục hồi.
Anh búng một cái lên trán Quý Duy Tri tựa như trừng phạt.
"Anh làm gì đó?" Quý Duy Tri cắn răng nghiến lợi: "Em đâu có nói anh già đâu, anh nhạy cảm vậy chi."
Lại thêm một cái.
Quý Duy Tri nổi nóng, cậu chạy lên bậc thềm, nảy sinh ý định không muốn để ý đến ai kia.
Thịnh Tuy không dám trêu cậu nữa, anh kéo cậu xuống hai bậc thềm, tiện thể cúi đầu nói: "Buổi chiều em có sắp xếp gì không?"
"Không có." Đơn vị cho nghỉ phép, khó khăn lắm Quý Duy Tri mới rảnh được một ngày.
"Vở kịch mới của Kiều Nguyệt sắp công diễn, cậu ấy mời anh đến lầu kịch.


Anh cũng mua vé cho em rồi, em có muốn đi cùng anh không?" Thịnh Tuy hỏi.
Lầu kịch của Chu Kiều Nguyệt?
Quý Duy Tri nhớ đến những tin đồn nhảm nọ, trong lòng nghẹn đến hoảng hốt, cậu hậm hực nói: "Đi!"
Thịnh Tuy dù bận vẫn thong thả nhướng mày.
Quý Duy Tri phản ứng lại: "Nhưng em cũng đâu thích nghe kịch."
Mặt sắp thành cái bánh bao nhỏ luôn rồi nhưng vẫn đang mạnh miệng.

Thịnh Tuy bất lực van nài: "Nghe cùng anh một khúc nhé, được không em?"
Bấy giờ Quý Duy Tri mới nở nụ cười: "Được." Xong rồi còn đắc ý nói: "Là anh xin em đi cùng đấy."
Thịnh Tuy lười chẳng muốn tranh luận với cậu: "Ừ, anh xin em."
Quý Duy Tri được dỗ dành vui vẻ, cứ như ông lớn chuẩn bị đi thay đồ.
Thịnh Tuy vốn mặc đồ ở nhà nên anh cũng chọn một bộ Âu phục được đặt may ở cố quốc, quay người chuẩn bị đến phòng của Quý Duy Tri để thay đồ.
Quý Duy Tri tò mò: "Anh đi ngược hướng rồi, đó là phòng của em."
"Anh biết, vào thay đồ thôi."
"Sao không về phòng anh mà thay?"
Bóng lưng của người đàn ông thoáng khựng lại, áo ngủ bằng cotton lụa trơn mịn hơi rung rung.
"Phòng của anh," Thịnh Tuy quay đầu, nhìn cậu trai chăm chú bằng ánh mắt sâu xa: "Chẳng phải tối qua nó đã bị hai chúng ta tàn phá đến nỗi chẳng ra hình ra dạng gì rồi sao?".