Tìm Núi

Chương 19: 19: Còn Có Lần Sau





Quý Duy Tri thở gấp vô cớ.
"Sao anh lại ở đây?" Cậu nuốt nước bọt, giọng điệu mất tự nhiên.
Đợi một chuỗi âm thanh đùng đoàng kết thúc, Thịnh Tuy mới thả tai của cậu ra.
Thịnh Tuy nói: "Anh nhớ em sợ sấm nên không mấy yên tâm."
Nhịp tim của Quý Duy Tri gần như ngừng đập: "Không sao, em đã hết sợ từ lâu rồi."
Thịnh Tuy vẫn bình tĩnh, khách sáo song không mất khoảng cách mà hỏi rằng: "Hôm qua em ngủ ngon không?"
"Dạ." Quý Duy Tri gật đầu.
Quý Duy Tri không quen nói dối, cậu nhớ đến cảnh tượng tựa như đèn kéo quân trong mơ, không nhịn được xoa đôi tai đã trở nên nóng cháy.
Thịnh Tuy nói: "Thế thì tốt.

Dụng cụ vệ sinh cá nhân đã được bày biện cả rồi, em sắp xếp xong thì ra ngoài ăn sáng nhé."
Quý Duy Tri nói "dạ" rồi vội vàng quay người chuồn vào nhà vệ sinh, đóng cửa.
Đồ dùng sạch được đặt trên bệ đá cẩm thạch.

Dụng cụ vệ sinh cá nhân đều có hai bộ, một bộ màu xám, một bộ màu trắng.

Trông nếp gấp của khăn, hẳn những thứ đồ này đều được bày biện từ lâu trước đó.
Tại sao Nhị gia phải chuẩn bị trước hai bộ vật dụng hàng ngày?
Quý Duy Tri tò mò cầm bộ màu trắng lên, cố gắng tìm xem có manh mối nào ở bên trên không, nhưng chẳng có chút bụi nào dính trên bề mặt trắng tinh, cũng không hề có dấu vết từng được sử dụng.
"Chẳng nhẽ...!Anh ấy thực sự sắp kết hôn?" Quý Duy Tri đặt nó về chỗ cũ trong nỗi chua xót rồi mở cửa gọi ai kia.
"Thịnh Tuy." Quý Duy Tri xụ mặt gọi.
Đối phương đang thay quần áo.


Anh vừa mới mặc xong chiếc áo sơ mi nghiêm túc, nghe tiếng thì đi về bên này: "Sao thế em?"
"Sao thứ nào anh cũng chuẩn bị hai bộ thế?" Quý Duy Tri cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng cậu không phát hiện ra rằng vẻ mặt của mình sớm đã đen thành màu mực rồi.
Thịnh Tuy nhìn cậu với vẻ nghiền ngẫm.
Quý Duy Tri không dám nhìn thẳng vào anh, cậu cũng không nghe thấy Thịnh Tuy trả lời.

Nhưng khóe mắt cậu liếc thấy người đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt giống như nhìn một tên ngốc, tựa như đang nói: Cái này mà còn phải hỏi?
Bị anh nhìn như thế khiến cậu thấy hơi mất mặt.

Quý Duy Tri hậm hực xoa mũi, đáp trả: "Cũng đúng, anh phải lập gia đình là chuyện sớm hay muộn thôi, chuẩn bị cũng chẳng lạ gì."
Thịnh Tuy nhướng mày, anh muốn nhìn thử xem cậu còn có thể đoán được hoa hoè gì nữa.
Quý Duy Tri lại hỏi: "Bạn gái của anh thích màu trắng à?"
Còn không nói nữa thì hiểu lầm sẽ lớn hơn mất, Thịnh Tuy phủ nhận: "Trước kia anh từng nói với em rồi, anh không có bạn gái.

Màu do anh chọn đại."
"Anh vẫn rất..." Giọng điệu của Quý Duy Tri rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, nhưng vẫn âm cuối vẫn chứa đựng nét châm chọc: "Lo trước tính sau."
Thịnh Tuy đỡ trán, gật đầu một cách bất lực, xem như đã thừa nhận "lời tố cáo" này.
Quý Duy Tri nhỏ giọng lầm bầm, hoá ra Nhị gia muốn yêu đương đến thế.
Đương nhiên câu này không thể để Thịnh Tuy nghe thấy, nếu không trông cậu giống như đang gây sự vô cớ vậy.

Bây giờ không giống với trước kia nữa, cậu chẳng còn lập trường gì mà quậy phá không đâu với ai kia.
"Vậy, em đụng vào đồ đạc của đối tượng tương lai của anh, cô ấy sẽ không để ý chứ?" Quý Duy Tri thật tinh ý, ngay cả chuyện vẫn chưa xảy ra mà cậu cũng dự đoán được.

Cậu cảm thấy mình cực kỳ hiểu chuyện, nhưng trông người đối diện chẳng vui vẻ xíu nào, trái lại anh còn đau đầu tháo kính xuống.

"Em ấy có để ý hay không thì anh không biết." Thịnh Tuy ngừng một chốc, chỉnh sửa dây kính cho phù hợp thêm một lần nữa rồi đeo vào: "Nhưng nếu em còn không thu xếp nữa thì em sắp trễ rồi đấy."
Quý Duy Tri vọt về phòng vệ sinh, vừa sửa soạn vừa khó chịu, chẳng nhẽ cậu đùa quá trớn rồi? Chuyện chưa đâu vào đâu cả nhưng Nhị gia vẫn tích cực quá...
Đợi cậu thay đồ xong rồi vào tiền sảnh, dì đã dọn bữa sáng lên, còn đặt một tờ báo ở mỗi chỗ ngồi của hai người.
Quý Duy Tri ngồi xuống chỗ đối diện Thịnh Tuy một cách rất tự nhiên.

Đây là vị trí cậu giành được lúc còn nhỏ, do cái ghế khá đặc biệt, nó có đệm bằng da.
Vì xem xét đến khẩu vị của Quý Duy Tri nên bữa sáng không phải bánh mì cà phê, dì cố ý mua hoành thánh và bánh bao chiên.

Hành thái nhỏ trôi nổi trên hai tô nước dùng bóng nhẫy, giấm được đựng trong cái đ ĩa sứ xương[1] be bé cạnh bánh bao chiên.
Thịnh Tuy chỉ liếc một cái, đũa cũng chẳng động đến.

Anh gọi dì quay lại: "Dì Trần, bỏ đ ĩa giấm đi."
Quý Duy Tri ngớ người, một lúc sau mới phản ứng lại.

Vì cậu không thích ngửi mùi giấm nên Thịnh tuy mới bảo dì mang hai đ ĩa giấm đi.
"Không cần phiền vậy đâu." Quý Duy Tri thật sự không yếu ớt đến mức này.

Sau hai năm rèn luyện bên ngoài, cậu chẳng kén chọn thứ đồ ăn nào.
"Anh không thích ngửi mùi đó." Thịnh Tuy nói.

Anh lấy sạch hành thái nhỏ trong bát của mình rồi đổi bát hoành thánh trong vắt đến trước mặt Quý Duy Tri.
Dì Trần nhìn thấy tất thảy, dì cười thật tươi rồi nói: "Chao ôi, quan hệ của hai anh em tốt thật."

Quý Duy Tri vô thức muốn phản bác, không ngờ rằng Thịnh Tuy còn phản ứng mạnh hơn cả cậu.
Người đàn ông gần như chẳng ngừng dù chỉ một giây, anh phủ nhận: "Không phải hai anh em."
Nét mặt nghiêm túc, đến nỗi Quý Duy Tri cũng cảm thấy tò mò.
Trước kia cũng không phải chưa có ai nói hai người giống anh em ruột, chẳng hạn Bạch An Hiền luôn trêu chọc anh như thế.

Lúc đó Thịnh Tuy chẳng hề phản bác, lần này lại phản ứng mạnh như vậy, tựa như...!vội vàng muốn thay đổi quan hệ?
Dì Trần hoang mang: "Không phải hai anh em ư? Vậy là?"
Thịnh Tuy không tiếp lời.
Quý Duy Tri nghĩ về tình huống của hai người hiện tại, tự tin trả lời: "Kẻ thù ạ."
Thịnh Tuy:...
Dì Trần:?
Dẫu sao dì Trần cũng từng nhìn thấy cảnh tượng trọng đại, dì bình tĩnh nở nụ cười: "Hai người chung sống với nhau rất yên bình đấy chứ."
Quý Duy Tri nghe thấy ý trêu chọc trong lời của dì.

Cậu đang nghĩ xem phải đón lời dì thế nào mới ổn thì bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng người đối diện đặt đũa xuống.
Thịnh Tuy tao nhã cầm một góc khăn tay lên, anh lau tay, tựa như vô ý ngước mắt lướt qua Quý Duy Tri: "Ừ, hôm nay chúng tôi tạm thời đình chiến."
Quý Duy Tri bị anh nhìn đến nỗi vô cớ chột dạ, vội vàng cúi đầu.
Lạ thật, chỉ một ánh mắt thôi mà, sao cậu lại mặt đỏ tim đập thế này? Xem ra có một chuyện trên báo nói không sai, Nhị gia ấy à, thật sự rất "hoạ thuỷ".
Quý Duy Tri mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tập trung ăn cơm, để lại mỗi đôi tai chú ý động tĩnh bên ngoài.
Chỉ nghe thấy dì Trần gật đầu lia lịa, dì nói với Thịnh Tuy: "Được, lần sau muốn ăn gì, cứ nói trước với dì để dì chuẩn bị."
Quý Duy Tri vừa mới ngậm miệng lại không nhịn được phải lên tiếng: "Dạ không sao, dì làm đại cũng ngon."
Dì Trần cười cậu biết cách nói chuyện, dì không muốn ở lại cản trở nữa nên tháo tạp dề xuống rồi ra ngoài mua thức ăn.
Đợi xung quanh không còn người khác, Thịnh Tuy mới nói tiếp: "Ý của em là, còn có lần sau?"
Rầm.
Quý Duy Tri dằn mạnh ly nước lên bàn, ngón tay gõ vài cái, làm bộ làm tịch cảnh cáo: "Thịnh tiên sinh, không có lần sau."
"Ừ." Thịnh Tuy không dám trêu cậu tiếp nữa, xuôi theo ý của cậu trai.
Quý Duy Tri lại gắp mấy tiếng hoành thánh, ăn đến độ khoé miệng bóng loáng, cả người cũng ấm áp hẳn lên.

Cậu đang định hỏi mấy món này mua ở đâu, nhưng nhớ đến sự bướng bỉnh của mình sau lần bị ghẹo mới nãy, Quý Duy Tri lại nuốt ngược lời trở về.
Sau một hồi lúng túng, cuối cùng hai người cũng ăn xong bữa sáng.

Quý Duy Tri đứng lên chuẩn bị đi, Thịnh Tuy bỗng nói rằng muốn đưa cậu đi.
"Phải rồi, hôm qua mãi chưa hỏi được, bây giờ em sống ở đâu?" Thịnh Tuy gợi chuyện.
"Ký túc xá trường học."
"Tốt nghiệp rồi mà vẫn chưa dọn khỏi ký túc xá hả em?" Thịnh Tuy nói bóng nói gió.
Quý Duy Tri không hiểu ý của anh, thành thật trả lời: "Phải dọn chứ, nhưng trước giờ vẫn chưa thông báo, chắc sắp rồi."
"Vậy đến lúc đó em định đi đâu?" Thịnh Tuy mặc Âu phục chỉn chu, tiện tay cầm cái mũ rộng vành màu đen lên, trông anh hẳn là sắp đi tham gia hoạt động xã giao nào đó.
Quý Duy Tri chưa từng cân nhắc đến vấn đề này, bị anh hỏi mới bất ngờ nhận ra.
Ngón tay Thịnh Tuy vô thức gõ vành mũ, dáng vẻ đầy chờ mong.
"Chỗ của anh có phòng trống không?" Quý Duy Tri biết nhưng vẫn hỏi.
Thịnh Tuy đột ngột dừng tiết tấu gõ nhịp, hơi căng thẳng đẩy kính: "Đương nhiên là có."
"Vậy..." Quý Duy Tri chui ra khỏi cửa, bước chân vội vàng rời đi thật xa, để lại bóng lưng rồi nói: "Nói sau nhé."
Vừa nãy còn buông lời hung dữ nói "Không có lần sau" cơ mà.
Nghĩ một đằng nói một nẻo.
Thịnh Tuy đội mũ, theo sau cậu bước vào trong gió tuyết.
Màn tuyết làm nhoà tầm mắt.

Trong một mảng trắng xoá mênh mông, khóe miệng của hai người không hẹn mà cùng lặng lẽ cong cong.
***
Chú thích:
[1] Sứ xương (Bone China): là sản phẩm sứ được tạo ra từ tro xương động vật, chủ yếu là từ xương bò, được nghiền mịn thành tro xương, trộn với đất sét và những loại khoáng chất khác.

Đặc điểm của dòng sứ xương này là độ thấu quang cao, mỏng, trọng lượng nhẹ, có màu trắng ngà, chất lượng sứ xương phụ thuộc vào tỉ lệ phần trăm xương trong hỗn hợp..