Tiếp tục dây dưa ở bên ngoài hơn nửa ngày, cuối cùng một tốp người cũng nối đuôi nhau tản đi.
Anh chuyên viên thở dài một hơi: "Chao ôi, may là anh tinh mắt! Tôi nói chứ, chắc chắn là bên đối thủ thế chỗ mà đến! Nếu họ thật sự là quần chúng phản đối, sao họ có thể tụ tập nhanh như thế được?"
"Ừ, vả lại người bình thường cũng sẽ chẳng không biết lẽ phải trái như vậy đâu.
Làm gì có chuyện không chặn được cha thì chặn con trai?" Cơn giận của Quý Duy Tri vẫn chưa vơi, cậu cùng với anh chuyên viên một trước một sau đi vào phòng.
Trước mắt cậu đều là thiết bị tân tiến nhất từ nội địa nước X.
Dầu thô do chúng nó chiết xuất có chất lượng cao, nhưng việc xuất khẩu phải chịu sự hạn chế nghiêm ngặt.
Có thể thấy Thịnh Tuy đã tốn không ít tâm tư để đưa chúng nó vào nhà máy.
Phía cuối tầm mắt, người đàn ông xắn tay áo lỏng lẻo, cổ áo sơ mi toàn là dầu máy vàng óng, trên xương cổ tay rõ ràng dính chút bụi bặm.
Nhưng trông anh chẳng nhếch nhác chút nào, phong thái tự do ung dung, khí chất bình thản trầm tĩnh.
Nhịp tim của Quý Duy Tri bỗng rối loạn.
Vừa nãy cậu còn làm y như thật, bây giờ đầu lưỡi lại như bị thắt núi.
Anh chuyên viên rất thức thời.
Vì nghe nói hai người có mâu thuẫn, anh muốn chừa không gian cho họ nên đã tìm một lý do để đi trước.
Lần này, hai mắt của Quý Duy Tri càng tối sầm hơn.
Vừa nãy giọng cậu to thế, chắc Thịnh Tuy ở trong này cũng nghe thấy rồi.
Những lời lúc máu nóng lên đầu nói ra thì rất sướng, song bây giờ cậu phải đối diện với đương sự, còn là đương sự từng ầm ĩ rạn nứt với mình, điều này thật sự khiến người ta khó xử.
Nhỡ Thịnh Tuy hỏi cậu biết những chuyện này từ đâu thì cậu phải làm sao? Cậu cũng không thể thừa nhận rằng mình đã lật tới lật lui xem hết một lượt những tờ báo tin tức liên quan đến anh được? Trông cậu có vẻ mơ mộng hão huyền quá.
May sao Thịnh Tuy chẳng hỏi gì hết, anh vẫn cúi đầu loay hoay với những thiết bị kia.
"Cái đó...!Nếu chuyện này đã giải quyết xong, vậy thì anh cứ bận tiếp đi." Quý Duy Tri cố gắng để mình trông có vẻ thờ ơ như không: "Em đi đây."
Lúc này Thịnh Tuy mới đứng thẳng lên, lấy bao thuốc lá ra.
Vẻ bình chân như vại của anh khiến nhóc sĩ quan cảm thấy mình đang lo chuyện bao đồng.
"Anh vẫn thảnh thơi quá nhỉ." Khóe mắt Quý Duy Tri liếc thấy vậy: "Hôm qua say rượu, hôm nay hút thuốc, anh không sợ đau vai à?"
Hai ngón tay Thịnh Tuy kẹp thuốc, anh thong thả nói: "Là rất thảnh thơi ấy chứ, suy cho cùng có Thiếu tá Quý giải vây giúp anh mà."
Quý Duy Tri không thích anh gọi cậu như vậy, xa cách quá, vậy nên cậu cũng lạnh lùng gọi thẳng họ tên của anh: "Thịnh Tuy, anh thật sự không mảy may quan tâm à?"
Cậu đang ám chỉ tiếng tăm.
Sao Thịnh Tuy có thể không để ý cơ chứ? Nhưng người ép Đổng sự Hứa rời đi là anh, lâm trận giải ngũ là anh, chính tay bỏ Quý Duy Tri lại cũng là anh.
Thêm vào đó cả những vụ làm ăn của Thịnh Quyền...!Cho dù anh bù đắp nhiều hơn nữa cũng không chuộc hết tội danh mà cái họ này đang mang.
Nếu thật sự không để ý, anh cũng không đến mức phải cẩn thận từng li từng tí che giấu tình cảm chân thật mới dám đến gần Quý Duy Tri.
"Quen rồi.
Dù sao anh quả thực chẳng phải người tốt lành gì." Thịnh Tuy nói với vẻ bình thản.
Anh đã từng hứng chịu không ít ánh mắt lạnh lùng ở nơi đất khách quê người, sau khi về Bạc Thành vẫn như vậy, anh có thể làm gì đây? Sau tất cả chỉ còn lại một câu: Thôi vậy.
Nhưng Quý Duy Tri vẫn cố chấp: "Mắng ai đấy?"
Thịnh Tuy bỗng dưng bật cười: "Anh tự mắng anh cũng không được à?"
"Không được."
Thịnh Tuy chẳng biết phải làm sao.
Anh lấy bật lửa ra, tỏ ý anh muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.
Quý Duy Tri chìa tay: "Anh cũng cho em một điếu."
Lúc này Thịnh Tuy mới hiểu ra cậu đang đòi thuốc lá, anh cau mày hỏi: "Sao em còn học cái này?"
"Học từ hai năm trước rồi." Quý Duy Tri biết rõ những lời nào đâm chọc tim nhau nhất, cậu phát âm từng chữ rất nặng nề: "Vào ngày anh đi."
Tim Thịnh Tuy co thắt một trận, đau đến độ thoáng ngừng.
Anh quay đầu nhìn về phía cậu.
"Anh không hút nữa." Thịnh Tuy bỏ thuốc vào trong bao, ý là Quý Duy Tri cũng không được hút.
"Từ nhỏ anh đã luôn quản cái này quản cái kia, bây giờ anh không quản em được nữa." Quý Duy Tri "bổ" một câu.
Thịnh Tuy cũng không giận.
Anh thong thả đậy bao thuốc lại, nhét vào trong túi áo trước ngực cậu: "Anh sai rồi, ông trời con ơi."
"Bây giờ anh cho em một cơ hội." Thịnh Tuy vân vê thuốc lá trên ngón tay, cười dịu dàng: "Cho em quản anh."
Quý Duy Tri chạm vào bao thuốc trong túi, bỗng nhiên cậu cảm thấy làn da ở ngực nóng lên.
Vì hai câu của cậu nên Thịnh Tuy muốn cùng cậu bỏ thuốc?
Dù sao Quý Duy Tri cũng không nghiện thuốc nặng.
Cũng chỉ trong mấy tháng tinh thần sa sút quá mức lúc Thịnh Tuy vừa mới ra nước ngoài, cậu mới luôn muốn lấy nó ra để giải sầu.
Nhưng Thịnh Tuy hẳn là dựa vào nó để giảm đau trong giai đoạn bị thương, đột nhiên muốn bỏ thuốc thì khó quá.
"Sao đột nhiên anh lại giao nộp bao thuốc..." Quý Duy Tri không hiểu, cậu nâng bao thuốc lên nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy phía trên viết ba chữ "Hà Đức Môn".[1]
Thịnh Tuy mặt không đổi sắc nói dối: "Vốn dĩ hút thuốc cũng không có lợi cho việc phục hồi, vừa hay có em ở đây giúp giám sát anh."
Quý Duy Tri tin, nhưng cậu vốn muốn trả lời là "liên quan gì đến em".
Song miệng nhanh hơn não, vậy mà cậu lại đồng ý với anh thế này đây.
Lời nói ra rồi cũng không thể thất hứa được, Quý Duy Tri nói với vẻ vô cùng đau lòng: "Sao vai anh lại bị thế này? Vừa nãy thật sự nguy hiểm quá, may là có em ở đây, nếu không bọn họ xông vào rồi động tay với anh thì hậu quả khó lường lắm."
Thịnh Tuy ngước mắt, anh nói với vẻ chẳng có gì quan trọng: "Họ động tay với anh, thế chẳng phải vừa hay thỏa mãn mong muốn của em sao?"
"Ai nói?" Quý Duy Tri nhỏ giọng lầm bầm: "Em còn chưa nỡ ra tay, họ dựa vào đâu chứ."
Thịnh Tuy ngước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên đến nỗi khó mà thấy được.
Quý Duy Tri tưởng giọng mình nhỏ không bị nghe thấy, làm bộ làm tịch nghiêm mặt giục anh làm việc, nhưng cậu lại cảm thấy trên trán man mát.
Người đàn ông duỗi tay búng nhẹ một cái trên trán bên trái của cậu.
"Gì đấy!" Quý Duy Tri cau mày, nhe nanh múa vuốt trừng Thịnh Tuy.
"Chỉ cho em động tay với anh thôi à?" Thịnh Tuy nhẹ nhàng vuốt v e xuôi theo tóc trước trán cậu, trong mắt đong đầy ý cười: "Em bá đạo thật đấy."
Quý Duy Tri bị nhiệt độ của ngón tay k1ch thích đến nỗi thoáng run rẩy.
Cậu cố ý vò rối mớ tóc mà Thịnh Tuy vừa mới chỉnh cho thẳng thớm: "Anh đừng sờ lung tung."
Thịnh Tuy tuỳ ý móc lấy áo khoác ngoài choàng lên người rồi kiểm tra dầu thô.
Rửa tay xong, anh nói: "Trời không còn sớm nữa, đi thôi."
Quý Duy Tri theo sau lưng anh, làm mình làm mẩy nói: "Em giúp anh chuyện lớn thế này mà anh cứ đi như vậy à? Không cảm ơn gì sao?"
Thịnh Tuy dừng bước, ngoảnh đầu, nhướng mày: "Em muốn cảm ơn thế nào?"
Quý Duy Tri vẫn chưa nghĩ ra mình muốn gì.
Hai năm trước cậu chỉ muốn ở lại bên cạnh Thịnh Tuy, ngặt nỗi ai kia không làm được.
Bây giờ có thể nói cậu đã công thành danh toại, vô dục vô cầu.
"Nếu không thì..." Quý Duy Tri trầm tư suy nghĩ, cuối cùng đạt được kết luận vừa ý: "Anh học một tiếng cún kêu cho nghe em nha?"
"?" Thịnh Tuy thoáng mất khống chế biểu cảm.
Quý Duy Tri đầy một bụng thỏa mãn: "Bởi vì em đã lập lời thề là: Nếu em còn chủ động để ý đến anh thêm một lần nữa, anh chính là bé cún."
Thịnh Tuy xoa chỗ thái dương.
Đây là lý do kỳ cục gì thế?
Quý Duy Tri nghĩ mình đùa quá trớn nên cậu vẫy tay hào phóng: "Không muốn thì thôi, em..."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên áo sơ mi hơi nhăn của người đàn ông lọt vào tầm mắt cậu.
Mùi hương của mặt trời quấn quýt nơi chóp mũi khiến cậu thoáng chốc quên mất phải tiếp tục nói chuyện.
Môi Thịnh Tuy dừng bên tai cậu, tựa như sợ người khác nghe thấy.
Giọng anh mềm mại đến cực điểm, giống như lông vũ gãi lên vành tai.
"Gâu."
***
Chú thích:
[1] 哈德门 – Hà Đức Môn – Hatamen: là một hiệu thuốc lá phổ biến vào những năm 1920 – 1930, được sản xuất bởi British American Tobacco.
Bao thuốc lá có nhiều màu sắc, chủ yếu in hình các nhân vật trong tiểu thuyết cổ điển hoặc các vở opera.
Những bức tranh được in khá chân thực.
(Theo Baidu)
.