Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 82: chương 14.5





Vũ Phong nghe vậy thì tức giận đùng đùng, anh nhanh chóng sải chân bước thẳng về phòng của mình.
Anh thật sự không hiểu được suy nghĩ của Ngọc Loan, cô đâu phải là một cô gái ngốc. Vì sao không thể hiểu được dụng ý từ chối của anh với Hà Trang, một khi Hà Trang bước vào nhà này, anh không thể xem như cô ấy không tồn tại, càng không thể không nhìn nhận giọt máu của mình.
Ngọc Loan đang ủi quần áo của Vũ Phong, thấy Vũ Phong mở cửa với sắc mặt không vui, cô biết chuyện gì xảy ra bèn nhìn anh nói:
- Anh về rồi sao?
Vũ Phong nhìn Ngọc Loan nhìn anh nở nụ cười tươi, rồi bình thản tắt bàn ủi đi đến bên tủ lấy quần áo mặc ở nhà cho anh thay. Anh không khỏi nhíu mày, lẽ nào cô không nhìn ra sự tức giận hiện rõ trên gương mặt của anh. Tay anh bỏ hộp bánh lên trên bàn rồi quay lại nhìn cô, giọng nói thể hiện sự chất vấn quyết liệt.
- Mấy hôm nay mẹ dọn phòng khách chính là để cô ấy vào ở. Dù em không biết thì khi cô ấy đến, em cũng nên báo với anh một tiếng chứ. Vì sao còn đồng ý để cô ấy vào ở trong nhà.
- Em định chờ anh về rồi mới nói – Ngọc Loan nhẹ nhàng đáp, cô đưa bộ quần áo cho Vũ Phong, sau đó mới nói tiếp – Thật ra em biết mẹ dọn dẹp phòng là để Hà Trang đến ở.
Vũ Phong không ngờ Ngọc Loan đã biết từ trước, anh cứ nghĩ, mẹ mình ngang ngược đưa Hà Trang về nhà, Ngọc Loan phải miễn cưỡng đón nhận.

- Em có xem anh là chồng em hay không?
- Sao anh lại hỏi vậy – Ngọc Loan tròn mắt nhìn Vũ Phong.
- Có người phụ nữ nào lại dẫn tình nhân của chồng về nhà nuôi như em hay không?
- Đó là do những người phụ nữ kia quá ngốc thôi. Địch ở xa, mình không thấy không biết nên không đề phòng được. Địch ở bên cạnh mình, mình dễ dàng biết được họ muốn gì mà – Ngọc Loan cười cười nói đùa – Thay vì để anh gặp cô ấy bên ngoài thì để hai người gặp trước mặt em, sẽ không xảy ra chuyện gì khiến em không hài lòng cả.
Vũ Phong thấy lý luận của Ngọc Loan đúng là rất đúng, nhưng anh vẫn không thích Hà Trang xuất hiện ở nhà mình, anh gầm gừ nói:
- Tóm lại là anh không thích.
Anh giận dỗi giật lấy bộ quần áo trên tay cô rồi tự mình thay quần áo, Ngọc Loan muốn giúp anh cởi nút áo nhưng anh quay người lãng tránh. Vũ Phong vừa cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình ra thì Ngọc Loan lấy ngọn tay chỉa vào eo anh, tinh nghịch hỏi:
- Anh giận à?
- Em nghĩ xem?
- Dù sao đến cũng đã đến rồi, ở thì cũng ở rồi, anh đừng giận nữa mà – Ngọc Loan ôm eo anh từ phía sau nũng nịu nói.
Vũ Phong thật sự mềm lòng trước sự nũng nịu của cô nhưng vẫn vờ muốn đẩy cô ra, Ngọc Loan kiên quyết không chịu buông tay. Vũ Phong bất lực thở dài, anh xoay người ôm Ngọc Loan vào lòng, khẽ vuốt ve mái tóc của cô rồi mới hỏi lại:
- Vì sao cho cô ấy đến đây.

- Cô ấy đã cắt cổ tay tự tử – Ngọc Loan đáp lại với giọng đượm buồn.
Vũ Phong giật mình, anh đẩy Ngọc Loan ra nhìn ngắm gương mặt cô, hy vọng tìm kiếm một nụ cười nơi khóe môi của cô để biết cô đang nói đùa, nhưng Ngọc Loan không hề cười, cô nghiêm nghị nhìn anh gật đầu.
- Cô ấy được đưa đi cấp cứu kịp thời cho nên mới không sao. Đứa bé trong bụng may mắn không sao. Ý mẹ lại muốn chăm sóc cho đứa cháu của mình, cho nên đưa cô ấy về đây là cách tốt nhất. Em cũng đã xin ba rồi, anh cứ yên tâm.
- Xin lỗi em! Tất cả đều là tại anh, anh hứa với em, chỉ cần Hà Trang sinh em bé xong, anh sẽ sắp xếp cho cô ấy một căn nhà và chu cấp cho cô ấy một ít tiền rồi chấm dứt với cô ấy ngay – Vũ Phong xiết chặt Ngọc Loan trong vòng tay mình, anh cảm thấy có lỗi với cô rất nhiều muốn bù đắp cho cô thật nhiều.
Vũ Phong cúi xuống hôn nhẹ lên môi Ngọc Loan, Ngọc Loan cũng hôn đáp trả lại anh. Cảm giác yêu thương hòa nguyện từ hai trái tim cùng nhịp đập thắt chặt vào nhau không rời.
- Cốc cốc…cốc
Bên ngoài vừa có tiếng gõ cửa thì đồng thời cánh cửa cũng bật mở, Vũ Phong và Ngọc Loan phải buông nhau ra.
Người mở cửa là Hà Trang, cô thấy hai người họ hôn nhau thì nụ cười trên môi bỗng biến mất, sắc mặt hơi tái lại, nhưng nhanh chóng trở lại tươi cười nói với Vũ Phong:
- Vũ Phong, mẹ bảo em mời anh xuống ăn cơm.

Vũ Phong nhìn Ngọc Loan chẳng buồn liếc Hà Trang một cái nói:
- CHúng ta xuống ăn cơm đi.
Ngọc Loan cười vui vẻ gật đầu nhưng cô để Vũ Phong đi xuống trước, còn mình bước đến trước mặt của Hà Trang thì dừng lại, cô nhếch môi cười nói với Hà Trang:
- Xin nhớ cho, hiện tại cô là khách, chứ không phải chủ nhà. Đừng tùy tiện bước vào phòng người khác như thế.
Nói xong, Ngọc Loan đóng sập cửa phòng vợ chồng mình lại trước mặt Hà Trang, sau đó đi xuống lầu.
Hà Trang nhìn theo bóng Ngọc Loan lòng ức uất vô cùng, chỉ một câu nói, Ngọc Loan đã khẳng định quyền làm chủ của mình rồi. Cô vốn định phá bỉnh hai vợ chồng nên mới tự mở cửa vào như thế, thật không ngờ họ lại đang….đã vậy Vũ Phong lại không thèm nhìn lấy cô một lần, càng khiến Hà Trang thêm phần bực tức, nhưng cô biết, lần này mình phải nhẫn nhịn.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 15