Tìm Lại Tình Yêu

Chương 9




"Ôm chặt vào nhé." Quan Trí Đàn dặn dò, khởi động xe, chở cô về công ty.

Dựa mặt vào lưng anh, Tiểu Trinh nhịn không được nghĩ, anh vì cô, mà đã hy sinh thật nhiều.

Hơn một năm trước, cô gặp vấn đề về việc làm khi mới tốt nghiệp, cơ hội làm việc trong trấn không nhiều lắm, mà lúc ấy có một thầy giáo đã về hưu cho cô một cơ hội, muốn cô đến Tân Trúc làm việc, khởi đầu là việc bán hàng, còn nếu vẫn muốn làm thiết kế, có thể từ từ học.

Cô rất muốn nhận công việc này, nhưng lại không có điều kiện.

Mà Quan Trí Đàn khi đó có xung đột với người nhà, tranh chấp, cuối cùng rời nhà, tạm nghri học, hai người đều có phiền não, đều bận rộn. Sau anh biết cô muốn đến Tân Trúc làm việc, nhưng không có tiền, anh đột nhiên biến mất một thời gian không thấy đâu, cho đến khi anh xuất hiện trở lại, là trong lễ tốt nghiệp của cô. Anh cầu hôn cô…

"Tiểu Trinh, người nhà anh không cần anh." Anh cười, ngữ khí tưởng thoải mái, nhưng vẻ mặt cô đơn lộ ra biểu hiện bất cần. "Anh đã phụ lại sự kỳ vọng của họ, mọi thứ đều làm không tốt, anh vô dung, hiện giờ đã không còn chỗ nào để đi, Tiểu Trinh, em có đồng ý thu lưu một thằng đàn ông vô dụng như anh không?"

Ánh mắt anh nhìn cô, giống như anh chỉ còn mỗi mình cô.

"Hiện giờ, anh chỉ có thể tặng em một đóa hoa hồng và chiếc nhẫn này, anh không phải là một thiếu gia, không thể chu cấp cho em một cuộc sống tiện nghi, nhưng là anh sẽ làm được, anh tìm một công việc, ở phòng thuê cũng được, tiền lương không nhiều lắm, nhưng chỉ cần tiết kiệm một chút, vẫn có thể sống được."

Anh không nói hai người cùng nhau làm, áp lực cuộc sống sẽ không lớn, cũng không nói sẽ gánh vác gánh nặng kinh tế trên vai cô, nhưng Tiểu Trinh biết, việc này không cần phải nói, anh đều đã làm.

"Gả cho anh, sau đó đi Tân Trúc, đưa ông nội cùng đi, ba người chúng ta cùng nhau sống."

Lúc ấy, có rất nhiều nguyên nhân khiến cô xúc động đồng ý kết hôn — cô càng ngày càng thích anh, vẻ mặt chỉ có một mình cô của anh, hoảng loạn khi đối mặt với tương lai… Vì thế, cô gật đầu đồng ý.

Ngay sau lễ tốt nghiệp, hai người kết hôn.

Công việc cũng đã sắp bắt đầu, họ nhanh chóng sửa soạn hành lý, đưa theo ông nội chuyển từ trấn nhỏ đến Tân Trúc.

Sau khi đến Tân Trúc, cô mới biết, Quan Trí Đàn bị người nhà cắt kinh tế, đoạn tuyệt quan hệ, không có tiền thuê phòng, phải thế chấp đồ để mua đồ dùng, còn tiền để ông nội đi chữa đầu gối…. Anh bán chiếc Harley, thay bằng một chiếc xe kiểu cũ. Một năm kết hôn, cho dù cuộc sống khốn khổ như thế nào, anh chưa bao giờ oán giận.

Tiểu Trinh mặc cho gió thổi dòng nước mắt trào ra, hai tay ôm chặt thắt lưng anh, vùi mặt vào lưng anh.

A Đàn không thích cô suy nghĩ lung tung, cũng không thích cô tự trách khổ sở, nên cô vì anh mà đau lòng rơi lệ, không thể để anh thấy.

***

Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt đã đến mùa đông, rét lạnh lại ẩm ướt. Khi hơi lạnh tràn về, một chai XO[1] ở trước mắt, lại là một sự kiện phi thường mê người.

Vốn là Quan Trí Đàn vừa bào mặt bàn gỗ đến khi sáng bóng, vừa nhìn chai XO ở ngay trước mắt, rót vào yết hầu, độ nóng tràn vào cổ họng, lan tỏa ra toàn thân.

Vì vậy, anh không làm tiếp nữa, nhận chai rượu từ tay bạn tốt Giang Văn Khôn, đi vào trong phòng.

"Anh hôm nay không phải nghỉ để đi hẹn hò sao? Sao lại còn rảnh rỗi đến đây?"

Anh vào bếp lấy hai cái chén ra ngoài phòng khách, Giang Văn Khôn xoay nắp chai, chờ đợi.

Chỉ thấy bạn tốt không nói câu nào rót rượu, sau đó một hơi uống hết.

Quan Trí Đàn nhìn biểu tình âm trầm trên mặt bạn tốt, khuyên nhủ: "Bà xã tôi không có ở đây, nếu cô ấy nhìn thấy anh uống như vậy, nhất định sẽ rất ngạc nhiên." Đúng, nhắc tới Tiểu Trinh, tuyệt đối không thể để cô ngửi thấy mùi rượu, cô không thích anh uống rượu, nên chỉ uống một chút để ấm người là được rồi.

Không giống A Khôn, anh ta uống rượu nhiều như vậy, say thì mất hết ý nghĩa. A Khôn đến đây tìm anh, chắc chắn là tố khổ mà thôi.

"Uống đi đã." Giang Văn Khôn liên tục uống hết hai chén rượu lớn, uống đến lúc mặt đỏ bừng, loại rượu này vừa uống đã say.

Quan Trí Đàn không nói tiếp, chỉ vỗ vỗ vai bạn tốt. Đàn ông với nhau, chỉ có thể nghe để an ủi nhau.

"Hôm nay là lễ tình nhân — nhưng cũng chỉ là một ngày lễ thôi, có cần thiết phải như vậy không? Chẳng qua là không mang hoa đến trường cho cô ta, cô ta không vui, cáu kỉnh…." Giang Văn Khôn giống như đang đổ rác, phun ra sự bất mãn, kể rõ cô bạn gái trẻ tùy hứng, nhiều yêu cầu.

Nghe bạn tốt tố khổ, nói anh ta vì ngày hôm nay mà tốn bao tâm tư, đưa hoa, tổ chức bữa tối dưới ánh nến, xem phim, quà tặng, tất cả những thứ lãng mạn đó đều phải mất rất nhiều tiền.

Hôm nay là lễ tình nhân, cũng là ngày nghỉ, một ngày mưa dầm rả rích, vốn Quan Trí Đàn phải đi ra ngoài làm việc, nhưng bởi vì thời tiết quá tệ mà phải bỏ, vì thế anh làm việc trong nhà, chế tác đồ dùng, mà Tiểu Trinh ngoài việc làm trong công ty, còn làm phục vụ ở khách sạn, hơn nữa hôm nay là lễ tình nhân, đúng vào thời gian khách sạn bận rộn nhất, bởi vậy Tiểu Trinh đã ra ngoài từ sớm.

Vì sinh hoạt phí đè nặng trên vai hai người, ngày nghỉ rất ít khi có thể ở cùng nhau, càng không nói đến loại ngày nghỉ như hôm nay.

Năm trước cũng vậy, nhưng khác là hôm đó thời tiết rất đẹp, hai người phân công công việc cho nhau, vì đã gần đến năm mới nên phải kiếm thêm tiền, mới có thể tổ chức một lễ mừng năm mới khá một chút.

"Việc chia tay có lẽ tôi cũng đã đoán được! A Đàn, tôi thật khâm phục cậu…" Giang Văn Khôn chưa từng nghe bạn tốt oán giận bà xã một câu, mỗi lần cậu ta nhắc tới vợ, luôn cười rạng rỡ, có vẻ hai người luôn luôn để ý quan tâm lẫn nhau.

Địa điểm làm việc của họ không cố định, nếu đúng dịp có công trình ở Tân Trúc, cho dù xa thế nào, Tiểu Trinh đều cố gắng mang đồ ăn đến công trường, khiến đám đàn ông khác hâm mộ đến chết!