Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 43: Chống lại lời nguyền 2




Sáng hôm sau, tuy Raian phải tham dự cuộc họp cuối cùng sớm, nhưng hắn đợi bác sĩ đến rút bình nước biển, băng bó lại này nọ đàng hoàng cho nàng, mới chịu đi. Dặn dò nàng vài câu:" Tôi phải đi họp, em cần gì cứ nói quản gia nhé." Isis thấy hắn rời đi thì liền chỉ ra hướng cửa sổ rồi nói:"Tôi muốn đi tham quan chỗ đó, tôi đi với quản gia được không?" Raian ngẫm lại thấy nàng cũng nên được đi ra ngoài hít thở không khí, hắn cũng muốn đến đó, lại thêm nàng đã chịu nói chuyện, nên bảo nàng đợi hắn về rồi đưa nàng ra đó. Isis gật đầu. Dù ai đưa đi cũng được, nàng muốn đến thần điện tìm kiếm chút ít ỏi thông tin về mọi người.

Lúc Raian họp xong, vừa về đến thì mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, nàng đã ngồi ngay dưới sofa đợi hắn. Raian cởi áo vest ngoài khoác cho nàng rồi bế nàng cùng đi.

Đến nơi, Raian lúc nãy có gọi điện báo, vừa hay họ cũng sắp xếp được người hướng dẫn, Isis mặc cho Raian bế đi vào. Bật cửa lớn, ba ngừoi tiến vào bên trong, ở đây cũng thật không ít ngừoi đến tham quan. Từ bên ngoài, Isis đã bực tức vì việc dám mạo phạm thần điện như vậy, biến nơi thánh thiêng thành bảo tàng, nhưng hai lần đến hiện đại, nàng biết người thời này không tin vào thần linh như người cổ đại, những đồ vật ở đây họ không chuyển đi, chỉ có tu sửa đôi chút, họ chưa phá thần điện là may rồi.

Quan sát một lượt bên trong, nàng muốn tự mình đi, dù gì đối với nàng đây cũng là thần điện, nên tôn kính một chút. Với nàng muốn tự do đi nhìn những món trưng bày nàng muốn. Chân nàng vừa chạm đất lạnh là muốn than đau, vì băng chân nên không thể mang giày, Raian hai tay bám lấy hai bên vai nàng dìu đi. Ở đây qua bao nhiên năm rồi thay đổi nhiều quá, nhưng thật tốt khi thấy bức tượng nữ thần Iris trường tồn theo thời gian, vẫn đứng ở chính giữa thần điện, có những món đồ nàng chưa từng thấy khi còn là tư tế Amet, chắc là do người dân dâng cúng sau này.

Mặc cho người hướng dẫn nói, nàng tự mình nhìn rồi nhẩm đọc chữ Ai Cập trên những vật trưng bày,  . Do lúc trước Amet là nơi thương buôn tự do từ khắp nơi đến, nên đồ vật hàng hoá rất phong phú, nàng lúc trước tập quen vừa nhìn đã biết đặc trưng của nước nào. Bây giờ nhìn những món đồ kia, không cần nhìn chú thích, nàng đều biết rõ chúng, tên gọi chính gốc của chúng, nàng, thậm chí nàng khó chịu và sửa sai cho ngừoi hướng dẫn. khiến mọi người cùng tham quan tại đó, và cả những ngừoi hướng dẫn đều phải trầm trồ nhìn nàng thán phục. Có người còn chạy lại cười cừoi với Raian:"Bạn gái cậu không chỉ xinh đẹp mà còn trí tuệ nữa." Raian chỉ cười đáp trả, có chút tự hào dấy trong lòng. Isis bây giờ có cảm giác mình cứ y như con Carol vậy, lạc đến thời đại khác và được tán dương hết lời dù chẳng có năng lực gì cao siêu cho cam, thực tế thì Carol ít ra còn thông minh, còn nàng thì không.

Nàng lê bước nặng nhọc về phía tượng nữ thần, nào ngờ phía cánh trái có một vật trong lồng kiếng đã thu hút nàng. Bất ngờ rẽ sang bên đó, nàng dán mắt vào con dao bạc trước mặt, đó là vật nàng đã tặng cho Noami, từng là vật bất li thân của nàng, được mẫu hậu truyền lại. Dù nó đã rất, rất cũ kĩ, nhưng mà lưỡi dao vẫn ánh bạc, viên hồng ngọc vẫn phản chiếu tia đỏ và hắc thạch vẫn nằm đúng vị trí của nó. Phía dưới con dao bạc có ghi dòng chữ chú thích: Con dao bạc - vật bất li thân của chủ nhân hòn đảo này trước Công Nguyên, tên là Noami, cô được một vị nữ hoàng mệnh danh con gái thần Iris trao lại. Sau này, Noami đã cai quản một phần ba Ai Cập, khiến khu vực ấy trở nên hùng mạnh trước khi được gả sang Hitaito. Sau làm vương hậu. Người ta đều nói rằng con dao bạc là lời chúc phúc của nữ thần đối với cô. Sau khi cô mất, dao bạc được chuyển về đây theo ý nguyện.

Isis đặt tay lên thái dương, khá choáng váng sau khi đọc nó. Chuyện gì đã xảy ra sau khi nàng mất vậy. Noami rất ghét quyền lực, sao có thể nhận lời tiếp quản một phần ba Ai Cập, lại còn được gả sang Hitaito, chị ấy vô cùng yêu Amet, sao lại chấp nhận rời bỏ. Noami có được hạnh phúc không, có bị ai ép buộc gì không. Còn nữa, nàng cứ nghĩ trao một phần ba cho tên tể tướng già Imotep, đợi chừng ba bốn năm nữa hắn về hưu sẽ trao lại cho Menfuisu, lúc đó Menfuisu đã trưởng thành, có thể một mình xử lí một mình được. Nếu xảy ra đúng theo dự tính của nàng, thế nào mà Imotep lại trao cho Noami thế kia. Như vậy, chắc chắn Menfuisu và Carol xảy ra vấn đề gì rồi nên tể tướng mới làm như vậy,  có thể ngay cả bản thân Imotep cũng không giữ mạng được. Nàng bây giờ mù tịt, ở đây không có sách vở gì về Ai cập cổ đại, tra cứu làm sao được đây.

Thấy nàng choáng váng, Raian hốt hoảng ân cần hỏi thăm. Isis muốn đuổi hăn đi để yên tĩnh một chút, nàng nói rằng muốn uống nước, hắn liền dìu nàng ngồi xuống ghế gần đó, rồi chạy nhanh ra ngoài. Hắn vừa đi, nàng liền đứng dậy tiến đến gần tượng nữ thần, rất may là bức tượng này du khách được chạm vào, nên không rào kiếng, chỉ vây dây vàng ba mặt, mặt trước để trống cho ngừoi tham quan tiến lại gần. Nhấc bước chân nặng nhọc đến, nàng chạm nay vào tượng, nhắm mắt lại thầm cầu xin. Nữ thần, con muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Con mệt mỏi quá.

Bỗng nhiên, bàn tay Isis có một luồn hơi ấm truyền đến. Nàng từng là đại tư tế, thần linh dường như cũng có phần ưu ái cho nàng. Một dòng điện nóng truyền từ tượng đến chỗ chạm nhau, rồi xuyên qua lòng bàn tay nàng, chạy dọc theo cánh tay hướng lên não bộ. Mắt nàng đang nhắm, liền như một giấc mơ.

Nàng vừa mới ngưng thở. Menfuisu lao đến đánh nhau với Nebanon. Rồi Noami chạy lại đánh vào mặt Izumin. Ôi trời, Noami dịu dàng mà nàng vẫn hay biết, có gan chạy lại đáng hoàng tử, mà tên kia cũng không có đánh trả. Sau đó còn lớn tiếng quát tháo giảng dạy bọn người kia. Là vì nàng, chị Noami thật tốt. Rồi Ragashu chạy đến, nhưng mà sao hắn không giết Menfuisu, lại quay sang đánh nhau với Izumin là thế nào. Cũng may mà có văn thư của nàng ngăn cản được. 

Chuyện gì tiếp đến thế kia, Raian đến được chỗ nàng nằm, còn làm những hành động đầy yêu thương với nàng. Lễ an táng diễn ra, người dân khóc thương nàng. Hừ, chỉ có người dân Amet là thật lòng, còn bọn người kia, chỉ là giả tạo, sợ thần linh trừng phạt chứ yêu thương gì nàng. Ai cập bị cô lập. Sau đó, Menfuisu bị Media bắt, màn giả chết, rồi đánh bại bọn phản bội. 

Tiếp đến, Carol hình như khó mang thai, tình hình Ai Cập cần người thừa kế. Một số công chúa nước lân bang cầu thân, Menfuisu lâm vào tình trạng khó xử. Hắn không muốn nạp thêm phi tần, nhưng mà bây giờ liên minh đối với Ai Cập vô cùng có lợi. Lại thêm những vấn đề về chính sách kinh tế trước mắt khó khăn. Menfuisu gần như bị áp lực đè nén. Mỗi lần hắn bị đè nén, nàng đều thấy hắn lại âm thầm chạy đến lăng mộ nàng vào ban đêm không muốn ai biết, hắn đứng đó trút bỏ tâm sự với người vô hồn trong đó, đôi lúc nàng thấy hắn mệt mỏi như muốn khóc, nàng nghe hắn than trách nàng sao lại bỏ hắn, hắn lần đầu tiên cảm thấy trong đời hắn là ngừoi cô độc. Carol thì hằng ngày cố gắng uống thảo mẫu nhằm nhanh chóng gia tăng khả năng mang thai, nhưng nàng biết thứ đó nếu dùng quá nhiều như vậy có thể dẫn đến chai sạn, không thể thụ thai.

Còn tên Izumin kia, sao lại cứ nhằm mộ nàng mà đến nhìn thế kia, nàng thấy nó không được uy nghiêm như kim tự tháp cơ mà, có gì mà đáng xem. Rồi nàng thấy mỗi lần hắn đến, đều có duyên gặp Noami, chị mấy lần đầu cứ gặp hắn là chửi không thương tiếc, hắn cố gắng nhẫn nhịn, vì đây là ốc đảo thiêng của nữ thần, Noami là chủ nhân, nên không dám xúc phạm. Dần dần, Noami chửi mãi cũng chán, lại thấy hắn mỗi lần đến đây vẻ mặt đều ưu sầu, hôm đó thuận miệng hỏi Izumin vài câu, nào ngờ hắn cứ như dồn nén lâu ngày mà tuôn trào, tuy Noami không đưa ra được lời khuyên như Isis, nhưng khiếu hài hước của Noami không lúc nào thừa, mới nói chọc chọc có mấy câu, Izumin liền cười. Càng ngày hắn đến Amet nhiều hơn, chủ yếu toàn kiếm cớ gặp Noami, mấy lần bị cô đuổi về nhưng vẫn thích thú bám dính như gấu Koala, ở đây, hắn vừa không lo nghĩ, không áp lực, lại có ngừoi làm hắn vui, Izumin sau một thời gian dài, lại có thể nở nụ cười thật lòng. Hắn công nhận như Arista đã từng nói, nơi đây thật yên bình.

Ragashu quả nhiên là một thiên tài lãnh đạo, Babylon khôi phục và trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết. Tuy nhiên hắn không để bất kì một ngừoi con gái bên cạnh. Người ta truyền miệng nhau rằng, hắn một mực si tình vị nữ hoàng đã mất. Một năm tiếp sau đó, Imotep bị hạ độc, nguy cơ Minoa phát động chiến tranh, hắn buộc phải giao một phần ba của Imotep cho Noami, vì bây giờ Noami được truyền có linh khí của nàng bảo vệ, nên chắc ăn một phần ba Ai Cập sẽ không bị mất. Noami lúc đầu phản đối, nhưng nhớ tới di nguyện của em gái Arista nên đành nhận lời. Một phần ba đó, được Noami xây dựng mạnh mẽ, phát triển tốt đẹp, lại được Babylon cùng Hitaito ủng hộ. Danh tiếng Noami lại đồn xa. Sau đó, may mắn Carol có thai đúng lúc, lại thêm chuyện Noami bây giờ ra mặt giúp Ai Cập, nên nguy cơ chiến tranh tạm lui. 

Izumin sau đó bỏ quyền thừa kế ngai vàng, bỏ cả thân phận hoàng tử, muốn cùng Noami chạy đi xa, sống như ngừoi dân bình thường, hắn biết Noami thích một cuộc sống thanh bình. Noami sau khi ổn định, trả lại một phần ba cho Menfuisu. Rồi đi với ông bà Nora trốn cùng Izumin. Được một thời gian, bên Hitaito có biến, vua lật tẩy được âm mưu của Jidan, không may vẫn bị độc chết, Hitaio đại loạn, buộc Izumin phải quay về, may mà Noami hiểu chuyện không trách hắn. Rồi hắn lên ngôi quốc vương, lập Noami làm vương hậu, ngừoi dân Hitaito thật vui mừng khi có cô gái được thần linh chúc phúc. Nhờ vậy liên minh Ai Cập và Hitaito lại được thiết lập. Kinh tế Ai Cập lại được cứu.

Khi con trai của Carol và Menfuisu mới mừoi ba tuổi, Menfuisu bị bệnh nặng, hắn vì tâm bệnh đau buồn mà qua đời, trong hậu cung của hắn chỉ có mình Carol là hoàng phi. Cả cuộc đời hắn thấy việc không lập thêm phi là điều đúng đắn nhất mà hắn từng làm, hắn đã mất chị, không thể mất thêm ngừoi thật lòng duy nhất còn lại với hắn. Carol sau đó lên ngôi thái hậu, hỗ trợ con trai cai quản Ai Cập. Menfuisu của nàng sao lại...

Isis hốt hoảng mở mắt ra, mọi chuyện diễn biến thật khác so với nàng tưởng tượng. Chưa kịp định thần, Raian chạy vào, tự tay giúp nàng uống nước, sau đó thấy nàng đổ mồ hôi, nghĩ nàng mệt, nên bế nàng lên. Isis thì thào:" Tôi muốn về." Raian nhanh chóng hôn lên trán nàng rồi bế nàng quay về.

Suốt cả buổi tối, nàng không nói tiếng nào, ăn cũng chỉ một ít. Raian lo lắng, từ lúc trở về nàng trông thật lạ. Tối hôm đó, Isis nói mệt muốn đi ngủ sớm, sau khi an tâm thấy nàng ngủ, hắn mới xuống ghế sofa nằm.

Giữa đêm, Isis thấy lồng ngực mình đau quặn, có một cái gì đó quấn quanh tim nàng, bóp nghẹn nó thật chặt. Trong tâm trí nàng bỗng bị bao bọc bởi ý chí phải giết người, hơi thở nàng trở nên gấp gáp, mồ hôi tuôn ra như suối, hai bên thái dương như có ai đâm kim vào. Nàng đang bị lời nguyền khống chế. 

Hắn đáng chết.

Nàng muốn giết Raian.    

Fia