Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 36: Hãy tìm tôi




Raian đang đứng trước một cô gái đẹp, nhưng nàng lại cực kì lạnh lùng, không nói với hắn lời nào, mặc cho hắn lo lắng vì nàng không thôi. Bất chợt trong vô thức, hắn đưa tay lên chạm vào má nàng, xua những kí ức của hắn về nàng chạy đến gian phòng đây.

Raian dĩ nhiên không phải là người dễ yêu, hay phải lòng chớp nhoáng một ai đó.

Isis, cô gái này, lần đầu tiên hắn gặp là lúc nàng đến xin giúp đỡ tìm lại em trai. Nàng mang nét đẹp ngọt ngào của những cô gái phương Đông, không biết có phải vì hắn từ bé lớn lên bên Mỹ nên đã quá ngán ngẩm nét đẹp Tây Âu hay không, hoặc do bẩm sinh hắn đã ưu ái thích phương Đông. Ngay từ lần gặp nàng lúc đó, hắn trong lòng loé lên một tia thích thú, hắn muốn tìm hiểu cô gái này, nàng có một lực hấp dẫn vô hình đối với hắn. Tuy nhiên, với địa vị và gia thế của gia đình hắn, hắn không thể không đề phòng người lạ, hắn buộc phải hoài nghi nàng, một người không rõ xuất thân, hắn phải canh chừng nàng có âm mưu gì đó hay không. Nhưng mà sẽ không sao, nếu hắn là đối tượng nàng nhắm tới để mà lợi dụng. Hắn thừa hưởng công ty, một chủ tịch tập đoàn tài ba, nếu chỉ là hiện kim, hắn sẵn sàng đáp ứng dư thừa. 

Rồi, nàng không nhằm đến hắn, nàng chỉ quanh quẩn thân thiết với ba và Carol. Trong một lần theo lời Carol năn nỉ và nhờ vả, nàng đã giúp hắn hướng dẫn nhóm sinh viên của Carol tại bảo tàng Cairo, kiến thức nàng quả là sâu rộng,  những điều nàng biết về cổ đại, về những ngôn ngữ lạ lùng khó nhằn, điều đó càng làm hắn bị hấp dẫn, nàng đã giúp công việc hôm đó của hắn thành công tốt đẹp. Bọn sinh viên kia cứ bu quanh rồi xuýt xoa vì vẻ đẹp và sự sắc sảo của nàng. Chết tiệt, bọn chúng chỉ là con nít ranh. Hắn bực bội khi mà cái đám kia cứ quấn lấy nàng trong khi hắn thật muốn bắt chuyện với nàng, nhưng hắn không muốn mọi tâm tư đều biểu lộ ra bên ngoài, nên quay lại đâm ra biểu hiện nghi ngờ và ghét nàng. 

Nàng hình như cũng chẳng ưa gì hắn, lần nào nhìn hắn cũng nhàn nhạt, lạnh lùng, khinh khi. Nhiều lúc hắn thực muốn kéo nàng và lay thật mạnh hỏi nàng tại sao hoặc đuổi nàng đi thật xa để hắn khỏi bị lâm vào trạng thái tương tư này, nhưng hắn từ bé đã được học cách tôn trọng và yêu thương phụ nữ. Với đất nước hắn mà nói, phụ nữ và trẻ em luôn là hàng đầu. Vì thế hắn không thể cư xử thô lỗ với nàng. Carol ốm, nàng chăm sóc nó như một người chị, nó ham chơi, nàng chăm nó chu đáo. Nàng đang có tính toán gì đây, nàng tại sao không bám lấy hắn để kiếm chác mà suốt ngày cứ dính với em gái hắn thế kia. Rồi hắn thoáng nghe Carol ước ao có nàng làm chị dâu, nhưng nó thì thầm rằng hắn theo chủ nghĩa độc thân, vì vậy em gái liền muốn ghép đôi nàng với Rodel. Ôi, cô em gái mà hắn yêu thương nhất, không lúc nào hiểu tâm tư của hắn.

Mấy ngày sau, ba hắn mất, rồi không lâu sau, nàng và Carol mất tích. Mọi ngừoi lúc đó chỉ nhớ Carol, nháo nhào lên thuê người đi tìm khắp nơi, chỉ có hắn thấy sự vắng bóng của nàng. Thời gian tiếp theo, mỗi lần thám tử và người được thuê đi tìm em gái hắn đến báo cáo tình hình, hắn đều lén sau lưng ngừơi nhà,  hỏi những tên kia một ít thông tin về nàng, hắn không muốn ai biết hắn tìm nàng.  

Bẵng đi cả gần hai năm. Trong thời gian qua, hắn không biết có phải ảo ảnh, trong đám cháy gặp Carol, lại em gái hắn được tìm thấy mấy lần, rồi tiếp tục bị bọn trộm bắt cóc, hiện đang không rõ tung tích. Còn nàng, hai năm, không một dấu vết. Hôm đó, hắn mang tấm phù  điêu về nhà, rồi hắn được ông trời cho điều kì diệu. Hắn gặp lại nàng, trong cơn mưa rào của mùa hạ.

Nàng vẫn như thế, chỉ khác lúc trước nàng xinh đẹp và sắc sảo, bây giờ nàng thuần khiết vầ mong manh. Trong phút giây, chạm tay nàng, khi mà luồng điện đó chạy qua, hắn không hề biết hắn sẽ khắc sâu hình bóng nàng đến vậy. Rồi khi nàng bị tên kia bắt, hắn đến cứu, Lúc nàng bị bọn lạ mặt theo giết, nàng lại bị thương, lúc ấy hắn không suy nghĩ mạng sống lao đến bảo vệ nàng, lúc đó hắn biết hắn đã yêu nàng. Hắn liên tiếp muốn gặp nàng, và rồi hắn thấy hình ảnh nàng bị đâm. Cuối cùng, hắn ở đây, để thấy nàng đã chết. 

Raian di chuyển bàn tay, nhẹ cầm bàn tay nàng nhấc lên, trao nụ hôn trân trọng lên tay nàng. Hắn giữ như thế một lúc lâu, giống như hắn muốn truyền hơi ấm cho nàng, hắn ước ao được nghe từ mạch máu trên bàn tay nàng đập một nhịp, một nhịp thôi. Nhưng, hắn không phải là thượng đế, hắn không thể xoay chuyển tình thế.

Vừa khi đặt tay nàng xuống, hắn nhác thấy giá gỗ và tấm phù điêu. Vội vàng chạy đến xem, quái lạ, tấm phù điêu không phải bị bể đã phục hồi có vết nứt, và vẫn còn bên phòng hắn sao, tấm này dường như còn mới, nguyên vẹn, có lẽ là bản sao của tấm kia chăng. Hắn tò mò, chạm tay lên bức phù điêu, vật vô tri kia dường như ngửi thấy mùi máu trên bàn tay vừa bị Raian dùng dao rạch, tuy chỉ là vệt máu đã khô, nhưng nó cũng đã phản ứng. Vì là máu của hắn, nên những suy nghĩ của Asisu dành cho hắn được truyền đến cho hắn.

"Tên kia thật khác lạ trong gia đình này, tóc đen, còn có nét giống Menfuisu em trai ta nữa."

"Hắn thật đáng ghét, chỉ có mình hắn nghi ngờ và cư xử lạnh lùng với ta."

"Ta vừa bỏ uy nghi, đi giúp hắn hoàn thành tốt công việc, một lời cám ơn và cái nhìn thân thiện cũng không có, đồ bội bạc vô ơn."

"Được rồi, làm thế này hắn sẽ đau khổ."

"Người kia là ai, trông rất quen, thật kì lạ, sao lại nhìn mình như vậy? Muốn tố cáo mình phải không? Trông giống Menfuisu quá."

"Dòng diện kia là gì? Sao mà người mình bây giờ cứ nóng hổi thế."

"Ngừoi đó hình như là Raian, cái tên vốn ghét mình đó sao. Hắn có thể đến đây được sao"

"Raian vừa cứu mình, hắn sao lại đến được đây lần nữa? Thôi rồi, không khí, mạng che mặt đâu rồi."

"Vừa rồi hắn vì mình bị thương, hắn có sao không chứ, mấy tên ám sát chết tiệt."

"Lần đầu có ngừoi bảo vệ mình như vậy. Thôi đi, không được suy nghĩ về hắn."

"Chị Noami, cảm giác này là gì, thật kì lạ."

"Vết thương của mình đỡ rồi, của người đó có vẻ nặng hơn, hy vọng y học hiện đại sẽ chữa trị cho hắn nhanh khỏi."

"Raian, ngươi đâu rồi, đến cứu ta đi, sao ngươi vẫn chưa đến."

"Cuối cùng, người đó vẫn không đến cứu mình."

"Là mình đáng chết, tốt nhất đừng để ngừoi đó đến đây bị liên luỵ."

Raian như vừa tỉnh lại từ cơn mê, lại từ chỗ tỉnh đi ngược lại vào cơn mê. Ra đó là tâm tình của nàng. Là hắn vô dụng, không thể biết được ẩn ý tấm phù điêu, không thể kịp lúc đến cứu nàng, là hắn đáng chết. 

Hắn thả tay khỏi bức phù, một lần nữa lại gần nàng, trên mép bệ nàng nằm có khắc mấy dòng chữ Ai Cập rất đẹp, hắn không thể đọc hết được, chỉ loáng thoáng đọc được mấy chữ "con gái", "nữ thần". Mọi ngừoi đã quyết định dùng tên hiệu của nàng thay cho cái tên Asisu đã bị hiểu lầm và vấy bẩn. Raian chợt thấy phía dưới lớp hoa rải xung quanh dọc theo cánh tay nàng, có mảnh tay áo sơmi của hắn. Nàng đã giữ nó để biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn rút lấy, bây giờ nó là vật duy nhất mang kí ức của nàng và hắn. 

Phía bên phòng hắn, máu đã thấm hết vào phù điêu, khô hẳn, phù điêu liền có phản ứng kéo hắn về hiện tại. Vừa thấy có lực hút, hắn liền biết giống như những lần trước, hắn khao khát muốn chạy lại ôm lấy nàng, nhưng vẫn là cái thứ lực vô hình kì quái ấy ngăn cản hắn. Hắn tha thiết nhìn về phía nàng mặc cho vòng xoáy đã xuất hiện và kéo hắn về. Hắn miên man nhìn gương mặt nàng đang xa dần, đột nhiên trong đầu hắn như có tiếng nói

"Hãy tìm tôi"........"Nhất định phải đi tìm tôi"......."Nhớ là đi tìm tôi"......

Bên ngoài, ánh trăng sáng rọi vào làm hiện lên trên vách tường cái bóng của một người đàn ông cứ cuộn tròn, nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.

Vừa bị hất văng về trên cái ghế xoay làm việc, hắn liền mệt mỏi thả mình xuống, không quản đã mất nhiều máu.

Nàng là ai? Isis là ai? Nhất định phải đi tìm nàng. Làm thế nào đế tìm nàng đây? Tìm một người đã chết? Hắn không quản nữa, hắn chỉ biết nhất định phải đi tìm nàng. 

Phải tìm nàng.

- -- ------ -----