Tìm Lại Nụ Cười Asisu

Chương 19: Nguy cơ




Arista sau khi thấy bóng dáng Ragashu đi hẳn, rồi mới thở một hơi dài. Nàng bỗng thấy bất an kinh khủng, có nên rời khỏi đây chăng? Nhưng mà đây là quà tặng của nàng, vả lại không ở đây thì biết đi đâu bây giờ. Mà tại sao nàng phải đi, trong khi nàng không làm gì sai trái, những kẻ kia là tự tìm đến, đâu phải nàng chào mời gì. Hôm nay, Arista sợ bọn họ quay lại, nên kiếm cớ tránh qua tư dinh của bà Nora, Noami dạo gần đây thấy nàng bận công việc, không vui chơi với nàng nhiều được, nên khi nàng đến đã vô cùng mừng rỡ.

Mấy ngày liên tiếp sau đó, Arista không có thấy ai lai vãng tới tui nữa, nên an tâm phần nào, rằng họ chỉ đi điều tra thực hư chuyện hòn đảo này Asisu trước khi ra đi có để lại bí ẩn gì không. Nhưng, một tuần sau, khi nàng vừa mới từ hồ nước quay về, đang băng qua hành lang thần điện, bất chợt một bóng đen nhảy ngã xuống trước, tiếp đến một bóng đen khác chạy đến khụy xuống từ phía sau. Arista sút chút thì là toáng lên, nhưng bất chợt thấy mặt hai người này thì trở nên lo sợ và im bặt.

Một trong hai lên tiếng:" Xin tư tế cho chúng tôi trú nhờ, chúng tôi đang bị ám sát." Sau khi được sự thỏa thuận hỗ trờ của Babylon, Nebanon luôn tìm cách ám hại ngầm Menfuisu, hôm nay nhân dịp Menfuisu lại đi thị sát Hạ Ai Cập cùng Unasu, hắn muốn tặng cho người em trai này một món quà bất ngờ thôi. Menfuisu sau khi thấy hắn được lòng bá quan, thì sợ đe dọa vương quyền, chèn ép hắn không thôi, càng làm hắn nôn nóng muốn giết tên hoàng đế bạo ngược này. Bọn sát thủ đó có là gì so với Menfuisu và Unasu, hai người nhanh chóng giải quyết, nhưng sợ còn có ngừoi phía sau, sẵn dịp bọn họ cũng muốn ghé qua nhìn cô gái tư tế, một lí do này lại quá thuận tiện. Arista không hề bất ngờ khi biết đứa em trai bị ám sát, một điều mà các con cháu hoàng tộc phải sống chung muôn đời là luôn có người muốn giết mình. Nàng lên tiếng:" Mời hai vị quan nhân đi theo tiểu nữ." Arista dẫn đường cho hai người họ đến phòng thượng khách. Mặc dù muốn đuổi đi, nhưng nghĩ đến bọn thích khách còn ngoài kia, nàng thực lòng không đành lòng.

Vào đến phòng thượng khách, Menfuisu cảm thấy cự kỳ với mùi trầm hương trong phòng. Thực ra trước đây, Arista vốn dĩ rất thích trầm hương, nhưng nàng vì yêu em trai nên sủ dụng theo mùi hắn thích, còn hắn dù thích nhưng nghe nhiều đã phát ngán. Trầm hương không thơm như những lạoi tinh dầu còn lại nhưng lại đem đến cảm giác thanh bình. Nàng đặt một ít trầm hương vào lư hoa nho nhỏ góc phòng rồi lên tiếng:"Mời quan gia ở tại phòng thượng khách, rất may hai vị không có bị thương." Rồi hắn đáp lời:" Rất may, nhưng mà tên cuối cùng đã tự vẫn, nên không thể điều tra tiếp tục kẻ chủ mưu là ai, nhưng ta có nghi ngờ một vài người."

Arista không lên tiếng, khỏi nói nàng cũng biết đó là ai, một là Nebanon, hai là từ Libia vì hình như công chúa gì gì đấy của họ bị xúc phạm, ba là từ Hitaito, hoặc cùng lắm là tên tư tế Kaputa hoặc Imotep. Nàng cười:" Ngài không bị sao là tốt rồi, thần linh đã luôn dõi theo Ngài, xin nghỉ ngơi đôi chút, tiểu nữ phải đi làm chút việc." Nàng nói rồi đi vội ra ngoài, bên ngoài trời đã tối, khá se lạnh, Unasu cũng ra ngoài đứng gác cửa. Menfuisu phía trong quan sát căn phòng, bài trí không xa hoa nhưng vô cùng ấm cúng, mùi trầm hương đem đến cảm giác yên bình mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm nhận được trọn vẹn như vầy. Là tại căn phòng, hay tại người con gái kia đem lại. Hắn mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt thả lỏng, không nghĩ ngợi chuyện gì nữa, chỉ tận hưởng cảm giác này thôi.

Arista xuống bếp, Uri đã hâm một chút canh gừng, nàng đang muốn gặng hỏi Unasu một chút về tình hình hiện nay trong cung, đã gần nửa năm nay nàng gần như chỉ nghe loáng thoáng một vài tin tức trọng đại, còn những chuyện khác gần như mù tịt. Đích thân đem chén canh đến cho Unasu, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy yêu thương, cầm lấy chén canh rồi mỉm cười, ngay cả những cô tỳ nữ trong cung trước kia thích hắn, cũng chưa từng chu đáo đến vậy, hắn nguyện một lòng một dạ yêu cô gái này suốt đời, chén canh này làm hắn cảm thấy ấm hẳn lên, hắn trong lòng còn ấm hơn như vậy. Nàng thấy hắn đã cầm bát canh thì hỏi:" Quan gia, hình như trong cung dạo này biến động nhiều lắm phải không, sao hai vị lại bị điều đi điều lại liên tục, lại còn bị ám sát thế kia." Unasu liền khôg do dự mà trả lời:" Hoàng cung dạo gần đây rất hỗn loạn, bên ngoài Babylon và Hitaito cùng Assyria đang luôn là mối đe dọa bùng nổ chiến tranh bất cứ lúc nào, dạo này trong cung lại dấy lên tin đồn hoàng thân Nebanon có tư cách hơn hoàng đế nên gây là nội bộ mâu thuẫn, hoàng phi không hiểu sao luôn đưa ra những lời khuyên đi ngược với luật lệ cho bệ hạ, vì vậy triều thần luôn dị nghị không thôi, tuy nhiên lời của lệnh bà là lời thay mặt của thần linh mà, nên tôi vẫn tin ngừoi. Triều đình chia làm hai phe, bây giờ hỗn loạn cả lên, quan viên có thể bị giáng tội chết hoặc bị giết mà còn không biết tại sao mình lại chết cơ"

Nàng chau mày một chút, rồi thở dài lắc đầu:" Chuyện trong hoàng cung, tiểu nữ đều không hiểu rõ, tuy nhiên bọn người hôm nay ám sát thật khiến người khác run sợ." Unasu lên tiếng:" Một lũ hèn nhát, không dám đường đường chính chính đối mặt." Chợt Arista theo thói quen lên tiếng:" Bọn chúng chẳng phải quả là thông minh đó sao, biết khi đồi mặt trực tiếp không hạ được hai vị, nên mới phải dùng tới hạ kế này đó sao. Tiểu nữ đang lo lắng không biết bọn chúng sẽ làm gì tiếp theo, có hại đến Amet này không?" Hắn không do dự:" Ta nhất định sẽ bảo vệ cô, tư tế." 

Từ trong phòng Menfuisu vừa nghe được câu cuối của nàng, hắn cũng tự nhủ, sẽ bảo vệ nàng và cả nơi đây. Một lát, Nigi đã hâm lại một vài món ăn, lúc nãy Noami có ghé qua, nàng muốn tự tay làm một chút thức ăn, dù biết không ngon nhưng Noami vô cùng thích thú, chỉ là những món đạm bạc nhất, nàng tập làm vì muốn nấu cho bà Nora, như một người con gái nấu cho mẹ mình. Arista đem vào:" Mời Ngài dùng, chỉ là mấy món đạm bạc, nhưng tiểu nữ thấy Ngài chạy cả ngày đường chắc đã mệt, giữ sức đê chống bọn ngoài kia nữa chứ." Cười mỉm một cái rồi dọn ra bàn, Menfuisu vội vã:" Là tư tế tự tay làm?" "Đúng thế thưa Ngài?" Menfuisu không khỏi thắc mắc:"Nàng hình như có nô tỳ, sao không để những cô gái ấy làm." Vừa bước ra ngoài, tới cửa, nàng quay lại trả lời một câu:"Món ăn không chỉ đế lấp đầy bụng đói, nó còn lấp đầy người khác bằng sự  quan tâm của người nấu nó." Sau đó, nàng khép cửa lại và rời đi.

Chưa bao giờ Carol làm cho hắn một món ăn nào, nàng thậm chí có lần còn cùng một tên nô lệ làm bánh, nhưng chủa bao giờ làm cho hắn một thứ gì. Liệu Carol có thật sự yêu hắn, Asisu cũng chưa từng làm cho hắn cả cái bánh nhỏ, hắn mơ hồ thấy lần đầu tiên hắn được quan tâm thật sự, hắn đón nhận điều đó mà không hề chối từ, khác hẳn với trước đây. Cô gái này, thật đặc biệt. 

Thực ra trong canh, trầm hương và đồ ăn nàng có pha chút thuốc mê, phòng ngừa lúc nàng đang ngủ ban đêm lộ sơ hở hoặc bị bọn họ phát hiện, nàng chỉ để một lượng vừa đủ để họ ngủ say tới sáng. Hôm sau, khi hai người đó thức dậy và rời đi, nàng mới nhẹ nhõm, nàng cố tình ra điện làm việc để tránh né, nàng chỉ nghe Nigi báo lại bọn họ có nhắn với nàng để nàng an tâm.

- -- ------ ----

Ragashu cũng không khác gì hai tên kia, hắn cũng tìm cớ đến để thương buôn này nọ, vì hắn là hoàng đế, mỗi lần không thể cứ nói bỏ đi ra nước khác là đi, nên hắn có phần kiêng dè hơn Menfuisu. Hắn cứ cách năm sáu ngày lại đến chỗ nàng xin ý kiến thần linh. Ban đầu nàng thấy hắn vô cùng bực mình, cho đến một ngày.

Trong hậu hoa viên, Ragashu hôm đó bất chợt như bày tỏ lòng mình:"Phu nhân của ta đã ra đi được nửa năm nay, ta không chứng kiến, không tin nàng tự thiêu như ngừoi ta nói." Arista cầm cành cây bất chợt rung nhẹ:" Tại sao thương gia lại không tin." Hắn quay sang nhìn nàng:" Vì cô ấy là một người xinh đẹp và kiêu ngạo. Ta cưới cô ấy vì cô ấy là con quan, ta dù không yêu cô ấy nhưng cũng chưa từng nghĩ cô ấy sẽ ra đi như vậy, ta đã muốn cô ấy sinh con cho ta." Nàng lại tiếp:" Thương gia không biết chuyện này sao, các cô gái chỉ muốn sinh con cho người mình yêu, nếu thương gia muốn một cô gái yêu và sinh con cho ngài, ngài phải học yêu cô gái ấy trước."

Arista thấy hắn thật đáng thương, trong hậu cung và cả triều đình, không có lấy một ai thực lòng yêu hắn. Nhưng đó là cảm thương, không phải tình yêu.

Ragashu biết mình đã phải lòng cô tư tế này, hắn muốn đem cô gái này về, để bên cạnh hắn, làm tư tế cũng được, làm phi tần càng hay. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn không biết mở lời như thế nào.

Những kẻ gian sảo khi yêu sẽ vô cùng cô độc. Họ không muốn những mưu kế của mình tổn thương người mình yêu, nên để họ phía xa mình, nhưng bản thân lại không thể ngừng yêu.

- -- ------ ----

Menfuisu sau lần được nước đó, đã đến thần điện thường xuyên hơn. Arista không muốn lại mệt mỏi và đau khổ vì hắn nữa, nếu hắn cứ lảng vảng ở đây, chuyện sẽ bị phát hiện sớm muộn. Mỗi lần nói chuyện nàng đều kèm theo vài câu xua đuổi, nhưng hắn vẫn cứ đến. Rồi hôm nay khi hắn đến, nàng quyết định phải nói một lần dứt khoát và mạnh mẽ, để hắn không nhây nhưa mà đến nữa.

Trời tối, sau khi nói ra một vài ý kiến với những sự việc Menfuisu hỏi, nàng muốn lên tiếng thì chợt bị hắn cắt lời:

_Ta muốn đưa nàng về Têbê, ta có thể nói với hoàng đế để nàng làm tư tế chính. Ta muốn nàng bên cạnh ta. Hãy theo ta đến Têbê, có được không- Thực ra, Menfuisu không phải không yêu Carol, nhưng vẫn là hắn muốn có nàng kế bên. Hắn không hiểu được, hắn quyết định rất kỹ mới nói ra những điều đó.

Arista nghe xong khá sốc, nàng nhớ về một lần nói chuyện cùng bà Nora. "Dì mẫu, tình yêu của đàn ông là như thế nào?" Bà Nora đưa hai vòng tay ra rồi nói:

_Con thấy hai cái vòng này đều đẹp,nhưng con sẽ thích một cái hơn, muốn có cái đó hơn. Tuy nhiên cái kia lại hợp với con hơn. Vì thế con đều muốn giữ lại hai cái. Hoặc một trường hợp khác, khi mà con tìm thấy một cái vòng con thích nhất, mà lại hợp với con nhất. Đàn ông cũng giống vậy đấy. Nhưng con gái của ta, con nên nhớ, chúng ta không phải là đồ vật như chiếc vòng, chúng ta muốn mình trong trường hợp nào đều là do quyết định và lựa chọn của mình cả con à.