Đứng trước một tẩm cung đã bị cháy đen, mọi vật hầu như không còn nguyên vẹn, chỉ xót lại một số đồ vật bị xém góc cạnh, nên người ta không thể nào biết chính xác từng đồ vật. Cuối cùng, bọn họ đành kết luận, ngoài những đồ vật còn xót lại dăm ba cái, tất cả còn lại đều nằm trong đống tro xám xịt kia. Menfuisu cùng các lão quan cố gắng ổn định tình hình, cho người thu dọn và tập họp trong phòng nghị sự thương thảo, không phải bọn họ đang có tinh thần giải quyết vấn đề cho cam, bởi vì bọn họ quá sợ, cần tìm một nơi tập trung nhiều người để trấn định cái nỗi lo đó. Menfuisu bây giờ đang ngồi trên ghế cao, nhìn xuống hai thi thể kia, bọn họ không thể nhìn ra khuôn mặt hay đặc điểm gì, chỉ dựa vào mái tóc đen xẹm và mớ trang sức kia để nhận định. Carol chép miệng, tiếc là ở thời kì cổ đại không có máy giám định ADN hoặc xác định dấu răng, như thế thì biết đích xác hơn nhiều. Lúc nãy mới thấy cảnh này, cô sợ đến bủn rủn tay chân, dù đã thấy cảnh trên chiến trường và Mitamun, nhưng tình cảnh lúc nãy đáng sợ hơn nhiều, như thể thần linh cho lửa giáng phạt vậy. Rồi cô trấn tĩnh và ra ngoài cùng Menfuisu nghị luận.
Đột nhiên Carol nhớ ra bản văn thư mà Asisu đưa cô, dù gì nếu không có hại, sự tình lại thế này, cô nôn nóng được xem trong đó có gì. Carol lấy văn thư ra trước mặt mọi người, từ Menfuisu đến quan thần đều căng thẳng chau mày theo dõ, trong đó Nebanon nhìn đáng sợ nhất, hắn đang lo lắng không biết Asisu giở trò gì đây, có liên quan đến thân phận của hắn không. Thế đấy, những người làm việc lén lút thù luôn lo sợ. Khi Carol mở văn thư đang cuộn, một văn thư khác kèm theo rớt ra, nhưng Carol quyết định đọc bức văn tự bên ngoài trước. Menfuisu ghé sát vào xem chung, nội dung thư càng làm cho người nghe một phen hết hồn:
_ Đây là bức thư ta để lại cho ngươi, Carol, thứ cho ta không thể xưng hô thân thiết với ngươi được. Ta đưa kèm theo lá thư này, là một bức văn thư dành cho hoàng đế Babylon. Ta đã chịu hết nổi cuộc sống thấp thỏm lo sợ này rồi, và ta cũng muốn mình chuộc lỗi, vậy nên ta muốn tự mình ra đi, giữ lấy chút danh dự cuối cùng. Văn thư ta viết để gửi đến Babylon, nhằm ngăn chặn Ragashu sẽ vì chuyện ta lấy cớ khơi mào chiến tranh. Ta biết ngưoi cũng ghét chiến tranh. Nếu bức văn thư trên do hoàng đế gửi, Ragashu sẽ lấy cớ các ngươi sắp đặt chuyện ta tự tử, không tin mà vẫn lấy cớ chiếm Ai Cập. Còn nếu do ngươi gửi đi, với danh nghĩa con gái sông Nile và lòng nhân hậu mà mọi người ca tụng, hắn sẽ bị buộc phải tin. Ta biết giữa chúng ta có mối thù không sao xoá hết, nhưng ta tin ngưoi cũng không muốn Ai Cập lọt vào tay người Babylon. Mọi tội lỗi gì đó, phản bội, mưu sát hoàng phi, hay bất cứ lỗi khác dù ta không phạm, các ngưoi có thể tuỳ ý kết tội ta. Dù sao ta mệt mỏi lắm rồi. Còn nữa, dù ta gánh tội, nhưng không có nghĩa các ngươi được phép vứt xác ta cho động vật, ta muốn được an táng trong khu vực hoàng tộc, chỗ nào cũng được, miễn là khu vực của hoàng gia.
Carol hốt hoảng, vội lấy văn thư kia ra xem, quả nhiên là thư gửi cho hoàng đế Babylon:
_Hoàng đế Ragashu, mọi chuyện lần này đều do ta mệt mỏi rồi nên muốn tự giải thoát, không phải do Ai Cập bách ép, Người đừng gây chiến tranh với Ai Cập. Người nếu muốn gây chiến tranh, ta đã sắp xếp kế hoạch cho một nhóm người bí mật phanh phui những hoạt động gian trá của Người. Người biết ta biết rất rõ những bí mật về sự hợp tác của Người đúng chứ? Lúc đó, Ngừoi xem các nước sẽ hành xử thế nào nhỉ. Ta không ngần ngại tiết lộ đâu, ta đã bị Ngừoi lợi dụng đủ rồi.
Bây giờ mọi người đang bàn tán với nhau trước đây nữ hoàng Asisu một mực căm hận hoàng phi và ủng hộ Babylon, bây giờ lại đang cố gắng bảo vệ Ai Cập sau khi đã qua đời. Carol biết rằng, thông qua chiếu thư kia, chị Asisu còn muốn cho hoàng đế Babylon nghĩ rằng, cô và Menfuisu đều biết âm mưu của hắn. Thật quả là một bước đi hoàn hảo.
Nebanon cười thầm. Asisu, quả nhiên người đời nói cô ta độc ác và mưu mô, nhưng cô ta rất thông minh. Dù gì Babylon sau khi dùng cô ta làm bàn đạp chiếm Ai Cập cũng sẽ rũ bỏ cô ta, hoặc Ai Cập lúc đó cũng xử lí cô ta. Còn nếu nói ác hơn, Babylon có thể cho người âm thầm ám sát cô ta ngay tại Ai Cập, rồi viện cớ không chừng. Chết như một tù nhân hoặc không biết lúc nào bị ám sát, thì chọn cách này, hoàn toàn khống chế được Babylon, và còn lấy lại phần nào danh dự. Được chọn cái chết như ý nguyện.
Cả gian điện lúc này, đều hoàn toàn tin rằng cái thi thể kia chính là nữ hoàng Asisu. Nhưng ai cũng có thắc mắc lớn trong lòng, nguyên do Asisu thay đổi nhiều như vậy. Menfuisu bất chợt lên tiếng:" Hoàng huynh, ta thấy từ sau khi hoàng tỷ từ Babylon trở về, gặp hoàng huynh, hoàng tỷ đã thay đổi thì phải, hoàng huynh đã nói gì với hoàng tỷ, hay có thấy dấu hiệu bất thường nào từ hoàng tỷ không." Nebanon thấy rằng cơ hội đã tới, nếu hắn là người biến đổi được cô ta, thì công lớn hắn nắm chắc trong tay, mọi người sẽ lại tin tưởng hắn, vì hắn đã thông qua Asisu mà đỡ một mối hoạ cho Ai Cập. Hắn nói rằng trong mấy ngày xuất du vừa qua, hoàng muội đã nói với hắn rằng rất đau khổ vì bị lợi dụng, rằng đã nghe lời Ragashu đó cho rằng Carol sẽ gây chiến tranh, cộng thêm thiếu tình thân nên đã phạm sai lầm, rằng nàng thấy hắn trở về, như có lại được tình thân và ngộ ra mọi điều. Hắn nói hắn thấy nàng đau lòng, cố gắng khuyên can nhưng không ngờ nàng lại như vậy. Hắn nói rất nhiều, câu từ nghe rất xuôi tai. Mọi người đều chấp nhận rằng, nữ hoàng đã nhận ra mọi điều và sửa đổi, trở về là công chúa vì Ai Cập như trước đây. Menfuisu dấy lên một tia bi thương, hắn sau này dù xử lí nàng, vẫn không muốn nàng phải chết như vậy, nàng đã bên cạnh hắn trong nhiều năm trời, nay đã nhận ra và sửa sai, cứu vãn một hiểm hoạ như vậy, hắn thực lòng tha thứ cho nàng. Đối với Carol, dù khá bàng hoàng, nhưng với tấm lòng nhân ái như trước, dù Asisu nhiều lần hại cô và khiến cô xảy thai, nhưng cũng đã phải trả giá, cũng như chịu hình phạt, bị Ai Cập ruồng bỏ, đã chết thiêu như Mitamun đã chết, còn thảm hại hơn rất nhiều, đã thông qua việc đưa văn thư cho Babylon đã chuộc lỗi, chấp nhận bị kết tội, vả lại, cô không chấp nhất với người đã khuất. Mọi việc để lại cho Menfuisu xử lí.
Sau đó ba ngày, Menfuisu ra lệnh an táng nàng ở một khu vực hoàng gia, nhưng không phải nơi các công chúa hay nữ hoàng an nghỉ. Nebanon bây giờ được mọi người tin tưởng và cảm phục qua chuyện Asisu. Hắn được Menfuisu ban cho quyền hỗ trợ hắn ở Hạ Ai Cập, tuy nhiên, Nebanon vẫn phải ở lại Thượng Ai Cập để học tập luật lệ, nghi thức và tập hỗ trợ những chuyện nhỏ nhặt ở điện chính để tập làm quen chính sự. Hạ Ai Cập cũng cần thời gian phục hồi và chỉnh đốn lại. Menfuisu cũng chưa muốn vội vã xa anh trai mình, nhất là khi Nebanon luôn đối xử tốt với hắn. Hắn vừa mất hoàng tỷ, nhất thời không muốn xa hoàng huynh. Nebanon cực kì đắc ý, ở Thượng Ai Cập dễ thao túng mọi chuyện hơn. Chỗ tẩm cung bị cháy, trở thành nơi quốc cấm, không phục hồi nhưng cũng không ai được phép bước vào.
Trải qua một tuần, không khí yên bình đã trở lại phần nào, mọi người đã an tâm và cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.