Đã gần nửa đêm, bên ngoài cung điện, xuôi dòng sông Nile, hai bóng đen trồi lên khỏi mặt nước, một người yếu ớt hơn, ho khan liên tục vì lạnh. Asisu đã tưởng mình sẽ chết đi với dòng nước lạnh ào ạt xô đẩy đó, may mắn có Ari kế bên hỗ trợ. Ari thì thào:" Lệnh bà, người không sao chứ." Asisu lắc đầu, không nói tiếng nào. Hồi ở Babylon, Menfuisu chĩa kiếm vào nàng, nàng còn đau lòng hơn bây giờ. Chút khổ cực này, có là gì. Rồi nàng cùng Ari nhanh chóng tìm một nơi thay đồ khô, mặc áo choàng, đeo mạng che mặt, đi đến quán trọ nhỏ trong thành. Asisu biết rằng, bây giờ hoàng cung đang loạn cả lên, chẳng ai rỗi hơi mà nghĩ ra giả thiết không đâu. Màn kịch này, nàng ngụy trang rất kỹ lưỡng, mọi vật dụng đều đã chắc chắn đốt thành tro, không còn phân biệt được, cả hai thi thể kia cũng vậy. Nàng tạm thời không lo lắng.
Về đến căn phòng trọ, cẩn thận quan sát kĩ trong ngoài, rồi nhẹ lên tiếng với Ari:" Ta không có ý nghĩ lấy lại quyền lực đâu, bây giờ ta là dân thường, ngươi có thể đi đâu tùy ý, không cần theo ta, lấy thân phận mới mà sống." Ari ngay lập tức đáp lời:" Lệnh bà, nô tỳ nguyện theo người, nô tỳ đã chăm sóc người từ bé, mạng nô tỳ gắn liền với người, xin đừng đuổi nô tỳ." Asisu:" Được rồi, dù sao cũng quen có ngươi bên cạnh." Ari lấy làm ngạc nhiên, chuyện gì đã xảy ra với nữ hoàng của cô thế kia, Người đang muốn từ bỏ tất cả sao? Để mặc cho tên Nebanon làm loạn, và chấp nhận buông tay hoàng đế, chối từ vương vị! Nhưng Ari biết, nữ hoàng làm gì cũng có nguyên nhân, ngay từ đầu cô đã được lệnh không thể hỏi, vì vậy cô không hỏi, nguyện nhất nhất làm theo.
Ari chợt hỏi:" Nữ hoàng, người muốn tiếp theo sẽ làm gì, đi đâu, nô tỳ sẽ chuẩn bị." Asisu đáp ngắn gọn:" Ta muốn đi thăm lăng mộ mẫu hậu và phụ vương." Ari không nói gì, quay sang chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi.
Sáng hôm sau, hai người rời đi rất sớm, ăn vận y phục thon gọn, chất liệu vẫn phảng phất sự cao trọng và quý hiếm, mạng che mặt và áo choàng trùm đầu. Kim tự tháp của Pharaong Nephenmaat nằm gần với ốc đảo Amet, phía rìa sa mạc, nơi đất trống thuận lợi cho việc xây cất những công trình đồ sồ, từ Têbê đi ngựa khoảng nửa ngày đường, còn từ Amet chỉ khoảng một đến hai canh giờ. Tiên hậu, vợ chính thức của ông cũng được an táng trong kim tự tháp đó. Vì những kim tự tháp thường đặt rất nhiều cơ quan và ấn nguyền, nên dù trong đó chưa rất nhiều vàng bạc, những tên trộm cũng không dám vào, hoặc vào cũng sẽ bỏ mạng, hầu như không ai lui đến, chung quanh những kim tự tháp rất hoang vu, toàn là cát của sa mạc, và vì uy nghi của kim tự tháp cùng hoàng đế, không có kim tự tháp nào có lính gác. Việc Asisu đến đây, an tâm rằng chỉ có mình nàng và Ari biết.
Asisu giờ đây đang đứng trước kim tự tháp, giữa cái trưa nắng nóng thiêu cháy con người ta. Nàng cùng Ari thản nhiên đi đến lối vào nhỏ ngay giữa mặt trước của kim tự tháp. Tất cả những cơ quan của kim tự tháp, hầu như không khác nhau mấy, chỉ khác lối quẹo hoặc hình thức phun độc và nhả tên. Nàng là người hoàng tộc, hồi lên mười hai, nàng được xem qua về bản thiết kết kim tự tháp và vì nàng là nữ hoàng tương lai, chuyện trong cái chóp tam giác này có gì, nàng đều được học. Từng mật quan bị phá dễ dàng, từng gian phòng được nàng đi qua. Đến một ngã rẽ hai hướng, nàng chọn bên trái, quyết định đến chỗ mẫu hậu trước. Nàng vào mật thất chính, còn Ari đứng ngoài cửa. Nô tỳ không được phép vào gian mật chính.
Căn phòng này cực kỳ lộng lẫy, tường bốn mặt gần như dát vàng, vàng bạc trang sức xa hoa đủ loại không gì bằng, bốn góc tường đều phủ rèm treo, loại vải tơ thượng hạng có thêo phia đuôi hình rắn hổ mang, hai bên tường còn điêu khắc những chữ tượng hình nói về sự kiện và cuộc đời của người nằm ngay kia. Asisu tiến vào, ánh sáng từ ngọc đuốc càng làm mọi thứ lung linh mờ ảo. Đứng nhìn một hồi, nàng mới bắt đầu lên tiếng, trong âm thanh hiện lên sự uất ức, phẫn nộ, và một tia mỏng manh của sự nhớ nhung:
_ Mẫu hậu, con rất hận Người. Người, phụ vương và cả Menfuisu đều không yêu thương con, không một ai yêu thương con. Mẫu hậu, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, đều là do mẫu hậu. Từ bé người chỉ chăm lo cho Arika, vì thương tiếc Arika mà rời bỏ con, vì bảo vệ cho Arika mà đẩy con vào số mạng nguy hiểm, số mạng đáng lí ra không phải của con. Từ bé, Người chỉ dạy con phải cầu nguyện, phải mạnh mẽ, không được nói những câu mình thích, không được làm những việc mình muốn làm. Người dạy con không được nhân từ, không được làm việc theo cảm giác. Người bảo con phải làm hoàng phi của Menfuisu, nhưng Người lại không dạy con cách yêu một người đúng đắn là như thế nào, làm thế nào để một người con trai yêu mình. Rồi người rời xa con, và người giao phó con lại cho một nhóm người dạy dỗ cùng những âm mưu ám sát con, bọn họ chỉ dạy con phải biết tính toán và mưu quyền, con chỉ được học rằng phải biết tiêu diệt những kẻ cản trở mình bằng mọi giá, không từ mọi thủ đoạn. Họ dạy con biết rằng, nếu mình không ra tay trước, người ta sẽ ra tay với mình, con luôn được nhắc nhở mình phải yêu Menfuisu. Con đã thực sự yêu Menfuisu, đúng như mẫu hậu mong muốn. Con chỉ được học để trở thành hoàng phi, chỉ được học cách hỗ trợ Menfuisu, con không được học để trở thành một nữ hoàng tốt, không được biết phải điều hành thế nào cho đúng. Và bây giờ, Menfuisu ruồng bỏ con. Còn công chúa Mintamun, cô ta vi phạm luật lệ Ai Cập, con đã chỉ bắt giam, nhưng cô ta thoát ra và muốn giết con. Con chỉ thuận theo bản năng, luật lệ tối cao và những gì con đã được học mà đáp trả cô ta. Con giết cô ta thì có gì sai, con không giết cô ta, cô ta cũng sẽ giết con. Đưa quân hỗ trợ cho Babylon sang, chỉ vì con muốn cho Menfuisu phải cầu xin con tha thứ, nhưng con còn biết rằng, nếu con tham gia, cơ hội con ngầm giúp Menfuisu thắng sẽ cao hơn, hoặc giả dụ bị thua, vì con có công, Menfuisu sẽ toàn mạng, con sẽ lại nắm vương quyền và dễ dàng tìm cách trao lại cho chàng, không có cái gì Babylon có thể điều khiển trong tầm tay được. Con trước giờ chỉ tìm cách lấy lòng người khác, chưa từng sống cho con một lần. Nếu con đam mê vương quyền, Menfuisu còn sống được tới giờ sao. Họ nói con phải bội, họ nói con là rắn độc, họ muốn con phải chết. Mẫu hậu nói xem con sai ở chỗ nào. Con sai ở chỗ nào...
_Tất cả là do mẫu hậu, đúng, tất cả là do mẫu hậu. Vì bảo vệ lăng mộ, con mới bắt Carol về đây, và nó đã cướp tất cả của con. Đều tại phụ vương và mẫu hậu...
Ngừng một lúc, nàng lúc này nước mắt lăn trên gò má, nhưng gương mặt điềm tĩnh đến đáng sợ. Có vẻ một lúc lâu sau, nàng lại lên tiếng:
_Mẫu hậu, con sai rồi, tất cả lại tại con. Đáng lí con nên thế chỗ cho Arika mới phải. Đáng lí con không nên nhân từ, không nên chỉ bắt Carol về đây, con đã có nhiều cơ hội để giết chết cả gia đình nó, nhưng con vẫn không làm. Lỗi là ở con, đáng li con nên để Mitamun giết con lúc đó, mọi chuyện sẽ khác. Con nên an phận làm hoàng phi Babylon. Mậu hậu, bây giờ mọi thứ đã không như ý Người muốn nữa rồi. Con rất hận Người, từ giờ con sẽ không sống như ý Người muốn nữa, con sẽ tìm lại cuộc đời của riêng con. Từ lúc con biết chuyện Arika, con đã muốn như vậy, nhưng con còn phân vân, nhờ lời của ngừoi đàn bà kia, giọt nước tràn ly, và con cuối cùng đã hạ quyết tâm. Coi như đây là sự trả thù của con dành cho Người.
Rồi nàng ra ngoài, Ari nãy giờ bên ngoài đã nghe hết, cuối cùng cũng hiểu vì sao nữ hoàng lại quyết định như vậy, quỳ xuống khóc nức nở:" Lệnh bà, lệnh bà và tiên hậu không sai, tất cả là tại nô tỳ." Asisu đi qua bên hướng phòng của tiên đế, nhưng nàng không vào chỉ đứng trước cửa nói một câu:
_Phụ vương, con sẽ để Menfuisu biết thế nào mới là tranh chấp vương quyền thực sự, con sẽ để tên nô lệ đó trong cung, để hoàng thất bị bôi nhọ một lần, coi như sự trả thù của con đối với phụ vương và bọn quan thần. Dù sao con cũng phải cám ơn hắn, cho hắn chút lợi lộc, vì nhờ hắn mà con mới biết được sự thật.
Sau đó nàng đi về ngã rẽ ban đầu, thì thầm một câu:" Nhưng hai Ngừoi an tâm, con vẫn sẽ canh giữ lặng mộ cho hai Người, còn Menfuisu nếu bị tên kia đe dọa tính mạng, con sẽ lập tức trở về cứu nguy. Vì con hận, nhưng con vẫn yêu."
Fia