Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 5: Chương 5






Chiếc xe buýt đang bon bon trên đường, trên chiếc xe buýt đặc cách sang trọng khác biệt với các chiếc xe buýt khác được đặt riêng, chẳng những đẹp mà bên trong còn sang trọng do tập đoàn Dương thị tài trợ.
Nàng khẽ đưa đầu dựa vào khung kính cửa sổ, đầu đeo headphone, ánh mắt sau lớp kính dày cọp đờ đễn nhìn ra cảnh vực xung quanh bên ngoài, trên tay còn đang cầm cây viết cùng quyển tập.
Trúc Hồng khẽ khom lưng từ đằng sau giật chiếc headphone của nàng, nói “xuống xe đi, tới rồi a”
Nàng bất giác đứng lên, đầu đụng phải cốp xe “ai ui”, kêu ra tiếng la thảm thiết, liếc nhìn đằng sau, xoa xoa đầu “chị Thái Hồng chị đúng là biến thái mà, tới đâu mà tới”
Trúc Hồng làm bộ dạng ngây thơ vô số tội “ây, ai kêu em chẳng lo chăm chú làm việc của em, mà ngồi đơ đễn, nói đi tương tư ai”
Nàng hứ, ra vẻ chảnh chọe hất mái tóc dài vào mặt Trúc Hồng, giọng cao cao nói “chị mới tương tư đó”, nàng đặt mông ngồi ngay ngắn vào chỗ. Trúc Hồng khẽ xoa xoa mặt “bé con này, làm da mặt chị trầy hết rồi, em có biết mặt chị là quan trọng nhất không hả”
“yên tâm đi, với sắc đẹp ma chê quỉ ám của chị còn có tính cách ‘siêu cấp biến thái’, chẳng ai mà dám nói chị xấu cả”. Nàng nói xong câu này, cả xe đều cười vang. Nhưng da mặt Thái Hồng thì đã được huấn luyện ngay từ nhỏ, thử hỏi Trúc Hồng làm sao mà biết ngượng, kênh mặt nói “này bé con, thấy chị hiền không lên tiếng là ngồi lên đầu chị sao”
Nàng xoay đầu lại, nở ra nụ cười đểu, xoa xoa lấy mặt của Trúc Hồng “ thì ra da mặt của chị cũng rất mỏng”. Thái Hồng trợn mắt há hốc ra, khẽ kí đầu nàng, bực mình ngồi xuống ghế của mình.
Nàng mỉm cười đeo headphone bắt đầu ghi chép một số đồ cần thiết.
Lúc này ai cũng ngồi xổm xuống ghế lại, kịch xem xong rồi chẳng còn gì ngắm. Hiếu Tùng khẽ lay lay Dương Phàm “chà xem ra hội học sinh cũng chẳng tệ, chơi rất vui”, con bé mọt sách khá thú vị cộng thêm Trúc Hồng đúng là cặp bài trùng gây hài hước.
Dương Phàm đang gõ laptop thì dừng lại động tác, ánh mắt lóe sáng, giọng nói mỉa mai vang lên “với tư cách biến thái của em gia nhập cũng chẳng tệ, nhưng anh sợ với đầu óc quá thông minh của em thì sớm nổ tung mà chết”
Hiếu Tùng khẽ bắn ra tia sát khí về Dương Phàm, giọng ủy khuất “xì, đừng tưởng bở, với tài năng của em đâu cần phải gia nhập hội học sinh của các người chứ”, vì hôm nay rãnh rỗi nên Hiếu Tùng mới đi theo anh họ của mình, tiện thể xem có cô gái nào vừa mắt của Hiếu Tùng không.
“vậy sao?”. Tiếng của Dương Phàm nghe như khiêu kích Hiếu Tùng, Hiếu Tùng ai oán trong lòng, tại sao anh họ của mình quá mức xuất chúng lại thích chà đạp lên lòng tự trọng của người ta thế, thật là bất công mà, nhưng không sao anh cũng được thừa hưởng gen xinh đẹp của nhà họ Dương đều này anh khá là tự tin và mãn nguyện.
Xe buýt ghi chữ ‘Hòa Hiếu’ to đùng đậu ngay vào bãi đổ xe của một resort cao cấp, chuyến đi này là do trường ‘Hòa Hiếu’ cấp miễn phí cho phòng hội học sinh do cống hiến cho trường cùng với thể hiện xuất sắc đây là phần thưởng xứng đáng.

Nàng đơ đễn bước xuống xe, trên tay cầm quyển sách chăm chú ghi, mà chẳng thèm chú ý đến phía trước có một cây cột. Bàn tay to lớn đã khẽ chặn lại trên trán nàng, khiến nàng giật mình “ôi, trời ạ, cám ơn Hội Trưởng đại nhân a”
Hội Trưởng khẽ hừ, quét cho nàng ánh mắt lạnh lẽo “lo mà đi đường, lỡ bị thương thì sao, đúng là ngốc”
Nàng thở dài, giọng ai oán “ôi, tại em, xin đại nhân tha thứ a”, chẳng hiểu nàng đã đắc tội gì với Trúc Hồng mà cứ bị đì như thế.
“Trúc Hồng cũng quá đáng, đưa đây”. Hội Trưởng giật lấy cuốn sổ trên tay nàng, quét qua một lượt rồi giật luôn cuốn sổ của nàng, khiến nàng trợn mắt cả kinh nhìn “Hội Trưởng đại nhân, ý này là???”
Hội Trưởng chẳng thèm trả lời mà đi thẳng lên, chính anh cũng chẳng hiểu vì sao nữa, vì thế anh chọn lý do không giải thích. Điều này khiến nàng giật mình, cầu mong sao không như nàng nghĩ, nam mô a di đà phật.
Rất may mắn là nàng được ở cùng phòng với ban cán sự quản lý trật tự của trường - Dạ Thi, nàng là con người cởi mở ít biến thái hơn Trúc Hồng đều này khiến nàng cảm thấy mừng tới nỗi rơi lệ.
Dạ Thi khẽ liếc nhìn Thái Văn tặc lưỡi nói “đừng tưởng tớ ít có biến thái như Trúc Hồng”
Ánh mắt của nàng trở nên ỉu xìu, đờ người xuống, Dạ Thi khẽ bật cười “ôi, tớ đùa với cậu thôi, ha ha ha”
Nàng cắn chặt môi dưới, xông lên cù lét Dạ Thi “a, ha ha ha, tớ sợ cậu….tớ sợ…nhột…ha ha ha ha”.
Nàng dùng hai chân kẹp lấy hai chân của Dạ Thi, hai tay không ngừng hoạt động vẫn cứ cù lét Dạ Thi, Dạ Thi lăn qua lăn lại, thở hỗn hễn.
Cánh cửa phòng bật ra, Trúc Hồng nhìn hai người, tặc lưỡi “xem ra nếu hai người không ra ngoài, tôi sẽ kèm cặp hai người cho đến lúc về”
Hai nàng khẽ giật bắn người, nhanh chóng sửa sang trang phục. Vì đây là du lịch nên được mặc áo nhà. Nàng vẫn mặc áo tay dài, nhưng mà lại chọn cái quần đùi ngắn, lộ ra đôi chân thon dài.
Tiết mục đầu tiên của cả nhóm là ‘bơi lội’, khu resort này rất cao cấp rất đẹp, kế bên còn có cái hồ nước trong xanh to lớn, bóng cây khẽ run run, thổi một luồn gió mát rượi, trên bờ là nhiều hàng ghế được xếp với nhau.
Tiếng ồn ào của các bạn khiến nàng đeo headphone vào, khẽ nhắm mắt, dựa lưng vào ghế, với tư thế tắm nắng. Bỗng nhiên nàng có cảm giác mình bị nhấc bổng lên, headphone bị giật ra. “uy này, các anh chị làm gì….á…”

Nàng bị quăng cái ‘đùm’ xuống nước với tư thế chưa chuẩn bị gì, mắt kính cũng rơi xuống đáy hồ, khiến nàng sợt nhớ nên cứ lặn xuống đáy tìm kiếm mắt kính của mình.
“này đừng nói với tôi, em ấy chẳng biết bơi”. Trúc Hồng nhìn lấy làn nước, thấy nàng đang chìm xuống dưới.
“không xong rồi, mau cứu cô ấy đi”. Dạ Thi cùng một số người cũng lên tiếng.
Hiếu Tùng trốn tránh trách nhiệm “cũng tại cậu đó Trúc Hồng” Chương 5-2
Hội trưởng khẽ quát “còn ở đó ồn ào”. Anh nhảy xuống nước, nhanh chóng kéo bóng dáng của nàng lên, nàng đang vui mừng vì sắp lụm được cái mắt kính rồi, thế mà bị bàn tay to lớn, ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, nàng ai oán, vừa quay đầu lại, đã bị lôi lên mặt nước.
Nàng tức giận đánh lấy bả vai của hội trưởng nói “anh đồ xấu xa, em đang lụm đồ mà, em biết bơi, sao anh phá rối em chứ”. Nàng nói một mạch chẳng chú ý xung quanh ai cũng nhìn nàng, ai cũng há hốc miệng ra, nàng đã biết là chuyện gì rồi, thở dài, khẽ nâng mông lên bờ, vuốt mái tóc đã bị nước làm cho khô cứng.
“trời ạ thì ra em đẹp như thế sao”. Trúc Hồng cũng tá hỏa, hăng hái nói “rơi xuống nước một chút là biến thành người đẹp sao, chị cũng muốn đó”
Hiếu Tùng cười nham nhở, đẩy Trúc Hồng xuống , “ôi”, chỉ kịp la lên mà đã rơi cái rầm xuống nước
Trúc Hồng ai oán ngôi đầu lên nhìn Hiếu Tùng, Hiếu Tùng nhún nhún vai“chẳng phải cậu muốn đẹp như Thái Văn sao?”.
Nàng vội quay đầu thì thấy hội trưởng ngôi lên từ nước, nàng khẽ rung động, vì hội trưởng lúc này cực đẹp trai, cực quyến rũ, những giọt nước lăn xuống khuôn mặt đẹp như được điêu khắc, nàng vội thanh tỉnh vì câu noi của hội trưởng kêu “này, mắt kính của em”
Nàng vươn bàn tay đến lấy lại thì bị Trúc Hồng quăng cái tủm xuống nước tiếp, khiến hai con mắt nàng muốn lăn ra, giận dữ quát “này, chuyện hồi nãy em còn chưa tính sổ với chị, sao chị lại quăng đồ của em hả!”
Trúc hồng khẽ tặc lưỡi “bỏ đi, mai chị dẫn em đi mua kính nào mà thể hiện vẻ đẹp quyến rũ của em”
Lúc này hội học sinh ai ai cũng chen chúc nhau nói

“phải đó, hay em đeo kính sát tròng đi”
“chặc, chắc tớ sẽ bình chọn cho cậu là mỹ nữ đó”
“cậu là con lai à, đẹp quá, tớ cảm thấy cậu khác khác với đó”
Nàng đẹp kiểu lạ lùng mang chút sắc sảo của người Phương Tây, nàng so sánh với bố mẹ, Thái Trác, thì nàng chẳng có chỗ nào giống họ cả.
Nàng thở dài, leo lên bờ, thoát khỏi sự bao vây điên cuồng cùng lời nói điên cuồng của hội học sinh . Lúc này Hiếu Tùng đang bơi trong nước cùng Dương Phàm, “thì ra em ấy không những thông minh còn rất đẹp nha”
Dương Phàm khẽ nói “ừ”. Hiếu Tùng chợt nhớ ra từng hành động của anh họ mình, cười cùng Thái Văn, giật lấy quyển sổ của Thái Văn, dù biểu hiện lơ là nhưng thực ra là luôn quan tâm, Hiếu Tùng vội hỏi “anh đã biết lâu rồi ư?”, vì nghe giọng điệu của anh họ mình chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Thấy Hiếu Tùng dùng con mắt tò mò cùng khuôn mặt kỳ quái nhìn anh, anh lặn xuống nước không quan tâm đến Hiếu Tùng. Anh cũng từng nhìn qua mặt của Thái Văn lúc Thái Văn dụng phải Tử Hà, lúc đó anh cứ như bị dòng điện xoẹt qua khi anh cầm lấy tay của Thái Văn.
Đôi mắt tựa như tinh tú sáng lấp, lại cực kỳ quyến rũ người phái khác, khiến anh khẽ rung động, anh cũng chẳng hiểu vì sao mình luôn để ý từng hành động cử chỉ của nàng.
Trong buổi ăn trưa lúc này
“lúc trước em làm cho chị cảm giác rất xót xa”. Trúc Hồng liếc nhìn Thái Văn cử chỉ tao nhã, cầm đũa gắp đồ ăn.
Trúc Văn khẽ ngậm đũa, không quan tâm đến Trúc Hồng, vẫn tiếp tục ăn. Trúc Hồng hai tay chóng cằm lại nói “chị cứ tưởng phòng hội học sinh sẽ bị chỉ trích về sự góp mặt của em”
Mắt trái nàng giật giật, buông đũa xuống, thô lỗ đặt hẳn bát cơm xuống bàn ‘cạch’, liếc nhìn lấy Trúc Hồng bằng ánh mắt hình viên đạn. Trúc Hồng nở ra nụ cười đểu “vì chị cảm thấy hối hận khi tuyển một thư ký mọt sách chính hiệu”
Lúc này nàng đã hiểu ra, cầm lấy đũa, tò mò hỏi “thế bây giờ”
“vẫn đang hối hận muốn chết nè”. Trúc Hồng lại ba hoa, khiến nàng tức giận “vì em đã chiếm lấy vị trí người đẹp phòng nhân sự của chị?”
Trúc Hồng cười không khách khí “bộ chị là loại người đó sao, ha ha ha”, nàng nói quá đúng khiến Trúc Hồng chột dạ.
Nàng nhe răng cười nham nhở, nhìn Trúc Hồng nói “thế mà em tưởng chị da mặt mỏng lắm, em xin rút lại câu nói ở trên xe”

Trúc Hồng há mồm nhìn nàng, chỉ biết cười trừ, rồi nói “chị thấy rất vui vì đã có em thế chỗ chị mới đúng, em biết đó còn nửa năm là tụi chị sẽ bước ra đi, lúc đó em hãy….”
Giọng nói của Trúc Hồng do quá xúc động mà khàn khàn, nàng cũng hiểu cảm giác này, con người cũng có tình cảm, 3 năm cùng gắn bó với nhau bỏ là bỏ sao, nàng thở dài. Trúc Hồng lại tâm sự cho nàng nghe “nhớ phải ráng mà xử lý mọi việc, lý do chị khắc khe với em là muốn em thực tập quen với mọi điều trước để khỏi phải vất vả”
“cám ơn chị”. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Trúc Hồng nghiêm chỉnh, nhưng nàng mừng quá sớm. Trúc Hồng dùng giọng mỉa mai nàng “đừng cho chị thấy bộ dáng ỉu xìu, mặt như ăn đám tang đó nữa, phải cố gắng hi sinh vì trường hiểu chưa, dù chị biết em chẳng bằng chị, hắc hắc hắc”
Nàng sờ mũi, cười thầm, bộ dáng tự tin “phải thử mới biết chứ, em là thiên tài mà”
“em thật đáng ghét mà”, nhưng Trúc Hồng thích sự kiêu ngạo của Thái Văn, vì Thái Văn giống nàng hồi xưa, nên nàng đã cực khổ mà lôi kéo được Thái Văn dính câu của nàng.
Trúc Hồng biết được nhược điểm của nàng thì, lông mày nhướn nhướn lên trên, nhào đến cù lét Thái Văn, khiến hai người lăn lộn trong phòng ăn.
Bỗng nhiên trước mắt hai người là một đôi giày cao gót màu đỏ, Thái Văn cùng Trúc Hồng giật mình, vội đứng lên sửa dung nhan. Trúc Hồng dùng nụ cười chuyện nghiệp “Tử Hà, không ngờ có thể gặp cậu ở đây”
Tử Hà hừ lạnh quét mắt lạnh lẽo nhìn về Thái Văn, cảm thấy ghen tỵ vì sắc đẹp của nàng, lúc cười đùa lại thập phần rạng rỡ vô cùng xinh đẹp. Tử Hà căn bản không nghĩ ngơi nhiều nhanh chóng kêu tài xế chở đến đây, tính mang bất ngờ cho Dương Phàm, nào ngờ vào cửa phòng ăn thì thấy Dương Phàm nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng đang dán chặt trên sàn nhà cười hả hê, thực tức chết đi mà.
Nàng cảm thấy lạnh cả xương sống, theo bản năng của phụ nữ nói cho nàng biết thì vội vàng cung kính cuối đầu “chào đàn chị”. Tử Hà ánh mắt kinh bỉ nhìn nàng, giọng ai oái “thật biết nịnh bợ thảo nào mà ai cũng bị em hấp dẫn”
Dung nhan xinh đẹp của nàng trắng bệch lại, đôi môi nhợt nhạt, thở dài. Dương Phàm đứng phía sau khoang tay trước ngực“Tử Hà, tôi nhớ không lầm hôm nay chỗ này là thuộc về hội học sinh chúng tôi, người ngoài đều bị cấm ra vào”
Tử Hà khóe mắt đỏ hoe vì câu nói của Dương Phàm, Tử Hà vội hít mũi ngăn cho nước mắt trải xuống, cắn môi dưới “Phàm, anh bớt giận, em chỉ dành thời gian tới thăm anh không được sao”
Trúc Hồng, Hiếu Tùng vội kéo Thái Văn đi xa ra cho vợ chồng họ cãi vã nhau. Dương Phàm ngồi xuống ghế, dung nhan lạnh lùng hiện trên khuôn mặt ngũ quan tinh tế của Dương Phàm, cười lạnh “thật là đến thăm tôi, đả kích người của hội học sinh của tôi”
Tử Hà vội ngồi kế bên nắm lấy cánh tay của Dương Phàm “Phàm, em đã sai, anh…”
Dương Phàm khẽ hất tay cô ra “đủ rồi”. (với DP, Tử Hà xưng hô = cô, với Thái Văn = nàng cho thân mật =)) )
Nhìn thấy Dương Phàm lạnh lùng đi ra ngoài, Tử Hà khẽ bĩu môi, dùng ánh mắt sắc bén quét quanh căn phòng, khiến mọi người cảm thấy lạnh cả xương sống nhanh chóng phi thân ra ngoài.
Tử Hà khẽ dùng đôi môi đỏ thắm cắn lấy ngón tay, để chuốc giận, trong lòng thầm ai oán Thái Văn.