Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 37: Chương 37: Ngoại Truyện 3






Cứ như thế mà ta tỉnh lại, trong sự quan tâm lo lắng của họ, đây là lần đầu tiên ta cảm giấc ta như sống lại sau một chuỗi thời gian dài, ta nhanh chóng làm quen được với cuộc sống này.
“tiểu công chúa của tiểu hoàng tử, ngoan nào ăn nhiều thêm”. Matsumoto nhìn lấy em gái mình gầy gò thì nhíu mày, vì Matsumoto muốn em gái mình trắng trẻo mập mạp giống như mẹ anh vậy.
Papa của ta thì bận đi công tác nên chỉ còn tiểu hoàng tử cùng với ta ăn sáng thôi, ta nhớ lại chút chuyện vội hỏi “tiểu hoàng tử, gia đình em bên đó, ra sao rồi”
Matsumoto là con người có gì cũng chẳng biểu hiện ra, cười ôn nhu xoa lấy đầu của em gái mình “đương nhiên là khỏe rồi, tiểu công chúa yên tâm đi, tiểu hoàng tử làm việc mà tiểu công chúa nghi ngờ khả năng của tiểu hoàng tử sao”

Ta vội lắc đầu, nửa năm nay theo ta nhận xét tiểu hoàng tử của ta là một con người rất thông minh, xuất chúng, có chút giống Dương Phàm, nhắc tới đây ta nhíu mày, buồn bã.
Matsumoto vừa liếc là biết ngay “tiểu công chúa, có muốn đi chơi quanh đây không, tiểu hoàng tử sẵn sàng phục vụ tiểu công chúa”, lại nhớ về chuyện cũ ư, không được rồi, cứ thế này nó lại tái phát bệnh mất.
Ta nhanh chóng gật đầu vì đến đây lâu rồi, ta chỉ nhận được sự điều trị của bác sĩ tâm lý, chẳng được ta ngoài, nay có cơ hội nhất định phải ra ngoài.
Sau buổi ăn, ta cùng với tiểu hoàng tử nhanh chóng lên xe, rời khỏi biệt thư sang trọng, tiến ra ngoài thành. Vì nhà tiểu hoàng tử ở vùng ngoại ô nên nơi đó là nơi rất đẹp, non nước hữu tình, thanh mát, nhưng ta lại thích nơi náo nhiệt hơn.
Trong xe, Matsumoto chẳng muốn che giấu điều gì vội nói “tiểu công chúa, đừng có buồn vì gia tộc của tiểu hoàng tử cùng lão Simon có chút không tốt nên chưa thể công khai tiểu công chúa với thiên hạ được”
Ta chỉ biết gật đầu, vả lại ta chẳng muốn ai tìm thấy ta, ta chỉ muốn yên tĩnh sống hết kiếp này. Matsumoto hài lòng nói thêm “tiểu công chúa, dù có chuyện gì tiểu công chúa cũng phải tin tưởng tiểu hoàng tử, vì chỉ có tiểu hoàng tử cùng lão Simon là người thân thiết nhất với tiểu công chúa”
Ta cười hạnh phúc, ôm lấy tiểu hoàng tử của ta. Matsumoto vội vàng xoa đầu của em gái mình, nhất định phải vỗ béo em gái mình mới được, chứ gầy trơ xương như thế này thật chẳng được nha.
Nước Nhật Bản quả thật rất đẹp, ta được tiểu hoàng tử dẫn đi rất nhiều nơi, chơi rất vui, ta rất thích thú. Sau một hồi thì ta cảm thấy mệt mỏi, tiểu hoàng tử vội dẫn ta đến một quán ăn truyền thống của Nhật.

Nhìn thấy em gái mình chẳng quen với các qui củ của Nhật thì Matsumoto vội cười thầm, ôn nhu chỉ dạy cho em gái mình ngồi ra sao mới không mệt mỏi, và cách tư thế, kiểu này chắc chắn phải mời thầy dạy riêng cho em gái mình rồi.
Ta miệt mỏi nhanh chóng gấp thức ăn, cái gì cũng bỏ vào miệng được. Ăn được nữa chừng thì ta cảm thấy ngứa ngáy, thì ta nhíu mày gãi gãi.
“trời ạ, em bị dị ứng với cua như lão Simon sao”. Matsumoto thì chẳng có bị dị ứng, còn lão Simon thì bị, xem ra chẳng thể cho nó ăn cua được rồi.
Ta nhíu mày, vì trước giờ ta chưa từng thưởng thức món Nhật, ai ngờ trong sushi có chứa cua chứ, ta nhột đến nổi ứa cả nước mắt.
Tiểu hoàng tử nhanh chóng đưa ta về nhà rồi gọi bác sĩ tới cho thuốc ta uống, sau một hồi ta mới đỡ đi, thì ra đây mới là gia đình của ta, vì bố mẹ em trai của ta cái gì cũng chẳng dị ứng, mà chỉ riêng mình ta là dị ứng.
Mỗi ngày ta vẫn gặp thấy ác mộng, cứ mỗi lần như thế lòng ta lại quặn đau đến rớt nước mắt, ta thường hay khóc thầm trong đêm tối, có một ngày ta bị tiểu hoàng tử phát hiện thì tiểu hoàng tử đã mắng cho ta một trận, và ôm ta vào lòng dỗ dàng.

Vì thế ta càng ngày càng thân với tiểu hoàng tử, cùng nhau tâm sự với tiểu hoàng tử. Cuộc sống của ta khá là buồn chán nha, tiểu hoàng tử là một boss lớn nên thường xuyên phải bận bịu cuộc họp, còn papa thì thường phải đi công tác, một tuần chỉ về một lần có khi cả tháng mới tới, nhưng ta lại có rất nhiều quà nha, tiểu hoàng tử nhíu mày nói nếu cần gì thì nói tiểu hoàng tử sẽ mua cho, ta thì bĩu môi nói quà lưu niệm của các nước mới gọi là thú vị.
Hôm sau thì ta rất bực mình dù giàu điếu đổ đi chăng nữa cũng đừng nên quá mức hoang phí chứ, phòng ta chứa đầy các thứ linh tinh, rất đẹp nhưng nhiều quá ta còn cần làm gì, ta trừng mắt nhìn lấy tiểu hoàng tử, tiểu hoàng tử nhún nhún vai cười xảo trá và nói xem sau này có kinh thường tiểu hoàng tử không, ta thì lắc đầu sợ hai phụ tử họ rồi.
Có một lần ta đang ở biệt thự trồng hoa, tắm nắng thì ta thấy có một cô học sinh đi ngang qua, làm ta nhớ đến thời học sinh của ta. Ta nhanh chóng đi vào phòng tiểu hoàng tử xin xỏ, nài nỉ mãi mới được ‘ân chuẩn’.
Ta rất hào hứng mà đi học, đi học được 3 tháng có một ngày ta lại gặp lại trường hợp lọ lem mãi mãi là lọ lem đáng thương làm sao mà xứng với hoàng tử cao quý chứ, người thì trên trời người dưới đất đó là sự thật thế giới này chẳng thay đổi, ta không biết gì cả, ta không biết gì cả mà xung quanh ta toàn màu đen, thật đáng sợ.